Giọng nói hết sức quen thuộc, sáng nay còn ở bên tai mình thấp giọng lẩm nhẩm. Cởi cái chụp mắt vừa mới đeo không lâu, Lâm Tư Hàm không che dấu ba phần kinh ngạc bảy phần mừng rỡ trong đáy mắt, "Không phải anh bị ông nội gọi về rồi sao?"
"Ừ."
Máy bay tiến vào khu vực bay bằng phẳng, Thẩm Diệc Bạch ấn mở văn kiện trong ipad, một tay kéo đầu của Lâm Tư Hàm dựa lên trên đầu vai mình, "Không phải mệt sao? Tối hôm qua còn tức giận ngủ không ngon kia mà?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tư Hàm tối hôm qua đúng là tức giận. Trước khi ngủ, cô nói với Thẩm Diệc Bạch ngày mai phải về thành phố S, người này ngoài ừ ra vẫn là không có bất kỳ thái độ gì, một câu thừa thãi cũng không có.
Sau đó. . . Không sau đó, cô tức giận một đêm tinh thần sa sút chống cự cái ôm của Thẩm Diệc Bạch. Lý do: nóng, ôm không ngủ được. Một mình trở mình lăn đến bên mép giường, đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất, đang lúc nửa tỉnh nửa mê càng nghĩ càng tức giận. Cô đã như thế rồi, Thẩm Diệc Bạch còn không nhìn ra! Không nhìn ra! Ý kiến gì cũng không có! Anh có phải hay không chỉ có IQ không có EQ?
Đầu Lâm Tư Hàm cọ một cái lên bả vai Thẩm Diệc Bạch, buồn bực trong lòng nhất thời tan thành mây khói, "Em không có tức giận."
Thẩm Diệc Bạch hoạt động cánh tay cứng ngắc một chút, ồ một tiếng, kéo dài âm điệu ý vị sâu xa nói: "Phải không?"
Hai người Đường Như cùng trợ lý tiểu Giang ngồi ở phía sau Lâm Tư Hàm nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương đọc được ý muốn mắng người.
Tiểu Giang mở ra tạp chí giải trí che cả khuôn mặt của mình, dáng vẻ chưa từng yêu, "Thật là muốn có bạn trai, cẩu độc thân tim thật đau."
Đường Như đã kết hôn rút ra cuốn tạp chí, "Người từng trải nói cho em biết, bạn trai còn phân, cấp ba cấp sáu cấp chín loại nào cũng có, đối mặt thực tế đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị, em ngay cả cấp chín cũng không có, chị không thể đối với em như vậy."
Đường Như hiếm khi đùa giỡn, "Buồn cái gì, vừa ý tiểu thịt tươi nào nói chị, chị giúp em."
Tiểu Giang cũng nghe hiểu cười một cái, giả vờ xấu hổ, "Em có thể nói em vừa ý Sở Ôn Luân sao?"
Đường Như ha hả một tiếng, lấy tạp chí phủ lên mặt Tiểu Giang một lần nữa.
Lâm Tư Hàm tay vô tình hay cố ý lấy ra cái băng chụp mắt (tape), hỏi: "Ông nội đột nhiên kêu anh trở về là có chuyện gì?"
"Ừ." Thẩm Diệc Bạch hắng giọng một cái, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Có liên quan đến em."
Quả nhiên.
Lâm Tư Hàm ở đáy lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lông mi nhẹ rung rung, "Sau đó thì sao?"
"Ông đồng ý, không can thiệp chuyện anh và em nữa." Thẩm Diệc Bạch nói một nửa, rõ ràng đang che giấu cái gì. Lâm Tư Hàm đợi nửa ngày, cũng không đợi được phần dưới lời nói của anh, ý tưởng lung tung xẹt qua trong đầu, nhắm hai mắt đối với người đang xem văn kiện bên cạnh nói: "Lão Lâm muốn anh tới nhà ăn cơm."
Thẩm Diệc Bạch không ý kiến, "Ngày mai trở về cùng em."
