Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

chương 43: di tích mặc uyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---•---

Hạo Long phát hiện có linh thử bên trong bụi cỏ, nhanh chóng bò xuống từ trên eo Tống Thanh Thời, tiến vào rừng sâu, linh thử nhạy bén, thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy trốn. An Long biết ái sủng nhà mình không dám ăn chuột ở Dược Vương Cốc, nghẹn khuất vô cùng, hiện giờ được thả ra, sợ là không ăn được linh thử sẽ không trở về, vì vậy đành phải đi qua hỗ trợ bắt chuột.

Tống Thanh Thời dẫn Việt Vô Hoan vào miếu trước, nhưng mới vừa bước vào, y đã lập tức hối hận.

Trong miếu thờ đâu đâu cũng là người, đều là tu sĩ của các môn phái, trên mặt mang theo vẻ nôn nóng, cùng nhau tranh chấp không thôi, dường như đang thương lượng về chuyện quan trọng gì đó. Đa số đều là con cháu danh môn của Ngũ Sơn Môn, Phật Tông linh tinh, có một số là tán tu ma tu, thậm chí còn trộn lẫn thêm vài tiểu tu sĩ ăn mặc trang phục đệ tử của Kim Phượng sơn trang.

Tống Thanh Thời cực kỳ ghê tởm đối với Kim Phượng sơn trang, nhưng y cảm thấy không nên lảng tránh, nếu không lại trông có vẻ như là sợ súc sinh, nhưng nếu không tránh thì lại lo lắng trong lòng Việt Vô Hoan không thoải mái. Y do dự một lúc, lặng lẽ nhìn Việt Vô Hoan, ý bảo hắn cứ quyết định đi hay ở.

Việt Vô Hoan liếc mắt nhìn đám người, tầm mắt ngừng một lát, mở miệng nói: "Tôn chủ, hình như đã xảy ra chuyện thú vị gì rồi."

Tống Thanh Thời hiểu luôn, tiểu thiên sứ muốn ở lại xem náo nhiệt.

Dược Vương Tiên Tôn rất ít ra cửa, dù thanh danh của Tống Thanh Thời có hung ác đến đâu, nhưng những người biết y vẫn cực kỳ ít. Việt Vô Hoan mang mặt nạ, chỉ dựa vào khí chất dáng người cùng với nửa khuôn mặt lộ ra bên dưới mặt nạ, tuy rằng xinh đẹp nhưng cũng không đáng chú ý như vậy, huống hồ các tu sĩ ở tiên giới dùng nhiều loại lý do để che lấp dung mạo cũng không ít, hắn như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Tuổi của tu sĩ Kim Phượng sơn trang đều không lớn, tu vi thấp, giống như là đệ tử mới nhập môn, biểu tình khi Việt Vô Hoan nhìn bọn họ cũng không có thù hận gì. Còn những danh môn chính phái khác cũng không phải trưởng lão hay đại năng mà Tống Thanh Thời từng gặp, không cần để ở trong lòng.

Tống Thanh Thời sắp xếp quan hệ rõ ràng, thừa dịp mọi người chuyên tâm thảo luận nên không chú ý, làm bộ mình chỉ là một tán tu nhàm chán đi ngang qua, lớn mật dẫn Việt Vô Hoan đến gần nghe thử, lại nghe thấy bọn họ đang nói đến việc gần nơi đây xuất hiện cái gì mà thú Thủy Ma cùng với di tích Mặc Uyên.

Ít ai biết Mặc Uyên Kiếm Tôn chết như thế nào, chỉ biết hắn không để lại bất kỳ thứ gì.

Trong cơ thể của thú Thủy Ma có rất nhiều linh châu thuần hệ thủy, với nhiều công dụng hữu ích, hơn nữa còn có thể luyện thành Bích Thủy Tán, dùng để tẩm bổ linh căn hệ thủy.

