Công việc vẫn còn thoải mái. Khương Lâm Tình đặt trước vé máy bay xem thi đấu chương trình giải trí trước, sau đó xem lại kế hoạch công việc.
Vòng tròn bạn bè của Chu Tục đều liên quan đến nghệ thuật.
Cô ấn like cho anh ấy.
Qua một lát, anh ấy tìm tới: “Cô Khương, mấy ngày này tôi có ý tưởng mới.”
Anh ấy gửi ảnh qua - Đấy là tờ giấy điêu khắc lớn màu đỏ, cắt ra hình dạng phượng hoàng tung cánh bay.
Khương Lâm Tình: “Cắt giấy?”
Anh ấy trực tiếp gọi điện thoại: “Thật ra nghệ thuật cắt giấy đã sớm phổ biến toàn cầu, cách gọi của nước ngoài là điêu khắc giấy. Một số tác phẩm không chỉ là dùng kéo cắt thành, thậm chí còn dùng đến thủ pháp điêu khắc. So với nghệ thuật gốm sứ, hội họa thì nghệ thuật cắt giấy ít được chú ý hơn, tôi nghĩ điều này cực kì phù hợp với dự tính ban đầu của dự án phát triển văn hóa nhà Thanh.”
Cô nghe xong: “Ừm.”
Chu Tục: “Mặt khác, tôi muốn thêm một khâu check-in tương tác online.”
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Online?”
“Đúng, đây là hình thức triển lãm hoàn toàn mới mà tôi muốn khởi xướng. Truyền bá văn hóa chỉ dựa vào offline quá hạn chế, nếu như có thể huy động dân mạng năm châu bốn bể đến, sức ảnh hưởng rất khác.”
“Tôi không hiểu về online.”
Chu Tục cười: “Trước đó cô Khương nói không hiểu nghệ thuật, nhưng tôi cảm thấy cô lo liệu mấy buổi triển lãm này cực kì tốt.”
“Tôi chỉ lên mạng đọc tin tức. Tôi không biết hiện giờ thịnh hành cái gì.”
Chu Tục: “Cô Khương trẻ tuổi hơn tôi, không chơi các nền tảng mạng xã hội sao?”
Khương Lâm Tình: “Không.”
Chu Tục: “Hình thức này chỉ là ý tưởng sơ bộ của tôi, về phần chi tiết khác, chờ có thời gian rảnh, chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện.”
Mỗi một đồng nghiệp đều đang bận việc riêng, Khương Lâm Tình ngồi ở phòng làm việc trở thành người nhàn rỗi. Nhận thức của cô về nghệ thuật cắt giấy dừng lại ở tờ giấy đỏ lớn của ngày Tết. Cô lên mạng tra cứu một số tư liệu, mới biết được, mỗi tờ giấy mỏng manh giống nhau có thể mang đến cảm giác phân lớp, độ sâu, độ lồi lõm, không cái nào là không thể biểu hiện được.
Đáng tiếc, Chu Tục muốn làm triển lãm trực tuyến.
Thật sự đáng tiếc.
*
Nhân viên giao đồ ăn đúng giờ đến vào buổi trưa, vẫn mặc trên người bộ âu phục thẳng thớm, cười hiền lành. Anh ấy đưa một hộp cơm qua: “Cô Khương, đây là bữa trưa của cô.”
Khương Lâm Tình đè giọng xuống: “Sau này anh đều phải đưa cơm qua đây sao?”
Thanh niên hiểu ý, nhỏ giọng theo: “Đây là dặn dò của giám đốc Trì. Một ngày ba bữa của cô Khương, phải nghiêm chỉnh nấu theo ý kiến của bác sĩ dinh dưỡng.”
“Cảm ơn, vất vả rồi.”
“Cô Khương, dùng cơm vui vẻ.” Thanh niên ưu nhã rời đi.
Bữa trưa vẫn là năm bát nhỏ.
Trì Cách gửi tin nhắn đến: “Ăn cơm chưa?”
Cô chụp ảnh gửi cho anh: “Về sau vẫn nên gọi một anh shipper giao đồ ăn thôi.”
Trì Cách: “Anh ta chính là shipper anh gọi.”
Khương Lâm Tình: “...”
Cô mới ngồi xuống bàn trên sân thượng.
