Trình Huyền mang vòng tay trở về trường học.
Đêm nay cô trằn trọc cả đêm, tiếng vọng bên tai lặp đi lặp lại chính là câu nói kia của Tưởng Định --- D hối hận rồi.
Ý Tưởng Định nói là anh hối hận.
Có lẽ anh hy vọng Trình Huyền có thể quay lại, về bên anh, tiếp tục với nhau, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Trình Huyền lại trằn trọc trở mình, không thể quên được.
Anh chỉ nói là anh hối hận, không có gì thêm.
Không nói những lời mà Trình Huyền muốn nghe.
Đối với mối quan hệ của hai người, bản thân câu hối hận này không có ý nghĩa thực chất gì cả, nếu nhất định phải rút ra điểm quan trọng từ trong đó, thì chỉ là ---
Tưởng Định hối hận rằng lúc ấy đã nói với cô những lời đó, còn bây giờ, anh hy vọng Trình Huyền có thể giống như trước đây, hâm mộ anh nhiệt tình, thích anh, làm fan trung thành nhất của anh.
Nhưng anh có tình cảm gì với cô không?
Anh chưa nói.
Trình Huyền không dám để mình nghĩ ngợi thêm, cũng chẳng dám hy vọng xa vời, cô không còn là bản thân cô năm mười tám tuổi nữa, sẽ suy đoán thêm những điều vô nghĩa.
Một lần từng trải, đều sẽ trở nên dè dặt trong chuyện tình cảm.
Cơ bản chính là lòng hâm mộ với thần tượng của cô đã vượt qua giới hạn, cho nên nếu Tưởng Định chỉ muốn hai người họ trở lại mối quan hệ tốt giữa idol và fan đơn thuần, Trình Huyền cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà cô biết, là cô không trở lại được mà thôi.
-
Tin tức Trình Huyền quay quảng cáo với Tưởng Định rất nhanh đã lan truyền khắp trường.
Cô có ngoại hình đẹp, tính cách lại cởi mở nổi bật, vì có độ nhận diện nhờ những điểm đó, ở nơi ngập tràn người đẹp như khoa Diễn xuất, kể cả không được coi là người đẹp nhất thì cũng là người đặc biệt nhất.
Đương nhiên, bản thân Trình Huyền cũng không phải là dạng hot girl mạng trôi nổi, dù là gương mặt hay là tính cách cô đều có điểm đặc sắc riêng.
Giờ mới năm nhất Đại học mà đã có thể có được tài nguyên tốt như vậy, gió to sóng cả, khó tránh khỏi có người nảy sinh lòng ghen tị với cô.
Trong ký túc xá, hai nữ sinh vây quanh Trình Huyền, buôn dưa lê với cô về Tưởng Định.
Các cô ấy hỏi cô, Tưởng Định có thật sự đẹp trai như trên hình không.
Còn hỏi cô, Tưởng Định có phát sinh cảm tình gì đó với cô hay không.
Mấy câu này Trình Huyền không trả lời, cô chỉ nói lạnh nhạt:
"Trừ quay quảng cáo thì chúng mình không trao đổi gì khác, mình không quen biết anh ấy nhiều."
Cô bạn vẫn luôn chẳng nói gì trong phòng ký túc nghe được lời này của cô, giống như cuối cùng đã tìm được điểm để chế giễu, cười lạnh một tiếng:
"Rõ ràng, người có địa vị như Tưởng Định sao có thể trao đổi gì với cậu được? Người ta là ảnh đế với bao giải thưởng.
Hơn nữa, mình nghe một đàn anh nói, gần đây anh ấy đang có scandal với tiểu hoa đán Vu Song Song, nhìn bọn họ mới thật là xứng đôi."
Nói xong thì quay nghiêng liếc Trình Huyền một cái, mang theo chút gì đó khinh thường, như ám chỉ cô chớ có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ rằng quay chung một cái quảng cáo đã có thể leo lên người ảnh đế.
Mấy người bạn học khác lập tức thảo luận: "Không thể nào? Vu Song Song?"
"Có phải là xào CP không?"
...
Mấy người cứ nói nói, đề tài đã chuyển sang scandal của Tưởng Định và cô tiểu hoa đán đó, ba người nói có lý có lẽ, thật giống như ngày mai hai người đó sẽ thực sự đi đăng ký kết hôn vậy.
Trình Huyền không tham gia thảo luận với các cô ấy, nhưng tất cả đều lọt vào tai.
Tên rất quen, diễn viên mới khá nổi gần đây.
Trình Huyền mở điện thoại di động lên, tìm Weibo của Vu Song Song.
Trên Weibo là một dáng vẻ thiếu nữ tích cực ngập tràn ánh mặt trời, chỉ không biết đó là hình tượng dựng lên hay là thật.
Trình Huyền tiện tay mở mục follow của cô ấy ra.
Quả nhiên, có theo dõi lẫn nhau với Tưởng Định.
Cô tắt Weibo, hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo lại.
Việc này thật sự không có gì đáng để tức giận.
Từ khi cô bắt đầu hâm mộ Tưởng Định, dăm ba ngày anh lại có scandal, dù là đối với Trình Huyền, với Vu Song Song hay gì gì Song Song, đều là chuyện thường ngày của người đàn ông này thôi.
Thêm một người chẳng nhiều, bớt một người chẳng ít.
Giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn, nhất là diễn viên thường sống cuộc sống khép kín vài tháng trong đoàn phim, trai gái trưởng thành lẻ loi bên nhau rồi sinh ra tình cảm cũng là chuyện thường thấy.
Nên mới hay có những chuyện CP từ phim ra đời thực như vậy.
Vu Song Song và Tưởng Định cùng quay phim ba tháng ở Pháp, giờ đây scandal lan truyền.
Mà chiếc vòng tay Tưởng Định đưa cho cô kia, cũng đúng là mua ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay tại Pháp.
Trình Huyền liếc nhìn chiếc vòng trên tay, đáy lòng có cả trăm loại mùi vị.
Cô thật sự không có gì làm căn cứ.
Người đàn ông này giống một đám mây phiêu lãng, rong chơi giữa cuộc đời, cô muốn bắt lấy anh vào trong tay, sẽ là chẳng thể nào nắm được.
-
Sản phẩm của Chu Khâm Nghiêu được đưa ra thị trường nhanh chóng, Trình Huyền và Tưởng Định có quan hệ đồng đại ngôn, khó tránh khỏi phải xuất hiện cùng nhau trong nhiều trường hợp.
Khai trương cửa hàng mới, lần họp báo đầu tiên, buổi trình diễn đá quý vân vân.
Vậy nên hai người gặp lại nhau khá nhiều lần.
Trước giờ là Trình Huyền đuổi theo sau Tưởng Định, bây giờ ngược lại, biến thành Tưởng Định rảnh rỗi không có việc gì sẽ lân la đến bên cạnh Trình Huyền.
"Hôm nay em dùng loại dầu gội đầu gì mà thơm vậy?"
"Gội nước không."
"..."
"Chút nữa xong việc anh đưa em về trường nhé?"
"Em tự bắt xe."
"..."
"Anh đặt phòng bao, cùng ăn cơm nhé?"
"Em hẹn Hữu Hữu rồi."
"..."
Tưởng Định dùng đủ mọi cách để cải thiện quan hệ của anh và Trình Huyền, nhưng có lẽ trong lòng Trình Huyền vẫn còn vướng mắc, nên không dám đến quá gần anh.
Nhưng Tưởng Định không vì thái độ lạnh nhạt của cô mà bỏ cuộc, vẫn quan tâm đến cô mọi bề, sau vài lần tương tác như vậy, trong lòng Trình Huyền cũng dần dần thả lỏng.
Hôm nay, sau khi hoạt động tuyên truyền kết thúc, Tưởng Định lại hỏi cô:
"Thứ ba tuần tới em có rảnh không?"
Trình Huyền nhẩm tính thời gian, bỗng nhiên ngẩn ra.
Thứ ba tuần sau là ngày tháng , Lễ tình nhân.
Cô không biết Tưởng Định hẹn cô vào ngày này là có ý gì, nhưng bất cứ một người con gái nào cũng sẽ vì lời mời này mà thấy rung động.
Nhất là, đến từ người đàn ông mình vẫn yêu sâu đậm.
Trình Huyền gật đầu: "Có rảnh."
Hiếm khi Tưởng Định thấy cô không đối nghịch với mình, dáng vẻ quy thuận như vậy, anh hơi kinh ngạc một chút rồi xoa đầu cô cười:
"Tối hôm đó cùng đi ăn nhé."
Đúng thật là, đã rất lâu rồi Trình Huyền không nói chuyện với Tưởng Định một cách nhẹ nhàng bình thản như vậy.
Bỗng chốc, cô cảm thấy có lẽ chắc mình không cần phòng bị đến thế, biết đâu là Tưởng Định nghiêm túc.
Có lẽ, cô có thể ôm một hy vọng nhỏ nhoi rằng bọn họ sẽ làm mới được câu chuyện cũ xưa.
Một năm sau lần hai người ở khách sạn đó, Trình Huyền nở nụ cười đầu tiên với Tưởng Định.
Cô nói: "Được."
Lễ tình nhân, ngày lễ lãng mạn đẹp đẽ.
Buổi hẹn với Tưởng Định là sự bắt đầu lại của mối quan hệ giữa họ.
Đến cuối tuần, Trình Huyền đã ở ký túc xá lên kế hoạch khi gặp anh thì mặc gì, trang điểm thế nào, tóc xõa xuống hay ghim lên.
Cô như trở lại năm lớp mười hai ấy, vì để tham dự buổi fan meeting của Tưởng Định mà ở nhà nghiêm túc chọn lựa quần áo trước gương, hy vọng có được dáng vẻ làm idol chú ý.
Thời gian tựa như một cái chớp mắt đã trôi xa, điều duy nhất không thay đổi, là tình cảm của cô đối với người đàn ông này, vẫn luôn yêu anh như thế.
Trong nỗi niềm mong đợi và tràn đầy hưng phấn ấy, rất nhanh đã tới Lễ tình nhân.
Trưa ngày thứ ba tan học, Trình Huyền lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tưởng Định.
Cô thấy dãy số quen thuộc, nghĩ rằng anh muốn nói về buổi hẹn tối nay, nên vui vẻ nhận máy:
"A lô?"
Xung quanh còn có bạn học cùng đi, giữa những tiếng nói chuyện của bọn họ, vẻ mặt Trình Huyền hơi có chút thay đổi.