Nguyên Anh của Tống Thanh Thời bị hao tổn vẫn chưa khỏi, nên có nhu cầu rất lớn đối với linh dược thuần hệ thủy, vì vậy mà có chút động tâm, càng làm cho y động tâm hơn đó chính là di tích Mặc Uyên, Mặc Uyên Kiếm Tôn là tấm gương mà Việt Vô Hoan luôn muốn hướng tới, nói không chừng trong di tích có để lại kiếm chiêu, bảo kiếm hoặc là bí tịch gì đó, nếu không còn dùng được thì cũng có dấu vết sinh hoạt của Mặc Uyên Kiếm Tôn, có thể tìm kiếm lịch sử huy hoàng khi đó của một phàm nhân dùng kiếm đạo đi lên đỉnh cao.

Tựa hồ Việt Vô Hoan cũng có suy nghĩ như vậy, rất chuyên tâm lắng nghe.

Bỗng nhiên, các tu sĩ phát ra tiếng kêu sợ hãi, sôi nổi rút pháp khí. Tống Thanh Thời cúi đầu nhìn lại, chính là Hạo Long sau khi ăn no uống đủ thì đã trở lại, nó tùy tiện xuyên qua đám người, bò về phía mình, lại một lần nữa quấn lên eo, vùi đầu vào cần cổ không ngừng cọ cọ, Tống Thanh Thời thật không có cách nào với con rắn tùy thời tùy chỗ đều phải làm nũng muốn ôm này, thấp giọng cảnh cáo: "Tiểu Bạch đừng quậy, nơi này có người ngoài."

Nhưng cảnh cáo đã không còn kịp rồi...

Tất cả ánh mắt đều theo Hạo Long tập trung vào y.

Tống Thanh Thời bị nhìn đến nỗi chứng sợ xã hội lại phát tác, thân thể bắt đầu khẩn trương, biểu tình càng ngày càng lạnh, một lần nữa bày ra bộ dáng quái gở lạnh nhạt của Dược Vương Tiên Tôn, cả người tản mát ra hơi thở cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm.

Tây Lâm Cổ Vương đánh nhau giết người khắp nơi, độ nổi tiếng của hắn là siêu cấp cao, đi theo bên cạnh hắn là hung thú Hạo Long với độ nổi tiếng cũng không kém cạnh. Hiện giờ thấy Hạo Long chủ động quấn lấy Tống Thanh Thời làm nũng, các tu sĩ đều vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng bắt đầu phân tích...

Khắp tiên giới đều biết tính tình của Tây Lâm Cổ Vương cực kỳ không tốt, nhưng lại yêu Dược Vương Tiên Tôn sâu đậm, đã đến mức độ si cuồng.

Nếu bí cảnh có linh dược thích hợp với Dược Vương Cốc, chắc chắn hắn sẽ ra tay, nếu nhìn thấy có bảo bối nào thích hợp với Dược Vương Tiên Tôn, hắn cũng sẽ giết người đoạt bảo. Nhưng mà, chẳng biết vì sao Tây Lâm Cổ Vương lại kiên quyết không cho người khác nhắc tới chuyện này, bảy chữ "Dược Vương Tiên Tôn Tống Thanh Thời" là cấm kỵ trong tai của hắn, nếu ở trước mặt hắn nói hắn thích Tống Thanh Thời, hắn sẽ lập tức giết người, nếu ở trước mặt hắn nói nửa câu không tốt về Tống Thanh Thời, hắn lại càng sẽ giết người.

Hắn là tồn tại đứng đầu trong Nguyên Anh lão tổ, nghe nói từng đấu với đại năng Phân Thần, nhưng vẫn có thể toàn thân trở ra.

Không một tu sĩ nào sau khi xem qua cảnh tượng cổ trùng ăn thịt người khủng bố, mà vẫn còn dám khiêu khích người có tính tình dữ dằn như An Long.

