Kẹo Bạc Hà

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Phàm nhận được thư tình, thế nhưng từ trước tới nay, chưa có lá thư nào khiến hắn khiếp sợ đến như vậy.

Hắn không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn trộm Đường Vũ Địch ngồi bên cạnh mình— làn da mịn màng đến mức làm người ta muốn nhéo một cái, chóp mũi và quai hàm đều rất tinh tế, gò má đẹp đẽ, vành tai dưới ánh mặt trời trở thành màu hồng phấn, trên mặt còn có thể thấy một lớp lông tơ mỏng chỉ trẻ con mới có.

Nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, bề ngoài người này đâu có chỗ nào giống bị bệnh.

Nhưng dù lớn lên có dễ nhìn tới đâu cũng không thể thay đổi một sự thật, cậu ta là con trai!

Trương Phàm cau mày, chán ghét mắng chửi trong lòng, sau đó cố gắng nghĩ lại những chuyện ít ỏi xảy ra giữa mình và người kia.

Đường Vũ Địch là cái loại học sinh ba tốt trong truyền thuyết (tam hảo học sinh: tư tưởng, đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt), là bé ngoan được các thầy cô nâng niu trong lòng bàn tay; Trương Phàm lại hoàn toàn tương phản, là học sinh cá biệt hàng đầu trong lớp. Hơn nữa, Đường Vũ Địch đeo kính cận gọng đen, hình như rất ít khi thấy cười, lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, mà tính tình Trương Phàm lại rất thẳng thắn, thích xưng huynh gọi đệ với bạn bè. Hai người ở hai thái cực khác nhau, vì thế, dù học cùng lớp hơn một tháng, cả hai hầu như chẳng nói với nhau lời nào.

Lần duy nhất nói chuyện với nhau là khi nào nhỉ?

Có lẽ là vào đại hội thể dục thể thao năm ngoái. Sáng sớm, Trương Phàm bắt xe đến trường, vì phải thi đấu nên hắn mặc quần thể thao, lúc xuống xe mới phát hiện để quên ví tiền trong túi quần đồng phục. Đúng lúc đang lúng túng lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Trương Phàm chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là lớp trưởng lớp mình. Tuy bình thường hai người cũng chẳng qua lại gì mấy, nhưng lúc này, hắn không quan tâm được nhiều thứ như vậy.

“Ê! Có tiền không!”

Trương Phàm vươn tay vỗ bộp một cái vào vai Đường Vũ Địch. Đường Vũ Địch dừng bước, xoay đầu nhìn hắn, đôi lông mày xinh đẹp cau lại.

Trương Phàm hơi chút mất kiên nhẫn. Từ xưa tới nay, hắn chưa bao giờ mượn tiền của ai, loại chuyện hạ mình nhờ vả người khác thế này, sao hắn có thể làm nổi? Nhưng lúc này tài xế taxi đỗ cách có mấy mét đang giương mắt chờ đợi, hắn cũng không ngồi xe chán rồi co giò bỏ chạy được.

“Rút cục là có hay không!”

Đường Vũ Địch mặt không biến sắc nhìn hắn, chỉ có lông mày là nhíu nhíu, sau cùng mới mở miệng, “Có, nhưng sẽ không cho cậu.”

“…” Trương Phàm kích động rồi!

Đúng là ‘hổ lạc bình dương bị khuyển khi’ (chỉ người có thực lực, quyền thế khi sa cơ lỡ vận)! Nếu không phải bây giờ đang dính phải chuyện phiền toái, ông thèm vào mấy đồng tiền dơ bẩn của mày đấy chắc!

Hắn vươn tay đẩy mạnh một cú vào bả vai Đường Vũ Địch, “Thái độ gì thế!”

Dáng người Đường Vũ Địch không hẳn là thấp nhưng vẫn lùn hơn Trương Phàm nửa cái đầu, Trương Phàm từ nhỏ đến lớn không biết đã đánh nhau bao nhiêu trận, lực tay còn khỏe hơn cơ bắp, Đường Vũ Địch bị đẩy đến mức lảo đảo.

Dường như chỉ trong tích tắc tay vừa mới rời khỏi bả vai Đường Vũ Địch, Trương Phàm còn chưa kịp lui về sau, sói con trước mặt bỗng nhiên cầm cổ tay hắn há mồm cắn một cái, mũi chân cũng đồng thời đá mạnh vào bắp chân hắn, sau đó nhanh chóng xoay người chạy trốn.

“…”

Còn chưa kịp xuất thủ đã phải chịu thua, Trương Phàm chưa bao giờ bị đánh uất ức đến thế.

“Mẹ nó mày quay lại đây cho ông!”

Trương Phàm ngồi xổm ở ven đường ôm bắp chân chờ anh em của mình tới. Cuối cùng, người tài xế kia không chờ nổi nữa, nói với Trương Phàm dù sao cũng chẳng mất mấy đồng. Trương Phàm không thích mắc nợ người khác nên tháo đồng hồ đeo tay bố vừa tặng tuần trước xuống, đưa cho người tài xế.

Buổi chiều ngày hôm ấy, lúc Trương Phàm đăng kí thi chạy mười nghìn mét, hắn rõ ràng thấy sau khi cậu lớp trưởng kia nhìn thấy mình, tay cầm danh sách bỗng khựng lại, sau đó ngẩn cả người.

Trương Phàm thầm giễu cợt, hung hăng trừng mắt với người kia: Hừ, cứ chờ đấy cho ông.

Không biết vì sao, khi thi đấu, hắn đoán chắc người kia nhất định sẽ nhìn hắn chằm chằm. Hắn đứng ở vạch xuất phát, ngoảnh lại trông lớp học của mình một cái. Cách một trăm mét chẳng nhìn rõ mặt người, Trương Phàm lại cảm thấy mình có thể rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của người kia.