Chu Di Sướng xách hộp cơm, ló đầu qua đây: “Oa, Tiểu Khương, đây là đồ ăn gọi của quán nào vậy?”
“Quán mới cách đây năm cây.” Không sai nhỉ, bởi vì Khương Lâm Tình nhìn thấy thanh niên lái xe đến đưa cơm.
Lưu Thiến ngồi qua đây: “Tiểu Khương, cô nghỉ phép mấy ngày, trở lại thấy khác ghê nhỉ, mắt sáng rực.”
Khương Lâm Tình: “Trước đó đổ bệnh, rất tiều tụy. Khỏi bệnh rồi thì có tinh thần.”
Kỳ lạ là Lưu Thiến không buôn mấy drama của công ty, mà nói: “Đúng rồi, ban nhạc của bạn cô tiến vào đấu chung kết rồi.”
Khương Lâm Tình: “Đúng vậy.” Lưu Thiến: “Còn thi đấu tiếp không? Trên mạng đang lan truyền bọn họ muốn bỏ thi đấu.”
Khương Lâm Tình ngạc nhiên: “Bỏ thi đấu?”
Lưu Thiến: “Có lẽ là lời đồn rồi.”
Khương Lâm Tình: “Vì sao lại lan truyền là bỏ thi đấu?”
Lưu Thiến nói lập lờ nước đôi: “Nếu đã là lời đồn, nguyên nhân cũng không thể tin.”
Chu Di Sướng nuốt miếng thịt bò lớn xuống: “Đề tài thảo luận của ban nhạc này rất cao, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể khơi mào thảo luận.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khương Lâm Tình: “Tin bỏ thi truyền ra lúc nào vậy?”
Lưu Thiến: “Chắc là đầu tuần.”
Nhưng mà, vòng tròn bạn bè của Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ đều sóng yên biển lặng.
Hướng Bội ra xã hội sớm, quen làm một người chống đỡ tất cả. Cô ấy mà kể khổ thì thường ăn một bữa lẩu, trút hết ra là xong. Có giải quyết được hay không, không ai biết cả.
Trận chung kết sắp diễn ra. Khương Lâm Tình gọi điện qua.
“Alo.” Hướng Bội lười biếng, có thể là vừa tỉnh ngủ.
“Hướng Bội, tớ mua vé máy bay rồi.” Khương Lâm Tình nói: “Không mua được vé của tối thứ sáu, sáng thứ bảy tớ bay qua.”
“Ok, tối thứ sáu tớ còn phải tập luyện.” Hướng Bội dừng một chút: “Có thể thứ bảy cũng phải tập.”
Khương Lâm Tình: “Cậu cố lên nhé.”
Giọng của Hướng Bội không có gì khác, cười haha: “Đương nhiên rồi.”
Khương Lâm Tình lại gửi tin nhắn cho Vưu Nguyệt Vũ: “Cô Vưu, trận chung kết cố lên nhé, chúc các cô thắng ngay trận đầu.”
Vưu Nguyệt Vũ: “Cảm ơn. Có điều chiến thắng là vô vọng.”
Khương Lâm Tình: “Vì sao?”
Vưu Nguyệt Vũ gửi một biểu cảm mỉm cười: “Bởi vì phải tuân theo nguyên tắc trò chơi của người trưởng thành.”
Khương Lâm Tình: “Tôi vẫn sẽ đến trường quay cổ vũ.”
Vưu Nguyệt Vũ: “Đại thiếu gia Tống cũng đến, hai người có thể đi cùng.”
Đương nhiên Khương Lâm Tình không đi cùng Tống Khiên. Đại thiếu gia Tống là ngồi khoang thương gia.
Cô không có sự tự giác của bạn gái giám đốc Trì, đặt khoang phổ thông. Hôm qua còn là cô vung tiền trên mặt giám đốc Trì, cô mới là kim chủ lớn.
*
Thứ bảy, Khương Lâm Tình thu dọn xong hành lí.
Bữa cơm dinh dưỡng của hôm nay đến cực kỳ sớm. Thanh niên vẫn giao đồ ăn giống như đưa một hợp đồng quan trọng vậy, âu phục phẳng phiu, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ: “Cô Khương, dùng cơm vui vẻ.”
Trì Cách đang rửa mặt, không đối mặt với thanh niên.
Thế này, Khương Lâm Tình bớt chút xấu hổ.
Bữa sáng lại là năm bát.
