Tần Dĩ Quân trốn ra đằng sau.
Tay anh hơi nghiêng, ấn cô ta trên cột trụ ở hiên.
Cô ta mở to hai mắt. Sức lực của anh lớn, môi của cô ta bị ép lõm vào trong kẽ răng. Độ rộng bàn tay anh che phủ cả đầu mũi cô ta.
Cô ta giãy giụa.
Anh không hề thương hoa tiếc ngọc mà dùng một tay bắt lấy cổ tay cô ta.
Tần Dĩ Quân không thể hô hấp được, lồ ng ngực ngột ngạt phát sợ.
Cô ta đã đọc bệnh án của anh một cách cẩn thận, xưa nay anh hòa nhã, không hề có tính công kích. Cô ta không biết có sự nhầm lẫn ở chỗ nào.
Tầm nhìn của cô ta từ từ mờ hồ. Cô ta hoảng sợ, tự hỏi có phải mình sắp chết ở đây không.
*
Mặt Trì Cách không biểu cảm, nhìn người phụ nữ từ từ nhắm mắt này.
Cô ta giống như không còn sức lực, cổ tay buông thõng, chiếc eo thẳng tắp mềm oặt.
Anh trơ mắt nhìn, giống như thứ anh che kín không phải hơi thở của con người, mà là một vật không có sinh mệnh. Vật này làm ồn đến anh, anh muốn cô ta ngậm miệng.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lúc này di động vang lên.
Nhạc chuông trầm bổng đánh thức đầu óc sắp mơ hồ của Tần Dĩ Quân.
Đồng thời, Trì Cách buông lỏng tay.
Tần Dĩ Quân bừng tỉnh, lập tức hít thở từng ngụm lớn.
Con người anh đứng trước mặt cô ta nhưng lại giống như lệ quỷ. Chỉ thiếu một chút nữa, nếu như không phải vì điện thoại, cô ta chắc chắn bản thân sẽ mất mạng ở nơi này.
Cô ta nên chạy trốn, nhưng chân mềm nhũn, chỉ có thể đứng im ở chỗ này. Cô ta nên kêu cứu, nhưng lúc ánh trăng rọi xuống, trông thấy sự lạnh lùng của Trì Cách, đôi môi run rẩy của cô ta lại không phát ra âm thanh nào.
Một bản đánh giá tâm lý hoàn hảo, một người đàn ông như ánh nắng tươi sáng, sao có thể mang dáng vẻ trước mặt được.
Tần Dĩ Quân không lên tiếng.
Trì Cách đi xuống đình, đi về phía trước, mãi đến khi hòa vào trong bóng đêm.
*
Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ không đạt quán quân, tất thảy đều đi theo giả thuyết của Vưu Nguyệt Vũ.
Khương Lâm Tình cảm thấy đáng tiếc.
Từ Trọng Quang nhẹ nhàng cười: “Bọn họ đã là quán quân rồi.”
Thái độ của Tống Khiên rất hờ hững. Trên thực tế, khi anh ngồi ở khán đài, lúc mọi người xung quanh vỗ tay theo âm nhạc, anh cũng không mấy nhiệt tình. Anh giải thích: “Tôi không hiểu về âm nhạc.”
Kết thúc chương trình, ba người Khương Lâm Tình, Tống Khiên, Từ Trọng Quang đi đến nhà hàng. Cô không có thời gian trống để gọi điện.
Qua nửa tiếng, hai tuyển thủ dự thi bỏ lớp trang điểm đậm ở sân khấn đến phòng bao của nhà hàng.
Từ Trọng Quang đứng lên đầu tiên, kéo ghế ra cho Hướng Bội.
Tống Khiên dựa vào lưng ghế, liếc mắt qua: “Rất có bản lĩnh.”
Vưu Nguyệt Vũ cong mày: “Cảm ơn sự khích lệ của Tống đại thiếu gia.” Cô ấy ngồi vào vị trí trống còn lại, cũng sát bên cạnh Tống Khiên.
Tống Khiên: “Sau này cô có dự định gì?” Vưu Nguyệt Vũ nhấc ly rượu lên, lắc lư: “Nếu như chương trình đã kết thúc, Hướng Bội bắc cầu vào được giới âm nhạc rồi, đương nhiên tôi sẽ thành công thối lui.”
Khương Lâm Tình: “Cô Vưu, cô muốn rút khỏi giới âm nhạc sao?”
