Cảnh tượng ở lầu dưới không hề liên quan gì đến người trên lầu hai. Trì Cách và Khương Lâm Tình vẫn đang ôm nhau, không đi xuống nhìn những cây đại thụ trong giới nghệ thuật đang ồn ào.
Sau khi mọi người yên tĩnh lại, Đổng Thiên Diệp run rẩy nói: “Đây là vu khống, không có chứng cứ, vu khống.”
Chu Tục cười nói: “Thầy Đổng đừng nóng, bản ghi chép còn chưa chiếu xong mà. Có lẽ vừa nãy chẳng qua chỉ là thầy Tam Thủy Dã đang đùa chút thôi.” Mà anh ấy đang nói thật.
Đổng Thiên Diệp không muốn nghe tiếp nữa: “Cái này mà đùa giỡn gì, cái này là đang vu khống làm nhục tôi, tôi xin tạm biệt trước.”
Không biết ông ta có phải thật sự tạm biệt mọi người không, nhưng Khương Lâm Tình không nghe được giọng nói của ông ta nữa.
Chu Tục thì làm như không có gì xảy ra: “Mọi người, tôi còn có lời chưa nói xong.” Anh ấy tiếp tục diễn giải.
Khương Lâm Tình đột nhiên hỏi: “Anh và anh Chu có hẹn trước rồi sao?”
Trì Cách thu hồi ánh mắt: “Mặc dù Chu Tục vẫn còn chưa phải là anh rể anh, nhưng nếu nói phải đứng về phe nào, thì anh ấy chắc chắn sẽ đứng về phía nhà họ Trì.”
“Không ngờ Đổng Thiên Diệp lại là người hèn hạ như thế.” Cô hỏi: “Không bàn về sự nghiệp thành công của ông ta, lại là người thầy có tên tuổi lớn, chúng ta có thể đánh bại được ông ta không?”
“Phụng Cao Cư là nền móng của ông ta.” Trì Cách nói: “Anh thấy phong cách vẽ bây giờ của ông ta, nếu như không phải bởi vì ông ta là Đổng Thiên Diệp, thì những tác phẩm kia của ông ta chỉ có trình độ học sinh thôi.”
Khương Lâm Tình không hỏi vì sao quá khứ đã qua nhiều năm thế rồi nhưng Trì Cách không truy cứu chuyện của Đổng Thiên Diệp. Cô biết, anh chắc chắn có nỗi khổ riêng.
Cho đến khi buổi tụ họp của những cây đa trong ngành gần kết thúc, Trì Cách mới dắt Khương Lâm Tình đi xuống lầu.
Có người nhận ra anh, nên tiến lên chào hỏi.
Trì Cách giới thiệu với ông ấy Khương Lâm Tình là người của ban phát triển dự án.
Người kia thấy hai người nắm tay nhau, nên khen: “Thì ra là trai tài gái sắc.”
Trong hội trường không còn bóng dáng của Đổng Thiên Diệp nữa, xem ra ông ta thật sự không nghe hết buổi diễn thuyết của Chu Tục đã rời đi rồi.
Chu Tục thản nhiên nói: “Danh tiếng thối tha cũng chẳng có giá trị cất giữ làm gì.”
Trì Cách gật đầu một cái: “Là thầy Đổng không có giá trị, không phải “Phụng Cao Cư”.”
Chu Tục: “Thầy Đổng cũng là một người rất cố chấp.”
Trì Cách: “Nếu như không cần thiết, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện như thế, cực kỳ phiền phức.”
Chu Tục: “Tương lai sau này ngày mà thầy Đổng chịu đả kích, không chỉ có mỗi ngày hôm nay đâu.”
Trì Cách: “Tôi đã cho thầy Đổng mặt mũi rồi, là chính ông ta không cần.”
Khương Lâm Tình không biết lý do là gì. Đợi đến tận lúc kết thúc, cô mới hỏi: “Tranh vẽ của “Phụng Cao Cư” vẫn còn trong tay Đổng Thiên Diệp, ông ta có thể nào bán hết với giá cao không?”
