Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

chương 1: mỹ nhân áo đỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---•---

Tống Thanh Thời đã chết.

Sau khi chết y đi tới một không gian kỳ lạ, trong không gian đó có một quả cầu tròn màu đỏ nhấp nháy.

Quả cầu tròn nói nó chính là hệ thống xuyên thư đến từ thế giới cao chiều, có một quyển tiểu thuyết tiên hiệp mang tên Cực Phẩm Mỹ Nhân bị độc giả oán niệm vì vai chính thụ có vận mệnh quá bi thảm, làm cho thế giới xảy ra vấn đề, nên cần tìm một người rành về các thể loại tiểu thuyết, hiểu chuyện phong tình nguyệt ý, thông qua việc thay đổi linh hồn để chữa trị thể xác và tinh thần cho vai chính thụ, hoàn thành nguyện vọng của độc giả - Thay đổi vận mệnh của vai chính thụ, sủng ái hắn, mang lại cho hắn cuộc sống □ □ □ □ □ □ □ vui sướng hạnh phúc nhất.

Tin tức từ hệ thống liên tục thay đổi, tất cả đều là những ký tự □ □ kỳ lạ không thể hiểu được.

Lúc còn sống, Tống Thanh Thời mắc phải hội chứng xơ cứng teo cơ¹, vì vậy nên mới cố gắng dồn hết sức lực học y để mong có cơ hội tự cứu lấy mình, là một sinh viên ngành y mỗi ngày điên cuồng học tập và làm thí nghiệm, y chưa bao giờ lãng phí thời gian xem tiểu thuyết.

¹Hội chứng xơ cứng teo cơ (ALS): được đặc trưng bởi các dấu hiệu như co cứng cơ, rung cơ, và tình trạng chuyển biến xấu dần do teo cơ về kích cỡ. Điều này dẫn tới khó khăn trong việc nói, nuốt và sau cùng là việc thở.

Về mặt tình cảm, y hoàn toàn là một tờ giấy trắng, mặc dù lớn lên rất đẹp, tính cách ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thân thể lại có bệnh, ở trong trường dù là giáo bá² cũng đối xử với y bằng tình thương to lớn của cha, càng đừng bàn đến các nữ sinh cũng đều là tình thương tràn lan của mẹ, dưới sự quan tâm từ ái cùng với đồng tình cảm thông có hơi quá từ mọi người, y chẳng những chưa biết yêu thầm là gì, ngược lại còn mắc thêm chút ít chứng sợ xã hội, sợ phải nói chuyện cùng người lạ.

²Giáo bá: học sinh đánh nhau giỏi, giống như đại ca của trường.

Đây là một linh hồn hoàn toàn không đạt yêu cầu.

Tống Thanh Thời không hiểu tại sao hệ thống lại chọn trúng mình, triết học Mác từng học cũng xem như là uổng phí. Nhưng từ một đống thông tin rối loạn cùng với các ký tự linh tinh y có thể phân tích ra được, chỉ cần nhận nhiệm vụ, hệ thống sẽ đưa y đến thế giới giả thuyết trong sách, cho y một thân thể khỏe mạnh, có thể sống lại một lần nữa.

Sau khi Tống Thanh Thời nhận ra điều này, y lập tức mừng rỡ. Đối với y mà nói một thân thể khỏe mạnh là điều mà y điên cuồng khát vọng, đừng nói nhiệm vụ của hệ thống chỉ đơn giản bảo y chiếu cố một người, dù hệ thống có bắt y lên núi đao xuống biển lửa, y cũng nguyện ý làm.

Vì thế, y che lại lương tâm, sắp xếp câu chữ, lần đầu tiên nói dối trong cuộc đời: "Tôi từng đọc hàng vạn quyển sách, đã đọc qua là không bao giờ quên, kiến thức y học và điều dưỡng vô cùng phong phú, cũng từng học qua tâm lý, có thể giải quyết hết những thương tổn về thể xác và tinh thần cho vai chính thụ... Kinh nghiệm yêu đương cũng rất phong phú, đặc biệt thích nói chuyện tâm sự cùng người khác, tuyệt, tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

Nếu linh hồn có máu lưu động, vậy mặt của y đã sớm đỏ lên.

