Bể bơi có tổng cộng làn bơi, ngoài giờ học nên học sinh tới đây phần lớn vui chơi là chính, có rất ít người bơi nghiêm túc.
Mỗi làn đường bơi đều có người, nổi trên mặt nước nói chuyện phiếm, dựa vào vách tường xem bể bơi như suối nước nóng, có người ôm phao đứng tại chỗ bơi chó nữa, loại người gì cũng có.
Mạnh Hành Du điển hình là phái hành động, đã thi đấu nói so liền so, thấy có quá nhiều ‘chướng ngại vật’ ở trên đường bơi, bèn nhảy ra khỏi hồ đi tìm giáo viên trực ban nói về việc muốn so tài với Trì Nghiên, để giáo viên lên tiếng giúp đỡ dọn hai làn bơi.
Giáo viên đã nhìn quen mấy đám học sinh không đàng hoàng, bất ngờ gặp phải một đứa đến trước mặt mình nói muốn thi đấu bơi lội làm ông ấy cực kỳ kích động, lập tức bật dậy khỏi ghế, cầm cái còi trên cổ thổi hai tiếng, đi đến hai làn đường bơi bên phải, nói với nhóm học sinh “ngâm suối nước nóng” : “Đến bên cạnh chơi đi, có người muốn thi đấu, dọn chỗ ra nào.”
Nghe thấy có thi đấu thì mấy học sinh đó rất hứng thú, cũng phối hợp dọn chỗ cho hai người, sau đó bơi đến chỗ đất trống ngồi hóng chuyện.
“Trở ngại” đã được dẹp bỏ, thầy giáo tất nhiên đứng lên làm trọng tài, còn chạy đến phòng trực ban mà lấy thêm cái đồng hồ bấm giờ ra nữa, quả thật không quá chuyên nghiệp lắm.
Mạnh Hành Du vẫy tay gọi Trì Nghiên lại đây, hứng thú ngẩng đầu thương lượng với anh: “Bơi thế nào đây? Nghe theo ý cậu đó, tôi sao cũng được.”
Đầu óc của Trì Nghiên vẫn còn ngập trong câu nói “không phải muốn ngủ với cậu đâu” của cô, nào có tâm tư xem xét so đo thế nào nữa, sắc mặt có hơi khó coi, chỉ phun ra ba chữ: “Sao cũng được.”
Mạnh Hành Du nhìn thấy anh như vậy còn nghĩ thầm, lòng tự trọng của người này còn mạnh ghê, lát nữa nếu là thua thật muốn tuyệt giao với cô cũng không phải không có khả năng.
Không được.
Không thể tuyệt giao được, cả đời này cũng sẽ không tuyệt giao.
Thi đấu vốn chỉ là kế hoãn binh mà thôi, nếu thật bởi vì thi đấu mà làm mất hoà khí, lỡ như để lại bóng ma không thể xoá nhoà trong lòng Trì Nghiên thì chẳng phải cô sẽ trở thành tội nhân sao?
Khả năng bơi lội của Mạnh Hành Du là do Mạnh Hành Chu tự mình dạy, thực lực tất nhiên không phải nói chơi rồi, có thể là do tố chất di truyền nên cả gia đình của bọn họ ai cũng có thần kinh vận động tương đối phát triển. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Mạnh Hành Chu và ông nội thì Mạnh Hành Du còn chưa gặp được ai bơi nhanh hơn mình cả.
Vô địch nó cô đơn đến dường nào.
Vì để con thuyền hữu nghị nhỏ nhanh chóng thăng cấp thành con tàu tình yêu, Mạnh Hành Du cảm thấy bản thân nên che dấu thực lực một chút.
Thua thì không thể thua, lời nói tàn nhẫn cũng nói ra hết rồi, nếu mà để thua nữa thì cô sao còn mặt mũi nữa, nhưng cũng không thể để Trì Nghiên thua quá thảm, thua một tí tẹo teo mới là tốt nhất.
Lòng tự trọng của người đàn ông này, cứ để cô tới bảo vệ!