“Sự cao cấp của các tác phẩm nghệ thuật được đắp từ danh tiếng mà ra. Bản vẽ giống nhau, lúc Đổng Thiên Diệp là Phụng Cao Cư, ông ta có thể hô mưa gọi gió.” Trì Cách nói: “Hôm nay đứng tại chỗ này, trong đó sẽ có người muốn sưu tầm tranh vẽ của Phụng Cao Cư. Nhưng anh đang mang chứng cứ phơi bày lên mặt bàn, Đổng Thiên Diệp giả mạo tác phẩm của Phụng Cao Cư, vướng vào việc tranh chấp như vậy, không người nào nhặt củ khoai lang nóng vào lúc này đâu.”
Cô gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
“Chẳng qua, thầy Đổng đã kinh doanh nhiều năm rồi, cũng có mối quan hệ của mình.” Bây giờ thỉnh thoảng Trì Cách sẽ nhớ đến bố mẹ mình, thời gian của anh cũng còn rất dài: “Không gấp, cứ từ từ đi.”
*
Khương Lâm Tình rất lâu rồi chưa nghĩ đến chuyện bệnh tình của mình, cô bận rộn với sự nghiệp của mình.
Mãi đến một ngày, cô đột nhiên nhận được một tin tức. Là báo cáo về một bác sĩ, họ Tiền. Nhìn vào tên bệnh viện và khoa của bác sĩ đó, cô đoán đó là Tiền Vĩnh An.
Người nhà của những bệnh nhân kiện anh ta đã vạch trần những tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân với giới truyền thông. Vụ kiện còn chưa có kết quả nhưng những cư dân mạng lại đang tranh cãi ầm ĩ. Tiền Vĩnh An lại bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Khương Lâm Tình đọc được những lời chỉ trích của cư dân mạng với bác sĩ, cảm thấy mình đi ôm một bụng tức giận. Cô không kịp chờ mà nói mấy tin tức này cho Trì Cách.
Trì Cách: “Tiền Vĩnh An chắc chắn sẽ thua kiện.”
Anh biết chắc như thế, thậm chí cô còn nghĩ có phải anh đứng trong bóng tối mà đẩy thuyền không. Nhưng anh không nói gì, cô thì chẳng biết làm gì.
Trì Cách còn nói: “Anh đã hẹn tháng sau đi tái khám cho em rồi.”
“Em cảm thấy, có thể em sẽ không có chuyện gì.” Nếu như có bệnh di truyền của mẹ, thì bây giờ cô đã ho liên tục không thể kiềm lại được rồi.
Anh cười: “Anh tin em.”
Sau khi đến nơi này, hai người không nói về bệnh của cô nữa. Cho đến trước ngày kiểm tra, Trì Cách giống như vô tình nhắc đến: “Anh cho em nghỉ phép đó, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra lại đi.”
“Ồ.” Không còn cảm giác lo lắng bất an, Khương Lâm Tình ngủ một giấc thật say.
Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trì Cách kéo tay cô ra đến cửa, đến trên xe, vẫn nắm chặt không buông, đi thẳng đến bệnh viện.
Khương Lâm Tình lại mặc quần áo bệnh nhân, đứng trên sân thượng nhìn về phương xa. Ánh mắt như đang nhìn xa xăm, đường sinh mệnh có thể kéo dài. Nhỡ đâu cô bệnh thật, cô cũng có Trì Cách ở bên cạnh, cũng không còn gì đáng tiếc nữa.
Đột nhiên, trên người cô được khoác thêm một chiếc áo khoác.
Trì Cách: “Trời lạnh, đừng đứng đây hóng gió nữa.”
Khương Lâm Tình chọc chọc mặt mình: “Gió thổi cũng không thể ngăn được sắc mặt tức giận của em.”
Trì Cách cười ôm lấy cô. Quả đào mật đã trở lại, đỏ bừng. Người cô nở nang, mặc vào thêm chiếc yếm đỏ sẽ trở thành một yêu tinh nhỏ.
Trời lạnh, nên cần một người ấm áp.
*
Lần trước, bác sĩ nhận được báo cáo thì cũng chỉ nói với Trì Cách.
Hôm nay, bác sĩ đi thẳng đến phòng bệnh, vẻ mặt phấn khởi: “Anh Trì, cô Khương. Theo báo cáo kiểm tra thì trước đó chỉ là cảm mạo dẫn đến sưng phổi thôi, đã hoàn toàn mất đi rồi. Trước đó còn thêm một khối u khác thì sau khi điều trị kháng viêm cũng đã nhỏ đi rồi.”
