Chương 50 – Nhặt được một quả trứng bự desu
Trong cái ngày mà chỉ còn một tuần nữa là kì nghỉ hè kết thúc.
Buổi luyện tập buổi sáng kết thúc như thường lệ.
Đó là khi ba cô gái, Laura, Charlotte và Anna thảo luận những thứ như “ừm, phải chơi cái gì đây ta.”
「T-tớ đã nhận ra một thứ rất quan trọng desu wa!」
Đột nhiên, Charlotte lên tiếng.
「Là gì vậy? Chị nghĩ ra một trò chơi rất tuyệt sao?」
「Laura-san, em thật là vô tư! Chúng ta vẫn chưa làm được bài tập về nhà nào cả đấy…!」
Bài về nhà.
“Hmm, rốt cuộc nó là cái gì vậy nhỉ?” Bộ não Laura hoảng loạn.
Nhưng tất nhiên, cô biết được ý nghĩa của nó.
Mà bởi vì cô ấy biết được, thế nên cô mới không muốn hiểu được nó.
「Có rất nhiều bài về nhà được giao về trong kì nghỉ hè… nhưng chúng ta thậm chí còn chẳng đem chúng theo đến đây nữa desu wa!」
Laura toát mồ hôi lạnh.
Cơ thể cô run lên và hai hàm răng cô kêu cành cạch.
「Charlotte… cậu vừa làm cho chúng ta nhớ lại cái thứ quái quỷ gì vậy chứ… Tớ ước là chúng ta hoàn toàn không nhớ lại nó.」
Anna cũng run người giống vậy, và gương mặt của cô trở nên rất xanh xao.
Đó là một ví dụ về biểu cảm của một người khi cảm thấy một mối nguy hiểm chết người.
「Sao lại không nhớ lại nó được chứ desu wa!? Vẫn còn một tuần mà desu wa. Chúng ta cần phải nhanh chóng trở lại kí túc xá, còn không thì sensei sẽ giết chúng ta sau khi kì nghỉ hè kết thúc mất!」
「…lúc này thì chúng ta sẽ không thể kịp được đâu. Đằng nào thì tớ cũng sẽ bị xử, nên tớ muốn được vui vẻ, ít nhất là trong kì nghỉ hè này. Đồng thời, tớ sẽ xóa bỏ bài về nhà ra khỏi bộ nhớ của tớ.」
「Trốn tránh thực tại là không có tốt đâu desu wa! Nào, Laura-san cũng nên ngừng trố mắt ra và bắt đầu trở về thôi nào!」
Laura và Anna đã hóa đá với đôi mắt của mình trở nên trắng bệch, để cho Charlotte phải sắp xếp lại hành lí cho cả ba người.
Rồi họ giải thích tình hình với Bruno và Dora, nói với họ rằng họ sẽ trở về sớm hơn.
「Ara, ara. Các con quên làm bài về nhà thì đành chịu thôi nhỉ. Lần sau khi đến đây, hãy chắc chắn rằng sẽ mang chúng theo nhé.」
「Về đây và chơi bất cứ lúc nào nhé. Và, Laura và Anna! Đừng có bỏ bê việc tập kiếm đấy!」
Được Dora vẫy tay với một nụ cười và Bruno rơm rớm nước mắt tiễn đi, cả ba cô gái lên đường với Kinh đô là điểm đến của họ.
Họ đang gấp, nên họ đã không đi xe ngựa mà tự mình đi bộ.
Cũng giống như họ đã từng làm vài lần lúc trước, tận dụng dòng khí trượt với Laura dẫn đầu, theo sau là Charlotte và Anna, họ chạy hết tốc lực trên đường.
Như thế này thì, họ sẽ có thể đến được đó trước khi mặt trời lặn.
Tuy nhiên, sau khi họ trở về được kí túc xá, thứ đang chờ đợi họ chính là bài tập về nhà.
『Có cách nào để chúng ta không cần phải làm bài về nhà không vậy――』
Nhưng khi Laura dang suy nghĩ về hành vi sai trái đó, con đường họ đi hòa vào dòng sông Mezzel.
Nó chính là sông Mezzel nơi bộ ba bí ẩn 『Paja-Rangers』 đã đánh bại con Leviathan, và cứu được nhóm lớn『Hồng Khiên』.
「À rế? À rê rế?」
Laura phát hiện một vật thể kì lạ đang trôi trên dòng sông và dừng lại.
Nó rất bất ngờ, vậy nên cái ba lô ở sau lưng cô đập vào mặt Charlotte.
「Hyan!」
Tiếp theo, ba lô của Charlotte lại đập vào Anna.
