Chương 65 – Con cá mà tôi tự tay mình bắt được thật là ngon desu
Sau khi trở về từ hang động, Trưởng lão tập hợp người lớn trong làng và bắt đầu cuộc họp trong căn nhà này.
Có vẻ như sau khi nói cho mọi người biết ý muốn của Haku tiền nhiệm, họ đang định thảo luận với nhau rằng có nên giao Haku cho Laura hay không.
「Kết quả của cuộc họp là không thể chối cãi được. Chúng tôi không thể bỏ qua ý nguyện của tiền nhiệm-sama được. Chúng tôi thật sự muốn rằng Haku-sama kế nhiệm sẽ lớn lên trong ngôi làng này, nhưng… điều quan trọng nhất là ý muốn của Haku-sama. Thôi thì, để giết thời gian, chúng ta sẽ đi câu trên con sông.」(Misaki)
「Ohh, câu cá sao. Nghe vui đấy.」(Laura)
「Tớ muốn ăn cá nướng.」(Anna)
「Fufufu, tớ sẽ cho các cậu thấy kĩ năng câu cá của Charlotte Garzard cũng thuộc hàng thượng đẳng.」
「Pii~」
Vấn đề của Haku được giải quyết nhanh hơn dự kiến và Laura đã rất vui vì việc đó. Và lời mời đi chơi cũng đột nhiên xuất hiện nữa.
Tất nhiên, tinh thần của cô bé cũng sẽ gia tăng.
Tuy nhiên, chỉ có Đại Pháp sư là không có tâm trạng cho một việc như vậy.
「Ah~, xin lỗi. Ta sẽ trở lại nơi của Haku tiền nhiệm. Ta còn nhiều chuyện muốn nói nữa.」
「……vậy sao. Em hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta sẽ câu luôn cả phần của Hiệu trưởng-sensei nữa!」
「Fufu, ta rất mong đợi đấy.」
Đại Pháp sư bắt đầu đi bộ về phía hang động.
Cô ấy không phải là một người cao lớn, nhưng hôm nay, cô trông có phần nhỏ hơn.
「…chúng tôi thờ kính Haku-sama, nhưng với Đại Pháp sư-dono, Haku-sama là một người bạn ngang hàng……Tôi khá chắc là hai người có nhiều chuyện để nói hơn so với chúng ta.」
Misaki cũng đứng lên cùng với Laura và tiễn Đại Pháp sư.
Tôi thấy lo, nhưng tôi không thể đuổi theo cô ấy chỉ vì thế được.
Việc đó thật quá thiếu nhạy cảm.
Và đối phương lại là một con người huyền thoại đã sống gần 300 năm.
Cô ấy có lẽ sẽ không cần một cô gái 9 tuổi như Laura lo lắng cho mình đâu.
Tốt hơn là hãy đi câu cá thôi.
Và thế là, các cô gái vác trên mình nhưng chiếc cần câu cá mà Misaki mang đến, và đi ra sông Mezzel.
Con sông Mezzel mà các cô gái từng thấy rất rộng, nhưng quả đúng là thượng nguồn, lúc này nó rất là hẹp.
Nhưng trái lại, dòng nước chảy rất siết, và nếu ngã xuống sẽ rất nguy hiểm vì có rất nhiều đá.
「Nếu cậu lật những tảng đá ở đây lên, có thể sẽ có côn trùng hoặc sâu bọ. Nếu dùng nó để làm mồi, ta có thể câu được cá hồi.」
Anna đã bắt đầu chảy nước dãi chỉ với những lời giải thích đó.
Cô là người đầu tiên lật tảng đá lên và cũng là người đầu tiên câu cá sau khi đã gắn mồi vào lưỡi câu.
「Anna-san, ăn gian quá, dám bắt đầu trước sao! Danh hiệu Nữ Hoàng Câu cá là của tớ desuwa!」
Laura vừa tìm mồi vừa nghiêng đầu không hiểu Nữ hoàng Câu cá là cái quái gì.
Laura và mọi người đều là con gái, nhưng họ đều là những mạo hiểm giả rất tham vọng. Vì thế nên việc chạm vào sâu bọ hay côn trùng là rất đơn giản.
