Trì Cách đóng cửa “rầm” một tiếng.
Cán tròn của chiếc ô caro màu xám là hình dạng của dấu chấm câu. Dấu chấm câu vốn không có âm thanh, giờ khắc này Khương Lâm Tình cảm thấy, dấu chấm câu là một hình tượng thanh. Âm thanh này chính là âm thanh cửa vang lên.
Nó nổ vang giống như làm chấn động đến màng nhĩ của cô. Kết thúc rồi, cô và Trì Cách kết thúc rồi.
Bốn tháng vui vẻ giống như một giấc mơ đẹp. Giấc mơ đẹp kết thúc ở đây, là lựa chọn của bản thân cô.
Nhưng mà, cô chạm vào nước mắt trên mặt mình, im lặng, yên ắng, vành mắt bị tiếng cửa mở van, đột nhiên không ngừng được.
Là cô quá ngây thơ. Cô cho là mình có thể ổn, dễ hợp dễ tan. Cô của khi đó, chỉ là nhớ nhung lớp trưởng cấp ba, sao biết được, có một người đàn ông trong mấy tháng ngắn ngủi đã đẩy Dương Phi Tiệp trong lòng cô ra.
Hộp trang sức bị Trì Cách ném mạnh xuống đất. Nắp hộp rơi mở, hai chữ màu vàng trên vòng tay bị rơi ra khỏi hộp.
Khương Lâm Tình lập tức nhặt lên. Cô vuốt v e hai chữ “ch”, đeo vòng tay lên. Không biết có phải Trì Cách đã ước chừng được kích thước cổ tay cô không. Vòng tay đeo trên tay cô, không chặt không rộng, vừa in.
Cô không có tiếc nuối. Trong sinh mệnh của cô có thể gặp được Trì Cách, cô đã không có gì tiếc nuối.
*
Trì Cách ở dưới tầng. Phần lớn người ở trong chung cư kiểu thuê mướn này là người thuê. Trong sảnh lớn thỉnh thoảng có người đi qua. Đứng ở khúc rẽ bên ngoài sảnh lớn, bóng cây chặn đi ánh trăng, đèn đường lại chiếu không đến nơi này.
Ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đêm tối, là bật lửa của Trì Cách. Châm thuốc xong, anh nặng nề hút một hơi, một hơi còn chưa đủ, còn thêm mấy lần nữa.
Nicotin cũng không gây mê được sự bực bội của anh.
Ngày hôm đó mưa to tầm tã, anh tận mắt nhìn thấy, lúc Khương Lâm Tình ngước nhìn Dương Phi Tiệp, ánh mắt của cô, biểu cảm của cô, liếc mắt là hiểu ngay.
Sau khi hút xong vài hơi, Trì Cách để mặc thuốc lá thiêu đốt ở đầu ngón tay.
Trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên trở về ngày còn bé.
Một đám người xa lạ nói với anh: “Đây là của anh, đây là của anh.”
Không phải.
Đó không phải là của anh.
Điếu thuốc cháy hết. Rất lâu sau, Trì Cách mới đi.
Anh lên xe, không biết muốn đi đâu, giống như linh hồn lang thang trên đường. Anh đi theo dòng xe cộ. Nơi nào nhiều xe, anh đi theo nơi đó. Mãi cho đến khi, đối diện có một chiếc xe tải nhấp nháy đèn pha.
Trì Cách chớp mắt hai lần, rơi vào trong ánh sáng kia. Ánh sáng biến mất, anh mới nhìn rõ tình hình giao thông phía trước. Xe sắp đụng vào xe đối diện, anh đột nhiên xoay tay lái, dừng lại.
Anh cúi đầu: “Không phải của tôi. Tôi muốn của tôi.”
Miệng anh thì thầm đọc câu đó. Xe dừng ở chỗ này mãi không động đậy.
*
Thứ hai Khương Lâm Tình đến công ty, mọi người đều có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô.
Trước đó cô liên tiếp xin nghỉ phép hai ngày, Lưu Thiến suy đoán: “Cô sao thế? Có phải không thoải mái không?”
Khương Lâm Tình: “Tôi không sao.”
Lưu Thiến: “Chỗ nào của cô không sao chứ? Mặt cắt không giọt máu, môi tái nhợt, như trúng độc ấy.”
Không cần Lưu Thiến ầm ĩ, Trương Nghệ Lam cũng chú ý đến điều không thích hợp của Khương Lâm Tình: “Tiểu Khương, em không thoải mái thì xin nghỉ đi, đừng ép bản thân mình. Triển lãm nước hoa về cơ bản không có vấn đề, phần sau chị bảo Tiểu Lưu đi là được rồi.”
