Chương 48 – Bruno trở nên vui vẻ
Bruno Edmonds lúc này đã mất đi ý chí của mình, ngồi trong núi, và nhìn vào hư không.
Ông cảm thấy rằng mình sẽ không thể nào trở lại là chính mình được nữa.
Bởi dù gì thì, tất cả những gì ông có đều đã bị phủ nhận.
Bị con gái mình đánh bại chẳng sao cả. Ông nuôi lớn con gái mình trong khi mong ước rằng một ngày con bé sẽ mạnh hơn ông. Ông nghĩ rằng chỉ là việc đó còn quá sớm mà thôi, nhưng đó không thể là thứ làm cho ông tuyệt vọng được.
Về việc con gái mình dùng phép thuật. Ông có thể phần nào tha thứ được. Không, thật ra là, ông không thể, nhưng vì một vấn đề khác nổi lên đã làm lu mờ đi việc đó.
Đúng vậy. Vấn đề số một ở đây là cái con người mang tên Bruno Edmonds, chính ông đã vô thức dùng phép thuật.
『Ai mà ngờ Mode Nghiêm túc bùng cháy ấy lại là phép thuật cường hóa chứ…! Chết tiệt!!』
Ông từng cảm thấy rằng việc đó có hơi lạ một chút.
Ai mà tin được việc ông sẽ mạnh hơn nhiều lần với sĩ khí của mình chứ.
Hơn cả thế, cơ thể ông còn sáng lên và *ShuwaShuwa* ngọn gió còn nổi lên nữa.
Tuy nhiên, ông đã tin rằng “Sĩ khí của mình chỉ là quá tuyệt thôi”.
Ông thậm chí còn thấy tự hào khi nghĩ rằng dù không dùng phép, con người có thể làm được đến như thế.
Nhưng nó, trên thực tế, lại là phép thuật.
Thật trớ trêu.
Sao không ai chỉ ra nó cho ông chứ, ông nghĩ.
Nhưng không, chỉ có một vài lần ông buộc phải dùng Mode Nghiêm túc trong thời gian còn hoạt động mà thôi.
Và đến lúc mà ông sử dụng nó thì, ông đã bỏ lại những người có thể làm vướng chân ông, và chỉ còn lại vợ mình ở bên cạnh.
Lần này, đây là lần đầu mà ông sử dụng nó trước mặt người khác.
Và, con gái ông đã nói “Đó là phép thuật đấy cha.”
Đã đến nước này thì, ông đã không còn có thể cấm Laura sử dụng phép thuật được nữa rồi.
Bời dù gì, chính ông cũng đã sử dụng nó mà.
Hơn nữa, ông thậm chí còn nghĩ rằng “Mình trong Mode Nghiêm túc, không phải rất ngầu sao?”
Mặc dù thực ra là, nó là phép thuật!
『Từ giờ trở đi, tâm trạng của mình phải như thế nào để sống tiếp đây…』
Mọi chuyện sẽ rất đơn giản nếu ông chỉ cần bắt đầu thích phép thuật.
Ông đã nghĩ đến việc đó, và cố sắp xếp lại tâm trí ông.
Tuy nhiên, bất kể có làm gì, thi gương mặt của chị ông vẫn xuất hiện trong tâm trí.
Ông lại nhớ về tên pháp sư đã tháo chạy khỏi con Leviathan bằng cách lấy Dora làm mồi nhử.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, hình ảnh Laura chiến đấu một cách vui vẻ trong khi dùng phép thuật cũng xuất hiện trong đầu ông.
『Con bé lúc đầu hẳn cũng ghét phép thuật lắm. Mình đã nuôi lớn nó mà. Vậy tại sao, sao con bé lại bắt đầu thích phép thuật trong một thời gian ngắn như thế? Chết tiệt, mình không hiểu nữa!』
Bruno ôm đầu lo lắng.
Ông thậm chí còn nghĩ đến việc trở về với cát bụi.
Và vang vọng đến cái nơi mà Bruno đang lo âu ấy, giọng của người vợ yêu dấu của ông cất lên.
「Otou-san, tìm thấy anh rồi.」
Nói vậy, Dora cúi người xuống trước mặt Bruno.
「Em đến đây để đưa anh về sao? Anh xin lỗi nhưng, để anh một mình trong một thời gian đi…」
「Em không thể làm vậy. Bạn của Laura đến chơi nên em sẽ rất rắc rối nếu anh cứ mãi như vậy. Và còn… Anna-chan, làm đi!」
「…Cháu đến đây!」
Dora nhảy thật xa về bên cạnh.
