“Á~~~~~~~”
Đường Tiểu Đường và Khương Vũ đồng thời hét lên!
Khương Vũ nhảy xa hai bước, co người lại cạnh cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm con gấu hồng nhuận.
Đường Tiểu Đường núp dưới thân Tư Hàn Tước lộ ra đôi mắt tròn xoe, cẩn thận quan sát Khương Vũ.
“Anh… đừng sợ…” Đôi tai nhỏ của Đường Tiểu Đường cụp xuống, đôi mắt đẫm lệ buồn bã, nó nhẹ nhàng nói: “Tôi… tôi chỉ là một viên kẹo dẻo gấu nho nhỏ… siêu ngọt… Tôi không hại người… ”
Chân Khương Vũ suýt trượt, “Mày dựa dựa dựa dựa dựa vào đâu đâu đâu đâu đâu!!!”
Hai tay Đường Tiểu Đường run rẩy, giọng nói nhỏ nhẹ chứa đầy lo lắng, “Anh đừng kêu, sẽ gọi những người khác đến mất!”
Khương Vũ: “Cứu mạng!!! BOSS!! Anh mau tỉnh lại đi!!”
Đường Tiểu Đường giơ một tay lên, nhắm chặt hai mắt, nhe răng làm bộ hung ác, hù doạ: “Anh mà gọi tiếp, tôi ăn anh luôn!”
Khương Vũ: …nấc…
Hắn nhắm chặt mắt, cả khuôn mặt áp vào khung cửa, sợ đến mức lạc cả giọng.
Đường Tiểu Đường bối rối mở to mắt, hả?
Nó hung dữ như vậy à? Còn doạ người được cơ á?
Kẹo dẻo gấu lo lắng liếc nhìn Tư Hàn Tước đang say ngủ, may là nó không đánh thức chủ nhân.
Sau đó nó chạy tới mép giường rồi nhảy xuống, miệng nhỏ phồng lên, hai tay chống eo, hùng hổ bước tới chỗ Khương Vũ đang sợ hãi ngu người ngồi trên mặt đất, hung hăng dỗ dành: “Đừng sợ!”
Khương Vũ “ưm” một tiếng, chậm rãi khoanh hai tay, kiên định bảo vệ trước ngực.
Không dám động, không dám động.
Đường Tiểu Đường: …
“Tôi chỉ là một viên kẹo dẻo gấu nho nhỏ.” Đường Tiểu Đường gãi cái đầu lớn của mình rồi bối rối nói tiếp, “Tôi cũng không biết tại sao mình lại có sinh mệnh.”
“Nhưng anh đừng sợ, tôi không hại người, tôi… tôi rất yêu chủ nhân của tôi.” Đường Tiểu Đường hơi ngại ngùng, lần đầu tiên bày tỏ tình cảm trước mặt người khác, cả viên kẹo đỏ bừng, nhỏ giọng nhấn mạnh, “Anh đừng sợ, tôi thực sự sẽ không hại người.”
Kẹo dẻo gấu ngẩng đầu nhìn Khương Vũ đang vô cùng lúng túng, lại nghĩ nghĩ, thân hình mũm mĩm của nó vặn vẹo, từ phía sau kéo ra một viên kẹo dẻo màu hồng nhạt, “Đây, tui mời anh ăn kẹo, đừng sợ nữa.”
Đường Tiểu Đường kiên nhẫn bổ sung, “Siêu ngọt.”
Khương Vũ mở một mắt, trợn tròn rồi gom hết dũng khí liếc xuống.
Một viên kẹo dẻo màu hồng hình con gấu mặc chiếc quần lót màu trắng, hai bàn tay nhỏ bé giơ cao một viên kẹo cùng màu với nó, trên cái đầu tròn tròn là đôi mắt tròn xoe và cái miệng cong cong. Rõ ràng là đường cong đơn giản nhất giống như phim hoạt hình hay truyện tranh nhưng lại biểu hiện sự hồi hộp và mong đợi, vô cùng sống động.
Kẹo dẻo gấu lấy lòng tặng kẹo cho hắn, cho dù kiễng chân thì nó cũng chẳng cao bằng đôi giày của hắn.
Có vẻ như không đáng sợ như vậy.
“Ăn đi! Ăn kẹo của tui xong, từ nay về sau tui sẽ che chở anh!” Đường Tiểu Đường lắc lắc hai tai.
Khương Vũ nước mắt lưng tròng cẩn thận duỗi ra hai ngón tay, nhéo nhéo viên kẹo dẻo nho nhỏ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Đường Tiểu Đường và viên kẹo trong tay.
Đường Tiểu Đường chớp chớp mắt, rất mong đợi.
Khương Vũ nhắm mắt lại, quyết tâm ném viên kẹo nhỏ màu hồng vào trong miệng.
Thật ngọt ngào.
Kẹo tan trên đầu lưỡi thành nước thấm vào môi răng, ngọt đến tận đáy lòng, ngọt đến tận linh hồn.
Khương Vũ đột nhiên nhớ tới lời y tá nói: Ngọt ngào sẽ khiến người ta vui vẻ.
Vị ngọt dường như tự nhiên mà gắn liền với hạnh phúc.
