Mạnh Hành Du ở phòng lấy nước bình tĩnh mười phút, xây dựng tâm lý vững vàng rồi mới đi vào phòng học.
Đêm nay nhất định phải đi ngủ sớm một chút.
Ừ, không có bệnh tâm thần nào mà ngủ một giấc dậy thì chữa không khỏi, nếu có, thì cứ ngủ tiếp là được.
Trở lại phòng học thì Trì Nghiên đã không còn ở trong, sách trên bàn thậm chí còn chưa khép lại, chắc là vừa mới rời đi.
Mạnh Hành Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Miếng sandwich vẫn còn đặt trên bàn, Mạnh Hành Du không ăn cơm chiều, mà lúc này nếu đến nhà ăn thì chắc chắn vừa đúng giờ cao điểm, nếu là thường ngày có lẽ cô vẫn sẽ đi xuống chen lấn một chút nhưng hiện tại lại không có tâm tình, trong lòng như có gì nghẹn lại làm cô không được thoải mái.
Do dự một chút, cuối cùng Mạnh Hành Du bị chiếc bụng đói kêu vang đánh bại sự tự hỏi chưa đến giây của mình.
Đầu tiên, một chiếc bánh sandwich cũng không thể đại biểu cho bất kỳ điều gì, lại cũng không phải là một món quà có giá trị.
Tiếp theo, không phải người kia đã nói là mua dư một cái mới cho cô ăn sao, vì cái gì phải mua dư một cái? Chính là cậu ta nghĩ mình có thể ăn hai cái nhưng kết quả là dạ dày quá nhỏ chỉ ăn được một cái, thế là một cái bị dư ra.
Cho nên bốn bỏ lên năm có thể xem đây là một món quà.
Thấy cô ở đây cho nên liền tặng quà cho cô, nếu cô không ở thì cũng có thể tặng cho người khác.
Đây là một món quà vừa có thể cho cô cũng có thể cho người khác, bây giờ lại đang ở trong tình huống không có cơm ăn thì có thể ăn, thế thì vì sao lại không ăn nó chứ?
Phải ăn, càng phải ăn, nhất định phải ăn!
Không ăn thì không phải là người Trung Quốc.
Với ai mà thắng được dạ dày cơ chứ, hơn nữa miếng sandwich này nhìn qua rất ngon, hoàn toàn không phải là món quà có chủ ý.
Thời gian mười giây tự hỏi kết thúc cũng là lúc cái bụng cực kỳ phối hợp mà kêu hai tiếng, Mạnh Hành Du lấy miếng sandwich qua rồi mở bao ra, còn không quên mặc niệm ba lần: Đây là quà lớp trưởng tặng, đây là tình bạn học bình thường thuần khiết vĩ đại.
Sau đó nội tâm không chút gợn sóng, yên thoải mái chén hết miếng bánh sandwich này.
Trì Nghiên nghe điện thoại xong thì trở về, nhìn thấy bao bì sandwich nằm trong túi rác, nhịn không được cười một cái rồi ngồi xuống. Nhìn thấy Mạnh Hành Du vẫn còn chăm chú làm bài tập Lịch Sử thì không mặn không nhạt hỏi một câu: “Ăn ngon không?”
Có thể là do mười giây tự hỏi vừa rồi đã có tác dụng nên Mạnh Hành Du đã không còn xuất hiện cảm giác hoảng loạn vô cớ khi nhìn thấy Trì Nghiên nữa, cô lật sách, bình tĩnh trả lời: “Cũng không tệ lắm, nhưng lần sau nếu ăn không hết hai cái thì đừng mua nhiều, không phải lúc nào tôi cũng có thể ăn giúp cậu một cái sandwich đâu đấy.”
“Ai nói cậu là tôi mua hai cái?” Trì Nghiên nghiêng người, chống tay nhìn cô “Tôi mua riêng cho cậu đấy, chỉ có một thôi.”
Nét mặt Mạnh Hành Du như nhìn thấy quỷ, không hiểu nổi hỏi: “Cậu mua cho tôi làm gì?”
