Lâm Chiêm bay lên cùng Hoa Nguyệt Phong. Lúc tới gần Thiên Đình nhiệt độ không khí thấp hơn mặt đất rất nhiều, Hoa Nguyệt Phong lo Lâm Chiêm thân thể yếu đuối không chịu nổi gió lạnh, mượn luôn lí do này tiếp tục ôm cậu cả quãng đường.
Lâm Chiêm cũng không chú tâm lắm, thậm chí còn chẳng để ý tới chuyện Hoa Nguyệt Phong vẫn đang ôm mình.
Trong đầu cậu lúc nào cũng vang lên câu nói kia —— “Ngài ấy quan trọng hơn ta”, tuy rằng không rõ hàm ý trong lời nói của Hoa Nguyệt Phong, nhưng đột nhiên cậu sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh, nội tâm như được xoa dịu.
Chuyện xảy ra hôm nay là điều mà cậu không ngờ tới, nhưng sau khi Đế Tuân xuất hiện ở Hàn Nguyệt cung, cậu thấy mối quan hệ giữa mình và Hoa Nguyệt Phong đã có sự thay đổi nhỏ.
Trong lòng cậu có cảm giác gì đó, ngờ ngợ như có một mối liên hệ bí ẩn giữa mình và Hoa Nguyệt phong, càng ngày càng tò mò, y đang che giấu điều gì đây?
“Điện hạ.”
Hoa Nguyệt Phong trầm mặc cả đoạn đường, y thấy Lâm Chiêm còn đang xuất thần nên cũng không đành lòng quấy rầy, lâu sau mới gọi một tiếng.
Lâm Chiêm bị gọi mới dần hoàn hồn, ngơ ngác nhìn y.
Hoa Nguyệt Phong mỉm cười với cậu, ấm giọng nói khẽ: “Chuyện hôm nay trách ta sơ sẩy, nhị ca nhân lúc ta ngủ say mang ngài đi, khiến ngài hoảng hốt rồi bị thương, lòng ta cũng khó yên. Nhị ca không phải là ác nhân, sự việc lần này là có nguyên do của nó, Điện hạ chớ nên hận hắn.
Lời của nhị ca Điện hạ đừng để trong lòng, chuyện cũ đã trôi vào quá vãng vân yên, ta là ai hay ngài là ai đã không còn quan trọng nữa rồi. Điện hạ chỉ cần nhớ ta từng nói với ngài, ‘Hoa Nguyệt Phong sẽ không bao giờ làm tổn thương điện hạ’, chỉ cần biết ta sẽ bảo về ngài là được.”
Ánh mắt y dịu dàng chân thành tới vậy, Lâm Chiêm vẫn luôn bị lời nói của y làm cho lay động, giọng nói trầm khàn dần khiến cậu lâm vào cái bẫy ôn nhu. Như đoạt lấy tâm nhân khiến cậu không tự chủ nổi.
Lâm Chiêm ngây ngốc vài giây mới khôi phục ý thức, hoảng loạn né tránh tầm mắt của y. Cậu thở dốc mấy hơi, cố giữ cho nai con trong lòng bình ổn, kiềm lại sắc hồng trên mặt.
“Ta nhớ, tâm ý của Cung chủ ta đã hiểu, mấy ngày nay ta cũng thấy ngươi không giống như ma đầu trong lời đồn, ta nguyện ý tin lời Cung chủ, ghi khắc trong lòng, Cung chủ hãy yên tâm.”
Lâm Chiêm nhoẻn miệng cười với Hoa Nguyệt Phong, như chàng thiếu niên viết hết nỗi lòng lên mặt. Cậu thực sự đã thay đổi cái nhìn về Hoa Nguyệt Phong, lúc trước nghe thôi đã sợ mất mật, nay còn ôm lòng chờ mong với biết ơn.
Lúc Đế Tuân cầm dao đi về phía cậu ở đại điện, thứ cậu nghĩ được ngay khi đó chính là mong ngóng Hoa Nguyệt Phong xuất hiện.