An Long theo Hạo Long, chậm rãi bước vào miếu thờ, dùng đôi mắt hung ác nhìn đám người hỗn tạp này, như thể đang ghét bỏ bọn họ nhiều người vướng bận, ô uế tầm mắt của mình. Mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh, nhanh chóng lui ra hai bên, dư lại Tống Thanh Thời chưa phản ứng kịp, vẫn còn đang ôm Hạo Long ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người cứng đờ.

Việt Vô Hoan khẽ nhíu mày, bước lên phía trước, không một tiếng động chặn lại những ánh mắt đang hướng về phía Tống Thanh Thời.

An Long đã quen được mọi người chú mục, hắn sải bước đến bên cạnh Tống Thanh Thời, trong nháy mắt hung ác trên mặt biến thành mặt dày mày dạn, một bên đùa với Hạo Long ở trên vai y một bên lấy lòng nói: "Thanh Thời, ngươi đang nghe cái gì đó?"

Tống Thanh Thời lạnh mặt, thấp giọng quát lớn: "Phá đám."

An Long bị mắng nhưng cực kỳ vui vẻ, lại cợt nhả mà lấy lòng: "Cũng không phải là ta cố ý."

Giờ này khắc này, nào có ai lại không đoán ra được thân phận của Tống Thanh Thời?

Dược Vương Tiên Tôn tính cách kỳ quái trong lời đồn, cả người đều là kịch độc, sẽ kéo người mà y nhìn không thuận mắt về làm dược nhân bất cứ lúc nào. Hơn nữa mỹ nhân mang mặt nạ hoàng kim hầu hạ ở bên cạnh y, chắc chắc là kẻ điên Vô Hoan bị hủy dung, vui giận thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn; cộng thêm với Tây Lâm Cổ Vương hung ác thô bạo... Ba tên ác nhân không nói đạo lý ở tiên giới xem như đã tề tụ lại cùng một chỗ.

Tu sĩ ở đây, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan đại viên mãn, nào dám chạm vào vảy ngược của những ác nhân này? Đám người vừa nãy vẫn còn đang đàm luận, hiện giờ mỗi người súc thành con chim cút, đặc biệt đối với những tên tự cho là có vài phần mỹ mạo, càng thêm sợ hãi Tống Thanh Thời không thôi - Ngay cả khuynh quốc khuynh thành như Vô Hoan công tử cũng có thể chịu được hủy dung biến thành kẻ điên, một Nguyên Anh lão tổ lạt thủ tồi hoa¹ như vậy quả thực không phải là người nữa mà!

¹Lạt thủ tồi hoa: phá hư cái đẹp.

Tống Thanh Thời bị những tầm mắt đó xem đến mức càng thêm khẩn trương, biểu tình càng mất tự nhiên...

Nhưng ở trong mắt người ngoài, đó chính là bộ dáng có thể giết người bất cứ lúc nào.

An Long biết rõ bản tính của y, nhịn không được cười trộm một lúc lâu, sau đó lặng lẽ nói ở bên tai y: "Thanh Thời, ngươi thật hung dữ."

Tống Thanh Thời tức giận đến mức dùng đan hỏa thiêu cháy sém vầng trán của hắn.

An Long ngao ngao nhảy lên, liên tục xin tha, hắn cũng không để ý đến loại chuyện mất mặt này, thậm chí còn có vài phần vui vẻ. Bởi vì ở Tây Lâm, nam nhân đều sợ vợ, sợ vợ là chuyện hiển nhiên, đánh là thương mắng là yêu, hắn đặc biệt thích bị Tống Thanh Thời đánh chửi, như vậy có thể tuyên cáo lãnh địa của mình với mọi người, cũng có thể giúp y giảm bớt cảm giác khẩn trương một chút.

Việt Vô Hoan đã sớm nhìn thấu tâm tư ngu ngốc của hắn, chỉ cảm thấy ấu trĩ buồn cười, cũng không để vào mắt.