Trì Cách: “Nói cách khác, giáo sư La đã phân tích đúng phải không?”
“Đúng thế. Bệnh viện chúng tôi đã từng tiếp nhận bệnh nhân giống thế, nhưng sau khi giải phẫu mới biết rõ bệnh tình. Cô Khương đây cũng rất may mắn, không cần phải dùng đến phẫu thuật.” Bác sĩ cúi người nói: “Anh Trì, thật xin lỗi, là chúng tôi chưa đủ kinh nghiệm.”
Trì Cách: “Không sao cả, các bác sĩ vất vả rồi.”
Sau cơn bão nhỏ lại thấy mặt trời. Mới vừa nãy mây đen kéo đến, chỉ một lát sau đã trong lành lại. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tầng mây, từ từ chiếu vào, chiếu mãi đến nụ cười sáng rực của Khương Lâm Tình.
*
Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu thẳng một đường từ bệnh viện đến nghĩa trang.
Tạm thời không dùng được, nhưng Trì Cách nói, muốn cùng cô nhìn ngắm nơi an nghỉ cho tương lai sau này của hai người.
Khi rời khỏi bệnh viện, Khương Lâm Tình len lén hỏi: “Bác sĩ, bệnh phổi, có phải nguyên nhân di truyền trong dòng họ là yếu tố cao nhất không?”
Bác sĩ: “Nguy cơ cao, nhưng không phải trăm phần trăm. Cô Khương chỉ cần định kỳ đến kiểm tra lại là được.”
Đột nhiên cô nghĩ đến có lẽ mình cũng giống dì nhỏ, phải qua rất lâu thì mới phát bệnh.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trì Cách lái xe đến nghĩa trang. Ngón tay anh chỉ về phía Đông Nam của ngọn núi: “Sau này, chúng ta sẽ ở nơi đó.”
Mỗi một giây tiếp theo đều vì “tương lai”.
Khương Lâm Tình nhìn sang, núi xanh sông xanh. Cô than: “Thật là một chỗ yên tĩnh tốt đẹp.”
Anh nghiêm túc hỏi: “Hài lòng không?”
Cô cũng nghiêm túc trả lời: “Hài lòng.”
“Đi thôi.” Trì Cách kéo tay cô: “Chúng ta đi sang chào bố mẹ anh.”
Khương Lâm Tình nắm chặt tay anh. Đến tận bây giờ anh cũng chưa từng nhắc đến bố mẹ mình, nhưng cô nhớ đến những thước phim kinh khủng kia, nhớ đến cảnh tượng người phụ nữ hít thở vô cùng khó khăn.
Xung quanh là hàng dài bia đá thẳng đứng. Hai người đi vào trong đó, là hơi thở con người duy nhất ở đây.
“Bố anh là một nghệ thuật gia. Có một ngày, đột nhiên ông ấy muốn sáng tạo ra tác phẩm có chủ đề nông thôn nên ở trên bản đồ vẽ một điểm. Người nhà anh đều đi sang đó, đó là một quán trọ nhỏ đơn sơ.” Giọng Trì Cách lạnh dần: “Là quán trọ giết người cướp của.”
Khương Lâm Tình yên lặng đi theo anh.
“Vốn dĩ anh cũng phải chết ở đó rồi.” Trì Cách chỉ chỉ vết thương trên cổ: “Ông chủ đó nói, đứa bé trai như anh có thể bán kiếm tiền. Nên bọn họ giữ lại mạng cho anh.”
Mặc dù nhà họ Trì có báo cảnh sát, nhưng những năm đầu hai mươi không có quản lý nghiêm ngặt như bây giờ. Trì Diệp chỉ nói mình đi đến nông thôn sưu tầm thông tin, cũng không ai biết điểm dừng chân cuối cùng của ông ấy là ở đâu, nhưng từ trước đến giờ tính tình của ông ấy rất phóng khoáng. Cảnh sát mất thời gian rất lâu nhưng không hề có đầu mối.
Hình ảnh trên bia mộ là một đôi nam nữ nhưng ánh mắt họ đều rơi xuống người con trai mình.