Trì Nghiên nói sao cũng được, vì công bằng nên Mạnh Hành Du tự mình chọn cũng không tiện, chỉ đơn giản đẩy quyền quyết định này cho giáo viên trực ban: “Thầy à, thầy giúp tụi em chọn một cái đi, hai tụi em bơi kiểu nào cũng biết.”
Giáo viên trực ban vốn tưởng rằng là hai nữ sinh so tài, ai dè lại là một nam một nữ, nam sinh còn cao như vậy mà nữ sinh lại bé nhỏ, thầy ấy nhịn không được cười: “Cô bé à, sao em là đối thủ của bạn nam được chứ, không cần so tài đâu.”
Lời này Mạnh Hành Du không thích nghe, cô khẽ nâng cằm, có hơi cuồng vọng nói: “Thầy à, thầy có lẽ còn không bơi kịp em nữa đâu, thầy đừng có khinh thuờng em.”
Giáo viên trực ban nhướng mày, thấy ánh mắt của cô khác hẳn so với vừa rồi: “Cô bé nhóc này, cái đầu tuy không lớn nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha.” Thấy hai người không muốn quyết định thì giáo viên trực ban thuận miệng chọn một cái, “Vậy bơi tự do đi, một vòng qua lại, một ván định thắng thua, thế nào?”
Mạnh Hành Du sảng khoái gật đầu, “Vâng, em không có ý kiến.”
Cô không có ý kiến, Trì Nghiên càng không có ý kiến: “Em cũng thế.”
Hai người đứng trên bờ làm nóng cơ thể xong, rồi từng người đứng trên bục nhảy ở làn bơi tương ứng của mình.
Lúc tới hồ bơi thì Mạnh Hành Du căn bản không nghĩ sẽ thi đấu với Trì Nghiên, cô cũng đã lâu không so tài đứng đắn với người khác như vậy, vừa rồi lúc ở dưới còn chưa có cảm giác hưng phấn, bây giờ đứng ở trên đây nhìn xuống mặt nước bình lặng dưới chân thì khát khao chiến thắng nổi dậy, cô thế nhưng có hơi phấn kích rồi.
Trì Nghiên thấy thần thái phấn chấn bộ dáng tự đắc của Mạnh Hành Du cũng cho làm sự hờn dỗi trong lòng vô thức tan đi rất nhiều.
Giáo viên trực ban giơ đồng hồ bấm giờ trong tay phải lên, lớn giọng hô: “Mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị———”
Mạnh Hành Du kéo kính bơi xuống, ngón chân phải bắt lấy rìa trước của bục nhảy, bàn chân sau đặt ở phía sau bục, uốn đầu gối, nâng gót chân, ngón tay hơi dùng sức, kéo nhẹ rìa trước của bục nhảy, vừa nhìn tư thế chuẩn bị là biết đã được huấn luyện rồi.
Trì Nghiên vốn dĩ không muốn thật sự so tài, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Mạnh Hành Du thì cảm thấy nếu bản thân mình không nghiêm túc thì đúng là có lỗi với cô nhóc ấy.
Trì Nghiên theo thói quen đặt chân trái phía trước còn chân phải phía sau, anh cong lưng, ánh mắt mỉm cười, nghiêng đầu hỏi Mạnh Hành Du: “Muốn thắng tôi thế sao?”
Khoé môi của Mạnh Hành Du nhẹ cong lên, trên khuôn mặt xinh đẹp mềm mại lộ ra vẻ nhất định phải được: “Không phải muốn, mà là nhất định sẽ thắng.”
Trì Nghiên cười khẽ một chút, tám phần là không duy trì được hai giới hạn, anh quay đầu đi, đôi mắt nìn về chỗ xa nhất có thể thấy trong phạm vi tầm mắt, mở miệng nói: “Rửa mắt chờ mong vậy.”