Hệ thống cũng không phát hiện y đang chột dạ, xác nhận danh tính của người thực hiện nhiệm vụ, truyền một loạt các thông tin, ký tự hỗn loạn vào trong đầu Tống Thanh Thời, làm cho linh hồn của y đau đớn từng trận.

Đột nhiên, hệ thống vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn, việc truyền dữ liệu bị gián đoạn, trước mắt Tống Thanh Thời trở nên tối sầm, linh hồn của y trôi dạt về phía một đốm sáng màu trắng...

...

Khi Tống Thanh Thời tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trong rừng, xung quanh đều là hương thơm nhàn nhạt của các loại thảo dược khác nhau. Y nheo mắt, nhìn về phía bầu trời trong xanh đến nỗi có chút chói mắt kia, một con chim Loan màu vàng kim hoa lệ kéo theo chiếc đuôi thật dài, phát ra tiếng kêu trong trẻo, bay nhanh qua, phía sau còn có vô số các loài chim tiên bay theo.

Đây là thế giới trong sách sao?

Quá chân thật...

Từng cơn gió nhẹ thổi qua khu rừng, vẫy rơi sương sớm trên cây, nhỏ giọt lên đầu ngón tay trắng nõn của y, mang đến cảm giác lạnh lẽo. Sau đó, tất cả ký ức của nguyên thân tựa như thủy triều vọt tới, lắp đầy bộ não, có ý đồ hòa thành một thể với linh hồn - Thân thể này cũng tên Tống Thanh Thời, là chủ nhân của Dược Vương Cốc, đồng thời cũng là thiên tài y tiên và dược sư đệ nhất tiên giới, y thuật của y có thể cứu sống người chết, linh đan do y luyện ra đều là bảo vật khiến nhiều người tu tiên tranh đoạt vỡ đầu.

Tuy nhiên, tính tình của nguyên thân vô cùng kỳ quái, quanh năm hiếm khi ra khỏi Dược Vương Cốc, cũng không kết giao bạn bè, ngoài y thuật và luyện đan thì không còn hứng thú với chuyện gì khác. Khi có người bệnh tìm đến, y chỉ xem tâm trạng mà không hỏi thân phận, lúc tâm trạng tốt, dù là kẻ ăn mày phàm nhân y cũng trị, lúc tâm trạng không tốt, mặc kệ thân phận của người tới cao thấp thế nào cũng đều biến thành phân bón hoa, y cũng thường xuyên dùng người sống để thử thuốc, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bởi vì tu vi đã đến Nguyên Anh, hơn nữa còn biết các loại công pháp dùng độc, nên dù là tiên môn cũng không dám dễ dàng trêu chọc, chỉ có thể trộm gọi y là quái nhân ở sau lưng.

Thọ mệnh ở tiên giới rất dài, vài trăm năm tri thức tu hành cùng với ký ức của nguyên thân còn chưa rót xong, từng mảnh nhỏ tư liệu của hệ thống lại điên cuồng tiến vào, mang theo vô số ký tự hỗn loạn, xé nát ký ức của nguyên thân thành một mớ lộn xộn, làm cho Tống Thanh Thời mờ mịt thật lâu, mới miễn cưỡng nhận ra tình hình hiện tại của mình.

Nơi đây là Kim Phượng sơn trang, là nơi xa hoa bậc nhất của tiên giới, bên trong nuôi các kỳ trân dị thú, vô số tiên luyến mỹ thiếp.

Trang chủ Kim Phỉ Nhận cũng là một đại năng Nguyên Anh, hắn trời sinh có tính phong lưu, ra tay hào phóng, bạn xã giao trải rộng khắp hai giới tiên ma, là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Gần đây hắn có được một vị mỹ nhân cực kỳ hợp ý, bèn tổ chức một bữa tiệc rượu, mời tất cả hảo hữu có cùng sở thích đến tham gia, nghe đâu còn chuẩn bị rất nhiều mỹ nhân mới mua để tặng khách nhân, người đến như mây.

Xưa nay nguyên thân rất lãnh tình, say mê với đan dược, cũng không chạm vào chuyện nam nữ, hôm nay đến đây là ngoài ý muốn. Kim trang chủ muốn dùng Dạ Tuyết Tham vạn năm đổi lấy một số đan dược của hắn, gần đây nguyên thân chế thuốc cần dùng đến Dạ Tuyết Tham, vì vậy mà đáp ứng cuộc giao dịch này.