Trong tình huống đó, mọi phản ứng đều là bản năng. Có lẽ cậu đã bắt đầu tin tưởng Hoa Nguyệt Phong, vậy nên trong đầu chỉ hiện lên cái tên này, hi vọng y sẽ tới cứu mình, cậu thật sự rất mong ngóng.
Có câu trăm nghe không bằng mắt thấy, Lâm Chiêm là người thân cận với Hoa Nguyệt Phong nhất, hàng đêm cùng chung chăn gối, cảm nhận hơi thở của nhau. Cậu từng thấy y chiến đấu hiên ngang ở Tiên cung, cũng chứng kiến cảnh y chật vật dưới tuyết, cảm nhận được sự ôn nhu lẫn hơi ấm cơ thể của y.
Thậm chí cậu còn bắt đầu tin rằng y chỉ là một đứa trẻ thơ dại, chính thế gian này đã biến y thành như vậy. Y không phải sai chút nào……
Sự sợ hãi của Lâm Chiêm đối với y dường như tiêu tan đi rất nhiều, cậu nhìn kỹ nam tử trước mặt, dường như có cảm giác mới lạ.
Cậu tươi cười một chốc, sau đó mới hậu tri hậu giác đỏ mặt thu lại, nỗi lòng rối bời.
Hoa Nguyệt Phong nhếch khóe miệng, bắt được vẻ mặt nọ chợt nổi lên hứng thú, cúi người về phía cậu.
Lợi dụng lúc cậu không chú ý, lặng lẽ kề môi sát vành tai, cất giọng trầm thấp rất có từ tính: “Sao Điện hạ xa cách ta vậy, quen ta cũng được mấy ngày rồi mà vẫn kêu Cung chủ, Điện hạ còn sợ ta sao? Chẳng lẽ ngài chưa nhận ra cái tốt của ta nên không chịu buông lỏng phong bị?”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai vô tình khiến nó đỏ bừng, nhịp tim lại đập nhanh hơn.
Hoa Nguyệt Phong chưa chịu thôi, tiện đà mê hoặc: “Thái tử điện hạ, ta hy vọng có thể trở thành một đoạn ký ức trong sinh mệnh của em, lưu lại một danh phận thuộc về riêng ta trong lòng em……”
“Nếu điện hạ không chê, có thể gọi ta một tiếng ca ca.”
Khoảng cách cận kề bên nhau, tiếp xúc da thịt mơ hồ, mỹ diễm tuyệt săc nhường nào, đây là lần đầu tiên Lâm Chiệm bị y đùa giỡn kiểu này.
Nai con trong lòng lại lần nữa không chịu an phận mà chống đối, làm cậu tâm hoảng ý loạn, bối rối thất thố.
Tất nhiên Lâm Chiêm không thắng nổi mị hoặc, hai má càng ngày càng đỏ, vành tai cũng chịu cùng cảnh ngộ, ngay cả cổ cũng dần phiếm hồng.
Hết lần này tới lần khác, y dính lấy quan sát sự biến hóa trên mặt cậu, kịp thời nắm bắt dấu vết đáng yêu nọ, khiến cậu muốn cũng không tránh nổi.
Lâm Chiêm không còn cách nào khác, định giơ tay lên che má thì bị y ngăn lại. Trong lúc hoảng loạn đành phải gục mặt vào vai y, tránh đi những cái nhìn tham lam.
Trong lòng thầm oán trách, trách y trêu chọc xuân tâm của cậu. Cậu cũng chỉ là một thanh niên tuổi độc thân từ khi lọt lòng, chưa từng gần gũi với ai như vậy, cũng vì thế mà suốt chặng đường mặt cứ đỏ hồng như cũ.
Hoa Nguyệt Phong cố ý không theo ý cậu, cứ thưởng thức vẻ mặt đáng yêu thẹn thùng, suốt quãng đường chưa lần nào rời mắt, khiến con nai nhỏ trong lòng cậu không ngừng chạy loạn, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cũng may Hàn Nguyệt Cung không quá xa, sự xấu hổ cũng tiêu tan ngay khi họ đáp đất. Mũi chân vừa mới chạm xuống Lâm Chiêm đã nhanh chóng tách khỏi vòng tay y, chạy trối chết vào Hàn Nguyệt Cung.