Yên lặng chờ vài giây, hai người nghe thấy tiếng còi trong nháy mắt, hai chân dùng sức đạp lên bục nhảy, hai bàn tay giương ra trước rồi hai chân khép lại tạo ra góc nhỏ của đường parabol, hai người gần như cùng lúc nhảy xuống nước.
Sau khi xuống nước, hai người dùng chân đạp nước, động tác vừa nhẹ nhàng lại vừa mạnh mẽ, giống như được gắn đuôi cá vậy. Sau khi trượt được một khoảng cách thì hai người tiếp cận mặt nước hướng về phía trước, cánh tay phối hợp với nhịp đạp của chân, di chuyển nhanh chóng ở trong nước.
Mạnh Hành du còn chưa dùng hết toàn bộ sức lực, lúc bơi quá nửa thì bị Trì Nghiên vứt xa một khoảng gần cả nửa người, trong lòng cô lộp bộp, có hơi kinh ngạc.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được, thì ra đằng sau vẻ bề ngoài thanh nhã của Trì Nghiên chính là vẫn có tế bào vận động.
Mạnh Hành Du không dám tự phụ, cô thấy Trì Nghiên cũng có bộ dáng nghiêm túc thi đấu nên một hơi dùng hết toàn bộ sức lực, tốc độ đạp nước nhanh hơn, cắn răng mà đuổi theo sau, trong phạm vị tầm mắt thì rất khó nhìn xem ai nhanh ai chậm, hai người thật sự theo sát nhau, sít sao không thể phân biệt được.
Hai người làm cho không khí của hồ bơi hừng hực lửa, học sinh xung quanh hóng chuyện cũng ồn ào dừng lại cổ vũ cho hai người.
Kết thúc một vòng, Mạnh Hành Du thấy vách tường ở ngay trước mắt, đôi tay hai chân khép lại, đầu cúi xuống lặn xuống nước. Cơ thể nghiêng qua một bên rồi cuộn người lại trong nháy mắt, hai chân nhanh chóng đập mạnh xuống nước sau đó đạp lên vách tường rồi xoay người lại.
Động tác mượn phần chân mà nhìn vách tường của hồ bơi ở dưới nước trượt một khoảng thời gian, lúc này khác biệt nam nữ đều hiện rõ, chân Trì Nghiên dài, với cái động tác xoay người này thì đã bỏ xa Mạnh Hành Du một đoạn.
Mạnh Hành Du không phục, vẫn lao về phía trước, nhưng cô vẫn bị tụt lại phía sau Trì Nghiên, lúc này khoảng cách của vòng thứ hai đã hơn một nửa, Mạnh Hành Du hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho đến cùng, cô đơn giản không thèm thở, nín một hơi liều mạng bơi về phía trước.
Ở dưới trạng thái cực hạn, cung cấp không đủ oxy, phổi bị đè ép thật sự khó chịu, nhưng trong đầu Mạnh Hành Du đều suy nghĩ rằng không thể thua, tuyệt đối không thể thua, ngây một hơi bơi tới trọng điểm, chạm vào vách tường chỉ trong chớp mắt, cô đã tiêu hao hết sức lực, đôi tay ôm lấy vạch nổi bên cạnh, không rảnh lo lau đi vệt nước trên mặt, mà thở hổn hển hỏi giáo viên trực ban: “Thầy ơi, ai nhanh hơn ạ?”
Giáo viên trực ban ngồi xổm xuống, đưa đồng hồ bấm giờ ra cho cô xem: “Em ps, còn em ấy ps, em thắng rồi.”
Cánh tay của Mạnh Hành Du đập vào mặt nước, trên mặt khó nén sự vui vẻ kêu lên hai tiếng.
Giáo viên trực ban cũng xem như được mở rộng tầm mắt, tán dương: “Cô nhóc, em rất lợi hại, nữ sinh mà bơi được phút đã không tệ rồi.”
Mạnh Hành Du gãi đầu, lúc này lại trở nên khiêm tốn, “Không có ạ, do may mắn thôi.”
Giáo viên trực ban vẫy tay: “Nói bậy, thực lực chính là thực lực, bây giờ người trẻ tuổi đều thật khó lường nha.”