Bởi vì Dạ Tuyết Tham mọc trong bí cảnh Tuyết Sơn của Kim gia, nếu muốn có được dược tính tốt nhất, cần phải thu hái và bảo quản bằng phương pháp tinh luyện đặc thù, vì vậy nguyên thân mới đích thân đến đây tự tay thu hoạch, vừa lúc trùng hợp ngay ngày tổ chức thịnh yến của Kim trang chủ, vì Kim trang chủ muốn kết thân với nguyên thân, nên dùng mọi cách lấy lòng, mời tham dự, cuối cùng cũng khiến nguyên thân đáp ứng tham gia thịnh yến đêm nay, Kim trang chủ cực kỳ vui mừng, liên tục nói muốn đưa cho y vài mỹ nhân cực phẩm, còn nói trong số đó có người thích hợp làm lô đỉnh...

Sau đó, Tống Thanh Thời bị hệ thống đưa vào...

Lô đỉnh là gì?

Tống Thanh Thời tìm được đủ loại lò luyện đan và bảo đỉnh trong trí nhớ của nguyên thân, luôn cảm thấy không đúng, dù sao Kim trang chủ cũng là một kiếm tu, không nên có hứng thú với luyện đan mới đúng...

Tống Thanh Thời muốn tìm hệ thống hỏi rõ ràng, nhưng hệ thống lại giống như biến mất không thấy, y phát hiện tư liệu nó đưa cho chẳng những không có nội dung cốt truyện, lại còn bị thiếu, đến nỗi tư liệu của nhân vật cũng đứt quãng không được đầy đủ, khắp nơi đều là các ký tự lung ta lung tung, ngay cả giới thiệu về vai chính thụ cũng chẳng có. Tống Thanh Thời ngây ngốc lật nửa ngày, một lúc lâu mới thấy được vài chữ mô tả ở phần giới thiệu văn án: Thể chất cực phẩm tuyệt thế mỹ thụ × □ □ □ □ □ công, cưỡng đoạt, ngược luyến tình thâm, □ □, □ □, □ giáo, ngoài ra trong văn án vẫn còn hai chữ có thể đọc được: □ Can Đài.

...

Nếu đổi thành một người thường xuyên đọc tiểu thuyết hệ thống thì sẽ lập tức nhận ra trạng thái này là có vấn đề.

Tống Thanh Thời lại chẳng cảm thấy có gì không ổn, y cho rằng đây là đề bài hệ thống đặt ra cho mình, nhằm kiểm tra năng lực trinh thám và năng lực làm việc của y. Tống Thanh Thời đã quen với việc bị kiểm tra, khi y và thầy cô bắt đầu một đề tài nghiên cứu mới, trong tay thường không có bất kỳ manh mối gì, cần phải tự mình thử nghiệm tìm hiểu, trải qua vô số sai lầm và khó khăn, mới có thể đưa ra được đáp án cuối cùng, nhưng đa phần đáp án này cũng chưa chắc là đáp án như mong đợi.

Rất nhiều công ty dược đầu tư hàng tỷ thậm chí là vài chục tỷ để nghiên cứu các loại thuốc men, nhiều học giả đã hao phí vài thập niên, tóc cũng bạc hết, đến cuối cùng dù là lâm sàng cũng không qua được.

Vì vậy mỗi một người làm nghiên cứu dược vật đều là những kẻ thân kinh bách chiến, dù đánh trận nào thua trận đó, nhưng lại càng thua càng mạnh đánh càng hăng.

Đề bài mà hệ thống lão sư đưa ra không khó!

Tống học bá tỏ vẻ không hề sợ hãi! Y nhất định sẽ tìm ra được đáp án chính xác! Không cô phụ sự chờ mong của lão sư đối với y!

Tống Thanh Thời nghĩ đến các địa danh ở Kim Phượng sơn trang, xác định mục tiêu lần này chính là Lang Can Đài, sau đó nhanh chóng bắt lấy vài trọng điểm trong đề bài: Vai chính thụ sẽ xuất hiện ở Lang Can Đài vào ban đêm, giới tính nam, xu hướng tình dục cũng là nam, tuyệt thế mỹ nhân, dáng người cực phẩm, là một tiểu đáng thương có vận mệnh bi thảm. Y cần phải cứu vai chính thụ, cho đi tình yêu lớn nhất, chữa trị thể xác và tinh thần của hắn, giúp hắn có được hạnh phúc và vui sướng!

