Nhưng nhóc gấu dẻo ngốc nghếch đáng yêu dường như vẫn chưa nhận ra.
Hắn hơi lo lắng, rất muốn báo tin cho “đồng minh” bé nhỏ của mình càng sớm càng tốt, nhưng bên kia lại là vị đàn anh mà mình thần tượng và trung thành bao lâu nay.
Khương Vũ giống như một người chồng khốn khổ bị kẹt giữa mẹ chồng và con dâu, đối xử với ai tốt hơn thì đều bị xem như phản bội người còn lại.
Tư Hàn Tước đứng dậy, biểu cảm ngưng lại.
Trợ lý của anh chỉ đơn giản đưa anh một tập văn kiện mà sao lại rối rắm thế kia??
Chẳng lẽ là đang nhớ thương một ngày nghỉ phép?
Tư Hàn Tước cởi áo khoác ra rồi ném cho hắn, đứng dậy chuẩn bị đi họp, nhẹ giọng dặn dò: “Đi nói với nhân sự, nghỉ có lương, cậu có thể chọn ngày.”
Nội tâm Khương Vũ đang xảy ra tranh chấp, tuy hơi đau nhưng hắn vẫn vui vẻ cầm lấy áo khoác của Tư Hàn Tước, đôi mắt mỉm cười còn khoé miệng thì cố nén lại, “Vâng.”
Tư Hàn Tước vô cùng buồn bực, trợ lý tốt nhất của anh dường như lại phát điên.
“Hai bộ quần áo của chúng ta gần giống nhau, đừng nhầm lẫn.” Tư Hàn Tước thản nhiên ra lệnh rồi vội vàng bước đi.
Văn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, kẹo dẻo gấu nhẹ nhàng thở ra, đẩy nắp hộp thuỷ tinh, đi ra ngoài bàn, ngồi xuống.
Thân thể nhóc gấu dẻo mũm mũm, mềm mượt, trong suốt, Tiểu Đường hít sâu mấy hơi, giọng nói nhỏ nhẹ ẩn chứa chút kinh ngạc, “Anh không nhận ra!”
Khương Vũ chợt thấy tiểu tinh linh mà mình ngày nhớ đêm mong, giọng nói mừng rỡ, “Này? Mày mập ra à?”
Đường Tiểu Đường: …
Không phải, không phải, đừng nói bừa!
Đường Tiểu Đường hít hít hòng co nhỏ bụng bia, cố gắng làm cho mình trông gầy đi, vội vàng đổi chủ đề, “Tôi có chuyện tìm anh đây.”
Khương Vũ rụt rụt cổ, “Mày cũng tìm tao?”
Hả??
Cũng??
Ngoài kẹo ra còn ai muốn tìm hắn nữa?
Bộ não của Đường Tiểu Đường quay nhanh – chỉ có chủ nhân mới có thể khiến đồng minh có phản ứng như thế này?
Kẹo dẻo gấu nghiêng đầu, bán manh nhìn hắn chằm chằm.
Khương Vũ nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Mày tìm tao có chuyện gì?”
Đường Tiểu Đường ngọt ngào đáp, “Hôm nay là sinh nhật của chủ nhân.”
Khương Vũ: “Hả?”
Đường Tiểu Đường, “Anh không biết à?”
Khương Vũ ngây người, này kẹo kia, mày có biết hôm nay là ngày lễ độc thân không?
Sinh nhật của boss là ngày độc thân???
Đây có phải là lý do của việc boss đã hai tám tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn không…
Mặc dù Khương Vũ là đặc trợ của Tư Hàn Tước, nhưng nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng biết sinh nhật của boss đâu.
Khương Vũ ngồi xổm xuống, giữ tầm mắt ngang mức với nhóc gấu dẻo, “Mày muốn tao làm gì?”
Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn mỉm cười, nghiêm túc trình bày ý tưởng với đồng minh duy nhất của mình.
Khương Vũ nghe hồi lâu, đầu óc ong ong, “Mày định ngả bài với boss?”
Đường Tiểu Đường nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy nha, kẹo muốn làm bạn bên người chủ nhân, nếu anh có thể tiếp thu tôi, nói không chừng chủ nhân cũng có thể.”
Hai tay nhóc gấu dẻo chắp lại, tay nhỏ cùng đầu to đồng thời cúi xuống, nói với giọng vô cùng đáng thương, “Cầu xin anh mà~~ ”
Khương Vũ nhớ đến vụ camera, lương tâm cắn rứt.