Hai tay Trì Nghiên đặt trên vạch nổi, ngực hô hấp phập phồng lên xuống.
Thần sắc anh vẫn bình thường, nhưng còn Mạnh Hành Du bởi vì nín thở nên gương mặt đỏ lên, hai má ửng hồng hơi dính nước, đôi mắt như có ngôi sao rơi vào, dưới đuôi mắt toàn là ý cười.
Thấy Mạnh Hành Du cười làm Trì Nghiên không nhịn được cũng muốn cười, tuy rằng anh không thắng.
Mạnh Hành Du thoát ra sự vui vẻ thắng lợi, nhìn về phía Trì Nghiên, vươn cái nắm tay nhỏ qua anh, tươi cười sáng lạn, như một đứa trẻ được phiếu bé ngoan ở trường mẫu giáo vậy, đơn giản mà thuần tuý: “Trì Nghiên, tôi nói tôi nhất định sẽ thắng cậu mà.”
Trì Nghiên dựa vào vạch nổi, khoé miệng giương lên nụ cười lười biếng, vươn nắm tay chạm vào tay cô, làn da của thiếu nữ trắng như tuyết, ngay cả mu bàn tay cũng mềm mại làm hô hấp của Trì Nghiên rối loạn vài giây, anh thu nắm tay lại, ánh mắt thâm trầm không rõ, thanh âm khàn đặc trầm thấp, nói: “Cậu thật lợi hại.”
Mạnh Hành Du cụp mắt, đôi tay ôm lấy mặt, muốn tự mình hạ nhiệt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu cũng rất lợi hại, tôi còn tưởng cậu không biết thể thao gì chứ.”
Trì Nghiên buông vạch nổi ra, hai chân giẫm lên đáy hồ bơi tiến về phía trước hai bước, ngẩng đầu xoa lấy đầu của Mạnh Hành Du: “Không lợi hại như bạn cùng bàn của tôi.” Mũ bơi không đội chắc nên rơi xuống, tóc búi mà Mạnh Hành Du cột sau khi bơi xong thì đã bị cụp xuống, rớt xuống hai sườn mặt, tóc tuy hơi loạn nhưng lại toát ra một vẻ sạch sẽ không phấn son, nhìn vẫn rất xinh đẹp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì chắc không ai tin được trong con người của một nữ sinh nhỏ bé lại có sức lực mạnh mẽ như thế.
Mạnh Hành Du không đoán được Trì Nghiên sẽ sờ đầu nàng, cả người ngây ngốc sững sờ tại chỗ, tay ôm vạch nổi không vững suýt nữa nhào đầu xuống nước, may Trì Nghiên nhanh tay lẹ mắt trực tiếp dùng khuỷ tay ôm lấy cổ của cô, sau khi để cô ổn định cân bằng thì lại buông ra, tay chống bên hồ, cánh tay ra sức nhảy ra khỏi hồ.
Trì Nghiên ngồi xổm trên bờ, vươn tay về phía Mạnh Hành Du, “Người thắng là lớn nhất, nên đãi bữa ăn khuya thôi.”
Trong lòng Mạnh Hành Du đang la hét chạy như điên, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, duỗi tay cầm lấy tay của Trì Nghiên để anh kéo mình lên mặt nước. Mạnh Hành Du gỡ kính bơi xuống cầm trên tay, cố gắng tự nhiên hết sức nói: “Được rồi, cậu muốn ăn gì?”
“Bún ngó sen đi, cuối tuần có bán không?”
“Không biết nữa, ra ngoài nhìn thử xem sao.”
Trì Nghiên duỗi tay kéo mũ bơi và kính bơi xuống nắm chặt trong tóc, nước từ trên tóc theo cổ rơi xuống, áo tắm dính nước nên càng ôm lấy người, hơi lộ ra hình dáng cơ bụng, tâm tư của Mạnh Hành Du lại bắt đầu đào ngũ, lén đếm thử, tổng cộng có múi, thậm chí còn có cả đường nhân ngư nữa, tuy rằng cô không thấy được.