Chưa nói đến Misaki người lớn lên ở vùng núi này, cô đặt con côn trùng vào lưỡi câu một cách điêu luyện.
Tuy nhiên, bất ngờ là, có vẻ như Haku lại không thích giun.
「Pii~!」
Ngay khi thấy được một con giun đang quằn quại dưới tảng đã, con bé liền hét lên và bám vào tay Laura.
Con bé nhắm nghiền mắt và bắt đầu run rẩy.
「Không sao đâu, Haku. Chị chắc chắn rằng Haku mạnh hơn một con giun đó.」
「Pii~, pii~」
Haku vẫn không hề rời khỏi Laura.
Có vẻ như sức mạnh chẳng liên quan gì ở đây cả.
Mà, ngay cả Laura, nếu được nói rằng「nhóc mạnh hơn một con gián đấy nên không sao đâu」, cô cũng sẽ lắc đầu nguây nguẩy thôi.
Cô ghét những thứ mà cô ghét.
「Nhìn kìa, Haku. Giun-san giờ đã xuống sông rồi. Mở mắt ra được rồi đó.」
「Pii~……」
Haku rụt rè mở mắt ra để kiểm tra xem con giun có còn ở đó không.
Và nhờ thế, có vẻ như giờ con bé đã thấy an lòng. Nó leo lên trên cơ thể của Laura và thư giãn tay chân, kéo dãn chúng ra hết cỡ sau khi lên đến đỉnh đầu của Laura.
「Đầu của Laura-san đã hoàn toàn thành nhà của nhóc ấy rồi.」(Charlotte)
「Haku, cứ như là một cái mũ ấy.」(Anna)
「Thật đáng ganh tị. Tôi cũng muốn được Haku-sama yêu mến như vậy cơ.」(Misaki)
Mũ Haku rất nổi tiếng với mọi người.
Tuy nhiên, nói thật là, Laura cũng cảm thấy khá mỏi cổ, vậy nên cô bé cũng muốn có một ai đó thế chỗ cô.
「Vậy thì, Misaki-san. Tớ sẽ cho cậu mượn Mũ Haku.」
「Ồhh, Lauraemon-dono, thật hào phóng!」
Laura cởi mũ Haku ra và đội lên cho Misaki.
Misaki có vẻ rất vui mừng khi được đội chiếc mũ Haku mà cô hằng mong ước, nhưng bản thân Haku lại phản ứng hoàn toàn trái ngược.
「Pii!」
Haku nhanh chóng đứng dậy như thể trạng thái thư giãn của cô lúc nãy chỉ là một trò hề, giang rộng cánh và trở lại đầu của Laura.
Toàn bộ hành động trên được thực hiện ở tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.
Họ cũng bất ngờ vì sự thật rằng Haku có thể di chuyển nhanh đến như vậy.
「Uu… rốt cuộc cũng chẳng được nếu đó không phải là đầu của Lauraemon-dono nhỉ…」
「Ahaha……mà, cô bé sẽ tự lập khỏi cha mẹ khi lớn lên thôi.」
「Em sẽ chết mất nếu đặt con bé trên đầu khi nó lớn lên thôi.」
Vâng, đúng là vậy.
「Bắt được một con rồi.」
Trong khi Laura và Misaki vẫn còn đang phấn khích vì Mũ Haku, Anna đã bắt được 1 con cá.
「Ku…Anna-san, cậu khá lắm. Tuy nhiên, lần tiếp theo nhất định sẽ là tớ!」
Charlotte than vãn, thật sự rất bực bội.
Tuy nhiên, con cá tiếp theo là do cần câu của Misaki bắt được.
Và tiếp theo là, Laura.
「T-Tại sao chứ……!?」
Chẳng thể nào mà những cô gái khác có thể biết được dù cho cô có than vãn với một gương mặt gần như sắp khóc đến nơi.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm trạng của cá-san.
「Dù vậy, câu cá ở đây tốt thật nhỉ. Cũng có rất nhiều cá ở trong cái hồ gần nhà của em, nhưng em không thể bắt được nhiều cá như thế này đâu.」
Tổng cộng, mọi người đã bắt được hết thảy là 21 con cá.
Tuy nhiên, Charlotte không thể bắt được lấy 1 con. Cô trông có vẻ rất buồn về việc đó và sắp khóc đến nơi.