Ở niên đại của Tống Thanh Thời, tôn trọng xu hướng giới tính là việc được ghi nhận vào luật pháp, đồng tính cũng có thể kết hôn.

Có lần y nhặt được quyển tiểu thuyết đánh rơi của một bạn học hủ nữ, tên là Tiểu Kiều Phu Của Vương Gia Tà Mị, ngoài bìa là một nam nhân mặc đồ cổ trang, anh tuấn khí phách ôm một mỹ nữ tóc dài có bộ ngực siêu phẳng, y không hiểu lắm, lúc trả sách còn tò mò hỏi một câu, bạn học đó lập tức phổ cập kiến thức cho y cái gì gọi là đam mỹ, cũng nói y biết mỹ nữ ngoài bìa thật ra là nam, người xinh đẹp là thụ, còn người khí phách là công. Cho nên Tống Thanh Thời rất tự tin rằng mình có thể phân rõ ai công ai thụ trong tiểu thuyết, tuyệt đối sẽ không lạc đề mà cứu nhầm vai chính công.

Tư duy và hướng giải đề đã xác định, chỉ đợi thịnh yến Quần Phương mở ra để đi thi thôi.

Linh hải của Tống Thanh Thời dần dần trở nên thanh triệt, linh hồn đã dung hợp với thân thể, trở nên linh hoạt hẳn lên. Y cẩn thận dùng tay chống cơ thể ngồi dậy, sau đó cởi giày, nâng chân lên, thử cử động ngón chân bị tê liệt nhiều năm, từng đầu ngón chân trắng nõn vui vẻ gật lên gật xuống. Tống Thanh Thời loạng choạng đứng dậy, bước về phía trước vài bước, rốt cuộc cũng nhớ lại được tư thế đi đường của người bình thường, động tác trúc trắc cũng dần trở nên linh hoạt...

Dưới chân là cỏ xanh mềm mại, bùn đất ướt át.

Bên ngoài cánh rừng là một con sông nhỏ tĩnh lặng không gợn nước, Tống Thanh Thời bước vào trong nước, vốc một ít nước sông lạnh lẽo rửa mặt, xác nhận chính mình không phải đang nằm mơ.

Nước mắt ứa ra vì vui sướng tột độ, từng giọt lớn rơi trên lòng bàn tay, làm thế nào cũng không ngăn được, sau khi nước sông lay động rồi dần dịu lại, trong ảnh ngược hiện ra bóng dáng của một thiếu niên.

Tống Thanh Thời kinh ngạc khi phát hiện thân thể mà hệ thống cung cấp rất giống mình hồi thời cấp ba, dáng người không tính là cao, cơ thể tương đối gầy, mặc một bộ pháp khí tiên y màu trắng thật dày được dệt từ lụa Vân Cẩm, hết lớp này đến lớp khác, thoạt nhìn khiến người ta lầm tưởng rằng người này rất yếu đuối.

Mái tóc mềm nhuyễn được buộc đơn giản, có vài sợi rũ xuống ở bên ngoài. Có thể là vì tu tiên nên dung mạo càng thêm tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt thanh triệt, bởi vì nghiên cứu mà thường xuyên như đi vào cõi thần tiên, cảm giác có hơi ngốc manh, cực kỳ có tính lừa gạt, làm cho rất nhiều quỷ xui xẻo tưởng rằng nguyên thân vô hại, vì vậy mà đều biến thành phân bón hoa cho vườn thuốc hoặc vật thí nghiệm độc dược.

...

Sau khi Tống Thanh Thời phát tiết cảm xúc xong, nhìn thấy ảnh ngược của mình khóc đến nỗi hốc mắt đỏ lên, có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu lấy nước, muốn rửa sạch nước mắt trên mặt, nhưng phía sau lại truyền đến tiếng lục lạc nhỏ vụn cùng với tiếng trào phúng.

"Tự sát cũng vô ích, chỉ càng thêm đau đớn thôi. Nếu không tin, ngươi có thể thử, từ từ chìm xuống, nhìn xem có thành công hay không."

Tống Thanh Thời sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thấy được cảnh sắc tươi đẹp chưa bao giờ gặp qua.