Buổi sáng Khương Lâm Tình đã nhìn thấy gương mặt như người chết của mình, cô quả thực không có tâm trạng làm việc. Cô xin nghỉ, nhưng không phải đi bệnh viện, mà đến công viên giải trí.
Ấn tượng hồi nhỏ của cô là ở trước cửa công viên giải trí, bố mua cho cô một que kem. Cô vừa ăn vừa nghịch, ngồi trên vai của bố, giống như ngồi trên ngọn núi cao nhất trên đời này vậy. Sau này bố cô đi rồi, chút kí ức này, vẫn luôn lưu giữ trong đầu cô.
Cô lại nhớ đến, lúc cô và mẹ ngồi vòng đu quay ngựa gỗ, làn váy mẹ tung bay đẹp mắt.
Đã từng là gia đình thì vẫn là gia đình. Sau này cô và mẹ nương tựa lẫn nhau mà sống, cũng là gia đình vui vẻ. Sau này nữa, cô chẳng có gì cả.
Khương Lâm Tình ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Trong tiếng thét chói tai xung quanh, trong sự tròng trành mất trọng lượng, cô thả suy nghĩ bay tự do, mặc cho sức hút của trái đất xoay tròn cô lên xuống.
Lúc sắp bay lên không trung, dây an toàn kéo cô trở lại. Chân tiếp đất, người vẫn như trên mây.
Cô nhìn Đông ngó Tây.
Người từ trên tàu lượn siêu tốc đi xuống, có mấy người tương đối yếu ớt, nhưng các cô ấy có người đỡ lấy.
Ánh mắt cô lại quét một vòng. Hình như chỉ có cô là một mình ngồi tàu lượn siêu tốc. Cô không sợ xoay tới xoay lui trên không trung, có thể là bởi vì cho dù cô sợ cũng không có ai đến đỡ cô.
Trong công viên giải trí phần lớn là nhóm năm nhóm ba người. Khương Lâm Tình biết có một chỗ, người đi một mình tương đối nhiều.
Cô ngồi tàu điện ngầm.
Thanh niên đàn guitar lại biểu diễn ở tàu điện ngầm. Nhìn thấy cô, cậu ta như gặp được người quen: “Có phải cô lại muốn order bài “Tình yêu mua bán” không?”
Khương Lâm Tình gật đầu.
Có thể thanh niên đàn guitar đã luyện tập bài hát này, lần này cậu ta hát tốt hơn so với lần trước. Hai lần trước, thanh niên đàn guitar hát không có bao nhiêu tình cảm. Nhưng Khương Lâm Tình cảm thấy cực kì hay, là một bài hát vui vẻ.
Bây giờ, kĩ thuật hát của cậu ta có tiến bộ, chất chứa tình cảm sâu đậm, cũng giàu kĩ thuật. Thật sự trở thành một bài hát tình cảm đau khổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Một người quen với đau khổ, cũng sẽ quen tiếp nhận đau khổ.
Mặc dù mặt Khương Lâm Tình vẫn trắng bệch như cũ, nhưng cô vẫn đi làm, ít nhiều có thể vì công việc cống hiến một chút.
Trong công ty vẫn lưu truyền truyền thuyết của Thái tử gia.
Ngày đó Lưu Thiến nói: “Nghe nói Thái tử gia bị điều chuyển công tác rồi.”
Chu Di Sướng hỏi: “Điều đi đâu? Chỗ chúng ta là trụ sở chính rồi mà.”
Lưu Thiến: “Cái này thì không biết, cũng không có thông báo của nhân sự. Nguyên phó tổng của bộ phận vận hành trở về rồi. Mọi người đang lan truyền, Thái tử gia có thể bị điều đi chi nhánh khác của công ty, ví dụ như đi khai hoang gì đó.”
Chu Di Sướng: “Giỏi thật, đúng là một vị Thái tử gia thực tế. Anh ấy còn phải đi khai hoang.”
Khương Lâm Tình nghĩ, có lẽ là Trì Cách không muốn nhìn thấy cô.
Thật ra cô có suy nghĩ từ chức. Chưa nghĩ xong nên không hành động, cô vẫn đi làm như thế này.
Tan làm mỗi ngày, cô đều sẽ đến cửa tàu điện ngầm.
Thanh niên đàn guitar dù có ngây thơ nữa cũng nhìn ra manh mối.