Từ sau khi hắn vào cửa, một phần lực chú ý đã bị người quen đứng trong góc hấp dẫn, đó là một tán tu hải ngoại, tên Ngô Cánh, bề ngoài khí vũ hiên ngang, vô cùng bất phàm. Việt Vô Hoan nhớ lại một chút chuyện cũ thú vị, ác niệm trong lòng quay cuồng từng trận, muốn làm chút việc vui sướng đã lâu rồi không làm. Hắn thừa dịp lực chú ý của Tống Thanh Thời không đặt ở trên người mình, nhẹ nhàng gợi lên đôi môi diễm sắc, cười cười với tên tán tu kia, đôi mắt phượng bên dưới lớp mặt nạ lưu chuyển gợn sóng, mang theo vài phần tuyệt sắc phong lưu.

Ngô Cánh nhìn đến ngây ngốc.

Việt Vô Hoan lại lập tức thu ý cười, thu hồi tầm mắt, quy quy củ củ hầu đứng ở bên cạnh Tống Thanh Thời, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đoan trang đến mức khiến người không thể nào khinh nhờn.

Rõ ràng là một vưu vật, nhưng lại làm bộ cao khiết như Thánh Tử, chênh lệch như vậy, càng làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

...

Tống Thanh Thời thiêu An Long xong, cảm giác cứng ngắc ở trên người cũng đỡ hơn đôi chút, y lạnh lùng nói với mọi người: "Nói lại từ đầu."

An Long biết lúc y khẩn trương, thì tư duy dễ dàng nhảy vọt, thường xuyên nói ra những câu không thể hiểu được, vì vậy mà thay y nói ra một câu hoàn chỉnh, trực tiếp điểm danh: "Tên ngốc mũi trâu mặc áo màu vàng ở trong góc kia, trên đầu có mào gà, đúng, chính là hai ngươi, chẳng phải lúc nãy nói rất hăng sao? Lại đây nói hoàn chỉnh mọi chuyện! Nếu như nói không được, khiến cho Thanh Thời không vừa lòng, lão tử lập tức đổi người."

Hắn đổi người là tương đương với giết rồi mới đổi.

Hai tu sĩ bị điểm danh nào dám cãi lời, nhanh chóng tiến lên, nói kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện.

Thì ra là bên trong dòng sông Nguyệt Yến gần nơi này, bỗng nhiên xuất hiện một con thú Thủy Ma, đã nuốt được vài ngư dân, vì vậy toàn bộ người dân ở gần sông Nguyệt Yến đều không có cách nào xuống nước, các ngư dân cùng đường, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ từ môn phái tu chân gần đó, nhưng môn phái tên Xích Long Tông này, tuy rằng tên rất khí phách, nhưng thật ra lại là một môn phái nghiên cứu phù thuật nghèo kiết hủ lậu, tông chủ có tu vi cao nhất cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan, phẩm hạnh không tệ, ngày thường không tranh với đời, chế phù cho không ít môn phái khác, tích cóp được không ít nhân duyên.

Thú Thủy Ma cũng không xem như là loại ma thú đặc biệt mạnh, cho nên tông chủ của Xích Long Tông mới mang theo vài đệ tử đi trừ ma cho ngư nhân, kết quả một đi không trở về. Khi các môn phái phái người đến lấy phù chú đã đặt trước, thì mới từ miệng của một tiểu đệ tử hoảng loạn vô thố của Xích Long Tông mà biết được việc này, lúc ấy đã qua ba ngày kể từ khi tông chủ của Xích Long Tông mất tích.

Vì thế, các môn phái cùng tụ họp lại, phái ra cao thủ, lại một lần nữa xuống nước tìm kiếm.

Thú Thủy Ma thấy tình thế không ổn, trốn vào hang động bên dưới đáy nước, các cao thủ đuổi theo, lại phát hiện trong thủy động là một thế giới khác, bên ngoài vách đá có mấy vết kiếm, từng vết đều mang theo sát khí vô tận, dường như giống với năm đó Mặc Uyên Kiếm Tôn đã lưu lại. Sâu trong thủy động là một mảnh đen nhánh, không biết che giấu nguy cơ gì, các cao thủ lo lắng có bẫy rập, không dám xông vào, chỉ tìm kiếm ở gần cửa động, thế nhưng lại cứu được một vị đệ tử may mắn của Xích Long Tông, nhưng mà vị đệ tử này hôn mê bất tỉnh, một đầu tóc đen đều biến thành tuyết trắng, dường như đã chịu phải kinh hách rất lớn.