Mạnh Hành Du quay đầu đi, thuận tiện nhích một bước nhỏ sang bên, kéo ra tí khoảng cách với Trì Nghiên, nhịp tim cô đập có hơi mạnh, lỡ để anh nghe thấy thì không được.
Cho nên vì sao nam sinh đi bơi còn phải mặc áo tắm chứ.
Dư thừa.
Quá dư thừa.
Kỳ thi kiểm tra hàng tháng qua đi, quay lại sau kỳ nghỉ Tết Thanh Minh, lại nghênh đón một hoạt động quan trọng nhất của học kỳ này, đó chính là Đại hội Thể thao mùa xuân.
Đây là hoạt động tập thể quy mô lớn lần đầu tiên của lớp nên Hạ Cần cực kỳ quan tâm, tự bỏ tiền túi cho mọi người làm áo lớp, còn dành một tiết Toán của mình ra để cho mấy học sinh tham gia Đại hội Thể thao đi ra sân thể dục tập luyện.
Lễ khai mạc Đại hội Thể thao mỗi năm của các lớp chào sân luôn là điểm nổi bật, mấy lớp đều rất quan tâm bỏ công sức vào quần áo lớp.
Ban uỷ kiểm tra cẩn thận, xem xét hết tất trang phục của khối lớp , cái gì Hán phục, giáo phục thời Dân quốc, ngay cả đồng phục JK () cũng đều có lớp làm cả rồi, nếu mà làm trùng thì không còn mới mẻ nữa, nên sau khi Ban uỷ thương lượng với Hạ Cần xong thì quyết định sử dụng trang phục hàng ngay, mặt trên thì đều rất đa dạng, được thiết kế bởi học sinh trong lớp.
() đồng phục JK chính là đồng phục cấp của Nhật. Thường được chia làm hai loại: đồng phục thuỷ thủ hoặc là đồng phục theo kiểu phương Tây.
Qua mấy vòng sàng lọc thì ý tưởng của Mạnh Hành Du được cả lớp bỏ phiếu bình chọn.
Trang phục lớp rất đơn giản, quần yếm màu trắng, áo hoodie màu vàng, sau lưng của áo hoodie thì sẽ có hình vẽ nhỏ do chính tay Mạnh Hành Du vẽ.
Nam sinh là kính râm, còn nữ sinh là cây kem, tất cả đều là nét bút đơn giản, hình vẽ ở vị trí chính giữa, bên dưới là có ba phiên bản phông chữ Q, hình bán nguyệt, theo trực quan nhìn lên thì sẽ thấy hình vẽ cùng chữ viết liền mạch với nhau, chữ viết trang trí cho hình vẽ.
Phía sau áo hoodie của nam sinh viết chữ cool guy, còn của nữ sinh thì là Cornetto ().
() Cornetto: Là một thương hiệu kem. Trong tiếng Trung có nghĩa là có nhiều đáng yêu (可爱多)
Sau đó Ban uỷ lại cảm thấy không đối xứng lắm nên Mạnh Hành Du liền thêm cho nam sinh thêm một chữ nữa, biến thành Cool Cool Guy.
Bản thân quần yếm đã mang lại hiệu ứng đáng yêu riêng rồi, Đào Khả Mạn cảm thấy nếu nam sinh đều đáng yêu như vậy rồi thì không bằng đáng yêu cho tới cùng luôn, thế là đề nghị mỗi người lại được phát thêm một cái băng đô, làm cho cả trường phải điêu đứng vì độ đáng yêu này luôn.
Nam sinh mặc dù không tình nguyện nhưng nữ sinh lại có tiếng nói, thế là cuối cùng Hạ Cần vỗ bàn đồng ý, bỏ thêm kinh phí để tuỳ ý mấy học sinh tự làm.
Đào Khả Mạn chọn tai thỏ màu hồng nhạt cho nữ sinh, còn nam sinh là tai mèo màu đen.