Lâm Tư Hàm cảm thấy buồn ngủ, tựa vào bả vai Thẩm Diệc Bạch không bao lâu thì lờ mờ ngủ mất, Thẩm Diệc Bạch không nói nhất định là có lý do của anh, cô truy hỏi cũng không có ý nghĩa.
Bên ngoài khoang máy bay, biển mây cuồn cuộn, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mây.
Hơn một giờ sau, Thẩm Diệc Bạch ước lượng thời gian, tắt ipad, giơ tay lên xoa xoa mi tâm mệt mỏi, ghé mắt thưởng thức dung nhan xinh đẹp khi ngủ của Lâm Tư Hàm.
Mái tóc dài che kín gần nửa khuôn mặt dài trắng nõn, môi hồng khẽ nhếch, hô hấp sạch sẽ thanh thuần.
Lồng ngực trong nháy mắt bị lấp đầy. Anh và Thẩm Lập Quốc mỗi người đều nhường một bước, Thẩm Lập Quốc can thiệp lên chuyện hôn nhân của anh nhằm vào thừa nhận thân phận của Lâm Tư Hàm, anh tiếp tục làm việc cho Thẩm thị.
Thẩm Lập Quốc nhường một bước này cũng nằm trong dự đoán của anh, dẫu sao Thẩm thị là là tâm huyết của mấy đời của Thẩm gia, Thẩm Lập Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép nó bỗng dưng rơi vào tay người ngoài, Thẩm Hi Phàm năng lực còn thiếu sót không giữ được Thẩm gia, Thẩm Diệc Bạch làm việc quả quyết tàn nhẫn, cho dù là Thẩm Lập Quốc bây giờ cũng không thể không thừa nhận năng lực của Thẩm Diệc Bạch. Bây giờ chỉ cần ông vẫn còn, Thẩm Diệc Bạch còn, Thẩm thị vẫn không cho phép người khác lay động nửa phần. Chờ ông sau trăm tuổi, đời tiếp theo cũng có rồi, ông có năng lực đào tạo được một Thẩm Diệc Bạch, cũng có năng lực đào tạo được Thẩm Diệc Bạch thứ hai.
Còn đối với Thẩm Diệc Bạch mà nói, anh đối với sự thừa nhận hay không của Thẩm Lập Quốc vẫn duy trì thái độ thờ ơ. Nhưng sau khi có Lâm Tư Hàm tất cả đều không giống nữa rồi, anh sẽ không cho phép truyền thông nửa phần cơ hội bịa đặt, cũng tuyệt sẽ không để cho Lâm Tư Hàm đi theo vết xe đổ của mẹ anh.
Trên máy bay mọi người thu thập đồ đạc xong lục tục đi xuống. Khi Tiểu Giang đeo xong balo do dự có nên kêu hay không Lâm Tư Hàm lại bị Đường Như một tay lôi đi, "Chúng tôi đi trước đây, cùng chị trở về công ty."
"Thẩm tiên sinh, chúng tôi đi trước, Tư Hàm nhờ anh chiếu cố." Đường Như trước khi đi không quên dặn dò một câu vô ích.
Tầm mắt Thẩm Diệc Bạch cũng không nhìn về phía Đường Như, "Ừ."
Trong máy bay lại yên tĩnh lần nữa, ngón tay Thẩm Diệc Bạch lướt qua gò má ấm áp bóng loáng của Lâm Tư Hàm, kêu: "Bảo bối."
Trong lúc ngẩn ngơ Lâm Tư Hàm nghe Thẩm Diệc Bạch kêu cô bảo bối, lập tức tỉnh ngủ. Tình huống Thẩm Diệc Bạch gọi cô bảo bối không nhiều, cô tự thể nghiệm tổng kết ra một đạo lý: Thẩm Diệc Bạch khẳng định lại tính toán cái gì rồi.
Lâm Tư Hàm đối diện với ánh mắt trêu tức của Thẩm Diệc Bạch, buồn ngủ bốc hơi không còn một mảnh, liếm liếm khóe môi khô khốc, khóe mắt liếc về nữ tiếp viên đang đi tới cách đó không xa, nói: "Chúng ta đi xuống trước đi."