Chúng tu sĩ thương lượng một hồi lâu, có người nói phải đi về mời lão tổ Nguyên Anh, có người nói muốn cùng nhau xông vào trận, có người nói muốn chia ra từng nhóm thử thêm vài lần, tìm ra chi tiết... Cuối cùng có vài tu sĩ lớn mật khó nhịn mà động tâm với với di tích Mặc Uyên, dẫn đầu đi vào điều tra thủy động, sau đó lại một lần nữa mất tích...

"Cứu người trước!" Đệ tử của Ngũ Sơn Môn khóc ròng nói, "Sư huynh của ta ở bên trong, nếu còn tiếp tục trì hoãn, sợ là sẽ gặp nguy hiểm."

Tu sĩ của Diệu Âm Tông tức giận nói: "Hừ! Mạng của sư huynh ngươi quan trọng, mạng của người khác không quan trọng sao?"

Chúng tu sĩ lại một lần nữa nhịn không được tranh luận.

Tống Thanh Thời nhẹ giọng nói: "Để ta nhìn xem đệ tử nào hôn mê trước đã."

Thanh âm của y bao phủ trong tiếng khắc khẩu, không ai có thể nghe được, An Long nhìn không nổi nữa, phất tay, muôn vàn cổ trùng lót đường, khiến cho mọi người sợ tới mức sôi nổi trốn tránh, sau đó bắt lấy một tiểu đệ tử của Xích Long Tông, làm hắn dẫn đường đi xem bệnh.

Tiểu đệ tử mới vừa vào tiên môn, kẻ vô tri đều không biết sợ, không sợ ác nhân, nghe nói sư huynh nhà mình có thể cứu chữa, lập tức dẫn người đến một căn phòng bên trong hậu viện: "Sư huynh mới vừa được cứu ra, tình huống không tốt, không tiện hoạt động, nên Tri Huệ đại sư mới an bày cho huynh ấy ở đây, sau khi bệnh tình chuyển biến tốt rồi thì sẽ đưa về."

Tống Thanh Thời theo hắn bước vào phòng, nhìn thấy người bệnh trên giường đúng là đầu tóc đã bạc trắng, y thả thần niệm ra, xoay vòng ở trong cơ thể, xác định ngoại trừ có một ít vết trầy xước, thì không còn vết thương nặng nào có thể khiến cho hôn mê cả, lấy kim châm ra, ghim mấy châm ở trên đầu của hắn, linh lực dẫn đường vào thần thức, chậm rãi kích thích huyệt vị, quay đầu không nhìn thấy Việt Vô Hoan ở đây, thì bảo An Long lấy Tĩnh Tâm Hoàn hóa thành nước, dùng ấm miệng hạt rót cho hắn...

Đối với phân phó của y, An Long vô cùng thuận theo.

Người bệnh kia dưới sự kích thích của kim châm mà tỉnh lại, hắn đột nhiên mở mắt, phát ra tiếng kêu cực độ hoảng sợ: "Rắn! Thật nhiều rắn!"

Hạo Long nghe thấy hắn đang kêu mình, tò mò thò đầu qua.

Người bệnh nhìn thấy một cái đầu rắn siêu to ở bên mép giường, hai mắt lại trợn trắng, miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.

Các để tử của Xích Long Tông từ vui hóa buồn, kêu trời kêu đất.