Độ cong ở khóe môi dần biến mất, cô nghe Tưởng Định nói, một lát sau nhẹ nhàng trả lời một câu:
"Được, em biết rồi."
Cúp điện thoại, có bạn học lại gần hỏi: "Bạn trai à?"
Trình Huyền lắc đầu: "Cuộc gọi tiếp thị thôi."
Mặt cô không đổi sắc, cất điện thoại đi, tham dự vào đề tài mọi người đang nói chuyện.
Đại loại là có năng khiếu diễn xuất trời sinh, cũng cơ bản là tiềm thức đã dự đoán trước kết quả này, cho nên khi nghe Tưởng Định nói muốn hủy bỏ buổi hẹn, anh có chuyện tạm thời không tới được, Trình Huyền cũng không thấy quá sốc.
Chẳng vấn đề gì.
Cô chỉ thấy hơi thất vọng mà thôi.
Dù sao Tưởng Định đã nói là anh có chuyện rất quan trọng phải làm, một cô gái biết quan tâm săn sóc sẽ không so đo mấy chuyện này khi đàn ông bận rộn sự nghiệp.
Ôm ý nghĩ như vậy, Trình Huyền cảm thấy --- OK, cô có thể tiếp nhận.
Cô tuyệt đối là một người phụ nữ rộng rãi hiểu chuyện.
Nhưng chưa tới sáu giờ chiều, Trình Huyền ở trong ký túc xá lướt Weibo, thấy blogger nào đó đưa lên một tin nóng hổi, cả người như bùng nổ.
Tiêu đề viết thế này --- Tưởng Định và Vu Song Song sóng bước bên nhau trong ngày Lễ tình nhân, bao trọn suối nước nóng Nam Lĩnh hẹn hò!
Trong nháy mắt thấy dòng tiêu đề ấy, cả người Trình Huyền cứng lại.
Đầu óc dường như ngừng hoạt động trong giây phút đó, không nghĩ được gì cả, chỉ có đôi mắt còn chuyển động, từng dòng từng dòng nhìn xuống, lại thấy mấy tấm hình.
Góc độ và độ nét mơ hồ, nhưng chụp được rõ ràng hình bóng hai người.
Tưởng Định ngâm mình trong suối nước nóng, trần trụi, nửa người trên lộ rõ, Vu Song Song ở bên cạnh anh, cười tươi với ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Không chỉ vậy, Trình Huyền thấy cổ tay Vu Song Song lộ ra, mang chiếc vòng tay CD giống của mình...
Chết lặng mấy giây, cô mới bùng nổ như núi lửa.
Tra nam!
Khốn nạn!
Cô không nên lại mềm lòng tin tưởng anh, còn ảo tưởng hai người sẽ có chuyện gì đó.
Xì!!
Vòng tay kia là anh mua buôn ở Paris à? Vu Song Song một cái, cô một cái, không chừng còn có người phụ nữ chưa lộ mặt thứ ba thứ tư nào nữa??
Trình Huyền nổi giận, một khắc đó đã mất lý trí, mở tài khoản chính Weibo của mình ra muốn công khai nhục mạ Tưởng Định một câu Tra nam, nhưng ngay vào lúc cô muốn gửi bình luận, lại phát hiện tin trên Weibo đã bị xóa.
Ha ha, đoàn đội ra tay thật nhanh.
Nhưng vẫn chậm một chút, cô đã thấy.
Trình Huyền thấy thông báo --- Xin lỗi, bạn tạm thời không có quyền xem tin Weibo này, thật lâu sau, cũng không biết tại sao, nước mắt lại rơi xuống.
Ảnh đế, đỉnh lưu, có tiền có sắc, phụ nữ người trước gục ngã sẽ có người sau tiến lên thay thế.
Trình Huyền tỉnh lại từ trong giấc mộng do chính mình thêu dệt, cười tự giễu.
Tại sao cô lại ngu xuẩn đến mức tin rằng, một người có lẽ chỉ muốn chơi trò sao nam và fan nữ, lại sẽ thành thật với cô.
Trình Huyền nén nước mắt, mở điện thoại lên, dứt khoát kéo vào blacklist tất cả các phương thức liên lạc của Tưởng Định.
Cô không muốn để chừa bất kỳ đường sống nào cho mình nữa.
Dù sao quảng cáo cũng đã xong, giữa họ chẳng còn việc gì cần liên lạc.
Lần này muốn dứt, thì phải cắt cho sạch sẽ.
Làm xong mấy chuyện này, trong lòng cô lại thấy thư giãn hơn nhiều.
Trước giờ cứ nhìn đám mây không nắm được ấy, vẫn luôn cảm thấy chông chênh vô chừng, bây giờ cô chủ động dứt khoát với anh, coi như là buông bỏ cho mình, cũng là buông tha cho anh.
Dây dưa trong mối quan hệ này lâu như vậy, Trình Huyền cũng mệt mỏi rồi, hôm nay cuối cùng đã có kết quả, dù là BE, cô cũng phải chúc mừng một chút.
Đáng tiếc các bạn cùng phòng ký túc đều có hẹn, cô chỉ có thể đến quán bar một mình.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn sáng chói mê ly, còn có những ly rượu cay xé thấu xương.