Mỗi lần cô đều đến một mình. Lần trước bên cạnh cô là người đàn ông xuất chúng kia, chỉ từng xuất hiện ở lần đầu tiên. Hơn nữa, mỗi lần cô nghe nhạc đều sẽ thẫn thờ.
Thanh niên đàn guitar rõ ràng đã nghiên cứu ca khúc này nhiều, cậu ta biểu diễn thiên về cảm xúc.
Trên mặt cô không có quá nhiều biểu cảm.
Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, thanh niên đàn guitar hỏi: “Muốn tôi đàn một bài khác cho cô nghe không?”
“Bài gì?”
Thanh niên đàn guitar thở dài một hơi: “Chia tay vui vẻ.”
“Chỉ muốn nghe “Tình yêu mua bán”.”
“Được được được, tôi hát cho cô nghe, hôm nay không nhận tiền của cô. Cô nghe rồi vui lên chút đi, tôi cũng sớm kết thúc công việc.”
Lần này Khương Lâm Tình nghe, thật sự cong môi cười. Xem như cho cậu ta chút mặt mũi.
*
Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ vượt qua vòng thử giọng đầu tiên.
Chủ nhật, Hướng Bội nói muốn mời khách ở căn hộ nhỏ của cô ấy. Cô ấy không có tài nấu ăn lắm, mời khách chính là ăn lẩu, một nồi lẩu quen thuộc đơn giản nhất.
Vưu Nguyệt Vũ mang theo một chai rượu trắng: “Tối hôm nay chúng ta không say không về.”
Hướng Bội: “Cô đừng hút thuốc uống rượu, không tốt cho cổ họng.”
Vưu Nguyệt Vũ cười: “Thỉnh thoảng một lần thôi cũng không có chuyện gì.”
Hướng Bội mời Khương Lâm Tình, không có mời bất kì người đàn ông nào.
Ba người phụ nữ ngồi vây quanh một bàn.
Hướng Bội cai thuốc cũng một khoảng thời gian rồi. Cô ấy có đồ nghiện mới, thích ăn ớt, hoặc là tương ớt.
Vì chương trình giải trí này, Vưu Nguyệt Vũ cũng cai thuốc rồi.
Khương Lâm Tình cực kì hưng phấn vì buổi liên hoan ngày hôm nay. Từ khi Trì Cách rời đi, xung quanh lại trở nên trống trải. Thật ra Trì Cách cũng không chuyển đồ đạc đi, trong căn hộ vẫn còn chen chúc đồ. Chỉ là cảm giác của cô, dường như cơ thể đang ở trong sự mù mịt, vô biên vô hạn, không tìm được một ai cả. Có thể cùng mọi người ăn cơm, cô mới không suy nghĩ lung tung.
Hướng Bội nói đến mấy chuyện lý thú lúc thử giọng.
Khương Lâm Tình ở một bên nghe, từ đáy lòng mà vui mừng cho hai người trước mặt.
Vưu Nguyệt Vũ rót đầy ba cốc rượu trắng lớn, đẩy một cốc trong đó đến trước mặt Khương Lâm Tình: “Cạn ly nào.”
Khương Lâm Tình lắc đầu: “Tửu lượng của tôi không tốt, chỉ bia thôi tôi cũng có thể say đến bất tỉnh nhân sự, rượu trắng càng không được, sau khi tôi uống rồi có lẽ hai ngày phải có người đỡ.”
Hướng Bội tiếp lời: “Cậu ấy hả, không chỉ là tửu lượng kém, chủ yếu là phẩm rượu cũng kém, lúc uống say hoàn toàn không giống bình thường.”
Khương Lâm Tình đột nhiên nhớ đến, Trì Cách cũng từng nói, cô uống say, quyết ép anh nói mấy lời tỏ tình quê mùa. Đoạn ghi âm đó anh đã gửi rồi, cô vẫn chưa từng nghe.
Mặc dù chỉ là vượt qua vòng thử giọng, mới là vòng đầu tiên. Nhưng Hướng Bội đã hừng hực khí thế: “Nếu như tớ cầm được giải thưởng của cuộc tranh tài, tớ sẽ trở về quán bar đi khoe khoang.”
Vưu Nguyệt Vũ cười, dùng tư thế nhấc tay, nhấc cốc rượu lên uống hai ngụm.
Hướng Bội: “Cô thì sao?”
Vưu Nguyệt Vũ chống má: “Chưa nghĩ ra. Tôi cũng không ngờ đến, với giọng này của tôi còn có người muốn lập ban nhạc với mình.”