Hạng mục chạy đường dài của Đại hội Thể thao vẫn luôn là vấn đề khó khăn, Mạnh Hành Du thấy vẫn chưa có ai đăng ký thi chạy m cả, thế nên chủ động tự mình bổ sung vào chỗ trống.
Bên nữ sinh thì có Mạnh Hành Du, còn bên nam sinh thì chưa có ai, ngay cả m cũng chưa có ai muốn đăng ký.
Giờ nghỉ giữa tiết sau khi làm xong tuyên truyền môn thể thao mềm, Uỷ viên Thể dục cầm giấy báo danh rồi ngồi vào chỗ của Trì Nghiên, mặt đầy u sầu nói: “Lớp trưởng à, m của lớp chúng ta chưa có ai đăng ký cả, thế này thì sao thi đây?”
Trì Nghiên cầm lấy tờ giấy báo danh đọc lướt qua một lần, trong lòng có chủ ý, nói với Uỷ viên Thể dục: “Để tôi làm cho, buổi chiều rồi cậu đi nộp giấy báo danh.”
Uỷ viên Thể dục gật đầu: “Được rồi, giao cho cậu đó.”
Trước phút vào học, Trì Nghiên cầm tờ báo danh lên bục giảng, mở micro lên rồi hỏi: “Chạy m của nam sinh, có ai điền tên không?”
Trong dự kiến, không một nam sinh nào có phản ứng.
Trì Nghiên vặn cây bút ra, ở hàng m viết tên của Triệu Đạt Thiên xuống, viết xong lại đến trước chỗ ngồi của cậu ta, nói: “Chưa có ai cả, Triệu Đạt Thiên, cậu chạy.”
Triệu Đạt Thiên đang chơi trò chơi vui vẻ, nghe thấy tên mình tham gia chạy m thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trì Nghiên: “Dựa vào gì kêu tôi đi chứ? Tôi không đi, ai muốn đi thì đi.”
Trì Nghiên trả lời tự nhiên: “Không ai muốn đi cả.”
Triệu Đạt Thiên buồn cười nhìn anh: “Vậy cậu đi đi, cậu không phải là lớp trưởng sao?”
“Tôi không rảnh, tôi còn phải đọc bài cổ vũ nữa.”
“Vậy cậu kêu người khác đọc là được.”
“Người khác không rảnh, đều có hạng mục cả rồi.”
Nói qua nói lại một hồi, Triệu Đạt Thiên xù lông, đập bàn một cái đứng lên, cho dù có gồng người lên như con cua thì vẫn lùn hơn Trì Nghiên nửa mét: “Tôi cũng không rảnh, tôi không chạy.”
Trì Nghiên “ồ” một tiếng, hỏi cậu ta lại một câu: “Vậy mực nước và bút máy của tôi, cậu tính khi nào đền đây?”
“…….”
Triệu Đạt Thiên đuối lý, nháy mắt im thin thít, nửa ngày cũng không nghẹn ra được cái rắm nào.
“Không đền thì chạy đi, tôi đã xem qua kỷ lục Đại hội Thể thao ở cấp của cậu rồi, chạy đường dài cậu đạt được hạng cao nhất, hồi lớp còn phá vỡ kỷ lục của trường nữa cơ mà.” Trì Nghiên dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, đáy mắt lạnh lùng, nghe thế nào cũng giống như đang uy hiếp, “Cậu chạy không được nằm trong top ba thì cứ đền tiền bút lại đây, một đồng cũng không được thiếu.”
Triệu Đạt Thiên: “…..”
Xem như cậu lợi hại.
Mạnh Hành Du đi ngang qua bên cạnh chỗ của Triệu Đạt Thiên, nghe thấy hai người đối thoại thì thuận miệng nói một câu, “Cố lên, bạn học Triệu, cậu có thể mà.”
Triệu Đạt Thiên thấy Mạnh Hành Du thì bực mình: “Cậu mới phải cố lên, đừng có chạy được hạng nhất từ dưới đếm lên mà làm lớp chúng ta mất mặt đó!”