Và ngay sau đó, một cô gái tóc đỏ tay cầm một thanh đại kiếm lao đến chém về phía Bruno.
「HAAAAAAA!!」
Cô gái vung thanh kiếm nhắm vào đầu ông cùng với tiếng hét bùng cháy của mình.
『Ồ, kiếm thuật cũng khá với một cô nhóc đấy』
Trong khi khen ngợi đối thủ của mình, Bruno nắm chặt lấy thanh kiếm đang cắm xuống đât của mình, và vung nó lên.
Nó va vào thanh kiếm của cô gái, chúng đẩy nhau, và, một cách tự nhiên, ông giành chiến thắng trong pha giao kiếm này.
「Kuu!」
Cô gái bị phản đòn, nhảy thật xa về phía sau.
Vừa nhìn vậy, Bruno vừa đứng lên, và vác thanh kiếm lên vai ông.
「Kaa-san. Thế này nghĩa là sao vậy. Em định ám sát anh bằng cách sử dụng bạn của Laura sao?」
「Ara, sai rồi. Anh có thể hiểu được nếu anh nhìn vào ánh mắt của cô bé ấy đúng không. Đó không phải là sát khí, mà là chiến khí.」
Không cần phải nói, Bruno đã lập tức biết được.
Ông biết được rằng kiếm thuật và ánh mắt của cô gái tóc đỏ này rất thẳng thắn.
Đối đầu với cô ấy, ông không thể nào không muốn chỉnh sửa lại tư thế của cô ấy.
「…Bruno-san. Trong kì nghỉ hè này, cháu muốn bác hãy nhận cháu làm đệ tử. À không, xin hãy cho cháu được làm đệ tử của bác.」
Có vẻ như con bé không quen việc dùng kính ngữ, và phải sửa lại lời mình một cách khó khăn.
「Một đệ tử, sao. Ojou-chan, cháu có muốn được mạnh hơn không?」
「Dạ có.」
Ông nhận được một câu trả lời ngay lập tức.
「Sao cháu lại muốn được mạnh hơn?」
「…dạ để bày tỏ sự biết ơn của mình đến những người đã nuôi lớn cháu, cháu cần tiền ạ.」
「Vậy sao. Vậy nếu như cháu có tiền thì, cháu không cần mạnh cũng được sao?」
Cô gái tóc đỏ suy nghĩ một lúc, và rồi lắc đầu.
「Dù thế, cháu vẫn muốn được mạnh hơn. Cháu muốn giỏi kiếm thuật hơn. Bởi, kiếm thuật rất vui mà.」
Đúng vậy, kiếm thuật rất vui.
Bruno đã có thể trở nên vui vẻ miễn là ông có thể tiếp tục vung kiếm.
Không có phép thuật cũng chẳng sao cả.
「Vậy, đây là câu hỏi cuối cùng. Sao cháu lại muốn thành đệ từ của ta? Hôm qua, ta đã thua Laura mà. Nếu muốn một người thầy, không phải Laura sẽ tốt hơn sao?」
「Đúng thật là Laura đã thắng. Laura rất mạnh. Nhưng, em ấy chỉ mạnh mà thôi. Còn về kiếm thuật, Bruno-san trông tuyệt hơn nhiều.」
「Tuyệt sao…」
Bruno cảm thấy được thứ gì đó từ sâu thẳm trong tim.
Cái gì vậy chứ, ông băn khoăn.
Mới vừa nãy thôi, ông vẫn còn đang rất chán nản, nhưng lúc này, ông đã tràn đầy động lực.
「Được rồi. Những câu hỏi kết thúc ở đây. Giờ việc còn lại chỉ là bài kiểm tra thử năng lực thôi. Dù cho cháu có quyết tâm đi nữa, nếu chỉ khá mạnh thôi thì cháu không thể thành đệ tử ta được đâu.」
「Cháu biết rồi… cháu đến đây.」
Và rồi, trận đấu kiếm giữa Bruno và cô gái tóc đỏ đã bắt đầu.
Tất nhiên, nó không phải là một trận đấu thật sự.
Để thấy được sức mạnh của cô gái, Bruno bắt đầu phòng ngự ngay từ đầu, chỉ để thấy được cô ấy sẽ tấn công như thế nào.
Thanh đại kiếm dài bằng chiều cao cô ấy, cô sử dụng nó với tốc độ kinh hoàng.
Nếu chỉ về tốc độ, cô ấy đã đạt hạng nhất rồi.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cô lập tức được giới thiệu làm mạo hiểm giả Hạng C. Không, ngay cả là Hạng B cũng chẳng vấn đề gì.