Hướng Bội: “Cô tốt nghiệp Học viện Âm nhạc, kiến thức về âm nhạc không kém hơn người khác. Về phần giọng, tôi cảm thấy rất đặc sắc, tôi tán thưởng giọng khàn trung tính.”
Vưu Nguyệt Vũ giơ tay ra: “Được, vì ban nhạc của chúng ta, cố lên.”
Hướng Bội phóng khoáng cạn ly với cô ấy.
Hai người một hơi uống cạn sạch.
Khương Lâm Tình: “Đúng rồi, Hướng Bội. Tớ chuẩn bị về quê một chuyến, cậu có cần tớ mang giúp cậu đồ gì quay về không?”
Hướng Bội: “À, tuần trước tớ vừa gửi chuyển phát nhanh đồ về nhà xong. Tạm thời không phiền cậu nữa.”
Khương Lâm Tình: “Sức khỏe bố cậu thế nào?”
Hướng Bội: “Không lâu trước đây đã làm phẫu thuật, đang tĩnh dưỡng. Hồi phục hậu phẫu thuật cũng không tệ.”
Khương Lâm Tình: “Vậy thì tốt.”
Hướng Bội: “Cậu xin phép trở về hả?”
“Ừm.” Mấy ngày nay, Khương Lâm Tình nghĩ đi nghĩ lại, cô muốn từ chức, muốn trở về quê, trở về ngôi nhà của cô và mẹ.
Tửu lượng của Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ tương đương nhau, hai người họ không say không về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Khương Lâm Tình ăn lẩu xong thì trở về. Mãi đến lúc này, cô đi nghe lại lời tỏ tình quê mùa của Trì Cách.
Cô mới biết được, bản thân khi say rượu, giọng điệu rất khí thế, nhưng nói ngọng, đừng nói là Trì Cách, ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ mình bô bô nói những gì.
Sau đó, anh hát cho cô nghe bài “Tình yêu mua bán”.
Khương Lâm Tình đưa di động gần sát tai, sát gần giọng của anh, vọng tưởng sát lại gần người anh. Cuối cùng thì cô không cần đến cửa tàu điện ngầm chọn bài nữa.
Mặc dù Trì Cách điếc tông.
*
Trương Nghệ Lam nhìn thấy đơn từ chức của Khương Lâm Tình, cực kỳ kinh ngạc: “Tiểu Khương, ý em là?”
Khương Lâm Tình: “Chị Trương, gần đây trạng thái của em không tốt lắm, em cảm thấy không có cách nào đảm nhận công việc bây giờ.”
“Tiểu Khương, mỗi người chúng ta đều có thời kỳ mệt mỏi. Những chuyện này chị có thể hiểu được.” Trương Nghệ Lam nói: “Năng lực làm việc của em, công ty hiểu rõ. Em đã có thể một mình phụ trách một phần việc, chị dẫn dắt em với suy nghĩ bồi dưỡng người nối nghiệp.”
Khương Lâm Tình: “Em xin lỗi, em thật sự…”
“Từ lần trước, em liên tiếp xin nghỉ phép hai ngày, chị đã cảm thấy em có chuyện gì đó. Bình thường ấy hả, chị không hỏi đến chuyện cá nhân của nhân viên đâu, nhưng trốn tránh không phải là cách giải quyết.” Trương Nghệ Lam nói: “Thế này đi, năm nay em còn ngày nghỉ phép năm, chị duyệt cho em mấy ngày nghỉ phép năm, em ấy, đi giải sầu đi, điều chỉnh trạng thái một chút, suy nghĩ lại.”
Từ khi gia nhập công ty, Khương Lâm Tình vẫn luôn theo Trương Nghệ Lam, cô biết, chị ấy là một quản lí cực kì chăm sóc cô. Tiến bộ trong công việc của cô, không thể thiếu sự hướng dẫn của Trương Nghệ Lam.
Nếu Trương Nghệ Lam đã nói như vậy, cô cũng không cố từ chức nữa, bèn xin nghỉ phép năm.
Chiều hôm đó, Trương Nghệ Lam đã phê chuẩn: “Cố lên nhé, Tiểu Khương.”
*
Căn nhà cũ rất lâu không ai ở, phủ đầy bụi.
Khương Lâm Tình quét dọn một lượt, xoa ảnh chụp chung của cô và mẹ, treo lại lên trên tường.
Hai người trên tấm ảnh cười cực kì xán lạn.