“Quà gặp mặt”
“Cái gì cơ?”
Trì Nghiên ngồi ngay thẳng lại, cầm lấy quyển bài tập sinh học vẫn chưa làm lên, không nhanh không chậm nói “Lần đầu tiên gặp fan hâm mộ ở ngoài đời của mình nên không muốn để lại ấn tượng không tốt”.
Mạnh Hành Du “…”
Mạnh Hành Du chờ Trì Nghiên nói tiếp nhưng cuối cùng lại không nghe thấy gì nữa.
Cô cảm thấy mình nên nói gì đó, cái danh hiệu đáng chê cười lúc ở cao tốc còn chưa hoàn toàn tẩy trắng, giờ lại thêm cái danh hiệu fans hâm mộ trung thành nữa, cô vẫn còn muốn giữ mối quan hệ bạn cùng bạn này mà.
“Cậu hiểu lầm rồi, cái ảnh đó là bạn tôi chụp, không phải tôi đâu.”
Sau đó Mạnh Hành Du lấy đề thi Toán mua ở tiệm sách hôm qua từ trong ngăn bàn ra, may mắn bên trong còn kẹp tờ hoá đơn trả tiền. Cô chỉ vào thời gian in trên hóa đơn: “Hôm qua tôi không có đến phòng thu âm, tôi ở tiệm sách làm bài thi chờ bạn tôi, cậu có thể nhìn thời gian để đối chứng.”
Trì Nghiên nhìn lướt qua, thay cô tổng kết: “Cho nên đây chính là bằng chứng để chứng minh rằng cậu không hề ở đó?”
“Chưa hết.” Mạnh Hành Du đặt tờ hoá đơn lên giữa bàn học, nghiêm túc mà nói: “Đây là bằng chứng để chứng minh tôi không hề thích cậu, đồng chí tiểu Trì à, xin cậu tự trọng dùm.”
“Nếu nói như vậy trước hôm đó cậu không biết tôi là Yến Kim?”
“Không biết, không quen, chưa từng nghe qua luôn.”
Trì Nghiên duỗi tay cầm lấy tờ hoá đơn rồi ném vào túi rác, cười như không cười nói “Đồng chí tiểu Mạnh à, lần trước lúc cậu nói với Hoắc Tu Lệ không quen biết tôi cũng phủ nhận ba lần liền đấy.”
“…”
Tiêu rồi.
Quá căng thẳng nên diễn hơi quá rồi.
Mạnh Hành Du chưa bao giờ nghĩ tiếng chuông vào học lại êm tai, dễ nghe đến thế. Nhìn thấy Hạ Cần theo tiếng chuông bước vào lớp, hai người mới không nói chuyện nữa.
Tiết đầu tiên của buổi tối chính là tiết tự học, Mạnh Hành Du liều hết nửa cái mạng nhỏ mới có thể viết xong bài Ngữ Văn, chí ít thoạt nhìn không có khoảng trống nào cả, thái độ cực kỳ đoan chính.
Nhưng ai mà ngờ tiết tự học vừa kết thúc, đại diện lớp chạy lên bục giảng thông báo rằng tiết Lịch Sử đã được thay đổi thành tiết Ngữ Văn, do sáng mai Hứa tiên sinh có việc bận nên đã xin đổi tiết với giáo viên môn Lịch Sử.
Chuyện này vốn dĩ không là gì, nhưng quan trọng là hôm thứ sáu Hứa tiên sinh có bảo cuối tuần học thuộc bài văn, nhưng Mạnh Hành Du thì một chữ cũng không nhớ được. Lúc nãy còn định tối nay tan học sẽ trở về ký túc xá ôm tượng Phật ngồi học thuộc lòng, nhưng hiện tại chỉ còn mười phút giữa giờ, có đánh chết cô cũng không thể nào thuộc được.
Mạnh Hành Du mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm bài () trên sách Ngữ Văn phút, lúc nhìn thấy Hứa tiên sinh bước vào phòng học thì tâm như tro tàn, từ bỏ giãy giụa.