Một rừng hoa đào, dưới tàng cây là một thiếu niên áo đỏ mỹ lệ, không biết hắn đã đứng ở đó nhìn Tống Thanh Thời ngây ngốc khóc bao lâu. Dung mạo của thiếu niên vô cùng xinh đẹp, tựa như một bức họa, vẽ hết tất cả những sắc thái diễm lệ phong lưu trên thế gian. Da thịt như noãn ngọc, đẹp nhất chính là đôi mắt phượng màu vàng sẫm dưới hàng lông mi đen nhánh, lẽ ra hắn nên là phượng hoàng cao quý trên bầu trời, nhưng dưới mắt trái lại có một nốt lệ chí màu đỏ, khinh nhờn sự cao quý, nghiền nát hết đoan trang, khiến cho phượng hoàng rơi xuống trần gian, nhiễm phải sắc dục, hóa thành mị ý câu nhân, câu đến tâm của người ta cũng phải ngứa ngáy.

Mái tóc dài của hắn không buộc lên, tùy ý rũ xuống bên hông, đuôi tóc hơi cuộn, hai chân để trần, trên người chỉ mặc một kiện hồng y được dệt bằng tơ Giao, tơ Giao trơn mịn như nước, dính sát vào người, che khuất tất cả nhan sắc.

Tống Thanh Thời không có tâm tư xúc phạm, nhưng bởi vì bị phát hiện khóc nhè nên chứng sợ giao tiếp lại càng thêm nghiêm trọng, sau một lúc lâu cố lấy dũng khí, mới lắp bắp nói: "Ta, ta chỉ là..."

Sự chần chờ của y, ở trong mắt của mỹ nhân áo đỏ lại biến thành cam chịu.

Khắp chốn trong tiên giới đều là các loài chim dữ hoặc yêu thú nguy hiểm, các tu sĩ đều có linh khí, cảm quan nhạy bén, có thể dễ dàng phát hiện động tĩnh ở gần mình. Ngay cả tiểu tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân có đeo lục lạc của phàm nhân, càng đừng nói đến tu sĩ Nguyên Anh, nếu bọn họ thả thần niệm ra, dù là động tĩnh của các loại rắn, trùng, chuột, kiến ở khắp tòa núi cũng đừng hòng thoát khỏi tai mắt của bọn họ, ngoại trừ tay mơ vừa mới xuyên tới là Tống Thanh Thời, y cảm thấy thực xa lạ đối với linh lực và chuyện tình đời...

Mỹ nhân áo đỏ hoàn toàn hiểu lầm, cho rằng Tống Thanh Thời cũng là một phàm nhân, mà phàm nhân có mỹ mạo như thế ở Kim Phượng sơn trang chỉ có một tác dụng, hắn mở miệng xác định: "Nô lệ mới tới?"

Tống Thanh Thời ngạc nhiên ngẩng đầu, khó hiểu, muốn mở miệng dò hỏi, ánh mắt lại không cẩn thận rơi vào trên người mỹ nhân áo đỏ, dường như trên cổ có vết bầm kỳ quái, giống như bị muỗi đốt, lại giống như không phải, y nhịn không được tò mò trộm nhìn thêm vài lần, suy nghĩ xem đó là cái gì.

Mỹ nhân áo đỏ chú ý đến ánh mắt của y, trong lòng không vui, ác ý chất thành đống, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười ôn nhu, dùng ngữ khí thành khẩn chúc phúc: "Đừng nhìn, rất nhanh ngươi cũng sẽ có."

Trước khi xuyên qua, Tống Thanh Thời được bảo hộ rất tốt, chưa từng gặp phải ác ý từ ai, vì vậy không hiểu ra được lời bóng gió bên trong, tuy rằng y cảm thấy lời chúc phúc này có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn rất lễ phép đáp lại: "Cảm ơn."

Mỹ nhân áo đỏ bị câu trả lời này nghẹn mất rồi, hắn trầm mặc một lúc, nhìn Tống Thanh Thời như nhìn một tên ngốc, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, phát hiện người trước mắt nhìn thật sạch sẽ, da thịt không có bất kỳ vết thương nào, trong mắt là sự đơn thuần vì chưa bị địa ngục tàn phá.