Vưu Nguyệt Vũ: “Tôi còn chưa từng bước vào, sao lại nói rút khỏi được. Tôi chỉ chơi vui chút thôi. Nếu hát nữa, cổ họng này của tôi sẽ bị hủy hoàn toàn.”
Khương Lâm Tình: “Độ nổi tiếng của hai người cực kỳ cao.”
Tống Khiên cười: “Tôi còn tưởng rằng, tương lai tôi phải bám víu chút hào quang của ngôi sao nữ.”
Vưu Nguyệt Vũ: “Tống đại thiếu gia nói đùa rồi, đó là anh khiêm tốn thôi. Bằng gương mặt của anh, nếu như ra mắt, chắc chắn fans chỉ nhiều chứ không ít hơn tôi.”
Tống Khiên biết cô đang chế giễu.
Khương Lâm Tình lại hỏi: “Hướng Bội thì sao?”
Hướng Bội ăn một miếng lớn: “Qua chương trình giải trí này, tớ quen biết mấy người trong giới âm nhạc, tớ muốn lui về hậu trường.” Cô ấy nhìn sang bên cạnh.
Từ Trọng Quang cười gật đầu.
Dường như mọi người đều có tương lai của riêng mình. Khương Lâm Tình thật sự rất vui mừng.
Giữa bữa ăn, Tống Khiên hỏi: “Có phải cô muốn tuyên bố rút lui khỏi giới không?”
Vưu Nguyệt Vũ chống má: “Nào cần nhảm nhí thế. Nói thẳng thôi, tôi không chơi nữa.”
Tống Khiên: “Vậy lại lên hotsearch rồi.”
Vưu Nguyệt Vũ uống một ngụm rượu: “Chẳng qua là blogger vì muốn có lưu lượng, bịa mấy lời đồn giả mà như thật. Tôi không chơi nữa, nào còn để ý những thứ này làm gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tan tiệc, Hướng Bội nói muốn kéo Từ Trọng Quang đi dạo chợ đêm.
Vưu Nguyệt Vũ lấy hộp thuốc lá ra, lười biếng nói: “Tôi trở về nghỉ ngơi. Từ lúc thi đấu đến giờ, cũng chưa hút được một điếu thuốc tử tế.”
Cô ấy châm thuốc, quay đầu: “Tống đại thiếu gia có “tiết mục” gì không?”
“Tôi trở về nghỉ ngơi.” Tống Khiên: “Bị âm nhạc tra tấn một tối, đau đầu.”
Vưu Nguyệt Vũ trêu chọc nói: “Lúc đến quán bar, Tống đại thiếu gia không chê ầm ĩ nhỉ?”
“Âm nhạc của quán bar không cộng hưởng mạnh như ca khúc của các cô.” Vừa nghe đã biết câu này của Tống Khiên là bịa đặt.
“Tôi trở về khách sạn trước, mọi người nghỉ ngơi sớm chút nhé.” Khương Lâm Tình lạc loài cũng có sắp xếp của riêng mình, chính là báo cho Trì Cách ở nhà về lịch trình của mình.
Người còn chưa đến khách sạn, cô đã không kìm được mà gọi điện thoại cho anh.
Chuông bên kia vang lên rất lâu, không ai nghe máy.
Cô nghĩ, anh ở trong bữa tiệc, có thể là đang bận chăng.
Đi ngang qua một sạp hàng ven đường, chủ quán dựng một tấm biển cắt ra từ thùng giấy chuyển phát nhanh, viết ba từ lớn: Quả đào mật.
Chủ quán gào thét nói: “Đào của chúng tôi là đào chín muộn, đang vào vụ thu hoạch.”
Quả đào hồng phấn, Khương Lâm Tình nhớ đến Trì Cách, trong lòng vui vẻ, mua một phát 3 cân. Cô xách theo đào mật đi về hướng khách sạn, ngân nga hát.
Nửa đường nhận được cuộc gọi của Trì Cách, cô lập tức mỉm cười: “Em xong việc bên này rồi.”
Đầu dây bên kia không nói chuyện.
Bước chân của cô chậm lại.
Trên đường người đến người đi, tương đối ồn ào, cô chuyển hướng đi về phía công viên nhỏ đằng trước. Đi vào bên trong khoảng chừng năm mươi mét, hàng cây rậm rạp cắt đứt tiếng ồn ào ngoài đường phố.
Từ đầu đến cuối cô đều không nghe thấy tiếng của Trì Cách. Cô ngồi xuống ghế đá dài.
