Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảm giác kia quá đỗi chân thật, hương thơm ngọt ngào từ từ bay vào mũi, trái tim lạnh lẽo của Tư Hàn Tước cuối cùng cũng ấm dần lại.

Sau nửa giờ căng thẳng, cuối cùng kẹo dẻo gấu cũng khôi phục xong.

Không biết có phải là ảo giác hay không, vào lúc cơ thể hoàn toàn khôi phục, màu hồng xám từ từ lộ ra ánh sáng như có linh hồn đang tỏa sáng rực rỡ, độ cong khuôn miệng từ từ trở nên sinh động. Tư Hàn Tước khẽ chọc chọc trán nhóc gấu dẻo, nó đàn hồi theo từng chuyển động của anh nhưng không bất cứ có cử động nào.

Ngoài lặng lẽ nhìn anh và mỉm cười, kẹo dẻo gấu không có phản ứng nào khác.

Tư Hàn Tước kiên nhẫn chờ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy viên kẹo nhỏ của mình, Tư Hàn Tước đã biết kẹo dẻo gấu khác với những viên kẹo thông thường. Phấn nộn từ trong ra ngoài, cái màu hồng dễ thương như của một tiểu tinh linh, đường nét phảng phất như có linh hồn, màu hồng đáng yêu ngọt ngào lúc này khác hẳn màu xám xịt khi kẹo dẻo gấu suýt nứt ra… Thật giống như viên kẹo của anh có sinh mệnh.

Tư Hàn Tước đặt nhóc gấu dẻo lên bàn trà rồi nằm xuống ghế sô pha, lặng lẽ nhìn viên kẹo nhỏ của mình.

Ôm một thứ chờ mong có chút quỷ dị như thế, Tư Hàn Tước bướng bỉnh muốn bảo vệ kẹo dẻo gấu của mình.

Từng phút từng giây trôi qua, mãi đến nửa đêm, chứng đau đầu tái phát, Tư Hàn Tước đau khổ cuộn tròn cuối cùng nặng nề thiếp đi.

Dưới ánh trăng, chân nhỏ của kẹo dẻo gấu động đậy, tay nhỏ cũng giật giật, đôi mắt xoay tròn, dưới ánh trăng cả viên kẹo tỏa ra hơi thở trong trẻo lại ma mị.

Đường Tiểu Đường tỉnh lại.

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng toả ra như một nắm bột ánh bạc rải lên người kẹo dẻo gấu khiến nó như dính một tầng ánh sáng lung linh mờ ảo, Đường Tiểu Đường đỡ đầu to ngồi dậy, kêu “ai u ai u”.

Kẹo đau đầu quá.

Trước đó có một vết nứt lớn như sắp vỡ ra, Đường Tiểu Đường lắc lắc đầu, đảm bảo không nghe thấy tiếng nước mới yên tâm.

Vì bàn tay nhỏ quá ngắn, nhóc không thể chạm vào vết thương sau đầu, nhưng nhìn thấy dụng cụ làm kẹo handmade lộn xộn trên bàn trà thì đoán ra ngay chủ nhân đã giúp nó sửa lại.

Chủ nhân thật tốt.

Đường Tiểu Đường ngồi trên bàn, tựa như một đứa bé buồn ngủ mơ mơ màng màng, mất một lúc lâu mới có thể thả lỏng. Khi cơn đau trong đầu giảm bớt, Đường Tiểu Đường lắc lư đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn chủ nhân ngủ.

Hu hu, nó không thành công.

Kẹo đã thất bại trong việc đưa mình ra ánh sáng.

Sinh nhật bất ngờ trở thành nỗi kinh hoàng. Chủ nhân không được trải qua sinh nhật có phải sẽ rất buồn không?

Đường Tiểu Đường nhìn chằm chằm chủ nhân của mình, một bàn tay của Tư Hàn Tước buông xuống lộ ra khỏi mép chăn màu xám, móng tay được cắt tỉa gọn gàng phản chiếu ánh sáng trong bóng đêm, mu bàn tay màu lúa mì toát ra một cảm giác nam tính mạnh mẽ, từng khớp xương rắn chắc nối với nhau như một dụng cụ bằng tre được đục đẽo tỉ mỉ.

Trên mu bàn tay anh có một vết sẹo mờ đến mức gần như không thấy, đó là vết thương do lần đầu tiên chứng rối loạn lưỡng cực phát tác, anh bị mảnh vỡ thuỷ tinh của khung ảnh cứa vào.

Ánh mắt Đường Tiểu Đường dừng ở vết sẹo đó, nó thận trọng nhảy lên sô pha, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chủ nhân.

Thân nhiệt của chủ nhân thật dễ chịu.

Đường Tiểu Đường im lặng tiến về phía trước rồi dừng lại trước mũi Tư Hàn Tước.

Lông mày Tư Hàn Tước hơi nhíu lại, anh ngủ không hề yên ổn, đôi môi mỏng mím chặt, hô hấp mỗi lúc một nhanh lộ ra vẻ căng thẳng.

Nó cúi người lại gần, hơi thở nóng bỏng của Tư Hàn Tước phả vào mặt nó, gò má của Đường Tiểu Đường hồng lên như một loại trái cây màu đỏ thơm ngon ngọt ngào, hơi thở của kẹo như mật ong nhẹ nhàng thổi vào mặt Tư Hàn Tước.

Mũi của Tư Hàn Tước nhúc nhích, trong hương thơm ngọt ngào nhão dính, lông mày anh dần dần thả lỏng.