"Không sao đâu," Tống Thanh Thời có chút xấu hổ, y ôm Hạo Long về, nghĩ sẵn bản phát thảo vài lần, sau đó bắt đầu ngâm nga bệnh án, "Người bệnh vì quá độ sợ hãi nên mới làm cho thức hải hỗn loạn, vì vậy mà dẫn tới hôn mê bất tỉnh, ta đã giúp hắn chải vuốt thần thức, rất nhanh sẽ tỉnh lại... Ta để một chút Tĩnh Tâm Hoàn và An Hồn Hương lại cho các ngươi, dành chút thời gian chậm rãi điều dưỡng sẽ tốt lên. Mặt khác, người bệnh có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý đối với rắn, trong sinh hoạt cần chú ý, tận lực tránh việc tiếp xúc với thứ kích thích."

Đệ nhất y sư của tiên giới chẩn bệnh, rất có sức thuyết phục.

Các đệ tử của Xích Long Tông một lần nữa từ buồn hóa vui, nhưng khi nhớ tới sư phụ vẫn không rõ sống chết, lại một lần nữa òa khóc.

"Trong thủy động đều là rắn?" Trong lòng An Long nở hoa, Vạn Cổ Môn là tổ tiên trong việc chơi rắn, bầy rắn có thể sống được ở hang động dưới nước, chắc chắn sẽ có chỗ kỳ diệu, hắn muốn bắt một ít về nuôi, vì thế kéo Tống Thanh Thời thương lượng, "Ngươi đi cùng ta không? Thú Thủy Ma là của ngươi, còn rắn là của ta, nếu Mặc Uyên có để lại thứ gì tốt thì chia đều."

Tống Thanh Thời suy nghĩ một lúc, đáp ứng: "Hiện giờ trời đã sắp tối, không thích hợp xuống nước, trước tiên chuẩn bị một chút, ngày mai hẵng đi."

Thú Thủy Ma không tính là ma thú lợi hại gì, nhưng thân thể gần như trong suốt, buổi tối căn bản không thể tìm thấy nó, chỉ càng gia tăng thêm tính nguy hiểm.

Đệ tử của Xích Long Tông ngàn ân vạn tạ, khóc lóc nước mắt giàn giụa, dập đầu cầu xin cứu giúp sư phụ nhà mình.

An Long không có hứng thú với sư phụ nhà hắn, vui vui vẻ vẻ chạy đi chuẩn bị đồ đựng rắn, sau khi Tống Thanh Thời xác định tình huống của người bệnh đã ổn rồi, thì hứng thú bừng bừng muốn đi tìm Việt Vô Hoan để nói chuyện này, thuận tiện hỏi hắn có muốn cùng nhau xuống nước hay không, cùng nhau mạo hiểm giống như trong Ba Huynh Đệ Đả Hổ, giúp tăng tiến cảm tình.

Y có chút kỳ quái vì sao Việt Vô Hoan không đi theo bên cạnh mình, thả thần thức ra tìm, thì phát hiện hắn đang đứng im ở một góc, không biết là đang nói chuyện cùng ai.

Tống Thanh Thời chạy tới, ngây ngẩn cả người...

Y thấy khóe miệng của Việt Vô Hoan mang theo ý cười, ôm cánh tay dựa vào dưới tàng cây, trong tay chơi đùa chiếc lá rơi xuống, dường như tâm tình rất tốt. Có một nam tu đẹp trai cao lớn, đỏ mặt, gập ghềnh thổ lộ với hắn: "Ngươi có thể nguyện ý, thật sự là tốt quá rồi... Ta, ta không ngại ngươi bị hủy dung, chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với ngươi..."

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch trường nhỏ.

Quần chúng A: "Nghe nói đại mỹ nhân Vô Hoan chẳng những bị hủy dung mà còn bị làm cho điên luôn rồi! Người làm ra chuyện này đúng là hung ác tàn bạo, không còn nhân tính!"

Quần chúng B: "Nghe nói người kia chơi chán đại mỹ nhân rồi, nên cố ý phá hủy mỹ mạo của hắn!"

Quần chúng C: "Nghe nói người kia là một tên cầm thú!"

Tống Thanh Thời: "Người kia là ai???"

Truyện Chữ Hay