Cô bày ra từng cái một.
Hạt yến mạch, bánh sữa tươi nướng, trứng rán, salad xà lách, sữa đậu nành ít đường. Cứ ăn như thế này, điều cô nên lo lắng chính là quả đào mật biến thành bánh bao lớn mập mạp.
Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
“Anh đưa em đến sân bay.” Trì Cách đi ra, một tay chống trên bàn ăn, hơi nghiêng người: “Cuối tuần này không có cách nào đưa em bữa ăn dinh dưỡng, ở đó em phải chăm sóc tốt bản thân mình đấy.”
Cô gật đầu: “Em nhất định sẽ trả anh một quả đào mật.”
Anh hôn cô. Môi cô có vị bữa sáng thơm ngọt.
Khương Lâm Tình đẩy anh: “Được rồi, nếu không sẽ không kịp giờ bay.”
Trì Cách thu người: “Em đặt vé máy bay hạng nào?”
Cô nhìn sang.
“Xem như anh chưa hỏi đi.” Chắc chắn là hạng phổ thông. Anh nói: “Vé chiều về đổi lên khoang hạng nhất, tính lên người anh.”
“Em gầy như vậy, ngồi hạng phổ thông đã quá rộng rãi rồi.”
“Kim chủ lớn phát nhiều lì xì cho anh như vậy, anh dùng tiền của kim chủ lớn nâng cấp chỗ ngồi của cô ấy.”
Khương Lâm Tình cười: “Thế này còn tạm được.”
*
Trì Cách tiễn cô đến cửa kiểm tra an ninh.
Khương Lâm Tình qua kiểm tra an ninh, quay đầu lại.
Anh đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười với cô.
Cô kéo vali hành lí, đến chỗ rẽ lại nhìn lại.
Anh vẫy tay về phía cô.
Cô nở một nụ cười thật tươi, bước chân nhẹ nhàng giống như đứa trẻ.
Khương Lâm Tình vừa gửi thông tin chuyến bay cho Hướng Bội, đột nhiên nhìn thấy đôi chân thon dài, thẳng tắp của một người đàn ông trước mặt. Cô ngẩng đầu.
Không ngoài dự đoán, là Tống Khiên.
“Anh Tống.”
Ngay cả hành lí Tống Khiên cũng không có, hai tay trống không: “Tước thần, trùng hợp như vậy.”
“Tôi đi xem trận đấu của bạn.”
“Trùng hợp thế, tôi cũng đi xem một người tham gia chương trình giải trí.” Tống Khiên ngồi bên cạnh cô: “Trì Cách có đến à?”
“Anh ấy đưa tôi đến.”
Tống Khiên chỉ thấy bóng lưng của Trì Cách, chưa nói chuyện: “Lần trước tôi nghe cậu ấy nói, hai người chia tay?” Âm cuối Tống Khiên kéo dài, rất có thâm ý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khương Lâm Tình nghiêng đầu: “Bây giờ lại ở bên nhau rồi.”
“Cô có thể theo Trì Cách lâu như vậy, tôi còn rất kinh ngạc.”
“Vì sao?”
“Trì Cách là người lạnh lùng.”
“Có thể bởi vì, tôi cũng rất lạnh lùng.”
Tống Khiên cảm thấy buồn cười: “Cô lạnh lùng?”
“Không phải sao?”
Tống Khiên cười càng sâu: “Nếu như cô lạnh lùng, tôi chính là động vật máu lạnh vô tình vô tâm.”
“Anh có thể đến trường quay xem thi đấu, có thể thấy được không phải vô tình hoàn toàn.”
“Miệng lưỡi trở nên sắc bén từ bao giờ thế?” Tống Khiên nói: “Tôi nhàn rỗi, đi qua giết thời gian. Trì Cách không như vậy, bây giờ cậu ấy có chí cầu tiến.”
“Chẳng lẽ trước kia anh ấy không làm việc?”
“Cậu ấy lười vô cùng, vô dục vô cầu.” Tống Khiên không khách khí nói: “Trước kia cậu ấy là cô hồn dã quỷ.”
Cô hồn dã quỷ? Đây là từ hình dung có hơi kỳ dị.
Tống Khiên: “Sau khi ở bên cô, Trì Cách có sức sống hơn.”
Khương Lâm Tình: “Anh ấy không phải là cô hồn dã quỷ thật.”