Thẩm Diệc Bạch đẩy hành lý của hai người, Lâm Tư Hàm mang khẩu trang cúi đầu đi theo phía sau anh. Thẩm Diệc Bạch bước chân dài, ở chung với Lâm Tư Hàmsẽ theo tiết tấu của Lâm Tư Hàm. Nhận ra được Thẩm Diệc Bạch nhiều lần cố ý thả chậm bước, tay Lâm Tư Hàm chủ động khoác lên cánh tay Thẩm Diệc Bạch, tăng nhanh bước chân.
Ngoài sân bay, mây cao trời xa, gió thổi qua, mang theo từng trận nhiệt nóng bức. Mùa hạ thu của thành phố S là như vậy, ngày hôm trước là nhiệt nóng từng trận ngày hôm sau lá thu đã có thể rơi lả tả.
"Thẩm tổng." Trợ lý Thẩm Diệc Bạch chạy tới, nhận lấy hành lý của anh, báo cáo tiến độ kế hoạch: "Đồ của Lâm tiểu thư tất cả đã tìm người thu dọn xong, sáng nay mới vừa đưa đến Thấm Viên." Nói lại cùng Lâm Tư Hàm chào hỏi.
Lâm Tư Hàm lờ mờ nghe xong, lúc ngồi vào ghế sau xe còn đang tiêu hóa tin tức này.
? ? ? ?
Cái gì gọi là đồ của cô đã thu dọn xong đưa đến Thấm Viên ? ? ?
Thẩm Diệc Bạch luôn ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt một mảnh thanh minh, nhìn biểu tình rối rắm của Lâm Tư Hàm, bật cười, tận lực giảm thấp giọng nói, hỏi: "Lâm tiểu thư, cùng phòng không?"
Lâm Tư Hàm nói cùng phòng không được, nói không cùng phòng lại càng không được. Hơn nữa, con mẹ nó lời nói ở chung thật giống như là cô nói trước. Suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn im miệng, tránh mũi nhọn. Cô cũng biết, Thẩm Diệc Bạch kêu cô bảo bối chính xác không có chuyện tốt, hóa ra ở nơi này đào một cái hố cho cô nhảy xuống.
"Sao anh lại có chìa khóa chung cư của em?"
Ngón giữa của Thẩm Diệc Bạch chọc nhẹ ở trán cô, đáp lại hai chữ: "Đường Như."
". . ."
Lâm Tư Hàm cảm thấy Đường Như gần đây đã xem Thẩm Diệc Bạch là ông chủ rồi, trong mắt có thể đã không có Chu Nhiên.
Bên kia Đường Như nóng đến mồ hôi chảy ướt lưng đột nhiên hắt hơi một cái, dưới ánh mắt nghi ngờ của tiểu Giang xoa xoa lỗ mũi lắc đầu một cái, nói: "Không có cách nào, người nhớ đến chị rất nhiều." Trên có Thẩm Diệc Bạch Chu Nhiên, dưới có Lâm Tư Hàm Hứa Sênh Sênh. Làm người đại diện cô dễ dàng sao, bận tâm chuyện công cũng thôi đi, chuyện nhà của cấp trên cũng bắt cô đi theo tham gia.
Trợ lý dừng xe ở hầm đậu xe ở phần B ở Thấm Viên. Xe sau khi tắt máy, anh ta mới vừa cởi dây an toàn xuống, nghe thấy Thẩm Diệc Bạch nói: "Cậu đi về trước đi, lát nữa tôi tự mình lái xe qua."
Động tác của trợ lý ngừng một lát, "Tôi giúp đem hành lý lên trên."
"Không cần." Thẩm Diệc Bạch mở cửa xe ra, bàn tay ngăn ở cửa xe, sau khi chờ Lâm Tư Hàm cũng xuống xe, mới nói: "Cậu trở về đem tài liệu những ngày qua sửa sang lại rồi đặt lên bàn cho tôi."
"Vâng."
