Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẹo dẻo gấu vừa ngại ngùng lại vừa như nghiện mà lén xem cảnh hôn ngọt ngào, trong lòng âm thầm ghi chú: hôn chủ nhân, mở đóng ngoặc, nếu có thể nó muốn trở thành một con người hôn chủ nhân,
.
Tâm nguyện của Đường Tiểu Đường từng nét một mà hiện lên ở trong lòng, phía sau còn vẽ thêm một trái tim màu hồng phấn.
Trong video, sau khi nam nữ chính hôn nhau xong, nam chính giúp nữ chính lau khóe miệng, giơ tay lên chỉ vào bầu trời đầy sao.
Đường Tiểu Đường cúi sát người vào màn hình nhìn chăm chú, tò mò muốn biết xem anh ta đang nhìn cái gì.
‘Biuuu…’
Một tiếng bất ngờ vang lên, Đường Tiểu Đường sợ hãi, lảo đảo lui về phía sau rồi ngã trên nệm mềm.
Khương Vũ nghẹn đến phồng miệng, cố gắng không cười ra tiếng.
Cmn quá dễ thương!!
Sau đó, trong đôi mắt hơi lo lắng của Đường Tiểu Đường, một chùm pháo hoa xuyên qua bóng đêm rồi nổ tung tạo nên một cảnh tượng đầy màu sắc trên không trung.
Sau màn kết thúc tuyệt vời của pháo hoa đầu tiên, vô số âm thanh sắc bén đan xen vào nhau thành từng dải chuyển động hoàn mĩ, chúng phun ra từ sâu thẳm của bầu trời tạo nên một khung cảnh mờ ảo và mơ mộng.
Khoé miệng kẹo dẻo gấu cong lên, do quá nhỏ nên nó phải ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn biển pháo hoa nở rộ trên đầu…
“Quá… quá đẹp…”
Đường Tiểu Đường chỉ vào pháo hoa trên màn hình, nghiêng đầu nhìn Khương Vũ, “Tôi muốn cái này!”
Kẹo dẻo gấu hưng phấn, ngực nhỏ phập phồng, “Tôi từng nhìn thấy nó trong bức ảnh của chủ nhân.”
Đêm đó, Tư Hàn Tước nắm nó trong tay và kể câu chuyện liên quan những bức ảnh cũ. Đường Tiểu Đường nhớ có một bức ảnh vào đêm giao thừa, là thời điểm mà cả gia đình đoàn tụ, chủ nhân nhỏ mặc chiếc áo khoác bông màu đỏ đứng trên nền tuyết trắng, đôi mắt cô đơn vô hồn nhìn vào máy ảnh, đằng sau là chùm pháo hoa rực rỡ.
Đường Tiểu Đường hâm mộ nhìn cặp tình nhân ôm nhau trên màn ảnh, cười đùa, hôn nhau và bày tỏ tình cảm trong khung cảnh pháo hoa rực rỡ.
Chủ nhân của kẹo nhất định cũng phải có được niềm vui như thế.
Khương Vũ khẽ giật mình, “Pháo hoa, được đấy.”
Đường Tiểu Đường ngượng ngùng mỉm cười, lại mở một bộ phim tình cảm ngọt sủng nữa để học hỏi kinh nghiệm, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc vui lúc buồn nhìn tình yêu của nhân vật chính tiến triển.
Khương Vũ nhìn một hồi, cảm thấy chua xót đến mức suýt rơi nước mắt, thở dài: “Tao đi gặp boss đây, lúc về mà thấy tao ở cửa ho khan vài tiếng thì mày nhớ trốn đi đấy.”
Đường Tiểu Đường ra vẻ người lớn vẫy vẫy tay, “Anh đi đi.”
Cả người Khương Vũ toát lên vị chua, bi thảm đi làm bàn đạp cho hạnh phúc của boss.
Đường Tiểu Đường kiên nhẫn xem mấy bộ phim truyền hình tình yêu lấy đi nước mắt người xem, rồi lại bị tiết tấu chậm chạm ru ngủ, vừa che miệng vừa ngáp.
Nó tắt bộ phim máu chó đến cả kẹo còn chẳng thẩm thấu nổi đi, lướt qua lướt lại mấy trang Khương Vũ đã mở từ trước, bỗng nhiên phát hiện một trang web có mấy chữ X liên tiếp.
Hử? Còn có phim truyền hình lãng mạn nước ngoài nữa cơ à.
Kẹo muốn xem!
Đường Tiểu Đường hào hứng mở trang web đó.
Aida! Cay mắt quá!
Ngay khi trang web được mở ra, toàn bộ màn hình đều trắng bóc, có nam có nữ, có nam có nam, có lớn có nhỏ.
Kẹo dẻo gấu xấu hổ che mắt lại, toàn thân đỏ bừng.
Một lúc sau, Đường Tiểu Đường lén lút gỡ một ngón tay nhỏ bé ra, lén lút liếc một cái, vuốt màn hình, một cái lại một cái.
Hai cậu bé đẹp trai và sạch sẽ bắt đầu làm, họ ôm nhau trong căn phòng trắng đầy ánh hoàng hôn, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, họ an ủi nhau và liên tục nói những lời yêu thương, tựa như hai thiên thần nhỏ đang vui sướng chơi đùa trong một quả cầu pha lê màu vàng.