「U-Uu…」
「Yosh, yosh.」
Anna dỗ Charlotte nức nở bằng cách xoa lên đầu cô ấy. Đúng là một cảnh tượng thật dễ chịu. Đúng là một tình bạn đẹp.
「……À rế? Số cá giảm xuống thì phải?」
Họ lẽ ra đã gom đủ số cá mà mọi người bắt được về đây rồi mà.
Nhưng, dù có đếm đi đếm lại bao nhiêu lần đi nữa, họ chỉ thấy có 16 con cá.
5 con còn lại đi đâu rồi?
「Đừng có nói là……có trộm nhé!?」
「Tớ chả thể nghĩ ra được tên trộm nào lại phải cố gắng đến thế chỉ để lấy đi 5 con cá rồi biến mất đâu.」
Misaki nói cũng có lí.
Tuy nhiên, những con cá thật sự đã biến mất.
Chúng không có tự mọc chân ra và chạy đi mất đâu nhỉ?
「Pii~」
Tôi nghe thấy giọng của Haku ở phía sau.
Mà giờ mới để ý, cái mũ Haku mà tôi đội từ nãy đến giờ bỗng biến mất khỏi đầu tôi trước khi tôi kịp nhận ra.
Tôi không để ý mấy về việc đó bởi tôi đang tập trung câu cá.
「A! Haku, thì ra nhóc là thủ phạm!」
「Pi?」
Nhìn Haku kìa, có một cái đuôi cá trong miệng nó kìa.
Tuy nhiên, Haku có vẻ không hối lỗi gì, và nuốt nó.
Đúng là phạm tội ngay giữa ban ngày!
「Em không được làm như thế đâu! Một mình ăn cá do mọi người bắt được như thế.」
「Đúng vậy. Chắc chắn là khi nướng nó lên sẽ ngon hơn là ăn sống đấy!」
Misaki nói một điều chẳng liên quan gì.
「Lauraemon-dono là một pháp sư. Cậu hãy nấu những con cá bằng phép thuật cho Haku-sama đi.」
「Ể, không, hãy ăn cùng nhau chứ, đâu chỉ mình Haku thôi đâu.」
「Cũng được. Dù sao thì, ăn sống rất nguy hiểm.」
Mà, sẽ rất nguy hiểm nếu con người ăn sống một con cá, những rõ ràng Haku là một con rồng mà, liệu có sao không?
Trên thực tế, con bé ăn nó một cách ngon lành.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn đồng ý với ý tưởng nấu chín con cá.
Laura cũng muốn nhanh chóng ăn cá mình bắt được.
Và thế là, Laura xếp những con cá thành hàng trên một tảng đá phẳng, và tạo lửa từ bàn tay mình.
Nếu đạt đến trình độ của Laura thì, ta có thể nướng cá bằng cách tạo lửa trên bàn tay với hỏa lực thích hợp.
Sau khi nó chín vàng được một mặt, cô liền lật cá lại và tiếp tục thực hiện công việc.
「Đây, tớ nấu chín hết rồi đây!!」
「Ồ, không hổ danh là Lauraemon-dono!」
「Jyururi.」
「Mới chừng này, thì tớ cũng làm được!!」
Và, họ nhặt một vài cành cây thích hợp, rửa sạch chúng ở con sông, và dùng chúng làm vật thay thế cho những cái nĩa.
Như thế là việc chuẩn bị để ăn đã hoàn tất.
Tôi ăn nó.
Bên ngoài rất giòn. Chất béo bên trong tràn vào miệng.
Ngon. Rất là ngon.
「Con cá mình tự bắt được thật là ngon nhỉ~」
「Tớ đồng ý.」
「Ngon quá desuwaa~」
「MoguMogu, MoguMogu.」
Thật lạ là ngay cả Chartlotte dù không bắt được con cá nào cũng nhận được『bonus hương vị do mình tự bắt được』, nhưng cô trông rất mãn nguyện, thế là đủ rồi.
「Đây, Haku, em cũng ăn đi. Nó ngon hơn khi em ăn sống đấy em biết không.」
Laura đặt một con cá nướng trước mắt Haku và con bé mắt đầu ngấu nghiến nó.