Mạnh Hành Du không tức cũng chả bực, ngược lại cười, ánh mắt liếc nhìn đôi giày chơi bóng của cậu ta, vẫn là cái đôi hồi ở học kỳ kia, “Đôi giày đẹp quá ta, nếu mang đôi vạn này thì chắc chắn cậu chạy trốn nhanh lắm nhỉ.”
“…….”
Triệu Đạt Thiên: ?????
Hai người nói như thế, kẻ xướng người hoạ, sao không đi tấu hài đi hả?
Xưởng có rất nhiều quần áo phải may, cũng may Hạ Cần hối thúc bên đó, thế là một ngày cuối trước Đại hội Thể thao thì mọi người cũng được phát áo lớp.
Đại hội Thể thao bắt đầu vào thứ Sáu, sau khi kết thúc tiết tự học tối thứ Năm thì mọi người cầm áo lớp về ký túc xá để mặc thử.
Mạnh Hành Du mở bao bì ra, lấy áo của mình ra, số đo là đúng nhưng hình vẽ là sai, phía sau lưng áo hoodie là hình kính râm cùng chữ cool cool guy, phát cho cô cũng là tai mèo màu đen nữa.
Nghĩ đến xưởng quần áo vội vàng gấp gáp may, chỉ có một chút sơ sót nhỏ, nếu mặc vừa người thì không phải là vấn đề lớn gì cả, Mạnh Hành Du cảm thấy tạm chấp nhận một chút cũng không sao.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thay áo lớp đi vào sân thể dục tập hợp.
Bảng lớp là do Tần Ngàn Nghệ giơ lên, cô ta mặc không giống mọi người, váy dài áo sơ mi trắng, hôm nay còn đặc biệt trang điểm một phen, nhìn là có vài phần xinh đẹp động lòng người làm nam sinh trong lớp từng người bước lên hiến ân tình cho cô ta.
Trì Nghiên đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với mấy người cùng ký túc xá, Mạnh Hành Du liếc nhìn một cái liền thấy anh, lần này không phải vì giá trị nhan sắc mà là vì quần áo trên người của anh.
Hôm nay mọi người ăn mặc chỉnh tệ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một mảnh màu vàng trắng khác biệt của lớp bọn họ, Hoắc Tu Lệ còn trêu ghẹo nói đây là màu trái chuối nữa.
“Một nải chuối” này chỉ có mình Trì Nghiên là mặc áo khoác bóng chày màu đen ngoài áo hoodie, nhìn một cái mà không thấy anh cũng quả là khó.
Mạnh Hành Du ném tai mèo mà cô được phát đến bên người Trì Nghiên, sau đó kéo áo khoác của anh, kỳ quái hỏi: “Cậu mặc áo khoác gì chứ, không hoà hợp với lớp gì cả.”
Hoắc Tu Lệ thấy cô lại đây, không chút lưu tình mà bán đứng Trì Nghiên: “Áo hoodie của cậu ấy có hình của nữ sinh mấy cậu, nên hôm nay Thái Tử của chúng ta cực kỳ đáng yêu nha.”
Ánh mắt Trì Nghiên trầm xuống, một chân đá lên mông cậu ấy, mắng thầm: “Cậu cút xa ra tí coi.”
Hoắc Tu Lệ bị đá một cái cũng không thành thật hơn mà vòng ra phía sau Trì Nghiên, trực tiếp lột áo khoác của anh xuống, sau đó lấy tai thỏ giấu trong mũ ra, đưa cho anh: “Thái Tử à, nhanh đeo tai thỏ của cậu lên đi, sau đó cậu chính là tuyển thủ đầu bảng của lớp chúng ta nha.”
Mạnh Hành Du xoay người, chỉ vào hình vẽ sau lưng mình, quay đầu cười hỏi: “Thì ra quần áo của chúng ta bị in sai rồi, bằng không chúng ta đổi nhé?”