Rõ ràng là Trình Huyền muốn ăn mừng, nhưng một ly rồi một ly, uống vào lại chỉ thấy chua xót.
Cô không biết mình gọi điện thoại cho Đường Du vào lúc nào, Đường Du nhanh chóng gạt hết chuyện đang làm để chạy đến với cô, nhưng cũng không được lâu lắm, uống được vài ly cô lại bị người khác mang đi.
Trên người người kia có chút mùi thuốc lá, cũng có một mùi nước hoa quen thuộc.
Là hương gỗ lành lạnh trong ký ức của cô.
Đến khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy mình ở một nơi xa lạ.
Xung quanh là nội thất gam màu lạnh.
Đầu cô vẫn còn hơi đau, ở trên giường từ từ ngồi dậy.
Đang đánh giá quang cảnh xa lạ, Tưởng Định cầm một ly nước tiến vào.
Vẻ mặt Trình Huyền sửng sốt một chút, thấy là anh, không chắc chắn lắm lại mở mắt ra to hơn, nhìn hoài nhìn mãi, đúng là thật.
Cô nhíu mày một cái, buông mắt, không nói một lời, không kinh ngạc cũng chẳng nghi ngờ, rất bĩnh tĩnh đứng lên đi ra cửa.
Tưởng Định ngăn cô lại.
Cổ tay anh mang theo mấy phần sức lực, lộ ra chút vẻ bất mãn.
"Em sao vậy?"
Trình Huyền không nhìn anh: "Bỏ tay ra."
Tưởng Định dừng mấy giây, buông ly nước xuống:
"Điện thoại không gọi được, Weibo thì kéo đen, Trình Huyền, rốt cuộc em có thể nói rõ xem em đang nghĩ gì không.
Anh nói là có việc bận, xong việc sẽ trở về tìm em, em có thể hiểu cho anh một chút được không?"
Giọng nói của anh có mấy phần mệt mỏi.
Xem ra ngâm suối nước nóng với người đẹp cũng là một chuyện rất mỏi mệt.
Trình Huyền quay đầu, cười lạnh hất tay anh ra: "Xin lỗi thầy Tưởng ạ, tôi đúng là một người không hiểu được cho kẻ khác, tôi cũng chẳng muốn hiểu, nếu đã gặp rồi thì tôi nói rõ hơn chút vậy, sau này anh đi đường anh tôi đi đường tôi, chúng ta núi sông khỏi hẹn gặp lại."
Tưởng Định: "..."
Đầu anh như muốn phình ra, không biết sao đang yên lành lại đắc tội bà cô này.
Mặc dù nhất thời không rõ nguyên nhân, nhưng anh đoán chắc là do Lễ tình nhân mà cho cô leo cây, đành lôi kéo Trình Huyền xuống nước:
"Được rồi, sau này những ngày lễ như Valentine anh sẽ không nhận bất kỳ việc gì cả, chỉ ở bên em thôi được không?"
Anh càng nói như vậy, lửa giận trong lòng Trình Huyền càng bùng cháy.
Cô không hiểu sao Tưởng Định còn muốn giả bộ chân thành trước mặt cô như vậy.
"Việc gì cơ? Là việc hẹn hò ở bên người phụ nữ khác à?" Trong cơn tức giận, Trình Huyền giật lấy chiếc vòng trên cổ tay, ném vào người Tưởng Định:
"Anh thích đi theo ai thì đi, tôi chẳng thừa hơi, bắt đầu từ hôm nay tôi hoàn toàn thoát fan, tạm! biệt!"
Tưởng Định: "..."
Thật ra, khi Tưởng Định nhận được điện thoại của Chu Khâm Nghiêu, biết Trình Huyền đến quán bar uống rượu, không nói hai lời đã vứt hết mọi chuyện trong đoàn phim, bỏ rơi một đám người để chạy đi tìm cô.
Trên đường đi mới phát hiện mình lại bị cô cho vào danh sách chặn, trong lòng vốn có chút lo lắng, nhưng nghĩ rằng đưa người về rồi sau đó một mực nhẫn nhịn dỗ dành cho tốt là được, lại không nghĩ tới cô trả luôn chiếc vòng tay cho anh.
Không, là ném lại.
Đối với Tưởng Định đã cao ngạo hơn hai mươi năm mà nói, cái bị ném lại không chỉ là một chiếc vòng tay, mà là lần đầu tiên anh cố gắng chân tình.
Cô không tin anh.
Tim anh hơi đau nhói.
Tưởng Định hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống tất cả ưu tư.
Từ xưa đến giờ anh luôn được người người nâng niu, từ nhỏ đến lớn đừng nói có ai nổi giận với anh, mà ngày cả dám lớn tiếng trước mặt anh cũng chẳng có.
Nhưng mà Trình Huyền hết lần này đến lần khác phá hủy ranh giới cuối cùng của anh.
Trời đã hơi khuya, bây giờ để Trình Huyền đi thì không an toàn, mà hiển nhiên cô cũng sẽ không chịu để anh đưa về.
"Anh nói anh đang làm việc thì chính là đang làm việc, em không tin cũng chẳng sao."
Tưởng Định nhặt chiếc vòng tay dưới đất lên, giọng nói nhàn nhạt: "Trước khi trời sáng thì cứ đợi ở đây, sáng rồi em muốn đi đâu thì đi."