Học suốt mười ngày còn chưa chắc có thể học thuộc được, cô đúng là phiêu, thế nhưng lại trông cậy rằng phút có thể nhớ hết được.
Mạnh Hành Du ngồi phía dưới chắp tay cầu nguyện Hứa tiên sinh quý nhân hay quên, qua hai ngày cuối tuần nói không chừng đã quên luôn chuyện học thuộc lòng này, cái suy nghĩ này vừa nảy lên thì đã nghe Hứa tiên sinh lên tiếng, “Trước khi vào bài sẽ gọi một vài bạn lên khảo bài, vẫn là quy tắc cũ, sẽ gọi số thứ tự, nếu không đọc được nguyên bài thì chép phạt lần.”
Cả lớp ồn ào khóc than, rồi ai nấy đều cúi thấp đầu, lúc này ai mà nhìn giáo viên, dựa theo triết lý siêu hình học, thì khả năng bị gọi là %.
Mạnh Hành Du hận không thể cúi đầu thấp đến sát đất, chắp tay cầu nguyện: “Đừng gọi trúng mình, đừng gọi trúng mình, đừng gọi trúng mình.”
Hứa tiên sinh có thói quen là gọi một lúc năm người, khi gọi đến người thứ tư mà vẫn chưa gọi tới mình thì Mạnh Hành Du thở phào một hơi, cảm thấy chắc mình có thể tránh được một kiếp này. Ai dè giây tiếp theo lại bị trúng chiêu, hơn nữa Hứa tiên sinh còn không gọi số thứ tự của cô mà gọi thẳng cả tên luôn.
Mạnh Hành Du đứng lên, đối với việc thầy giáo không gọi theo kịch bản bình thường thì cực kỳ tuyệt vọng, “Thầy à, không phải thầy nói là gọi số thứ tự sao?”
Hứa tiên sinh nghĩ lại thấy cũng đúng, sau đó nhìn vào danh sách rồi gọi to một số: “Số ”.
“…”
Đây còn không phải là số thứ tự của cô sao!
Mạnh Hành Du xem như phục rồi, cô đóng sách lại, cố gắng nhớ lại nội dung trong bài “Độc lập…Lập…Độc lập hàn giang! Cái gì bắc hay là nam nhỉ, ừm…Quất tử…….Quất …..Sư tử đầu? Ui không đúng, Quất tử đầu…Khán vạn sơn hồng biến…sau đó…sau đó nhìn cái gì…”
Cả lớp cười vang, thầy Hứa quát lớn: “Mạnh Hành Du, đọc đàng hoàng cho tôi.”
Mạnh Hành Du không cảm thấy đứng đọc không được thì có gì xấu hổ, cô chính là sốt ruột, cực kỳ sốt ruột, vắt hết óc suy nghĩ cũng không ra chữ nào, có cảm giác cực kỳ thất bại.
Không có công thức nào hỗ trợ cho môn học này cả, đúng là không nói đạo lý mà, bây giờ thầy cho em cái công thức để suy ra câu tiếp theo cũng được mà.
“Em đang nhớ đây, thầy đừng hối em…”
“Đọc lại từ đầu, đừng có làm trò để qua mặt tôi.”
Mạnh Hành Du đành phải đọc lại một lần nữa “Độc lập hàn giang, hàn giang…Bắc sao? Hay là Nam nhỉ? Quất tử…Quất tử…Sơn hồng biến? A, khán quất tử sơn hồng biến, sau đó tiếp theo khán….Khán…..”
Trì Nghiên ngồi cạnh vừa bất lực vừa buồn cười, đọc sách nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh gặp phải một người đọc văn lại vất vả đến thế, theo lý thuyết thì trí nhớ của nữ sinh phải tốt hơn nam sinh mới đúng chứ.
Mạnh Hành Du còn đang nhớ xem sau “Vạn sơn hồng biến” là cái gì, Trì Nghiên thật sự nghe không nổi nữa, anh thay đổi dáng ngồi, cúi thấp đầu nhắc: “Độc lập hàn giang, tương giang bắc khứ, quất tử châu đầu.”