Hơi thở ái muội tràn ra khỏi màn ảnh, cả căn phòng cũng như tâm trí Đường Tiểu Đường đều bị tuyết vàng ấm áp bao phủ.
Hạnh phúc, Đường Tiểu Đường nghĩ, loại trò chơi này thật hạnh phúc.
Kẹo… tui cũng muốn cùng chủ nhân vui vẻ.
Đường Tiểu Đường ôm lấy khuôn mặt mình rồi xoa xoa, trái tim nhỏ bé đập dồn dập như trống, Đường Tiểu Đường vội vàng đè trái tim mình lại, thân thể hồng phấn cố gắng bình ổn nhịp tim, sau đó mở video tiếp theo…
……
Tư Hàn Tước ngồi trước giường của Đường Đường một lúc lâu, phòng bệnh yên tĩnh lại lạnh lẽo, chỉ có tiếng máy điện tim vang lên từng tiếng nhịp nhàng.
Anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đường Đường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trẻ con kia.
Một mùi ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, là mùi kẹo dẻo dính vào người anh, dù sao cũng không thể rửa sạch được.
Vị ngọt xua tan mùi của nước khử trùng đồng thời nhuộm màu ấm áp cho phòng bệnh rét lạnh.
Khuôn mặt tái nhợt của Đường Đường chìm trong chiếc gối mềm mại, thái dương đổ mồ hôi làm sợi tóc ướt nhẹp dán vào sườn mặt, mái tóc đen càng đen, làn da càng trắng nhợt, yếu ớt gần như trong suốt.
“Tiểu Đường…” Tư Hàn Tước thì thầm, thở dài, “Là em sao.”
Không ai trả lời.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Tư Hàn Tước nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, thu lại nỗi buồn trong mắt rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khương Vũ ngồi ở hàng ghế bên ngoài phòng bệnh, thấy anh đi ra thì nhanh chóng đứng dậy, “Thế nào rồi?”
“Không tốt lắm”, Tư Hàn Tước đáp, “Bởi vì ngạt nước nên não thiếu oxy, bất cứ lúc nào cũng có thể…”
Anh dừng lại rồi nói tiếp, “Bên phía cảnh sát thế nào rồi, có ép bọn họ mở miệng được không?”
Khương Vũ đưa ghi chép của cảnh sát cùng kết quả qua điều tra của mình cho anh, tỉ mỉ nói lại toàn bộ một lượt, hai người vừa nói vừa di chuyển về phòng của Khương Vũ. Giọng nói bình tĩnh của Khương Vũ đột nhiên dừng lại, sau đó hắn giả vờ che miệng, phát ra một tiếng ho kinh thiên động địa.
Lông mày Tư Hàn Tước cau lại, “Không thoải mái à?”
Khương Vũ xua tay, “Không, không phải, vào đi, khụ khụ! Khụ khụ!!”
Tư Hàn Tước: …
Khương Vũ mở ra một khe nhỏ, lén lút liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt sau đó mới đẩy cửa ra, nghiêng người để Tư Hàn Tước vào.
Tư Hàn Tước hoài nghi bộ não của Khương Vũ có vấn đề.
Anh mặt không cảm xúc mở cửa, nhìn thấy trên giường bệnh có một chiếc máy tính bảng, trên máy tính bảng là hai người đàn ông trắng trẻo tuấn tú đang quấn lấy nhau.
Tư Hàn Tước: …
Khương Vũ ở phía sau đóng cửa lại mới nhìn thấy bóng lưng cứng đờ của Tư Hàn Tước, “Tư tổng, ngài đang nhìn gì vậy?”
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước. Khi bắt gặp đoạn video kia, tâm trí hắn dường như sụp đổ ngay lập tức.
Ya ya ya ya ya!!!
Mặt Khương Vũ biến sắc như gan heo, vội vàng chộp lấy máy tính bảng, vô cùng đau đớn mắng chửi: “Đây là loại virus bẩn thỉu gì, đầu độc tâm hồn thanh thiếu niên!”
Nói xong hắn tắt video, tắt máy tính bảng, tức giận ném lên gối đầu…
Khương Vũ kéo chiếc gối sang, mới nhìn thấy kẹo dẻo gấu đang trốn bên cạnh.
Đường Tiểu Đường sợ hãi, nó thậm chí không nghe thấy tiếng ho tưởng chừng như sắp ho ra máu của Khương Vũ, khi tiếng mở cửa vang lên, Tư Hàn Tước đã đẩy vào.
Kẹo dẻo gấu lộn ngược ra sau!
Núp sau gối run bần bật.
Nó như một đứa trẻ vị thành niên giấu người lớn trộm xem thứ không nên xem, vừa căng thẳng đến mức ngừng thở, vừa yên tâm thoải mái mà bán đứng đồng minh của nó.
Khương Vũ – người đang vô cớ phải ôm cái nồi to – nắm chặt chiếc gối nhìn kẹo dẻo gấu, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai tay kẹo dẻo gấu bấu vào nhau, ánh mắt mờ sương mang theo tia cầu xin.
~Hết chương ~