「Hauu!」
Và Laura, người bị đẩy từ phía sau… ''*Pyoo~n*'', bay đi.
Cô ấy chỉ bị đẩy đi bởi hai cô bé khác, nhưng họ đang chạy với tốc độ được tăng cường bởi phép thuật cường hóa và dòng khí trượt.
Động năng đó chỉ có thể được diễn tả là rất lớn.
Nó đủ để thổi bay cô bé Laura 9 tuổi.
「Uwaa~, Uwaaaa~~!!」
Nếu cô bình tĩnh hơn một chút thì, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cô sử dụng phép thuật bay, nhưng tâm trí cô đang tràn ngập nỗi lo lắng về đồng bài về nhà của mình và vật thể kì lạ đang trôi đó. Và trong tình trạng đó, cô lại phải đón nhận một đòn tấn công bất ngờ từ phía sau, vậy nên cô chẳng thể thảnh thơi dùng phép thuật bay được.
Laura rơi thẳng xuống sông.
''*Pochan*''
「Laura-san?!!! Laura-saaaaa~ ~ ~n!!」
「Tệ rồi… dòng chảy đang nhanh hơn bình thường, thế nên có thể em ấy sẽ bị cuốn ra biển mất.」
「Không có đâu!」
Laura cuối cùng cũng sử dụng phép thuật bay của mình và trở lại con đường một cách an toàn.
Cơ thể cô ướt đẫm, nhưng sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cô dùng phép thuật lửa để sấy khô mình.
Quan trọng hơn việc đó ――.
「Laura-san, ơn trời em vẫn không sao. Nhân tiện, cái thứ mà em đang cầm đó là…?」
「Em cũng không chắc về nó lắm, nhưng. Nó bị dòng nước cuốn đi nên em nhặt nó lên. Lúc nãy em dừng lại là vì em thấy cái này đấy.」
Vật mà Laura đang ôm trong lòng là một vật thể có hình dạng của một quả trứng.
Nó có màu kem nhạt và sọc màu xanh.
Nó khá là lớn, khoảng gấp đôi đầu của Laura.
Nếu nó thật sự là một quả trứng, nó sẽ là một sinh thể khá là lớn đấy.
「Đừng có nói với chị là, em đang định mang nó về đấy sao?」
Anna thì thầm, và ''*Juru*'', nuốt nước bọt.
「Nếu là một quả trứng to như thế này, rất nhiều omelette sẽ được làm ra… này, em không ăn nó đâu! Em chắc rằng nó là trứng của một loài quý hiếm. Em sẽ điều tra về nó, và báo cáo như một bài tập về nhà về chủ đề nghiên cứu tự do!」
「Đúng là một ý tưởng tuyệt vời, Laura-san. Nếu chúng ta biến nó thành một bài nghiên cứu của ba chúng ta, bài nghiên cứu tự do sẽ xong nhanh thôi.」
Đôi mắt Charlotte rực sáng.
Cô ấy là một người nghiêm túc hơn bất cứ ai nếu nói về việc luyện tập phép thuật, nhưng có vẻ như cô đang định hoàn thành bài về nhà theo một cách rất không nghiêm túc.
「Nhưng, em sẽ làm gì nếu nó không phải là một quả trứng?」
「V-việc đó…」
Laura không nói nên lời trước cái mà Anna đã chỉ ra.
Nếu họ gửi một kết quả nghiên cứu về danh tính của một vật thể trôi trên sông chỉ là một vật có hình quả trứng, Emilia-sensei sẽ không thể bị thuyết phục.
Tuy nhiên, đó là một sự lo lắng không cần thiết.
Bởi vì.
「Wa! Quả trứng này, giờ nó đang động đậy!」
Thứ nằm trong quả trứng động đậy đến mức người ôm nó là Laura có thấy rõ được.
Không nghi ngờ gì nó là một sinh vật sống.
Vấn đề là ―― cái gì nằm ở bên trong?
「Hai người định làm gì nếu cái thứ bên trong là một con quái vật hung tợn đây hả?」
Anna đưa ra một câu hỏi đơn giản.
「Nếu nó thật sự là quái vật, thì chúng ta lại càng không thể để nó ở đây được. Chúng ta phải mang nó đên trường nơi có cô hiệu trưởng và em.」
「Ừm, đúng là vậy.」
Anna bị thuyết phục.
「Fu, fu, fu. Còn có cả tớ nữa desu wa!」
「Đúng vậy nhỉ…!」
Và như thế, quả trứng đã được quyết định là sẽ được họ mang về.