Khương Lâm Tình ở trong gương so sánh bản thân bây giờ. Đại khái là khóe miệng của cô không có cách nào cong thành như vậy.
Cô ở trong nhà một lúc, xuống tầng ra ngoài. Trên con đường vừa quen thuộc lại xa lạ, cô cứ đi mãi, rồi đến trường cấp ba.
Tháng Bảy, là nghỉ hè. Khương Lâm Tình dạo bước trong sân trường, bốn phía im ắng. Cô có thể nhớ đến cảnh tượng cấp ba và bạn học, cô lại đến phòng học năm đó. Cô ngồi ở chỗ nào, Ngu Tuyết Hủy ngồi ở chỗ nào, gấu mập nữa, chỗ ngồi của mỗi người bọn họ, cô đều nhớ rõ. Đương nhiên, cũng bao gồm cả Dương Phi Tiệp.
Ngày đó nghe lời Lữ Vi nói, Khương Lâm Tình đã tự xem lại bản thân. Cô có thể từ cấp ba bắt đầu thương nhớ Dương Phi Tiệp, không có ai có thể nghi ngờ mối tình dài này của cô. Nhưng cô lại buông xuống được anh trong thời gian cực ngắn.
Nếu như lại gặp được một người đàn ông khác, có phải cô có thể buông được Trì Cách không? Nhưng bây giờ cô không có tâm sức đi quen biết người đàn ông nào.
Đối diện trường học có một tiệm mì trộn, năm đó lớp bọn họ khen ngợi không ngớt.
Khương Lâm Tình lại đi vào xem. Chủ quán đã đổi người, gia vị cũng không giống.
Có một cậu bé ngồi trên bàn ăn, thảo luận với chủ quán, cậu ấy muốn thi trường Nghệ thuật.
Chủ quán ngẩng đầu về phía cậu bé: “Học Nghệ thuật gì chứ, Nghệ thuật có thể đổi được bao nhiêu tiền?”
Cậu bé hô lớn: “Một bức tranh của tác giả nổi tiếng đủ ăn uống cả đời.”
Chủ quán không để ý cậu bé.
Cậu nhóc rầu rĩ không vui.
Đã qua giờ trưa, không có mấy khách. Bà chủ ngồi ở bên cạnh nhặt rau, nói chuyện phiếm câu được câu không với Khương Lâm Tình.
Biết được cô là người giám tuyển, mắt cậu nhóc sáng lên, chạy qua hỏi: “Chị gái, chị là người lên kế hoạch triển lãm nghệ thuật sao?”
Khương Lâm Tình đặt đũa xuống: “Em thích nghệ thuật?”
“Đúng vậy ạ.” Cậu bé trở về bàn ăn vừa rồi, cầm một quyển vở ghi chép ra, trở lại: “Đây đều là em vẽ.”
Không thể không nói, sức tưởng tượng của cậu nhóc này cực kì phong phú. Tranh cậu vẽ không phải là hiện thực, toàn bộ là thế giới giả tưởng. Cấu trúc tranh rất có thiên phú.
Khương Lâm Tình khen ngợi nói: “Vẽ rất đẹp.”
“Thật sao ạ? So với vẽ tranh, em càng thích điêu khắc tượng hơn.” Cậu bé thao thao bất tuyệt: “Em sùng bái đại sư điêu khắc Hùng Lệnh Phong, chị gái từng nghe chưa?”
Bà chủ chen vào nói: “Đừng làm phiền chị gái ăn cơm.”
“Không sao đâu ạ.” Khương Lâm Tình nhìn thấy ánh sáng của ước mơ trong mắt cậu bé.
Hùng Lệnh Phong? Tên này cô từng nghe ở đâu rồi. Hùng Lệnh Phong? Đúng rồi, cô nhớ đến: “Chị từng đi triển lãm tượng của ông ấy rồi, chị có chụp hình.”
Cô thêm bạn Wechat với cậu bé, gửi ảnh qua.
“Cảm ơn chị gái.” Cậu nhóc cực kỳ kích động: “Quả nhiên có người nhỏ. Nghe nói trong triển lãm của thầy Hùng Lệnh Phong luôn có một người nhỏ, em thu thập mấy cái trên mạng rồi.” Cậu nhóc muốn trao đổi tin tức, cũng gửi cho cô ảnh mình lưu.
Khương Lâm Tình nhìn một cái, là người nhỏ của pho tượng, nhưng bé người nhỏ này, cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Cái này… Không phải tranh trong vòng tròn bạn bè của Trì Cách sao?