Tuy nhiên, điểm yếu của cô rất rõ ràng.
Nếu là trước những đối thủ yếu, cô có thể áp đảo được họ chỉ bằng tốc độ, nhưng kiếm thuật của cô lại rất đơn giản.
Cô đã cố gắng hết sức để có thể thêm động tác giả vào vài chỗ, nhưng cô lại quá thiếu kinh nghiệm.
「Hiểu rồi. Giờ, ta sẽ tấn công. Cố mà thủ đi nhé.」
「!!」
Cô gái lưỡng lự chỉ một nửa khắc trước sự thay đổi tình thế, nhưng cô cũng có thể vừa vặn đỡ được đường kiếm của Bruno.
Với một đứa trẻ, cô có phản ứng rất tốt, Bruno nghĩ.
Cứ như thể cô đã biết trước chuyển động thanh kiếm của Bruno vậy.
「Ojou-chan. Có phải, cháu đã đấu kiếm cùng Laura trên trường không?」
「Cháu đã luyện kiếm hằng ngày với Laura.」
「Ồ vậy sao. Laura, con bé đó, nó cũng không thật sự bắt đầu ghét kiếm nhỉ.」
Vừa hưng phấn lên vì việc đó, Bruno tiếp tục tung ra những đường kiếm.
Tất nhiên, ông đang kìm chế sức mạnh rất nhiều.
Nếu ông không làm như vậy, cô gái tóc đỏ đó đã bị cắt thành từng lát rồi.
Dù vậy, ông nghĩ rằng những chuyển động của cô gái rất xứng đáng với những lời khen của ông.
Cô có thể phản ứng tốt trước cả những đòn đánh mà ông nghĩ rằng mình đã hơi quá tay.
「…Bruno-san. Chỉ phòng ngự thôi thì chán lắm, cháu cũng sẽ tấn công đây.」
「Ồ, tinh thần tuyệt đấy. Làm đi nếu có thể!」
Trong nháy mắt, chuyển động của cô gái thay đổi một cách chóng mặt.
Cơ thể cô ấy sáng nhẹ lên, và tốc độ của cô ấy gần như tăng gấp đôi.
『Đây là Mode Nghiêm túc bằng sĩ khí… không, đây là phép thuật cường hóa!』
Với việc đó, Bruno bị bất ngờ.
Tuy nhiên, ông không phải là một kẻ sẽ bị thương chỉ bởi chừng này.
Ông chỉ toát một chút mồ hôi lạnh thôi.
「Ojou-chan, cháu giỏi đấy. Ta hỏi lại, cháu tên là gì vậy nhỉ?」
「Anna Arnett.」
「Vậy sao, Anna-chan nhỉ! Đúng như ý cháu, trong kì nghỉ hè này, ta sẽ nhận cháu làm để tử của ta. Nhưng, việc này thật vui, hãy chiến đâu thêm chút nữa nào!」
「Đúng như ý cháu muốn, desu.」
Và rồi từ đó, một vài phút sau, Bruno tiếp tục chơi đùa với Anna.
Đó là một khoảng thời gian rất, rất vui.
Ông nhớ lại khoảng thời gian mà ông dạy kiếm cho Laura.
Ông không quan tâm gì đến việc đối thủ của mình đã dùng phép thuật cường hóa cả.
Tiên phong thật tuyệt. Kiếm thật tuyệt.
Và cho dù nó có lẫn phép thuật vào đi nữa, thì thứ gì tuyệt nó vẫn sẽ tuyệt.
『Ra vậy, đúng là một chuyện đơn giản!』
✦✧✦✧
Laura và Charlotte đang quan sát trận chiến giữa Bruno và Anna ở một lùm cây gần đó.
「Anna-san, ơn trời là cậu ấy đã được nhận làm đệ tử một cách an toàn desu wa.」
「Vâng. Đồng thời, Otou-san cũng vui vẻ trở lại rồi. Ơn trời ~」
Và trong khi hai người họ đang nói chuyện như vậy, Dora nhanh chóng tiếp cận họ.
「Fufufu, đúng như dự đoán. Cha con thật thảm hại khi chán nản, nhưng rồi sẽ vui lên chỉ với một chút cơ hội thôi. Đúng là một con người đơn giản.」
Dora nói như thể đang hồi tưởng lại một thứ gì đó.
Nhất định là sẽ có nhiều thứ mà Laura không thể nào biết được.
『Hai người họ, trước khi trở thành bố mẹ mình, họ là hai vợ chồng nhỉ ~』―― Những suy nghĩ như thế trỗi dậy đôi chút bên trong Laura.