Mạnh Hành Du ngay cả lời cảm ơn cũng không kịp nói, chỉ có thể đọc theo những gì Trì Nghiên nhắc “Độc lập hàn giang, tương giang bắc khứ, quất tử châu đầu.”
“Khán vạn sơn hồng biến, tằng lâm tận nhiễm.”
Mạnh Hành Du cảm thấy như được Phật độ, tiếp tục đọc: “Khán vạn sơn hồng biến, tằng lâm tận nhiễm.”
Trì Nghiên: “Mạn giang bích thấu, bách khả tranh lưu.”
Mạnh Hành Du “Mạn giang bích thấu, bách khả tranh lưu.”
Trì Nghiên thấy ánh mắt của Hứa tiên sinh đang nhìn qua bên này thì tốc độ đọc nhanh hơn đọc hết một câu sau: “Ưng kích trường không, ngư tường thiển để.”
Đầu Mạnh Hành Du lập tức xoay vòng, trong lúc sốt ruột thì buột miệng hỏi: “Cậu đọc chậm lại chút xem, tôi không nghe rõ, cái gì cá cái gì gà hả?”
“Ưng kích trường không, ngư……”
Trì Nghiên còn chưa kịp đọc xong câu văn thì đã bị Hứa tiên sinh lên một tiếng đánh gãy: “Trì Nghiên em đứng lên cho tôi.”
Không còn cách nào khác, Trì Nghiên thở dài rồi đứng thẳng lên, chờ đợi bị phê bình.
Hứa tiên sinh đi đến phía trước chỗ ngồi của hai người, quở trách Trì Nghiên: “Quan hệ ngồi cùng bàn đúng là cách mạng hữu nghị ha, đọc thuộc bài mà cũng giúp nhau nữa, Trì Nghiên em giỏi thế thì về sau thi Đại học dùm Mạnh Hành Du luôn đi.”
Mạnh Hành Du có chút áy náy bởi vì Trì Nghiên giúp cô nên mới bị gọi lên, nhỏ giọng nói “Hứa tiên sinh, việc này…em trực tiếp chép phạt năm mươi lần là được, em thật sự không thuộc”.
“Mạnh Hành Du à Mạnh Hành Du, thái độ học tập của em thật sự rất có vấn đề đấy.”
Hứa tiên sinh tập trung hoả lực nả pháo về phía Mạnh Hành Du, có ý vị hận sắt không thể rèn thành thép, “Thầy Hạ của bọn em thỉnh thoảng ở văn phòng khen ngợi em, nói em học các môn Tự nhiên rất tốt, thật sự là một hạt giống tiềm năng. Mỗi lần như thế tôi đều suy nghĩ có phải em có bất mãn với tôi hay không? Các môn Tự nhiên có nhiều công thức phức tạp đến thế em đều có thể nhớ kỹ, vậy mà đến môn của tôi, một bài văn còn không đến từ mà em vẫn không thuộc nổi. Sau này dù học ban Tự nhiên thì cũng phải học Ngữ Văn mà Ngữ Văn điểm lận, không thấp hơn các môn Lý Hoá chút nào.”
Cái nồi này Mạnh Hành Du thật sự đội không nổi, cô nhanh chóng giải thích: “Thầy ơi không phải em bất mãn với thầy đâu ạ. Thầy không biết đâu, đừng nói từ, ngay cả một bài thơ cổ một câu chữ em cũng không nhớ nổi. Thầy rất tốt, chỉ là lớp của thầy, lớp của thầy…”
“Lớp của tôi như thế nào?”
Mạnh Hành Du suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do nào thích hợp, nên đành phải nói thật: “Học lớp của thầy như bị thôi miên ấy, còn mạnh hơn mấy thầy môn Chính trị với Lịch Sử nữa, có lẽ khí chất học giả trên người thầy tương đối nặng chăng.”
Hứa tiên sinh: “…”
Cả lớp một lần nữa lại cười vang mà hai người ngồi phía sau lại cười to nhất, nghe như tiếng heo tru lên vậy.
“Mạnh Hành Du, em chép phạt cho tôi một trăm lần, một chữ cũng không được phép thiếu!”
