Chương :
,
"Ồ? Chỗ nào ngọt?" Phong Vô Trần nheo mắt lại.
"Hình như là, chỗ nào, chỗ nào cũng, cũng, cũng ngọt..."
"Ngọt lắm không?" Phong Vô Trần truy hỏi.
"A... ưm..."
Bạch Thỏ Đường —— khi đó vẫn chưa được gọi là Bạch Thỏ Đường, vẫn là tiểu yêu chưa có tên —— nên không biết đáp trả thế nào.
Đành cúi đầu chân trái giẫm giẫm chân phải.
Chốc lát lại giương mắt liếc một cái, thấy Phong Vô Trần vẫn cười híp mắt chờ, chỉ có thể khẽ cắn răng giơ tay lên, đưa đến bên môi Phong Vô Trần.
Phong Vô Trần lại cố tình không tiếp.
Y tiến sát hơn một chút, thấp giọng hỏi: "Không phải nói chỗ nào cũng ngọt sao? Sao chỉ đưa một cái tay?"
Bạch Thỏ Đường sững sờ, ngây ngốc giơ nốt cái tay còn lại lên.
Phong Vô Trần nắm đôi bàn tay mềm mại không xương trong tay mình.
Y hơi cúi đầu, mắt híp lại, nhìn chằm chằm tiểu yêu bởi vì kinh hoảng mà trừng lớn mắt, rồi dùng lưỡi liếm nhẹ lên đầu ngón tay trơn bóng nọ.
Tiểu yêu khẽ rùng mình, khe khẽ ưm một tiếng, rồi vội cắn chặt môi dưới.
Phong Vô Trần không chờ cậu lấy lại tinh thần, nhanh chóng hôn vào lòng bàn tay, thuận theo từng ngón tay trượt đến cổ tay...
Chạm khẽ, Bạch Thỏ Đường liền run lên.
Lướt nhẹ, Bạch Thỏ Đường đã hồng cả mặt.
Chờ khi môi Phong Vô Trần dời khỏi cổ tay, Bạch Thỏ Đường đã hồng từ cổ đến hai cái tai, biến thành một viên kẹo bơ cứng vị dâu tây. Hai chân run rẩy, đứng cũng không vững.
Nụ cười của Phong Vô Trần ngày càng sâu hơn: "Rất ngọt."
Bạch Thỏ Đường chỉ coi là được khen, ngước mắt lên, ngốc nghếch gật đầu.
Lại nghe Phong Vô Trần hỏi: "Những chỗ khác đâu?"
"... Ơ?"
,
Chúng yêu ồn ào cười to.
,
Bạch Thỏ Đường lúc này mới hiểu ra.
Vừa thẹn vừa hoảng.
Chẳng biết phải làm thế nào.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Nhanh chóng muốn rụt hai tay lại.
Tiếc rằng đã bị Phong Vô Trần dùng một tay giữ chặt, giãy thế nào cũng không ra.
Cố gắng giãy thêm lần nữa liền bị Phong Vô Trần cúi người ôm lấy vòng eo, dán vào cắn khẽ lên vành tai, lại dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành thổi vào tai Bạch Thỏ Đường: "Ngoan, đừng sợ, ta muốn nếm một chút, xem những nơi khác có ngọt không."
,
Như xuân mưa thấm vào nụ hoa chưa hé.
Bạch Thỏ Đường bị lời dụ dỗ làm cho cả người mềm nhũn —— thượng tiên thật là đẹp, giọng nói của ngài ấy thật dễ nghe, khí lực ngài ấy thật lớn, ngài ấy nói gì cũng đúng.
Đang trước mặt chúng yêu, cậu vốn đã thẹn thùng, giờ càng thêm sợ hãi.
Lúc này mới lấy hết dũng khí "Ừ" một tiếng, chủ động nghiêng đầu, tận lực lộ ra cần cổ trắng ngần: "Tất cả, chỗ nào cũng ngọt..."
,
Phong Vô Trần sững sờ.
,
Bên trên bắt đầu ồn ào cười trộm:
"Trời sinh là thứ nằm dưới.''