Bên trên có lá cây rậm rạp, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Khương Lâm Tình ngồi xuống chiếc ghế đá thấm lạnh.
Khương Lâm Tình: “Hướng Bội và cô Vưu được hạng hai.”
Trì Cách há miệng, không phát ra được âm thanh nào. Anh dùng khớp xương ngón trỏ gõ vào tai nghe bluetooth trên tai.
Cô lập tức đoán ra được chuyện gì, càng nói dịu dàng hơn: “Lần đầu tiên em đến chương trình giải trí, không biết có bị camera quay lại không.”
Anh tiếp tục gõ tai nghe. Anh đang khom lưng ngồi trên tảng đá. Dưới bóng trăng, anh giống như một chú chó lớn cuộn mình lại.
Khương Lâm Tình: “Cô Vưu hát được một nửa, khán giả toàn hiện trường đều sôi trào. Rất nhiều khán giả đứng lên, em cũng phấn khích, vỗ đến đau cả lòng bàn tay. Anh Tống rất lạnh lùng, không hề nhúc nhích.”
Trì Cách đang ở trong sự chồng chéo giữa hồi ức và hiện tại. Câu chuyện Tần Dĩ Quân tự thuật đơn giản, nhưng anh phóng đại vô hạn. Anh muốn trốn, song trốn không thoát.
Một đêm nay, dường như chính là cái đêm năm đó.
Lúc anh đang chật vật, điều duy nhất anh nhớ chính là, anh muốn bấm một dãy số. Chỉ cần bấm gọi được, anh mới có thể bước ra từ trong bóng tối. Nghe cô nói về sự náo nhiệt của hiện trường, anh chầm chậm vẽ ra cảnh tượng khi đó.
Ánh đèn sân khấu chương trình sáng rực, cô ngồi ở khán đài, chắc chắn là cười dịu dàng. Cô nghe đến say mê, nhiệt liệt vỗ tay, còn giơ bảng đèn tiếp ứng thật cao.
Cô đứng lên, cổ vũ cho người trên sân khấu. Có lẽ cô còn thử hỏi Tống Khiên vì sao lại thờ ơ.
Đây là tưởng tượng của Trì Cách, để phủ lên bóng người điên cuồng hồi nhỏ. Anh vẫn luôn nghe cô nói, mồ hôi ở lòng bàn tay từ từ khô.
Cách đó không xa có giọng nói của một người đàn ông: “Cô Tần? Cô sao thế?”
Tiếp đó, Trì Cách nghe thấy người phụ nữ kia khóc lên: “Huhuhu.”
Anh đột nhiên đứng lên, tai nghe bluetooth trong tai trái truyền đến lời nói dông dài của Khương Lâm Tình, âm thanh lọt vào tai phải là tiếng nức nở vụn vặt.
Anh đi về phía đình.
Tiếng khóc của người phụ nữ lớn hơn.
Người đàn ông an ủi: “Cô Tần, cô đừng khóc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ầm ĩ, thật sự rất ầm ĩ. Trì Cách thả lỏng cổ tay, anh muốn khiến người phụ nữ kia ngậm miệng lại.
Khương Lâm Tình cảm thấy không ổn. Vừa rồi thỉnh thoảng Trì Cách sẽ gõ gõ, lúc này lại không có động tĩnh gì. Cô gọi anh: “Trì Cách?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Anh không trả lời, không gõ. Anh nhíu mày. Ầm ĩ quá, anh hận không thể xé nát tiếng khóc của người phụ nữ kia thành từng mảnh.
Lúc bóng dáng anh đứng ở dưới cây.
Người đàn ông lập tức phát hiện ra.
Tần Dĩ Quân ngẩng đầu, thoáng cái đã dừng khóc thút thít. Hơi thở gấp gáp của cô ta chưa kịp bật ra đã bị ép chặt xuống, suýt chút nữa bị chính mình làm sặc.
Người đàn ông nói: “Là giám đốc Trì sao? Tôi ra ngoài vườn hoa đi dạo, không ngờ lại vắng vẻ như vậy.”
Trì Cách hờ hững liếc mắt nhìn anh ta rồi lại chuyển sang Tần Dĩ Quân.
Tần Dĩ Quân đã có kinh nghiệm, cô ta tự giơ tay lên che miệng.
Hành động của anh đã lật tẩy bản báo cáo đánh giá tâm lý kia, anh không phải là người bình thường, ai biết được anh sẽ làm ra chuyện gì.
Vừa rồi suýt nữa anh đã g iết chết cô ta. Cô ta không cảm thấy rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh đột nhiên có lương tâm.