Hứa tiên sinh tức giận đến đỉnh điểm, ngay cả Trì Nghiên đứng bên cạnh chưa nói một câu nào cũng bị liên lụy: “Còn Trì Nghiên, em chép cho tôi năm mươi lần, hai tiết này hai người đứng ở ngoài học cho tôi.”
Mạnh Hành Du căng da đầu, nợ nhân tình này quá lớn, cô cảm thấy chắc còn cứu được một chút: “Thầy ơi, Trì Nghiên cậu ấy thuộc bài mà, không cần phải chép phạt đâu, không tin thầy có thể bảo cậu ấy trả bài cho thầy nghe”
Hứa tiên sinh còn đang nổi nóng nên một chữ cũng không nghe lọt tai: “Em còn nói thêm một chữ nữa thì em ấy cũng phải chép phạt một trăm lần”.
Đổi lại Trì Nghiên một chút phản ứng cũng không có, chỉ im lặng cầm lấy quyển sách và cây bút, động tác còn nhanh hơn cả Mạnh Hành Du mà bước ra khỏi phòng học.
Ván đã đóng thuyền thì không thể thay đổi được nữa, Mạnh Hành Du cầm lấy tập sách trên bàn, sau đó cũng bước ra ngoài.
Hứa tiên sinh lại tiếp tục giảng bài, tiết tự học buổi tối nên trên hành lang thật sự tĩnh lặng, không có bất kỳ ai đi qua. Tạm bỏ qua chuyện bị phạt đứng thì đứng ở ngoài hành lang hứng gió rất thoải mái, ít nhất thoải mái hơn khi ngồi ở trong phòng học.
Mạnh Hành Du chẳng quan tâm đến việc bị phạt đứng, bởi vì hồi cấp hai của cô còn tệ hơn bây giờ, bị phạt là chuyện thường ngày. Nhưng còn Trì Nghiên thì khác, loại học bá thuần chủng như anh thật nhìn không giống như sẽ bị lưu lạc đến đứng phạt ở ngoài hành lang.
Nói thế nào thì cũng là do giúp mình nên mới bị liên lụy, trong lòng của Mạnh Hành Du không dễ chịu lắm, cô lay bìa sách, nói: “Thật xin lỗi nha, tôi giúp cậu chép phạt năm mười lần nhé.”
Trì Nghiên đầu cũng không thèm ngẩng lên, chẳng biết là đang viết gì: “Không cần, cậu vốn là cũng đâu có nhờ tôi giúp đỡ”
Trì Nghiên ngừng bút một chút rồi lại tiếp tục, không chút để ý mà nói: “Là tôi rảnh rỗi thôi, rốt cuộc tôi cũng chưa thấy qua nữ sinh nào mà đọc bài thành kiểu đó cả.”
“…”
Quên đi, cậu ta đúng là rất rảnh rỗi.
Đứng lâu nhàm chán, Trì Nghiên cũng không nói lời nào nhưng Mạnh Hành Du lại là người không ngồi yên được. Thấy anh vẫn luôn cầm bút viết không ngừng, ban đầu cô còn tưởng là đang chép phạt, ai ngờ đến khi lại gần xem thì hóa ra anh đang sửa kịch bản.
Trì Nghiên cầm bút ghi chú vào mặt sau của mấy lời kịch in đậm. Chữ của anh đẹp hơn rất nhiều so với chữ ký ở văn phòng lúc trước, nhưng kích cỡ chữ vẫn rất lớn, cũng may là anh viết không nhiều lắm, một tờ chỉ có vài chữ ngắn gọn.
Khóc nức nở, gào thét, tạm dừng hai giây, nói chậm lại, cười to…Chỉ có như thế.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trì Nghiêm nghiêm túc nhận xét kịch bản, Mạnh Hành Du mới có cảm giác chân thật anh chính là Yến Kim.
Nói như thế nào nhỉ? Chính là không những chân thật mà còn có chút đẹp trai.