Phát hiện này khiến cho trái tim từng bị lửa nóng tôi luyện của hắn nổi lên một chút thương hại, hắn thu lại ác ý sắc nhọn, nhẹ giọng nói, "Sau đêm nay, ngươi sẽ biết, chết là một thứ xa xỉ." Hắn khẽ quay đầu nhìn dòng nước lưu động vì có gió mát thổi qua, cảnh báo rằng, "Lúc vừa đến đây ta cũng từng thử tự sát rất nhiều lần, nhưng đều vô dụng, loại nô lệ bị khắc xuống Hợp Hoan Ấn như chúng ta, thần hồn đều thuộc về chủ nhân, chỉ cần chủ nhân không cho phép, dù là chết cũng không thể tự mình quyết định..."

Mỹ nhân áo đỏ trầm mặc hồi lâu, hắn chậm rãi vươn tay, xoa nhẹ mái tóc mềm mại giống như một động vật nhỏ của Tống Thanh Thời.

Tống Thanh Thời thấy trên cổ tay trắng nõn của hắn có mấy vết trói màu đỏ, y ý thức được đây là nỗi đau không muốn bị ai hỏi đến, vì vậy mà nhịn xuống nghi vấn ở trong lòng.

Đầu ngón tay của mỹ nhân áo đỏ trượt từ trên tóc xuống gương mặt thanh tú của Tống Thanh Thời, nhìn biểu tình ngây thơ của y, hơi dừng lại, sau đó không đành lòng mà buông ra. Hắn không muốn nói thêm gì nữa, bởi vì trước khi tự mình trải qua cơn ác mộng triền miên kia, nói gì cũng đều vô ích, hiện tại có thể giữ lại một khắc đơn thuần, chính là được thêm một khắc hạnh phúc. Cuối cùng, hắn thở dài nói, "Ngươi lớn lên rất đẹp, đáng tiếc lớn lên càng đẹp, giải thoát càng muộn..."

Tống Thanh Thời khó hiểu: "Giải thoát là chỉ cái gì?"

"Rất nhanh ngươi sẽ biết." Biểu tình của mỹ nhân áo đỏ bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào môi của mình, dùng âm thanh nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, không rõ ý tứ mà đáp, "Đêm nay là đêm giải thoát của ta..."

Mỹ nhân áo đỏ xoay người nở nụ cười, mang theo tiếng lục lạc thanh thúy, rời đi, bước chân của hắn không được ổn định, mỗi một bước đi đều như dùng hết sức lực, giống như mỹ nhân ngư đau đớn bước đi trên lưỡi dao.

Mắt cá chân xinh đẹp dưới lớp áo đỏ lộ ra một bộ xiềng xích hoàng kim tinh xảo, mỗi một bên xiềng xích đều có gắn một chiếc lục lạc xinh đẹp, chính giữa được nối với nhau bằng một sợi xích thon dài màu vàng kim, lúc bước đi lục lạc hơi lay động, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, tựa như chim chóc bị trói buộc.

Xiềng xích vàng kim kéo qua mặt cỏ, rơi xuống vài giọt máu, tích ở trên phiến lá xanh bích.

Tống Thanh Thời lấy hết can đảm, vượt qua sợ hãi, hô lên với mỹ nhân đã sắp đi xa: "Ngươi... Có phải bị thương hay không? Ta, ta biết y thuật... Cần ta chữa trị giúp ngươi không?"

Mỹ nhân áo đỏ quay đầu, nhìn y mấy giây, nhịn không được bật cười, lần này ý cười rốt cuộc chạm đến đáy mắt, giống như một tia nắng vàng chiếu xuyên qua tầng mây, đẹp đến chói mắt. Hắn lắc đầu với Tống Thanh Thời, đưa ra lời chúc phúc thật lòng: "Hy vọng vận khí đêm nay của ngươi có thể tốt một chút."

Hắn quay đầu lại, tia sáng xuất hiện trong giây lát đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại mây đen u ám không bao giờ tản đi.

Trầm luân trong cơn ác mộng nhiều năm, hắn đã sớm học được bỏ qua ý tốt của người khác, không để ý đến chút ít nhân từ được bố thí.

Một mình hắn mang theo gông xiềng thống khổ, từng bước một độc hành trong lao tù, bước chân không hề dừng lại.

Truyện Chữ Hay