Mang theo túi xách, Lâm Tư Hàm đi theo sau lưng Thẩm Diệc Bạch một trước một sau tiến vào thang máy. Sau khi Thẩm Diệc Bạch nhấn xong phím số "", đối diện với khuôn mặt rõ ràng đang co quắp thất thần của Lâm Tư Hàm, nói: "Nhà chúng ta ở lầu , đừng quên."
Nhà chúng ta. . .
Nhìn chằm chằm chiếc đèn chỉ thị không ngừng nhảy lên, Lâm Tư Hàm ngày càng khẩn trương. Xong rồi xong rồi, một chút xíu phòng bị cũng không có, thật sự phải ở chung rồi. Tốc độ này cũng không người nào sánh kịp, mới vừa gặp lại đã xác định quan hệ, cấp tốc gặp phụ huynh trực tiếp ở chung. . .
"Đang suy nghĩ gì?" Thẩm Diệc Bạch nắm lấy tay Lâm Tư Hàm, dắt cô đi ra thang máy.
Trầm mặc một hồi, Lâm Tư Hàm không nhịn được: "Thẩm tổng thật là hiệu suất kinh người."
Thẩm Diệc Bạch đáp trả: "Quá khen."
"Mật mã đã thiết lập lại, ." Thẩm Diệc Bạch nói xong liền nhập mật mã vào, "Ken két" một tiếng, cửa mở ra.
, Lâm tư Hàm thầm đọc một lần, rất dễ dàng liền nghĩ đến là sinh nhật Thẩm Diệc Bạch, về phần không cần nói cũng biết, là sinh nhật cô.
Thẩm Diệc Bạch nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Tư Hàm đi vào, "Đối với cách trang trí phòng có chỗ nào không vừa ý, có thể nói ra để đổi."
Lâm Tư Hàm nhìn xung quanh phòng khách, trang hoàng là phong cách Địa Trung Hải rất ấm áp. Sắc thái trắng xanh nhu hòa, Địa Trung Hải phong tình lãng mạn, cửa sổ sát đất đã được sửa, đổi thành cổng vòm hình cung, góc tường gắn chiếc đèn sắt nghệ thuật, xuyên qua cửa kính có thể thấy sân thượng trên mặt đất trải tấm ván gỗ cùng với tầm nhìn mở rộng, trên tấm ván gỗ theo phong cách cổ ấy đặt một chiếc ghế mây, dây mây leo nương theo lan can sân thượng hướng vào phía trong kéo dài ra, đoạn đuôi của nhành cây tô điểm lác đác những bông hoa nhỏ.
Rất rõ ràng, lấy tính cách của Thẩm Diệc Bạch nếu như một người ở, tuyệt đối sẽ không sửa sang thành như vậy. Sửa sang thành như vậy, đơn giản là đang chiều theo ý cô. Cô nhớ, cô ở trên weibo từng post một tấm hình quán cà phê, nói mình rất thích loại cảm giác này.
"Chuyện khi nào?"
Thanh âm rất nhẹ, Thẩm Diệc Bạch vẫn nghe thấy, mỉm cười một tiếng, chậm rãi nói: "Em chẳng lẽ không biết, anh đối với em có mưu đồ gây rối đã lâu?"
Xoa xoa đỉnh đầu của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch lại nói: "Ngày mai trở về đi ăn cơm, đón Tiểu Thập Tam về, khung cho mèo trèo cũng mua xong rồi. Em nếu như không thích, lại đi đổi."
“Chung cư của em vốn dĩ cũng không có bao nhiêu hành lý, quần áo đều ở bên trong phòng cất quần áo, thiếu cái gì ngày mai anh cùng em trở về lấy."
"Trợ lý sắp xếp đồ cho em là nữ, lúc cô ta sửa sang lại đồ đạc thuận miệng nói một câu cô ta lần đầu tiên thấy một minh tinh lớn quần áo ít như vậy, anh tự ý mua cho em, không thích thì. . ."
Thẩm Diệc Bạch lời còn chưa dứt lời đã bị Lâm Tư Hàm đánh gãy, "Là đổi lại?"
Lâm Tư Hàm ngửa đầu nhìn người đang dựa ở bên cửa, trong mắt giống như dâng lên sao sáng biển khơi.