Súng nổ, Trương Phàm không biết là mình so tài cùng ai, chỉ cười lạnh một tiếng, chạy thì chạy.

Trận đấu kết thúc, Trương Phàm xếp thứ hai, người đứng thứ nhất là một học sinh của trường thể dục thể thao.

Giáo viên và bạn học đều mừng như điên. Trương Phàm như anh hùng thắng trận trở về được chúng bạn vây quanh, oai phong lẫm liệt bước tới địa phận lớp mình.

Lớp trưởng theo lệ thường phát cho mỗi vận động viên tham gia thi đấu một chai nước khoáng mua bằng tiền quỹ lớp. Đến lượt Trương Phàm, Đường Vũ Địch vặn nắp chai hộ hắn, Trương Phàm đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua người đang đứng trước mặt một cái, sau đó vươn tay ném đi.

Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt người kia đông cứng trong chớp mắt, Trương Phàm âm thầm vui sướng, ngoài mặt lại vẫn giả bộ lạnh lùng, “Ha, ngại quá, run tay, không cầm được.”

Hắn cố tình dùng cái tay sáng sớm nay đã bị Đường Vũ Địch cắn để cầm nước.

Đám người đang trong trạng thái hưng phấn, chẳng ai xem một màn trước mắt ra gì, tiếp tục hăng hăng hái hái đến chỗ lớp mình tập kết. Khi đi ngang qua người Đường Vũ Địch, Trương Phàm không nén nổi đắc ý nhếch mép cười.

Cái trò phục thù nho nhỏ ấy cũng chẳng có gì là lạ, Trương Phàm lớn chừng này đã phải nhịn ai đâu, kế hoạch của hắn vốn không chỉ có thế này, thế nhưng sau đó, tại sao hắn lại nín nhịn không gây phiền phức với người kia nữa?

Hình như là do sau khi trở về lớp, hắn không kìm nổi quay lại nhìn thoáng qua, ai ngờ, khóe miệng đang nhếch lên thoáng chốc đã cứng lại.

Tay cầm chai nước khoáng vừa nãy hắn đã ném đi, Đường Vũ Địch một mình một người rớt lại phía sau cả lớp lặng lẽ trở về, vì cúi đầu nên hắn không thấy rõ vẻ mặt, chỉ là bóng dáng cậu dưới ánh chiều tà lại có vẻ vô cùng bé nhỏ.

Trương Phàm nhìn cậu từng bước một đi tới, ném chai nước đã rỗng vào bãi rác của lớp, sau đó ngồi vào chỗ của mình.

Tâm trạng vui vẻ vì về đích thứ hai bỗng chốc tan biến, trong lòng Trương Phàm không khỏi ảo não: Tại sao cứ như là mình bắt nạt kẻ yếu vậy? Đếch gì!

Hình như cũng bởi vì sự yếu lòng trong phút chốc đó, Trương Phàm lặng lẽ thu hồi ý định tìm cơ hội tiếp tục bắt nạt tên nhóc kia, từ nay về sau hai người quay trở lại hình thức sống cả đời không qua lại.

Trương Phàm vốn không phải là người hay mang thù, việc gì đã cho qua thì sẽ cho qua, chuyện này hắn đáng lẽ đã quên sạch, nếu không phải do bức thư tình kia, hắn cũng sẽ không nhớ tới.

Nhưng mà hiện tại, hai người ngồi cùng bàn đã được một tuần nay.

Trương Phàm học không giỏi, thuộc loại đi thi đứng trên mười người đã coi như tiến bộ, mà Đường Vũ Địch thì sao? Thành tích của lớp trưởng lại luôn đứng đầu trong lớp. Theo lý mà nói, hai người hẳn là một kẻ ngồi trước mặt giáo viên một người ngồi rúc vào trong xó mới đúng, tại sao có thể ngồi cùng bàn?

Bởi vì cha Trương Phàm có tiền!

Phong bì một vạn khối nhét vào trong túi, giáo viên chủ nhiệm chân trước vừa mới ra khỏi văn phòng, chân sau đã híp mắt cười đi vào lớp học.

“Trương Phàm, từ nay em ngồi bên cạnh Đường Vũ Địch. Đường Vũ Địch, Trương Phàm là học sinh chậm tiến, bạn cùng lớp phải biết giúp đỡ lẫn nhau, huống chi em còn là lớp trưởng. Sau này, em hãy giúp bạn trong học tập nhiều hơn, kì thi lần sau, cô muốn…”

Trương Phàm một bên kê bàn chuyển chỗ, một bên nhìn giáo viên chủ nhiệm, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm: Học sinh chậm tiến cái mẹ gì…

Vì vậy, từ sau ngày đó, hai người dù chẳng nói chuyện gì, Đường Vũ Địch vẫn thực sự bắt đầu kèm cặp hắn. Tuy Trương Phàm lúc nào cũng lộ vẻ xa cách, mỗi ngày đến tiết tự học, Đường Vũ Địch vẫn kiên nhẫn đưa vở của mình cho hắn chép. Mấy ngày trước hắn đều dùng nó như gối ngủ kê tay, hôm nay đang muốn dùng làm quạt, mới phẩy vài cái lại bỗng nhiên phát hiện bên trong có kẹp một phong thư.

Tớ thích cậu, có thể thử kết thân với tớ không?

Trương Phàm nhìn thư tình trước mặt mà âm tình bất định.

Theo như trí nhớ của hắn, hình như hắn cũng không đối xử đặc biệt tốt với người này. Người này sao có thể thích hắn nhỉ?

Thổi phù mái tóc che trước trán, khóe miệng hắn cong cong bất cần đời.

Xem ra là bởi mình rất đẹp trai rồi.

Truyện Chữ Hay