Không phải là ngoại hình đẹp trai, mà là loại mị lực khi bản thân am hiểu một lĩnh vực nào đó.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Mạnh Hành Du không nhịn được nói ra một câu, “Bọn họ nói cậu cũng tham gia lồng tiếng, vậy lúc lồng tiếng thì cũng dùng giọng này sao?”
Xem xong một tờ, Trì Nghiên mở trang tiếp theo thì nghe thấy cô hỏi, chừa ra chút thì giờ trả lời:“Không giống nhau, khi lồng tiếng còn phải dựa vào cảm xúc của nhân vật mà thay đổi giọng nói cho thích hợp.”
Mạnh Hành Du có chút chột dạ nhưng vẫn không khỏi hiếu kỳ “Ví dụ như?”
Bản thân Trì Nghiên không nghĩ rằng Mạnh Hành Du cảm thấy hứng thú với công việc này, nhưng nếu đã hỏi rồi thì không trả lời cũng không được.
So với lý thuyết thì thực hành cụ thể hơn, anh ngẫu nhiên chỉ vào vào một lời thoại trên kịch bản trong tay, rồi đặt kịch bản trước mặt Mạnh Hành Du để cô có thể nhìn rõ hơn.
Chiều cao của hai người chênh lệch khoảng cm, Trì Nghiên khom lưng ngang tầm với đầu của cô, “Ví dụ, nếu đọc lời kịch ‘Hôm này cậu thật xinh đẹp’ bằng giọng nói bình thường, không tạo điểm nhấn cũng không cho vào một ít cảm xúc thì cảm giác chân thật gần như là không có.”
Đột nhiên hai người gần nhau như thế này khiến Mạnh Hành Du cảm giác không được tự nhiên, cô sợ Trì Nghiên sẽ nghe thấy tiếng tim đập không theo quy luật của cô, vì thế cô lén nhích một bước nhỏ sang bên cạnh.
“Nhưng nếu là lồng tiếng thì ở ngữ cảnh này sẽ nói thế này.”
Bỗng nhiên Trì Nghiên cúi người, xoay đầu đối diện với cô. Vì quá đột ngột nên Mạnh Hành Du không kịp đề phòng, muốn trốn cũng không kịp nữa, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh. Cô còn ngửi thấy mùi gỗ hương thoang thoảng, trầm liễm bình tĩnh nhưng lại khiến tim người ta ngứa ngáy.
Lông mi nam sinh vậy mà còn đẹp hơn cả con gái, ai, đồng tử của anh không phải màu đen trầm mà là nâu nhạt, làn da còn đẹp thế này, thật là muốn chạm vào mặt anh, cảm giác chắc chắn là tuyệt lắm.
“Hôm nay cậu thật xinh đẹp.”
Có lẽ do sợ quấy rầy đến những người khác đang còn học trong lớp nên Trì Nghiên dùng tông giọng rất nhẹ, so với lúc nãy còn trầm thấp hơn rất nhiều. Hành lang vắng lặng, không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không nhưng cô cảm thấy những lời này cứ lặp đi lặp lại bên tai, thanh âm càng nhẹ bẫng, lưu luyến không rời.
“…”
Cứu…cứu mạng!.
() Thấm Viên Xuân Trường Sa
Độc lập hàn thu,
Tương giang bắc khứ,
Quất tử châu đầu.
Khán vạn sơn hồng biến,
Tằng lâm tận nhiễm;
Mạn giang bích thấu,
Bách khả tranh lưu.
Ưng kích trường không,
Ngư tường thiển để,
Vạn vật sương thiên cạnh tự do.
Trướng liêu khuếch,
Vấn thương mang đại địa,
Thuỳ chủ trầm phù?
Dịch:
Thu lạnh đứng trông,
Sông Tương ngược Bắc,
Quất Tử mom sông.
Nom núi non rực đỏ,
Rừng cây nhuộm khắp,
Mặt sông sắc biếc,
Thuyền lớn chen đông.
Ưng vút từng không,
Cá reo đáy nước,
Giành tự do muôn vật đua cùng.
Này trời rộng,
Hỡi mênh mông mặt đất,
Ai khiển hưng vong?