"Bỏ đi." Thẩm Diệc Bạch nhả ra hai chữ.
Chương : Em Phụ Trách Xinh Như Hoa Cho Anh Nhìn
Lâm Tư Hàm ngẩn người, Tại sao?
Thẩm Diệc Bạch mím môi không lên tiếng, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là thẩm mỹ của anh có vấn đề.
Tham quan một vòng, Lâm Tư Hàm mở phòng quần áo ra, trong nháy mắt, bị chấn kinh rồi, Có thể. . .
Rất tốt.
Tủ quần áo màu trắng trong phòng tất cả đều được mở ra, mỗi một ngăn tủ đều treo đầy quần áo, từ váy vóc đến thường phục, loại gì cũng có, tất cả đều là của cô. Trong ngăn kéo phía dưới đã được kéo ra, cũng để đầy các loại giày, từ giày cao gót đến giày vải, để đầy ắp, ngay cả trên cái giá cũng để đầy giày cao gót còn chưa kịp gỡ mác. Cô không thường mua quần áo là đúng, hàng năm trừ kiểu dáng tất yếu thịnh hành theo mùa, gần như sẽ không mua thêm những thứ khác. Nhưng mà, cô là cực kì thích giày! Bất kể là giày cao gót hay là giày cortez (thuộc giày nike), cô đều thích! Hơn nữa, từ quần áo đến giày hầu như đều là màu sắc cô thích! Không khó nhìn ra người chọn rất dụng tâm, màu sắc hình dạng của những bộ quần áo này giống ngày thường cô mặc vô cùng.
Muốn gả. . .
Liều mạng nuốt xuống hai chữ Muốn gả” sắp thốt lên, Lâm Tư Hàm hít sâu một hơi, mẹ ơi nếu không Thẩm Diệc Bạch sẽ trêu mình mất.
Dựa vào cửa tủ đang đóng chặt, Lâm Tư Hàm tò mò kéo ra nhìn một cái, âu phục áo khoác màu đen đập vào mắt. Khép lại cửa tủ, hỏi: Tại sao quần áo anh ít như vậy?
. . . Thẩm Diệc Bạch đi ra ngoài, Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.
Còn em thì sao? Lâm Tư Hàm đi sát theo phía sau Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch liếc Lâm Tư Hàm một cái, “Em phụ trách xinh đẹp như hoa cho anh nhìn là được.
Được thôi lão đại.
Nghe được thỏ con đáp ứng sảng khoái như vậy, Thẩm Diệc Bạch không khỏi nhướn cao mi, lúc nào thì thỏ nhà anh lại nghe lời như vậy.
Lại đây. Thẩm Diệc Bạch ngoắc ngoắc Lâm Tư Hàm.
Chờ Lâm Tư Hàm mang dép lạch bạch đi tới, ngón trỏ nắm cằm cô, nâng cao. Thưởng thức nghiền ngẫm sự ngạc nhiên trên khuôn mặt người phụ nữ của anh.
Một nụ hôn dịu dàng lưu luyến đặt lên trên môi Lâm Tư Hàm. Thời gian dừng lại trên môi rất ngắn, chạm được đã rời đi.
Anh sẽ trở về công ty, buổi tối không thể ở bên em, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai cùng em về nhà ăn cơm.
Đưa Thẩm Diệc Bạch ra ngoài, tay Lâm Tư Hàm đặt trên chuôi cửa, Buổi tối phải làm thêm giờ đến rất khuya sao?
Ừ, văn kiện cần ký hơi nhiều.
Không thể để ngày mai xem? Lâm Tư Hàm thử thăm dò một câu.
Không thể. Thẩm Diệc Bạch quả quyết cự tuyệt, Ngày mai có chuyện quan trọng hơn.
Chuyện quan trọng hơn đương nhiên là đi gặp lão Lâm, tranh thủ lấy một chút hảo cảm.
Sau khi Thẩm Diệc Bạch rời đi, Lâm Tư Hàm kéo rương hành lý đi vào phòng quần áo sửa sang lại quần áo. Chỉnh lý xong, nhìn một hàng giày cao gót phát ra ánh sáng lấp lánh, trái tim như hồ nước xuân thủy nhộn nhạo không dừng được.