"Nhìn thì thanh thuần, trong xương..."
"Hóa hình cũng không xong đã..."
,
Bạch Thỏ Đường cả kinh.
Tai thỏ vèo cái dựng đứng.
Vội vã quay đầu lại, giãy dụa muốn trốn ra khỏi lồng ngực Phong Vô Trần: "Ta, ta không phải, ta..."
,
Ấn đường có chu sa của Phong Vô Trần càng đỏ hơn.
Y cởi ngoại bào bọc lại Bạch Thỏ Đường đang ngoảnh đầu, một tay túm lấy, quay người rời đến chỗ khác.
,
Đá tung cửa phòng, Phong Vô Trần thả tiểu yêu từ trong ngoại bào ra, không cho cậu cơ hội thở dốc đã nhấn người vào cửa, tràn đầy phấn khích mà cắn mút vành tai, một đường liếm dọc xuống, vừa gặm vừa mút, cuối cùng cắn lấy viền cổ áo.
Bạch Thỏ Đường như tỉnh như mê.
Bị liếm chốc lát mà tưởng đã tan ra, chỉ biết dùng đôi tay đã không còn sức kéo lấy ống tay áo của Phong Vô Trần, vừa run rẩy vừa hổn hển thở dốc trong vòng tay y.
Khi Phong Vô Trần bắt đầu cởi nút áo cậu, Bạch Thỏ Đường mới a lên một tiếng cố sức giữ chặt cổ áo mình: "Thượng, thượng tiên ngài..."
Chu sa trên ấn đường của Phong Vô Trần đã đỏ đến rỉ máu:
"Hửm?"
"Ta, ta... Ngài..."
Phong Vô Trần nguy hiểm nheo mắt: "Làm sao?"
"Ưm..." Bạch Thỏ Đường run run rũ hàng mi dài.
Phong Vô Trần cũng không cho cậu trốn.
Y nâng chiếc cằm thanh tú lên, liếm láp chóp mũi nho nhỏ của cậu:
"Ngươi nói dối? Kỳ thực chỗ bị che dưới y phục không hề ngọt?"
"Không, không..." Bạch Thỏ Đường lắc đầu như trống bỏi, "Không phải..."
"Vậy sao lại chột dạ không cho ta liếm?" Phong Vô Trần buông cậu ra, nghiêm nghị nhíu mày hỏi, "Ngươi có biết lừa dối thượng tiên là tội nặng không?"
Bạch Thỏ Đường run lên.
Vành mắt thoáng chốc đỏ chót, nước mắt tí tách rơi xuống: "Không, không nói dối mà..."
Phong Vô Trần cúi đầu hôn lên nước mặt của cậu, quấn lấy cậu rồi nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai bông xù, ôn nhu dụ dỗ: "Không dối ta ngươi sợ cái gì?"
"Ta, ta..."
Bạch Thỏ Đường cũng không biết mình sợ cái gì. Chỉ theo bản năng túm chặt cổ áo.
Phong Vô Trần âm thầm cười nhạo, cố ý trầm mặt xuống: "Trái ý thượng tiên, ngươi biết phải chịu tội gì không?"
Bạch Thỏ Đường bị dọa sợ rồi.
Mắt to lúng liếng chớp chớp liên tục, hai tay cuối cùng cũng buông lỏng, rồi lại không biết đặt ở đâu.
Phong Vô Trần dịu giọng, vừa dỗ dành vừa lừa gạt: "Không thì như vậy đi. Nói bản tôn nghe, trên người ngươi chỗ nào ngọt nhất, bản tôn nếm thử, nếu là thật bản tôn sẽ không truy cứu tội vô lễ của ngươi, thế nào?"
Bạch Thỏ Đường cắn môi suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó ngoan ngoãn vén áo lên, dùng miệng ngậm lấy, hai ngón út bé xinh chỉ vào đầu nhũ phấn nộn của mình, ngơ ngác dùng khẩu âm miền quê nói:
"Ngọt nhất, nhất là đầu nhũ..."