Tiền Phàm ở bên cạnh yên lặng bổ xuống một đao: “Áo của cậu mà mặc trên người Thái Tử thì chính là đồ bó sát nha, đều có thể biến hình được luôn.” (siêu nhân mặc đồ bó sát biến hình í =))))
Tổ nhóm heo kêu của hai người Ngô Tuấn Khôn và Hoắc Tu Lệ này đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, lại ra tuyệt chiêu, cười không thấy Tổ Quốc đâu luôn.
Mạnh Hành Du bị tiếng cười heo kêu của hai người lây nhiễm, ảo tưởng trong đầu hình ảnh mà Tiền Phàm nói, sau đó vẫn nhịn không cười, nhưng nhịn cực kỳ vất vả, hai bả vai run run.
Trì Nghiên: “……”
Mạnh Hành Du chậm chạp, lúc lấy tai thỏ trên tay của Hoắc Tu Lệ lại thì vẫy tay với Trì Nghiên: “Đến đây nào, nhiều đáng yêu nha, để cool cool guy đeo lên cho cậu nào.”
Trì Nghiên từ thân thể đến linh hồn đều muốn từ chối, anh khép mắt lại, nhíu mày nói: “Tôi đeo cái kia của cậu, chúng ta đổi đi.”
Đôi tay Mạnh Hành Du cầm băng đô, không lùi bước chút nào: “Không thể, Cornetto chỉ có thể đeo tai thỏ thôi.”
“……”
Trì Nghiên nhận mệnh thở dài một hơi, khom lưng cúi đầu, vẻ mặt như sống đã không còn luyến tiếc gì nữa, tuỳ ý để Mạnh Hành Du đeo tai thỏ lên đầu mình.
Mạnh Hành Du đeo xong cho Trì Nghiên, cũng thuận tiện đeo tai mèo lên đầu mình, giương mắt nhìn Trì Nghiên một cái, bình tĩnh mà xem xét thì xác thật…….Rất đáng yêu.
Vóc dáng của Trì Nghiên quá cao, quần yếm mặc trên người anh trông có vẻ hơi ngắn, mắt cá chân hoàn toàn lộ ra ngoài, thon chắc mạnh mẽ. Móc treo lỏng lẻo lửng lơ trên vai, phối hợp với thái độ ghét bỏ không kiên nhẫn của anh, ngược lại càng có khí thế thiếu niên hơn ngày thường, có cảm giác moe không thể nói được.
Mạnh Hành Du đi lên, nhỏ giọng gọi anh: “Trì đáng yêu.”
Lông mày của Trì Nghiên run hai cái, không trả lời.
Mạnh Hành Du kiên nhẫn bổ sung: “Cậu hẳn nên gọi tôi là Mạnh cool guy chứ, sau đó mới có thể tiếp tục cuộc đối thoại được chứ.”
“Tôi không muốn gọi.” Trì Nghiên nhăn mày, cực kỳ kháng cự.
Mạnh Hành Du lặp lại một lần nữa: “Trì đáng yêu.”
Trì Nghiên: “……”
“Trì đáng yêu.”
“……”
“Trì đáng yêu.”
Trì Nghiên chịu phục rồi, từ cổ họng nghẹn ra ba chữ: “……..Mạnh cool guy.”
Mạnh Hành Du cười cong cả mắt, không chút keo kiệt mà khen lại anh: “Cậu thật đáng yêu nha.”
Trì Nghiên ngẩn ra, ánh mắt khẽ nhúc nhích nhưng cũng không nói chuyện.
Mạnh Hành Du sợ anh không chịu nỗi mà tức giận, nên cũng không dám chọc nữa, xoay người trở về tìm Sở Tư Dao và Đào Khả Mạn.
Mới vừa đi được bước thì cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cô cảm nhận được mũ áo bị người ta trùm lên trên đầu, Mạnh Hành Du còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, thì đã nghe được giọng nói che che giấu giấu của Trì Nghiên, mỗi chữ giống như chui vào lỗ tai cô, tê tê dại dại nện vào trong lòng cô.
“Không đáng yêu như cậu, cậu mới là đáng yêu nhất.”