Đường Tiểu Đường cho rằng hắn đang do dự, nghĩ nghĩ một lát rồi lấy một viên kẹo dẻo từ phía sau ra đưa cho hắn, “Này, tôi mời anh ăn kẹo nha~”
Khương Vũ: …
Hắn nhìn viên kẹo dẻo với ánh mắt phức tạp, “Cái này… không cần đâu…”
Lông mày Đường Tiểu Đường nhăn lại, lỗ tai nhỏ cụp xuống, hai mắt rưng rưng, giọng nói nhỏ nhẹ như sắp khóc, “Anh… anh không muốn giúp tôi à…”
Thế này ai mà chịu nổi!!
Đầu gối của Khương Vũ mềm nhũn, hai tay chống bên cạnh kẹo dẻo gấu, “Giúp!”
Đường Tiểu Đường giơ viên kẹo màu hồng trong tay về phía hắn, “Này.”
Yết hầu Khương Vũ lăn lăn.
Những ngón tay run rẩy cầm lấy viên kẹo, nhắm mắt, ném vào miệng.
Mùi hương ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa, tuy không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không nhưng hắn vẫn cảm thấy có mùi hơi kỳ lạ.
Khương Vũ mở mắt ra, bối rối nhìn quần lót của kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường bị hắn nhìn chằm chằm, “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Cái này…” Khương Vũ hoang mang chỉ vào quần lót của nó, “Mày cởi ra cho tao xem được không?”
Đường Tiểu Đường: …
Á!!
Viên kẹo thẹn quá thành giận, nhún chân bay lên, đá thẳng vào mặt Khương Vũ không thương tiếc!!
Con người này thật quá đáng!!
Khương Vũ: “Không phải như mày nghĩ đâu!!”
—-
Thừa dịp Tư Hàn Tước đang họp, Khương Vũ mang kẹo dẻo gấu ra ngoài mua quà tặng.
Đường Tiểu Đường trốn trong túi trước ngực của Khương Vũ, lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
Đây là lần thứ hai nó được ra ngoài.
Đám đông trong trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, Đường Tiểu Đường hâm mộ nhìn những đôi tình nhân tay trong tay, trong lòng thầm thề, về sau kẹo cũng muốn cùng chủ nhân đi dạo phố như vậy!
Họ tìm thấy một cửa hàng lưu niệm, bên trong tủ kính dưới ánh sáng lấp lánh có vô vàn quà tặng rực rỡ muôn màu, Đường Tiểu Đường nhìn những đồ vật nhỏ bé đắt tiền tinh xảo, tự hào nghĩ, các ngươi đều không có sinh mệnh, kẹo là món quà tốt nhất, hừ!
Khương Vũ đi loanh quanh khắp cửa hàng, vừa đi vừa hỏi ý kiến kẹo dẻo gấu.
Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, người đàn ông điển trai này mỗi khi đứng trước một món quà đều cúi đầu, lầm bà lầm bầm.
Ông chủ nhìn hắn chằm chằm.
Một lúc sau, dưới sự cảnh giác vạn phần của ông chủ, Khương Vũ đi tới quầy thanh toán, lặp lại từng câu từng chữ của kẹo dẻo gấu, hắn muốn một chiếc hộp nhạc có thể tháo rời, đặt trong những sợi vải mềm như bông, xung quanh là đèn nhấp nháy trang trí.
Hộp quà thì chọn màu xám bạc đơn giản phù hợp với khí chất lạnh lùng của Tư Hàn Tước.
Có vẻ là một khách hàng đàng hoàng… Ông chủ nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, họ đến một tiệm bánh kem, đặt một chiếc bánh sinh nhật giống hệt cái bánh sinh nhật năm tám tuổi của Tư Hàn Tước.
Khương Vũ mang kẹo dẻo gấu về văn phòng của mình, khóa cửa, cởi áo khoác, ném cả áo của mình và của Tư Hàn Tước xuống, tò mò hỏi: “Mày mua hộp nhạc làm gì?”
Đường Tiểu Đường nhe răng cười.
Nó yêu cầu Khương Vũ gỡ vũ công trên hộp nhạc xuống, sau đó tự mình leo lên, đợi Khương Vũ bấm nút, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, kẹo dẻo gấu vỗ tay và bắt đầu vụng về nhảy múa.
Kẹo dẻo gấu không cử động được nhiều, thân hình mập mạp đang uốn éo nhịp nhàng theo điệu nhạc, nó khuỵ chân, nghiêng đầu cúi chào như một hoàng tử bé.
Khương Vũ nhìn bộ dáng ngốc nghếch lại vô cùng nỗ lực của kẹo dẻo gấu, bỗng nhiên muốn rơi lệ.
Sự yêu thích hoá thành không khí ngọt ngào, thành vũ điệu vụng về, thành viên kẹo nhỏ màu hồng, không thể giấu diếm mãi được nữa.