Nói xong, anh rời khỏi phòng ngủ, chuẩn bị khóa cửa lại từ bên ngoài.
Trình Huyền lập tức đuổi theo kéo cửa: "Anh đang nhốt người bất hợp pháp!"
Tưởng Định ra sức kéo một cái, người hơi nghiêng ra sau: "Em cứ gây chuyện nữa, anh còn có thể làm những chuyện em thấy phi pháp hơn."
Trình Huyền: "..."
Cửa "lạch cạch" một tiếng, khóa kỹ.
Hai người lưng tựa lưng dựa cách một cánh cửa, tâm tình đều không tốt.
Tưởng Định đến phòng khách, phiền não châm một điếu thuốc.
Trình Huyền cũng ở trong phòng ngủ bình tĩnh lại một chút.
Cô nằm trên giường của Tưởng Định, vuốt ve chăn đệm của anh, ngửi được chút mùi hormone nam còn vương lại trên đó.
Dừng một chút, lại chán ghét đẩy ra.
Ai biết trên đó còn có mùi hương của cái cô Vu Song Song hay không.
Nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua từng bức từng hình, Tưởng Định cười, Tưởng Định tức giận, Tưởng Định kiên nhẫn, Trình Huyền không phân biệt được rốt cuộc cái gì mới là thật.
Thêm mấy phần men say, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã chiếu vào trong phòng, khung cảnh sáng choang.
Trình Huyền liếc nhìn thời gian, tám giờ sáng.
Đứng dậy thử mở cửa, phát hiện không còn khóa, cô dễ dàng mở ra, đi ra ngoài.
Nhà không có ai, Tưởng Định không còn ở đây.
Nhưng trên bàn ăn có một phần bữa sáng, đè lên một tờ giấy:
[Sau này uống ít thôi.]
Trình Huyền biết đây là sự nhân nhượng của Tưởng Định.
Lúc này cô thật sự thấy cảm động, thậm chí còn thấy mình gây sự vô lý.
Nhưng tính cách của cô vốn dĩ không thể cứ như vậy ngồi xuống, vui vẻ ăn bữa sáng, sau đó lừa mình dối người mà nói: "Anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
Trình Huyền thích Tưởng Định, thì Tưởng Định cũng chỉ có thể là của một mình cô.
Cô biết anh tài giỏi, biết người đẹp bên cạnh anh nhiều như mây, mà cô có lẽ chính là một người mới được cưng chiều trong hậu cung của anh, còn mới mẻ, nên mới có thể kiên nhẫn đến vậy.
Nếu như Trình Huyền không có lòng tham, có lẽ cô có thể cùng Tưởng Định trải qua một quãng thời gian vô cùng vui vẻ, cho đến khi người đàn ông này bắt đầu chán cô.
Đến lúc đó, danh lợi và vật chất, cô cũng sẽ kiếm được không ít lời lãi.
Đó cũng chính là mục đích của những cô gái đang vây quanh anh hiện giờ.
Nhưng mà Trình Huyền không muốn những cái đó.
Cô chỉ muốn con người của Tưởng Định, cả tâm cả thân đều thuộc về cô.
Nhìn bữa sáng tinh tế, cầm chiếc thìa lên gạt qua hai cái trong bát, Trình Huyền thở dài:
"Xin lỗi, bữa cơm này tôi không có phúc hưởng."
Không động đến miếng nào, gọn gàng dứt khoát rời khỏi nhà Tưởng Định.
Sau nửa tháng, Tưởng Định cũng không đến tìm cô.
Hai người như đạt được một thỏa thuận ăn ý nào đó, biến mất khỏi cuộc sống của nhau.
Trình Huyền nghe được từ trong vòng fan, Tưởng Định đến vùng núi nào đó quay phim, điều kiện rất gian khổ, gió cát nổi lớn, còn tưởng xuyên bị cắt nước mất điện.
Trong miệng cô nói thoát fan, nhưng người đàn ông cô thích hơn ba năm, người đàn ông cô chỉ cách tình yêu gần đến vậy, nói buông là buông vốn là chuyện không thể.
May mà đúng lúc này, giáo viên trong trường giúp cô nhận một quảng cáo, hợp tác với lưu lượng mới nổi Kim Dương.
Kim Dương xuất đạo từ show tuyển tú, nhân khí rất cao, hai người kết hợp làm đại diện cho một thương hiệu đồ ăn vặt, vừa vặn đều có khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy thanh xuân, vừa mới tung ra đã có không ít fan CP.
Kim Dương có công ty phía sau, Trình Huyền lại vừa mới hợp tác cùng ảnh đế, nhiệt độ còn chưa hạ, bây giờ hai người xào CP, dĩ nhiên công ty của Kim Dương rất bằng lòng.
Trình Huyền thấy các kiểu video cắt ghép CP của mình và Kim Dương trên mạng, nội tâm không hề dao động.
Cô sẽ không thích kiểu trai trẻ búng ra sữa thế này.
Cô chỉ thích Tưởng...
Thôi, cô cũng không thích.
Cô thích chính mình là được.
Nhân khí của Trình Huyền tăng vọt nhanh chóng, người hâm mộ trên Weibo từ hơn . tăng mạnh đến hơn .., dường như chỉ sau mấy ngày này, cô đã thành tân tiểu hoa chạm tay có thể bỏng, cô và Kim Dương cũng bắt đầu tương tác các kiểu trên Weibo.