Khi nhận được vị ngọt, cơ thể sẽ tự động bật công tắc sung sướng để lọc bỏ mọi cảm xúc tiêu cực.
Ăn kẹo rồi sẽ không thể không vui vẻ.
Linh hồn run rẩy của Khương Vũ chậm rãi an tĩnh lại, khuôn mặt cũng từ từ khôi phục huyết sắc.
Sợ hãi qua đi thì lòng hiếu kì lại trỗi dậy.
Khương Vũ hít sâu một hơi, cố hết sức khống chế cánh tay đau nhức của mình, duỗi một ngón tay về phía kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhón chân bước lên trước một bước, vươn bàn tay nhỏ bé nghiêm túc nắm chặt tay hắn.
Manh muốn chết.
Khương Vũ bị bộ dáng nghiêm túc của Đường Tiểu Đường chọc cười, trái tim vừa vọt lên tận cổ họng cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
Đường Tiểu Đường kể cho hắn nghe mọi chuyện, kể cả chuyện nó đánh gián điệp bảo vệ chủ nhân, đêm nào nó cũng xoa bóp để chủ nhân ngủ ngon. Tiểu Đường nghiêm túc lại chân thành cầu xin hắn đừng để cho chủ nhân biết kẹo có sinh mệnh, nếu chủ nhân sợ hãi thì kẹo sẽ rất đau lòng.
Khương Vũ ban đầu còn cảm thấy sợ hãi nhưng đến bây giờ lại cảm thấy có lẽ là mình đang mơ.
Trời ơi, đây có phải là truyền thuyết không, sau khi đứa trẻ ngoan ngoãn ngủ say thì sẽ có một tiểu tinh linh đến bảo hộ???
Hắn cũng muốn có một viên kẹo vừa ngọt vừa ấm như thế.
Mặc dù vậy, vì lòng trung thành với Tư Hàn Tước, Khương Vũ vẫn yêu cầu Đường Tiểu Đường chữa trị chứng rối loạn lưỡng cực cho boss nhà mình như một điều kiện tiên quyết, có như vậy hắn mới đáp ứng không tiết lộ bí mật của kẹo dẻo gấu.
Đầu to của Đường Tiểu Đường gật gật vội vã đồng ý.
Có lời đồng ý của Khương Vũ thì nó sẽ không phải rời đi nữa, có thể tiếp tục ngốc bên chủ nhân!
Khi y tá nghe thấy động tĩnh đẩy cửa đi vào thì lại nhìn thấy Khương Vũ đang khoanh chân ngồi ở trên giường nở nụ cười, “Có chuyện gì vậy?”
Cô sửng sốt, “Vừa nãy có phải anh kêu la không?”
“Không.” Khương Vũ mỉm cười, “Tôi cũng là bị tiếng kêu đó đánh thức, quá đáng sợ.”
Y tá: …
“Không sao đâu,” cô y tá bình tĩnh nói, “Thường xuyên có người kêu, đừng sợ.”
Khương Vũ, “Ừ.”
Y tá: …
Sau khi cô ấy rời đi, Đường Tiểu Đường từ trên vai Khương Vũ ló ra đầu to, ôm lấy mặt hắn hôn bẹp một cái, “Anh thật tuyệt!”
Khương Vũ phát ngốc, đỏ mặt.
Kẹo dẻo nho nhỏ, mềm mại trơn nhẵn dán lên mặt mang theo hương thơm ngọt ngào. Đây có phải ngọt ngào hơn mối tình đầu trong truyền thuyết không?
Đường Tiểu Đường không để ý tới phản ứng của hắn, nod tránh né y tá quay trở lại giường bệnh của Tư Hàn Tước, tay nhỏ chạm lên miệng, tặng Khương Vũ một nụ hôn gió, “Sau này kẹo sẽ bảo vệ anh, ngủ ngon.”
Cuối cùng cũng buông được lo lắng xuống, Đường Tiểu Đường dụi vào cổ chủ nhân, tìm một tư thế thoải mái rồi giúp chủ nhân xoa huyệt trên vai.
Kẹo tuy nhỏ nhưng rất nghiêm túc.
Khương Vũ nằm trên giường, kéo chăn bông lên đến tận cổ.
Có kẹo bảo vệ, đêm khuya trong bệnh viện cũng trở nên ấm áp như ở nhà.
Khương Vũ an tâm nhắm mắt, nhưng trái tim vẫn đang loạn nhịp vì cuộc gặp gỡ kì lạ ngày hôm nay.
Trong lòng kích động, hắn duỗi tay, véo đùi.
Là thật, hắn thực sự nhìn thấy một tiểu tinh linh!! Tiểu tinh linh tốt bụng, dễ thương, có thể dùng vị ngọt trấn an cảnh trong mơ!!
Trời ơi, thật tuyệt vời!!
Thế giới này thật sự có thần linh!!!
Một lúc sau, Khương Vũ vội vàng mở mắt.
Chờ đã, viên kẹo mà nhóc gấu dẻo cho hắn là từ đâu ra vậy?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nơi duy nhất trên người kẹo dẻo gấu có thể giấu đồ, hình như chỉ có… chiếc quần lót nhỏ???
Khương Vũ: …
Đầu óc mang theo những nghi hoặc kì quái, lại càng khó ngủ…
~Hết chương ~