Ngay cả một người ngoài như hắn cũng nhận ra kẹo dẻo gấu có bao nhiêu dụng tâm đối với boss.
Cảm giác được người khác quan tâm và yêu thương mới tuyệt vời làm sao.
“Hừ, thế nào?”
Nhảy xong, Đường Tiểu Đường thở hổn hển, có lẽ là bởi vì nó hơi béo.
Nó vô cùng lo lắng chờ mong câu trả lời của Khương Vũ, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Tôi nhảy múa cho chủ nhân xem, liệu chủ nhân có còn sợ tôi không?”
Khương Vũ khịt mũi, “Không, sẽ không.”
Hắn nhấn mạnh, “Có lẽ bởi vì tao quá nhát gan, cho nên lúc đầu mới thấy sợ thôi.”
Đường Tiểu Đường mở miệng hô, “Oa.”
“Vậy có phải chủ nhân sẽ không phản ứng như vậy không?” Kẹo dẻo gấu ngồi trên bàn lấy một viên kẹo nhỏ ra ăn để khôi phục thể lực.
Khương Vũ: Thậm chí còn có thể rung động ấy chứ.
Mãi mới đến giờ tan tầm, Tư Hàn Tước tham gia cuộc họp cả ngày, gấp không chờ nổi mà trở lại ngay văn phòng.
Sau một ngày mệt mỏi, anh cần hít thở một chút không khí ngọt ngào để thả lỏng tâm tình.
Trời sắp tối, anh gạt bỏ hết các cuộc gặp xã giao định mang kẹo về nhà luôn.
Viên kẹo nho nhỏ ở trong hộp thuỷ tinh, ngoan ngoãn chờ anh trở lại.
Kẹo dẻo gấu hôm nay hình như đặc biệt ngọt ngào, Tư Hàn Tước xoa xoa cái cổ nhức mỏi của mình, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Tất cả mọi người đều đã tan làm, trong tòa nhà chỉ còn vài bóng đèn sáng, Tư Hàn Tước ngồi một mình trong văn phòng, tay phải chống sườn mặt, tay trái chọt chọt cái đầu tròn vo của nhóc gấu dẻo.
“Tiểu Đường, em nói xem, anh có nên tiêu diệt Tư Thành không?”
Giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng, tựa như đang âu yếm nói lời yêu, “Đã lâu như vậy rồi, gã nên chịu trừng phạt.”
Kẹo dẻo gấu bị chọt chọt, hơi nghiêng đầu như đang hỏi, “Tại sao?”
Tư Hàn Tước mơ màng nhìn nó và tự nhủ, “Gã đã làm giả kết quả xét nghiệm ADN và dấu vết ngược đãi mà gã nói do Lâm Như Lan gây ra cũng là giả, em nói xem, loại người này có nên bị trừng phạt không.”
A.
Người xấu.
Đầu kẹo dẻo gấu khẽ chạm vào ngón tay chủ nhân, bất kể anh làm gì thì kẹo đều sẽ hỗ trợ anh.
Khi Khương Vũ bước vào, nhìn thấy boss nhà mình đang ngây người đối diện một viên kẹo, hắn ho khan một tiếng, “Boss, tối nay anh có việc gì không?”
Tư Hàn Tước ngẩng đầu lên: “Có.”
Khương Vũ: Vậy chơi thế nào bây giờ?
Khương Vũ xấu hổ ho khan vài tiếng, “Cuộc họp hôm nay chưa xong ạ? Boss còn bận gì sao?”
Tư Hàn Tước đứng đắn đáp, “Về nhà ngủ với Tiểu Đường.”
Khương Vũ: … Việc cũng lớn ghê ha!!!
Thật sự chẳng còn gì để nói, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng của kẹo dẻo gấu: “Boss, em muốn mời anh dùng bữa, sau đó em có vài chuyện về kẹo dẻo gấu muốn nói với anh.”
Tư Hàn Tước nhướng mày, “Về kẹo dẻo gấu?”
Khương Vũ đáp, “Vâng, thưa boss, được không ạ?”
Tư Hàn Tước sảng khoái đáp, “Được, cậu lái xe đi.”
Khương Vũ ôm ngực ra vẻ mình sẽ làm tốt sứ mệnh, hắn chỉ vào kẹo dẻo gấu, “Vậy em mang nó đi trước rồi trả lại cho anh sau nhé.”
Trái tim Đường Tiểu Đường đập ‘thình thịch’ như trống.
Tư Hàn Tước thực sự đồng ý.
Anh nhìn Khương Vũ mang kẹo dẻo gấu đi sau đó lấy một đồ vật nhỏ màu đen từ dưới bàn ra.
~ Hết chương ~