Một phần, là phía công ty quảng cáo yêu cầu.
Một phần, là Kim Dương tự tung ra, Trình Huyền cũng cố ý tiếp nhận.
Hơn cả việc tăng nhân khí, thực tế là khoái cảm trả thù nhiều hơn.
Anh có Vu Song Song, tôi cũng có tiểu Kim Dương.
Tôi đâu phải không phải anh thì không thể.
Tháng tư, Hải Nghệ và Sở Văn hóa Hải Thành cùng tổ chức một dạ tiệc từ thiện, là gương mặt nổi bật trong đám sinh viên, Trình Huyền và Đường Du đều được mời đến dự.
Lúc này, Trình Huyền và Tưởng Định đã có hơn một tháng không gặp mặt.
Tối dạ tiệc đó, Trình Huyền đổi kiểu tóc, mái tóc dài uốn xoăn theo hình tượng tra nữ nóng bỏng, trên môi thoa màu son đỏ đậm cám dỗ nhất, váy đầm dài màu đen cổ chữ V thật sâu, tươi đẹp ngời ngời.
Cùng đi với cô là Kim Dương, đứng trước mặt cô thật sự không có chút cảm giác CP nào, trái lại nhìn còn như chị em.
Trình Huyền trình diễn hoàn hảo giữa một đám người, đôi mắt đẹp đẽ kiêu ngạo, cười thật tự nhiên, như một đóa hoa diêm dúa mà xinh xắn giữa buổi dạ tiệc, đi tới đâu cũng làm người ta nhớ mãi không quên.
Sau đó không lâu, ngoài cửa vào truyền tới âm thanh xao động, ký giả truyền thông rối rít đưa camera trong tay lên.
Trình Huyền đang nói chuyện với Đường Du, nghe được người bên cạnh nói: "Tưởng Định đến!"
Cô sững sờ một chút, bỗng thấy hơi hoảng hốt.
Cái tên này dường như đã thoát khỏi thế giới của cô lâu lắm rồi.
Nhưng mà vừa nghe thấy, trái tim vẫn chẳng khống chế được mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trình Huyền không nhịn được quay đầu nhìn xem.
Bên cạnh Tưởng Định có dẫn theo một người phụ nữ, phóng khoáng bước vào.
Anh gầy đi một chút, nhưng dáng người càng vì vậy mà cao ráo thanh mảnh, mặc bộ lễ phục đen định chế, dáng vẻ quý công tử lịch thiệp hạng nhất.
Trình Huyền biết, bên cạnh anh là nữ chính kiêm đạo diễn trong bộ phim lần này của anh, tên là Trần Lỵ, hơn tuổi, là bậc tiền bối trong giới.
Cầm thú, trẻ tuổi cũng thích, lớn tuổi cũng mê...
Đôi mắt Trình Huyền nóng lên, cắn răng, lẳng lặng nhìn anh đi vào, nhẫn rồi nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Cô cầm ly rượu tiến lên, đứng trước mặt Tưởng Định, nhíu nhíu mày, đuôi mắt sắc bén quét qua anh:
"Đã lâu không gặp thầy Tưởng, lại đổi người rồi à?"
Trên người Trình Huyền có chút phong tình mà các cô gái cùng tầm tuổi không có, cong môi cười một tiếng, hết sức quyến rũ.
Nhưng những lời này của cô, vừa câu dẫn vừa chọc tức người ta.
Tưởng Định nhàn nhạt nhìn cô, không đáp lại.
Thật ra Trình Huyền nói xong rồi cũng tự thấy vô vị, cảm giác không cam lòng này chẳng có chút ý nghĩa gì, thậm chí còn có hơi tức cười.
Cô nhấp một ngụm rượu, lắc đầu: "Phải đi rồi, thầy cứ tự nhiên."
Nói xong, cô không nhanh không chậm bước tới chỗ Kim Dương đang đứng, ngay trước mặt Tưởng Định, tay nhẹ nhàng tự nhiên khoác lên tay cậu ta.
Trần Lỵ ở bên cạnh Tưởng Định nhìn là hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Người cậu luôn nhớ nhung, chính là cô gái này?"
Tưởng Định thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Trình Huyền, nói nhẹ nhàng: "Rất xin lỗi, để cô Trần chê cười rồi."
Trần Lỵ cũng gật đầu: "Nhìn qua tính tình có chút nóng nảy, cậu vào trong núi với tôi lâu như vậy, ở đó không có tín hiệu điện thoại, chắc chắn cô gái nhỏ giận rồi? Cậu tìm lúc nào đó mà dỗ dành cho tốt đi."
Tưởng Định không lên tiếng, dẫn Trần Lỵ sang bên cạnh, vừa đi vừa nói: "Cô ấy diễn không tệ, bộ phim sau của cô, tôi muốn đưa cô ấy đến thử một chút."
Trần Lỵ mỉm cười gật đầu: "Người cậu đã chọn chắc chắn sẽ không có vấn đề, mang tới đi."
"Vâng."
...
Bên kia, Trình Huyền khoác tay Kim Dương, trong lúc vô tình liếc nhìn, thấy Tưởng Định và Trần Lỵ giữa đám đông cụng ly nâng chén, chuyện trò vui vẻ, dường như căn bản chẳng nhìn thấy cô.