Hoa Nguyệt Phong theo sau nhìn bộ dáng hoảng loạn của cậu bỗng cảm thấy buồn cười, lúc nào cũng đáng yêu như vậy, khiến y yêu thôi còn chẳng đủ.
Lâm Chiêm vội vàng chạy về tẩm điện, ôm chăn vào trong ngực vội vàng chạy ra tẩm điện, tìm một gian phòng hẻo lánh trong cung. Cậu sửa sang lại đệm chăn, sau đó dọn dẹp sạch phòng rồi khép cửa điện lại.
Cậu không chịu nổi Hoa Nguyệt Phong năm lần bảy lượt khiêu khích, chỉ muốn tách khỏi y để tránh cho những cảnh ái muội lúc đêm, cả bộ dáng ngượng ngùng này nữa.
Lâm đại thẳng nam ngồi trước giường nhìn chằm chằm vào khe cửa. Lát sau xuất hiện một bóng dáng đứng đó, thân hình mờ ảo hiện ra sau những đường hoa văn chạm khắc trên cánh cửa.
“Điện hạ tính chơi trốn tìm với ta sao?”
Giọng nói từ tính của Hoa Nguyệt Phong truyền vào, Lâm Chiêm không hiểu sao có chút khẩn trương, đôi tay nắm lấy đệm chăn dưới thân, chính lý cảm xúc một lát, nói với y: “Mấy đêm gần đây đều ngủ cùng giường với Cung chủ, ta e sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, tối nay ta ở lại đây, Cung chủ cứ thoải mái ngủ đi.”
Người ngoài cửa trầm mặc trong chốc lát, Lâm Chiêm thấp thỏm, tưởng mình chọc giận y, lại ngồi nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Bỗng thấy y gật đầu, thấp giọng ậm ừ, thanh âm ôn nhu như trước: “Ta đã mạo phạm Điện hạ rồi, Điện hạ không muốn ngủ chung với người khác mà ta lại cưỡng cầu, trách ta. Ý Điện hạ đã quyết, nghỉ ngơi ở đây cũng được, trong cung ấm áp nên Điện hạ không phải chịu lạnh, ta cũng an tâm.”
Hoa Nguyệt Phong nói xong đứng ngoài cửa hai giây, sau đó mới xoay người trở lại đường cũ.
Lâm Chiêm nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như mình đã làm sai chuyện gì đó. Lâm Chiêm quyết tâm thuyết phục bản thân không được mềm lòng.
Cậu có thể cảm nhận được sự mất mát trong lời nói của Hoa Nguyệt Phong, biết y muốn thân cận với mình nhưng vẫn băn khoăn trong lòng, giữ khoảng cách với y có lẽ là lựa chọn tốt hơn.
Lâm Chiêm không ra khỏi tẩm điện, trừ khi Hoa Nguyệt Phong đưa bữa tối đến thì cậu chưa ra ngoài lần nào.
Khó có thể nói là nhẹ nhõm hay nặng lòng, cậu tự thấy xấu hổ, tâm trí phức tạp. Sau khi ăn xong tựa vào đầu giường, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn những lời y nói cùng với bóng dáng trước cửa, càng thêm bồn chồn.
Cậu luôn cẩn trọng như vậy, kiếp trước cũng thế, để ý đến suy nghĩ của người khác, sợ họ vì mình mà phải chịu uất ức. Ngay cả Hoa Nguyệt Phong mới gặp vài ngày cậu cũng không muốn thấy y buồn.
Lâm Chiêm đầu óc rối bời, tâm trí hoảng loạn, mãi sau nửa đêm cơn buồn ngủ kéo đến, lúc đó cậu mới mang tâm trạng phức tạp chìm vào giấc ngủ.