Cầm lấy điện thoại ấn mở máy chụp hình, tìm góc độ tốt chụp xong mấy tấm, sau đó thật lâu không đăng nhập weibo, chỉnh sửa xong một cái post lên.
Lâm tư hàm hàm hàm hàm hàm con thỏ V: Muốn gả. . . [ thỏ ][ thỏ ][ thỏ ][ trái tim]
Để điện thoại di động xuống không quá mấy giây, âm thanh nhắc nhở của weibo không ngừng vang lên. Tắt chuông reo, Lâm Tư Hàm ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, lướt điện thoại xem bình luận, luôn luôn ấn like trả lời bình luận.
【Gặp thỏ trong rừng sâu: Chị gái nhỏ của tôi công khai show ân áiiiiii, chỉ có một mình tôi chú ý tới cái giá bên trên có mấy đôi cao gót hãng Ry cao cấp chưa tung ra sao! ! ! Nguyên một hàng! ! ! Lấy thị lực . của tôi bảo đảm! Ít nhất phải chừng mấy chục ngàn đi ORZ .
Không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta: Woa woa, lợi hại. Không chỉ một hàng nhỏ trên cái giá kia, trong ngăn kéo cũng có! Trừ giày, các ngươi nhìn kỹ quần áo đi, hãng Ry cũng không là gì cả.
Bạch thỏ cả đời tôn sùng: Ôm chặt ta ôm chặt ta, đây là đẳng cấp cao sao. Hu, không phải chứ, nữ thần ý là muốn kết hôn rồi sao?
BBOOQ a: Tốc độ này có thể so với ngồi tên lửa đó, một giây công khai kết hôn? ?
Một lông cũng là yêu: Phiền người có lòng tốt tính một chút những thứ này phỏng đoán trị giá bao nhiêu, người nghèo trước tiên sẽ khóc như bão. Có thể vứt cho tôi một món được không, hâm mộ chết.
Há miệng chờ sung: Thỏ thỏ nhà chúng ta gả đi rồi gả đi rồi gả đi rồi!
Hôm nay thỏ xuất hiện chưa: Thẩm giàu có! Quá giàu đi! Giàu cmn có! Mọi người chuẩn bị xong đi, đến nhà thỏ thử quần áo đi. Những thứ này mở thành cửa hàng quần áo cũng không thành vấn đề.
Toàn thế giới chỉ muốn gả cho Thẩm Diệc Bạch: Bị sợ đến hạt dưa cũng rớt, từ hình nhìn ra, tủ này rõ ràng không phải nhà thỏ, hẳn là hai người ở chung nhà @Hôm nay thỏ xuất hiện chưa
Hứa sênh sênh sênh sênh sênh sênh bảo bảo V: Rải hoa vỗ tay, các cậu ở chung từ khi nào? Thành thật khai báo, nếu không ngày mai cậu có thể sẽ bị tớ đập chết, các bảo bối đẩy tôi lên nào.】
Fan có ánh mắt tốt thấy bình luận của Hứa Sênh Sênh lập tức ấn like, rất nhanh bình luận của Hứa Sênh Sênh liền bị lên top hot.
Fan của Lâm Tư Hàm đều biết đại tiên nữ thỏ nhà mình có một người bạn chơi từ nhỏ chính là Hứa Sênh Sênh, chứng minh bát quái là thật, vẫn là phải nhìn người thường xuyên tặng phúc lợi cho các cô là chị gái nhỏ Sênh Sênh.
Ngồi xếp bằng lâu, chân Lâm Tư Hàm không khỏi có hơi tê, đổi một tư thế ngồi đưa đôi chân dài đang ê ẩm ra, ngón cái đè trang bìa hướng xuống nhìn một chút, cô liếc mắt nhìn thấy bình luận đang nằm top đầu của Hứa Sênh Sênh.