Tim có chút đau, cũng thấy lạnh lẽo.
Mang tâm tình này, cô uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, không lâu sau đã bắt đầu thấy choáng váng.
Thật ra trong lòng Trình Huyền buồn bã, không muốn thấy hình ảnh Tưởng Định và người phụ nữ khác cứ lượn lờ trước mặt mình, nên mượn cớ say rượu để Đường Du dẫn cô lên phòng khách sạn trên tầng hai.
Mới vừa nằm lên ghế salon, một người đàn ông theo sát tiến vào phòng.
Là Tưởng Định.
Anh đi tới, dừng một chút, lạnh lùng nhìn Trình Huyền trên salon:
"Anh đã nói với em là đừng có uống nhiều như vậy rồi nhỉ?"
Trình Huyền hơi nâng mí mắt, chỉ một giây đồng hồ, như phát tiết mà cầm chiếc gối bên cạnh ném vào anh: "Liên quan gì đến anh."
Tưởng Định chặn chiếc gối lại, xoay người nói với Đường Du mấy câu, tiễn cô ấy đi, sau đó đóng cửa phòng.
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí thoang thoảng mùi rượu cồn.
Thật ra Trình Huyền cũng không uống đến mức quá say, chỉ là thân thể choáng váng, còn đầu óc vẫn tỉnh táo.
Cô muốn đứng lên đuổi Tưởng Định ra ngoài, lại bị người đàn ông đẩy ngã lên ghế salon.
Tưởng Định ấn cô xuống trực diện, thanh âm lạnh lùng:
"Nói anh nghe, em chơi đùa đủ chưa."
Trình Huyền nghe được câu này, huyệt thái dương nảy lên.
Cô chơi đùa?
Rốt cuộc ai đang chơi ai?
"Tưởng Định, lời này chẳng phải là tôi nên hỏi anh sao? Rốt cuộc anh muốn chơi đùa tôi đến khi nào?"
"Anh chơi đùa em?" Đôi mắt đen nhánh của Tưởng Định nhìn cô chằm chằm, giọng nói đang trầm bỗng chốc nâng cao:
"Anh lớn như vậy còn chưa từng cúi đầu trước ai, nhưng với em lại cam tâm tình nguyện hạ mình; có người nói em uống say ở quán bar, anh bỏ cả công việc cả người khác không thèm để ý phóng xe đến tìm em; chưa từng mua quà cho phụ nữ mà em là người đầu tiên; anh thậm chí còn chưa bao giờ cho người khác đụng vào giường của anh, nhưng em thì được!"
Tưởng Định nắm lấy gò má cô, tức mà chẳng dám giận: "Anh con mẹ nó ngày nào cũng nhớ em, em lại thấy anh đang chơi đùa em?"
Trình Huyền bị một tràng lời nói của Tưởng Định làm cho sững sờ, từng câu từng chữ lọt vào tai, lời lẽ chân thành, có vẻ rất thật lòng.
Nhưng Trình Huyền không quên những bức ảnh ngày Lễ tình nhân đó.
"Anh còn đi Nam Lĩnh ngâm suối nước nóng với Vu Song Song vào Lễ tình nhân, bị người ta đưa tin trên Weibo thì vội xóa, Vu Song Song còn đeo cái vòng tay giống tôi, anh định giải thích thế nào? Anh nghĩ tôi bị mù à?"
Tưởng Định: "..."
Bất chợt nghĩ đến phản ứng khác thường của Trình Huyền vào ngày Valentine đó, thì ra là vì vậy?
Anh nhắm mắt, thốt ra một câu thô tục.
Sau đó muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy việc hiểu lầm này thật hoang đường tức cười.
Vì lôi kéo cãi nhau một lúc, mái tóc dài của Trình Huyền có lọn rơi ra bên mặt, mà trên mặt còn có chút màu đỏ ửng.
Ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào, giờ phút này cô thật mê người.
Yết hầu Tưởng Định lăn lăn, anh kéo cà vạt ra.
Trình Huyền: "???"
Thân thể theo bản năng lùi về sau: "Anh muốn làm gì?"
Tưởng Định đè cô xuống, tay đặt lên eo cô: "Anh dùng hành động giải thích cho em rõ."
Cả người Trình Huyền vốn đã có men say nên mềm nhũn, bị anh ôm chặt như vậy, như có dòng điện chạy qua, có chút kinh ngạc.
Cô còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị anh chặn lại.
Ngay sau đó, váy bị xé ra, lộ ra bả vai trắng nõn.
Đôi mắt Trình Huyền trợn to, hơi thở bị anh bao bọc, răng môi khóa chung một chỗ, như bị từng dòng từng dòng điện không cách nào khống chế tràn vào trong thân thể.
Cô biết mình không thể kháng cự lại anh, lúc nào cũng vậy.
Không tự chủ được mà nức nở giãy giụa, nhưng cũng không khống chế nổi mà phối hợp với anh, cô cảm nhận được rõ ràng dục vọng như muốn dời núi lấp biển của người đàn ông trong lúc này.
Trong phòng rất tối, lúc vào Đường Du còn chưa kịp bật đèn, lúc cô ấy đi Tưởng Định cũng không mở lên.
Hiện giờ chỉ có thể nghe được tiếng thở nhẹ mà dồn dập của hai người, mang theo sự mập mờ khêu gợi.