Chữ “ch” của vòng tay trên tay cô, Tống Khiên không thể quen thuộc hơn: “Cậu ấy khắc dấu ấn cho cô, cô chính là người của cậu ấy.”
Cô gật đầu: “Anh ấy cũng là người của tôi mà.”
Tống Khiên cười, chỉ vào cổ: “Cô biết chuyện này của cậu ấy không?”
“Không biết.”
Tống Khiên nhướng mày: “Cô không tò mò?”
“Đây là chuyện riêng của anh ấy, tôi cảm thấy tốt nhất là để anh ấy đích thân nói cho tôi biết.”
Tống Khiên: “Tôi cũng không tiết lộ bí mật của cậu ấy với cô.”
Khương Lâm Tình thấy một người chạy đến, kinh ngạc gọi: “Từ Trọng Quang.”
Từ Trọng Quang đi tương đối gấp, thở hổn hển: “Trên đường đến xuất hiện ngoài ý muốn. Suýt chút nữa tôi tưởng rằng không kịp chuyến bay này.”
“Đây là bạn học của đồng đội cô Vưu, cũng là bạn học của tôi.” Khương Lâm Tình đứng lên giới thiệu: “Đây là anh Tống, là…”
Từ đầu đến cuối, Tống Khiên chưa từng thừa nhận quan hệ “bạn bè” của anh ấy và Vưu Nguyệt Vũ. Khương Lâm Tình nói: “Là cô Vưu mời anh ấy đến xem thi đấu.”
“Tống Khiên.” Tống Khiên duỗi tay ra.
“Từ Trọng Quang.” Từ Trọng Quang bắt tay với anh.
Chủ đề liên quan đến Trì Cách kết thúc từ đấy.
*
Tống Khiên ở khoang hạng nhất.
Khương Lâm Tình và Từ Trọng Quang đều ở khoang phổ thông. Từ Trọng Quang đổi chỗ ngồi, ngồi ở bên cạnh Khương Lâm Tình.
Khương Lâm Tình hỏi: “Trước đây cậu có đi xem thi đấu không?”
“Không đi đến trường quay, có điều tôi đều xem hết tiết mục.”
“Cậu cảm thấy chương trình giải trí này thế nào?”
“Khác với âm nhạc mà tôi biết. Nhưng Hướng Bội có thể tiến vào chung kết, tôi rất vui.”
“Vì âm nhạc, cậu ấy đã rất cố gắng.”
“Tôi biết.” Nửa câu sau của Từ Trọng Quang gần như lẩm bẩm: “Từ cấp hai tôi đã biết, cậu ấy là kiểu người thế nào.”
“Lời nói của Hướng Bội hơi tổn thương, cậu đừng để trong lòng.”
“Nói đến thì có thể lời tôi nói còn gây tổn thương hơn.” Giọng Từ Trọng Quang hơi thấp: “Tôi nói với Hướng Bội rằng chất giọng của Vưu Nguyệt Vũ quá tệ. Không ngờ nhân khí của hai cô ấy cao như vậy, là tôi hẹp hòi.”
“Có phải Hướng Bội mời cậu đến xem thi đấu không?”
Từ Trọng Quang gật đầu: “Phải.”
“Nếu cậu ấy đã mời cậu, thì sẽ không để bụng những ý kiến kia của cậu đâu. Cậu ấy rất rộng lượng.”
“Khương Lâm Tình, cảm ơn cậu.” Từ Trọng Quang có chút cảm thán: “Hồi cấp hai, ba người chúng ta đều chưa từng nói chuyện. Không ngờ bây giờ lại nối tiếp duyên làm bạn học.”
Khương Lâm Tình: “Trong lớp cấp hai dường như rất nhiều người độc lai độc vãng. Cậu này, tôi này, à, còn có Tiền Vĩnh An cũng thế.”
“Tiền Vĩnh An?”
“Cậu ấy làm bác sĩ. Tôi đến bệnh viện đăng kí khám phòng của cậu ấy.”
“Cậu đến khoa của cậu ấy khám bệnh? Điều trị thế nào rồi?”
“Tiền Vĩnh An nói tương đối nghiêm trọng, tôi đi bệnh viện khác kiểm tra, tạm thời chưa có gì đáng ngại.”
Từ Trọng Quang gật đầu: “Sau này đừng đến chỗ đó nữa.”