Đường Tiểu Đường nắm tay Tư Hàn Tước, đôi môi mềm mại như cánh hoa nghiêm tuc hôn lên vết sẹo trên mu bàn tay anh, “Chủ nhân…”

Đường Tiểu Đường cười ngốc nghếch cọ vào cổ Tư Hàn Tước, “Chủ nhân… Kẹo yêu chủ nhân nhất… Kẹo nhất định sẽ bù cho anh một sinh nhật…”

Sáng sớm.

Tư Hàn Tước tỉnh dậy trong không khí thoải mái quen thuộc. Hôm nay anh dậy rất sớm, ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời đầy sao, không khí còn sót lại một hương thơm nồng nàn. Hương thơm này nồng nàn và ngọt ngào hơn mọi khi, tựa như vừa có một quả bom kẹo nổ tung thế nhưng không hề khó chịu chút nào, ngọt ngào đến mức làm cho tâm hồn phải thức dậy nhảy múa.

Đó là hương vị của kẹo dẻo gấu.

Tối qua trước khi đi ngủ không có mùi thơm nồng nàn như vậy.

Tư Hàn Tước di chuyển, chỉ thấy nhóc gấu dẻo đang mỉm cười áp vào mặt mình.

Sau ba phút im lặng, Tư Hàn Tước nhẹ nhàng bắt lấy nhóc gấu dẻo đồng thời nhướng mày.

Trong lòng Tư Hàn Tước đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không cảm thấy sợ hãi, đặt kẹo dẻo gấu trong lòng bàn tay, cặp mày từ từ nhíu lại.

Khóe miệng kẹo dẻo gấu nhếch lên, hai mắt ngơ ngác nhìn bóng đèn trên đầu, vẫn là dáng vẻ ngọt ngào và ngoan ngoãn như cũ.

Có lẽ bởi vì nhóc gấu dẻo dựa vào quá gần, không khí hôm nay ngọt dính lạ thường, cơ thể anh nhẹ bẫng như bay bổng trên mây. Cơn đau đầu bùng phát đêm qua gần như đã biến mất hoàn toàn. Trong hương thơm ấy, anh chợt nhớ ra điều gì nên thò tay vào túi. Bởi sự hỗn loạn ngày hôm qua, máy nghe trộm vẫn ở trên bàn trong phòng làm việc.

Tư Hàn Tước đặt kẹo dẻo gấu xuống, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, trước đó anh gọi điện an ủi Khương Vũ, dứt khoát cho hắn mười ngày nghỉ, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Khương Vũ một bên mừng rỡ hô hào boss nhà hắn tốt nhất, một bên lại giống cảnh sát điều tra manh mối, “Boss, đêm qua anh trải qua như thế nào?”

Kẹo dẻo gấu ngả bài với anh chưa? Anh có một đêm ngọt ngào vui sướng chứ?

Tư Hàn Tước thản nhiên đáp, “Vẫn thế, cậu gọi cho cảnh sát chưa, mấy người kia đã tra được thông tin gì rồi?”

Khương Vũ, “Này, không phải vị kia nhà anh…”

Hắn dừng lại và bắt đầu xướng, “Cuộc sống luôn có chua có ngọt ~~ Tối qua chắc hẳn anh ngọt ngào lắm nhỉ?”

Tư Hàn Tước: …

Khương Vũ có lẽ đã làm ra cái hành động gì đó, ảnh hưởng đến vết thương sau đầu, hắn hít vào một hơi lạnh, đối mặt với kỳ nghỉ phép có lương sắp tới, hắn vui vẻ cảm thán, “Boss, em thật sự rất ghen tị với anh, nhóc con đáng yêu như thế, anh đã nếm thử chưa, có ngọt hay không? ”

Dù sao việc kẹo dẻo gấu thành tinh quá kinh hãi. Hắn đã cố gắng hết sức bí mật sử dụng những cụm từ mà hắn nghĩ Tư Hàn Tước có thể hiểu được, “Anh nếm thử chưa, có ngọt không?”

Tư Hàn Tước im lặng một lúc, “Khương Vũ.”

Đột nhiên bị gọi đầy đủ cả họ cả tên, Khương Vũ sợ tới mức cứng người lại, “Dạ.”

Tư Hàn Tước tức giận hỏi, “Cậu ném kẹo của tôi ở hành lang?”

Khương Vũ ngơ ngác.

Tư Hàn Tước hít một hơi thật sâu, “Vì cậu đang bị thương nên tôi không so đo.” Nói xong, giữa tiếng gào thét thê thảm của Khương Vũ, anh dứt khoát cúp máy.

Khương Vũ ra sức gào rống, “Không phải!! Boss, không phải như anh nghĩ, lúc đó em đang ở gara với viên kẹo của anh. Nó nói muốn cứu anh nên mới đi lên. Không liên quan đến em!!”

Thằng bé nói năng lộn xộn.

Hắn nhìn cuộc gọi đã kết thúc, khóc lóc: “Em nói kẹo của anh cứu em, anh có tin không?”

Mặc dù không nghe thấy Khương Vũ nói gì, nhưng Tư Hàn Tước cũng không phải cái gì cũng không hiểu.

Anh chỉ là không nghĩ đến “giá trị vũ lực” của kẹo dẻo gấu mà thôi. Tư Hàn Tước nhìn chằm chằm vào nhóc gấu dẻo, muốn nói lại thôi.

Phỏng đoán nào đó ở trong đầu càng thêm mãnh liệt, tuy nó thực sự rất khó xảy ra.

Lấy lại được máy nghe trộm là xong, Tư Hàn Tước đứng dậy đi rửa mặt, nước lạnh xối xuống, khóe mắt dừng ở nơi đặt bàn chải đánh răng rồi nhanh chóng rời đi.

~Hết chương ~

Truyện Chữ Hay