Lâm tư hàm hàm hàm hàm hàm con thỏ V: Cậu đã không yêu mình nữa rồi. //@Hứa sênh sênh sênh sênh sênh sênh bảo bảo V: Rải hoa vỗ tay, các cậu ở chung từ khi nào? Thành thật khai báo, nếu không ngày mai cậu có thể sẽ bị tớ đập chết, các bảo bối đẩy tôi lên nào.
Bình luận phía dưới lại là một tràng ha ha ha ha. Nhân duyên trong vòng giải trí của Lâm Tư Hàm không tồi, bất kể là người có quan hệ không tệ hay là người qua đường không có giao tình đều rối rít like share, một đám chúc hạnh phúc sớm ngày sinh bánh bao. Không ít nữ minh tinh thậm chí tự mình phát weibo bày tỏ hâm mộ ghen tị.
Rất nhanh, Lâm Tư Hàm lại dùng tốc độ tàu hỏa, ngồi vững vàng top một mục tìm kiếm.
. . . Nhìn bình luận còn đang không ngừng tăng số lượng share, Lâm Tư Hàm trầm mặc, giống như vô vùng vui vẻ.
Thẩm Diệc Bạch đang mở hội nghị ngắn thì phát hiện ánh mắt mọi người anh không giống nhau, nhất là mấy người bên bộ phận tuyên truyền, giống ánh mắt Chu Nhiên lúc bình thường nhiều chuyện nhìn anh như đúc.
Sau khi tan họp, trợ lý trước Thẩm Diệc Bạch một bước thu thập xong văn kiện trên bàn tròn hội nghị, Thẩm Diệc Bạch còn chưa kịp đi ra phòng họp đã nghe thấy tiếng chúc mừng liên tiếp.
Chúc mừng Thẩm tổng.
Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng ôm mỹ nhân về.
Tổ trưởng tổ tuyên truyền đặc biệt kích động, mặt cũng đỏ lên. Chuyện tác hợp Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm bọn họ cũng có công, cho nên nhìn vẻ mặt của ông ta, Thẩm tổng có thể tăng chút tiền lương cuối tháng không?
Thẩm Diệc Bạch hơi nhíu chân mày, thừa nhận một câu: Cám ơn.
Đợi người đi hết, Thẩm Diệc Bạch dùng ánh mắt quét tới trợ lý đang ôm văn kiện bên cạnh. Trợ lý hiểu ý, mới vừa rồi lúc họp, cô gái quản lý weibo của B.S nghe được âm thanh nhắc nhở đặc biệt của weibo, không nhịn được mở weibo ra. Weibo của B.S đặc biệt quan tâm chỉ có một, chính là Lâm Tư Hàm.
Chỉ nhìn một cái, cô gái quản lý weibo liền hít một hơi khí lạnh, cuống quít dùng tay che màn hình điện thoại, một bên sùng bái nhìn trầm trầm Thẩm Diệc Bạch một bên gọi tổ trưởng các cô. Không mấy giây, toàn bộ phòng họp người đều biết, trừ Thẩm Diệc Bạch.
Báo cáo xong, trợ lý cũng không quên vui vẻ ra mặt thêm một câu: Chúc mừng Thẩm tổng.
Thẩm Diệc Bạch nghe xong, trực tiếp mở ra app nhỏ Năm tháng của tiểu bạch thỏ Kỷ Hàm, cái này app trực tiếp liên quan đến weibo của Lâm Tư Hàm, tất cả động tĩnh của cô đều có thể thấy ở đây. Nhưng mà bởi vì vấn đề bản quyền, chỉ có thể nhìn không thể trả lời.
Nhìn xong, weibo đã tải xong. Thẩm Diệc Bạch đăng kí xong nick, chuyển đến weibo của Lâm tư Hàm.
Thẩm Diệc Bạch: Muốn cưới. //@ Lâm Tư Hàm hàm hàm hàm hàm con thỏ V: Muốn gả. . . [ thỏ ][ thỏ ][ thỏ ][ trái tim ]
Rời khỏi weibo, Thẩm Diệc Bạch thầm nghĩ, ngày mai nói gì cũng phải để cho lão Lâm không kiên trì được nữa.
Đặt xong cơm hộp, ăn cơm tối xong, Lâm Tư Hàm tắm đi ra, ngồi ở trên giường một bên lau tóc một bên nhìn kịch bản.