「Pii~!!」
Có vẻ như cá nướng cũng rất ngon đối với khẩu vị của một Thần Thú.
Con bé ăn sạch cả con một cách nhanh chóng.
「Lúc nãy em đã ăn 5 con rồi, nhưng em vẫn còn đói sao? Không cần phải vội vàng đâu. Vẫn còn nhiều cá lắm.」
Haku cũng bắt đầu thưởng thức con cá thứ hai.
Và khi con bé sắp sửa ngấu nghiến con cá thứ ba.
Nó bắt đầu nhìn về những con cá nướng đang xếp thành hàng trên tảng đá và đăm chiêu.
「……Có chuyện vì vậy? Haku?」
「Pii!」
Haku gật đầu thật mạnh và phun ra lửa.
Đó thật sự là một ngọn lửa tuyệt vời.
Nó là một ngọn lửa cuồng bạo hoàn toàn khác với ngọn lửa vừa phải mà Laura tạo ra khi nãy.
「Haku-sama, thật tuyệt. Thật đáng ngưỡng mộ là người đã có thể phun lửa dù chỉ mới được sinh ra!」
「Misaki-san, giờ không phải lúc để khen đâu! Mấy con cá đã thành than rồi đấy… ôi, Haku, sao em lại làm như vậy chứ!?」
Laura chất vấn Haku bằng giọng nghiêm khắc với ý định muốn mắng con bé.
Tuy nhiên, Haku không hề nhận ra rằng mình đang bị mắng, và ưỡn ngực ra trước những con cá bị cháy đen. Nó trông có vẻ rất từ hào vì điều đó.
「……Haku. Đừng có nói là, em nghĩ rằng càng nướng thì con cá càng ngon đấy chứ?」
「Pi!」
Tôi không biết con bé nói gì, nhưng tôi có thể hiểu được những gì Haku đang nghĩ thông qua biểu cảm và hành động.
Nó hoàn toàn nghĩ rằng nó đang làm một việc rất tốt.
Tôi phải mắng con bé, nhưng tôi không thể.
Tuy nhiên, sự tự tin của Haku không kéo dài được lâu.
Haku cắn một miếng vào con cá đã cháy đen.
Và 「Piiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!」, con bé phun ra sau khi hét lên một tiếng như vậy.
Tất nhiên rồi. Chỉ nhìn thôi đã thấy kinh tởm rồi.
「T-tớ chỉ mới ăn được 2 con…….Uu.」
Charlotte bắt đầu nức nở sau khi thấy những con cá bị biến thành than.
Mình phải nhờ Anna-san an ủi cô ấy thôi, nhưng khi nhìn sang, tôi thấy Anna cũng bắt đầu khóc.
「Không có gì nặng nề hơn nỗi buồn của dạ dày cả…」
「Ôi không, hai người, xin đừng có khóc mà… mình phải làm gì đây, đây là lỗi của mình… Mình là mẹ của Haku, nhưng, nhưng không thể trông nom được nó……ueeeeeeeeeen!!!」
Laura có cảm giác đang bị nghiền nát bởi tội lỗi.
Và thấy Laura như vậy, Haku cũng bắt đầu khóc.
「Piiii〜……Piiiiiiiiiiiiii!!!!」
「K-không phải là lỗi của Haku đâu… tất cả là vì sự vô trách nhiệm của chị…」
「Không phải lỗi của Lauraemon-dono đâu! Cậu không cần phải nặng lòng… ahh, Haku-sama, xin đừng khóc nữa mà… tôi phải làm gì mói được đây, làm mọi người nín khóc sao? Uwaaaaaan!」
Tất cả mọi người đang hiện diện ở nơi đó đều hả họng ra và bắt đầu khóc nức nở vì những lí do rất phức tạp và kì lạ.
Sự tàn phá chỉ tạo ra nỗi buồn.
Và, nó sẽ kéo theo một chuỗi buồn đau khác.
Đó là bài học của ngày hôm nay.
Tuy nhiên, con người thường ngay lập tức quên đi bài học của mình.
Cụ thể hơn là, khi một mùi hương thơm ngất bay từ phía ngôi làng đến khi trời sập tối, họ hoàn toàn quên đi nỗi buồn đau của mình và bắt đầu đi theo sự cám dỗ của mùi hương đó.