Bỗng nhiên, tiếng vải vóc rách toạc chói tai vang lên phá vỡ bóng tối.
Thân thể Trình Huyền chợt thấy lạnh, lý trí đang đắm chìm được tỉnh lại mấy phần, nhanh chóng cảm nhận được cái gì đó, hừ nhẹ một tiếng, vừa thống khổ vừa vui sướng cau mày, ngón tay bấm thật sâu vào sau lưng Tưởng Định.
Căn phòng tăm tối chỉ có một tia ánh sáng lọt qua khe cửa, cảm nhận được dạ tiệc náo nhiệt ở dưới lầu.
Còn bọn họ, lại ở trong bóng đêm nhiệt tình trao tặng cho nhau, hiến dâng tất cả.
Tưởng Định rất mạnh mẽ, rất chủ động.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Huyền bỗng xoay người lên trên, đồng thời thở hổn hển, tự lẩm bẩm:
"Là tôi ngủ với anh, anh nhớ lấy."
-
Ngày hôm sau, Trình Huyền tỉnh lại trong lồng ngực Tưởng Định.
Lúc tỉnh dậy, tay cô còn đang ôm chặt lấy anh.
Sau khi Trình Huyền nhìn rõ người đàn ông trước mặt, không nhịn được mà thầm chửi bậy trong lòng một chút.
...!Hai người họ đã làm gì, tại sao lại ngủ chung một chỗ.
Chờ cho đầu óc dần tỉnh táo lại, đoạn phim vụn vặt rời rạc sau khi say rượu dần hiện lên trong đầu.
Ghế salon, giường, cửa sổ...
Mơ hồ còn nhớ được mình rất nghe lời khóc la câu cực kỳ xấu hổ như "Chồng ơi em sai rồi".
Trình Huyền: ...
Thử giật giật chân.
Còn may, chưa đến mức nặng như đeo đá.
Trình Huyền nhớ lại tất cả, bỗng chốc cảm thấy đầu óc nổ tung.
Rõ ràng muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, đoạn thế nào mà lại thành ngủ một đêm.
Cô không dám thở mạnh, vén chăn lên, muốn nhân lúc Tưởng Định chưa tỉnh mà rời đi khỏi hiện trường làm cô xấu hổ đến không biết phải làm sao này.
Rón ra rón rén xuống giường, cầm quần áo trên mặt đất lên, phía sau truyền tới giọng nói lười biếng:
"Đi đâu vậy."
Cả người Trình Huyền cứng đờ, thiếu chút nữa không đứng vững nổi.
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại sau mấy giây, ra vẻ thành thục lão luyện cất giọng:
"Anh không phải nghĩ nhiều, cả hai đều là người trưởng thành, tôi không cần anh chịu trách nhiệm."
Vừa nói vừa quay lưng về phía Tưởng Định luống cuống mặc quần áo.
Nhưng đến lúc mặc vào chiếc váy cổ chữ V cắt sâu đó, Trình Huyền choáng váng.
Váy rách toang rồi.
...!?
Rốt cuộc Tưởng Định đã làm gì cô.
Trình Huyền nhắm mắt lại thở một hơi thật dài.
Sao bây giờ, cô cũng không thể khỏa thân chạy ra ngoài.
Suy nghĩ rối loạn thành một cục, đúng lúc này Tưởng Định xuống khỏi giường.
Trình Huyền có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể nào đó ép tới gần, tim cô đập rộn lên, không dám quay đầu lại, cho đến lúc Tưởng Định ôm lấy cô từ phía sau lưng.
Toàn thân Trình Huyền run rẩy, muốn tránh ra lại bị anh ôm thật chặt.
Hơi thở nóng bỏng nhẹ phủ bên tai, giọng nói khàn khàn mang chút miễn cưỡng truyền tới: "Nhưng em ngủ với anh, anh muốn em chịu trách nhiệm."
Trình Huyền: "..."
Cô muốn nói gì đó, trong nháy mắt quay đầu lại vô tình phát hiện trên cổ tay có đeo một vật.
Rũ mắt nhìn một cái, chiếc vòng tay CD kia không biết từ lúc nào đã trở lại trên tay cô.
Ngay lúc cô đang trợn mắt nhìn, Tưởng Định chậm rãi lên tiếng:
"Ngày Lễ tình nhân đó, đạo diễn của bộ phim trước bảo anh đi quay bổ sung một cảnh ở suối nước nóng, xóa tin Weibo vì sợ nội dung phim đang quay lại bị lộ ra ngoài."
"Còn vì sao Vu Song Song có chiếc vòng tay như vậy thì anh không biết, Dior không phải do nhà anh mở.
Nhưng anh đã để Chu Khâm Nghiêu giúp làm một kiểu thiết kế định chế dành riêng cho em, anh bảo đảm, sau này đồ trang sức của em sẽ không đụng hàng với ai khác cả."
"Cuối cùng ---" Tưởng Định hôn nhẹ lên tai Trình Huyền:
"Tối hôm qua em gọi anh thế nào, gọi thêm lần nữa đi?"
Trình Huyền: "..."
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Tưởng: Không có việc gì mà ngủ một lần không thể giải quyết, nếu không được thì ngủ hai lần, ba lần, ngủ cho chịu mới thôi.