Trì Cách: “Anh bắt đầu chữa trị tâm lý rất lâu. Nhưng không phải nói quên là có thể quên.”
Khương Lâm Tình cười ôm lấy anh: “Không thể quên thì không cần quên. Anh phải nhớ, nếu như anh thấy đau đớn thì vẫn có em ở đây.”
Suốt chặng đường, giọng nói của Trì Cách khàn đặc lại, nhưng anh vẫn nói ra. Trong trí nhớ của anh đều là máu. Anh chỉ miêu tả đơn giản như thế đã tốn rất nhiều sức lực rồi. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai có thể anh vẫn sẽ còn mắc bệnh.
Nhưng anh không còn một mình nữa rồi.
Anh có người bên cạnh.
Cô vẫn luôn nắm chặt lấy tay anh. Chỉ cần anh thoáng chìm vào suy tư thì cô lại dùng sức kéo anh đi ra ngoài.
Dưới chân Trì Cách vốn là một cái bóng chiếu hình bia mộ rất dài. Mặt trời lặn hướng Tây, bóng người từ từ dời sang Đông.
Anh nhìn ánh mặt trời lặn, đứng dưới ánh mặt trời.
*
Ngày giông bão, mưa tới rất đột ngột. Từ sáng đến trưa trời cực kỳ quang đãng.
Đến hơn ba giờ chiều, sắc trời dần tối lại. Bầu trời bên ngoài cửa kính như bị màn đen kéo xuống, trong phòng làm việc đã bật đèn lên từ sớm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Công việc của Khương Lâm Tình chất cao như núi, cô vừa mới nhận thêm một hạng mục mới.
Các đồng nghiệp cũng bề bộn rất nhiều việc. Đưa mắt nhìn thấy ngoài trời ngày càng tối lại, thì phòng làm việc cũng nặng nề dần.
Thời gian trôi qua lâu như thế, người khác không nhìn thấy ô dù của Khương Lâm Tình xuất hiện. Các đồng nghiệp cũng buông bỏ phòng bị, coi như không nhắc đến chuyện của Thái tử gia, cũng từ từ nói đến một ít scandal vô hại khác.
Nhưng từ đầu đến cuối không có một ai dám hỏi Khương Lâm Tình, cô và Thái tử gia có giống như trong lời đồn đãi hay không.
Lời đồn đãi như thế nào, Khương Lâm Tình không biết được.
Đến lúc tan việc, mưa còn chưa ngừng.
Khương Lâm Tình làm thêm một tiếng nữa mới đi xuống lầu.
Ô của cô để quên trong xe của Trì Cách. Cô nhìn hạt mưa như hạt trân châu đang rơi xuống, biến thành từng quả cầu nhỏ, nhảy đến nhảy lui.
Vừa lúc đó, đột nhiên vang lên một giọng nói: “Khương Lâm Tình.”
Cô quay đầu lại nhìn.
Dương Phi Tiệp cầm một cái ô đen lớn, hỏi: “Cậu lại quên mang ô sao?”
Từ lần gặp mặt trước hai người không liên lạc với nhau nữa. Lúc này gặp anh ấy, trên mặt cô có chút ngại ngùng.
Dương Phi Tiệp thì tự nhiên hơn cô: “Tớ cho cậu mượn ô.”
Khương Lâm Tình lắc đầu một cái: “Mưa lớn như thế, cậu tự giữ lấy đi.”
Đúng lúc này âm thanh chuông reo từ điện thoại vừa khéo vang lên.
Trì Cách gọi đến. Anh nói: “Làm gì thế, đứng dưới lầu tình chàng ý thiếp thế.” . truyện teen hay
Khương Lâm Tình lùi lại một bước, áy náy nhìn Dương Phi Tiệp cười một tiếng: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Trì Cách: “Chỉ là nghe một cuộc điện thoại thôi sao? Thời tiết thì mưa to như thác đổ, chẳng lẽ không nên nói anh đến đón em tan làm sao?”
“Không phải anh đến thành phố Tây rồi à, không thuận đường mà.”
“Em khách sáo thật đó.” Xe Trì Cách dừng phía đối diện. Phía trước là dòng xe chật chội đang chạy. Xe muốn quay đầu, phải đi về phía trước một khoảng rất xa nữa.