Đúng là Trì Cách không có lương tâm đó thật. Ở trong mắt anh, Tần Dĩ Quân chỉ là một cái máy phát ra tiếng ồn.
“Giám đốc trì?” Người đàn ông đưa đẩy, muốn tiến lên trước bấu víu quan hệ.
Trì Cách không để ý đến anh ta, anh nghe thấy vài lời nói, nhưng không nghe rõ, một tay anh ấn tai nghe bên trái.
Bên kia đang nói: “Trì heo con, anh đang ở đâu thế? Em muốn gặp anh, lát nữa em sẽ trở về căn hộ nhỏ.”
Gặp cô? Đây là sự cám dỗ lớn cỡ nào chứ.
Đương nhiên anh không còn hứng thú với những thứ phiền phức kia nữa. Anh phải trở về, trở về chiếc sofa giường kia, mới có thể nhìn thấy cô. Anh xoay người rời đi.
Người đàn ông đụng phải trở ngại, sờ sờ mũi. Nếu đã không lôi kéo được mối quan hệ với nhà họ Trì, còn có một nhà họ Tần.
Kết quả, anh ta vừa quay đầu, đã nhìn thấy Tần Dĩ Quân chạy ra phía bên ngoài.
Người đàn ông không hiểu nổi.
*
Dỗ dành Trì Cách xong, Khương Lâm Tình lập tức kiểm tra lịch bay. Cảm ơn trời đất, còn dư một vé của Red-eye flight*.
*Là cách gọi những chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau. Thông thường, chuyến bay này kéo dài khoảng 4 đến 6 tiếng, ít hơn thời gian ngủ đêm tiêu chuẩn là 7 tiếng/đêm. Vì chuyến bay ngắn, lại qua đêm nên hành khách ngủ không đủ giấc, từ đó nhiều người bị mắt đỏ hoe.
Cô nói “Lát nữa gặp”, thật ra hai người cách nhau hơn một nghìn cây số. Cô không chờ nổi đến ngày mai, cô lo lắng cho Trì Cách.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại gọi điện thoại: “Tối nay anh không được lái xe, biết không?”
Trì Cách gõ vào tai nghe.
Khương Lâm Tình: “Chờ em nhé, em bay về.”
Anh lại gõ gõ. Bay sao, chắc chắn tốc độ rất nhanh, anh có thể ngay lập tức nhìn thấy cô rồi.
Khương Lâm Tình ở khách sạn chờ một lúc, thậm chí còn không tắm, cô kéo vali hành lí, vội vàng chạy đến sân bay.
Trì Cách nói cô và anh là đồng loại. Trước kia cô nông cạn cho rằng, là vì hai người đều có bệnh tâm lý.
Thật ra bọn họ ghép lại thành một vòng tròn, những góc vỡ vụn, chỉ có thể nhờ đối phương đến bổ sung.
Trì Cách muốn “đi” cùng cô.
Nhưng mà một khi anh xảy ra chuyện, cô cũng muốn “đi” luôn theo anh.
Cô nói cho anh biết: “Anh nhất định phải không sao. Nếu không, một mình em không đánh lại tử thần.”
Anh im lặng.
Cô lại nói: “Anh nhớ báo bình an cho em khi về đến nhà nhé.”
Anh gõ tai nghe.
Trì Cách đã ở trên xe taxi. Ánh đèn neon chiếu vào trong xe, khoang xe trở nên đầy sắc màu rực rỡ, nhấp nháy khiến anh hoa mắt.
Nếu như nhắm mắt lại, anh sẽ rơi vào bóng tối. Anh chỉ có thể bình tĩnh nhìn chúng biến hóa đủ loại màu sắc.
Anh lên xe, chỉ dùng di động gõ chữ để đưa ra địa chỉ.
Tài xế thương tiếc cho một người câm điếc đẹp trai. Trên đường, xe chạy chậm.
Trì Cách mất kiên nhẫn, ngón tay gõ trên chân. Đèn đỏ trước mặt hiển thị chín mươi giây.
Từ kính chiếu hậu, tài xế quan sát được hành khách: “Chàng trai đừng nóng vội, tôi lái xe ba mươi năm rồi, điều quan trọng là sự an toàn.”
Trì Cách ngước mắt. An toàn, chính là bình an. Cô bảo anh báo bình an. Vừa nghĩ như vậy, tốc độ êm dịu của xe cũng trở nên hợp tình hợp lý.