Mở kịch bản đã bị ghi chú chi chít bằng những loại bút màu sắc khác nhau. Nhất là bộ phận giải thích chính thức, phía dưới dùng bút đỏ vẽ một đường, trang trống bên cạnh chú thích rõ ngữ khí biểu cảm cần chú ý.
Chào các vị khách mời và các bạn, mọi người buổi tối tốt lành, hoan nghênh đến với trận chung kết anh hùng liên minh mùa hè, tôi là người thuyết minh của lần này Tô An An. Đọc một lần kịch bản, cảm thấy giọng quá mức nhu hòa, Lâm Tư Hàm hơi vẫy nhẹ máy tóc vừa được sấy khô, nhắm mắt nghiền ngẫm sâu sắc, nâng cao thanh âm tăng nhanh tốc độ ngữ khí lại đọc một lần: Chào các vị khách mời và các bạn, mọi người buổi tối tốt lành. Hoan nghênh đến với. . .
Chiếc đèn sắt kiểu châu âu ở trên bức tường xanh trắng chiếu xuống những khoảng sáng loang lổ, như có như không chiếu xuống miếng nhỏ đầu giường. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất hình cổng vòm trút xuống tiến vào, tấm rèm lụa mỏng màu trắng để lộ ra ánh trăng, lúc ẩn lúc hiện.
Ở trong sự tĩnh mịch thư thái, Lâm Tư Hàm thanh âm hạ thấp, Chúng ta có thể thấy được trên sân đấu Lee sin (nhân vật thầy tu mù trong game liên quân) một cú đá xoay vòng vô cùng đẹp mắt đẩy đối phương về nơi phòng ngự. . .
Buồn ngủ càng ngày càng sâu, cuối cùng Lâm Tư Hàm đầu gối lên cánh tay tựa vào đầu giường ngủ, trong lúc ngủ tay còn nắm chặt một góc kịch bản.
Mười một giờ hơn, lúc Thẩm Diệc Bạch trở về nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Thân thể thiếu nữ mềm mại bởi vì tư thế ngồi dựa lộ ra đường cong lả lướt, ngực nhỏ phập phồng, hô hấp nhàn nhạt.
Thẩm Diệc Bạch nhíu nhẹ mày, đi đến bên mép giường nắm lấy cánh tay lộ ra khỏi chiếc chăn mỏng của cô, tay cô lạnh buốt. Một tay xuyên qua khe hở giữa lưng cô và giường, một tay xuyên qua khe hở giữa chân cô, Thẩm Diệc Bạch nhẹ nhàng ôm Lâm Tư Hàm lên để cho cô nằm thẳng ngủ.
Đắp lại chăn, Thẩm Diệc Bạch xoay người, vạt áo sơ mi bị người kéo lại.
Lâm Tư Hàm ý thức mông lung, nỉ non: Về rồi?
Thẩm Diệc Bạch tắt đèn ở đầu giường, vỗ về: Ừ, đánh thức em rồi? Anh đi tắm, em ngủ tiếp đi.
Lâm Tư Hàm theo bản năng gật đầu một cái, quay người về phía bên trong giường, nhường khoảng trống bên cạnh cho Thẩm Diệc Bạch.
Trong bóng tối, Thẩm Diệc Bạch thay áo choàng tắm vào phòng vệ sinh. Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh rất nhanh đã ngừng lại, thổi khô tóc Thẩm Diệc Bạch nằm dài trên giường không bao lâu, thỏ con nóng hổi đã lăn vào trong ngực anh.
Thỏ con một tay chụp lên chiếc eo gầy của Thẩm Diệc Bạch, một tay trượt vào trong áo choàng tắm của anh, mềm nhũn khoác lên ngực anh.
Thẩm Diệc Bạch rút cánh tay trơn bóng trong áo choàng anh ra, thấp giọng dụ dỗ: Ngoan ——
Trong giấc mộng Lâm Tư Hàm không vui, thân người chui vào áo anh, giống kẹo mạch nha hoàn toàn dán lên người Thẩm Diệc Bạch.