Khương Lâm Tình: “Anh đến đây đi.”
“Đến sẽ gọi em.” Trì Cách cúp máy.
Cô quay đầu nhìn Dương Phi Tiệp: “Tớ nhớ ra tớ có tài liệu công việc quên lấy xuống, tớ phải trở về công ty rồi.”
Trong lòng hai người biết rõ, đây chỉ là cái cớ thôi.
Dương Phi Tiệp cười: “Cậu đi đi.”
Cô đi hai bước, đứng lại, quay đầu nói: “Cậu không cần chờ tớ đâu.”
Dương Phi Tiệp nghe hiểu một lời hai nghĩa này của cô, nhìn cô chằm chằm nói: “Được.”
Khương Lâm Tình đứng sau phòng chờ, từ cửa thang máy nhìn thấy bóng người Dương Phi Tiệp đứng thẳng tại đó.
Cô chớp mắt một cái.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, ngẩng đầu nhìn đèn hiện số lầu, không nhìn ra ngoài cửa nữa.
*
Nửa tiếng sau, Trì Cách gọi đến: “Anh ở quán cà phê dưới lầu, em xuống đi.”
Quán cà phê, ở nơi lộ liễu thế luôn à: “Sao không chờ trong hầm gửi xe.”
“Hầm gửi xe bị kẹt xe, anh đậu xe ở ngoài quán cà phê.” Trì Cách vừa nói, vừa đẩy cửa gỗ của quán cà phê ra. Ánh mắt đầu tiên đã chạm thẳng với mắt của Dương Phi Tiệp.
Cùng lúc đó Dương Phi Tiệp cũng quay đầu lại.
Hai người không phải là bạn, đương nhiên không cần chào hỏi.
Khách hàng đến trú mưa không ít, trong quán cà phê không còn thừa chỗ nữa. Trì Cách lấy hai ly cà phê đứng sang một bên.
“Anh Trì.” Trong tay Dương Phi Tiệp vẫn cầm cái ô đen lớn kia: “Đến đón người sao?”
“Ừ.” Trì Cách có chút lạnh nhạt đáp.
Dương Phi Tiệp: “Tôi thua bởi thời gian thôi.”
Trì Cách: “Không, anh thua bởi tôi.”
Khương Lâm Tình dừng lại bên cạnh cửa sổ bằng gỗ. Nhìn thấy Dương Phi Tiệp thì cô đã lúng túng rồi, lại thấy Trì Cách vẫn còn đang đứng ở đấy, vậy thì càng lúng túng hơn.
Hai người đàn ông trò chuyện đơn giản, chẳng ai có biểu cảm gì khác.
Cán ô của Dương Phi Tiệp hơi trơn một chút, anh ấy không nói thêm gì nữa, đẩy cửa ra ngoài.
Khương Lâm Tình đứng cạnh cửa sổ thò đầu sang. Thật ra lúc cô và Trì Cách bắt đầu, thì cô đã cắt đứt sạch sẽ đoạn thanh xuân này rồi.
Bỗng nhiên, Trì Cách phát hiện ra cô.
Cô hết nhìn Đông rồi ngó Tây.
Ở nơi này ngồi đầy khách hàng, trong đó có thể có nhân viên trong công ty, nhưng vào lúc này cô không biết ai là ai. Thật may, đồng nghiệp biết cô cũng không có ở đây.
Trì Cách đi về phía cô.
Cô nhìn anh nháy mắt ra hiệu.
Mà anh dường như sợ scandal của hai người chưa đủ nóng, hỏi thêm: “Trốn ở đó làm gì?”
Có thể không trốn được sao. Anh cao hơn cô hai bậc thang, cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế?”
“Em đoán xem.” Anh cong môi cười, rõ ràng đây là dáng vẻ khi hai người lần đầu gặp nhau.
Khương Lâm Tình lùi lại, đột nhiên thấy trên khung cửa sổ có hai cánh chim đang đùa giỡn nhau.
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm hòa theo tiếng mưa như trút nước. Nước mưa chảy lên kính, bị ánh đèn nơi cửa sổ soi ra hai dáng người mơ hồ.
Anh đứng trên cao, cô đứng dưới thấp.
Cách một cánh cửa sổ thật khôi hài.