Chương 39 – Nhà cửa đã tan nát hết cả rồi desu
Laura, người vừa thôi lo lắng nữa, thậm chí còn bắt đầu những suy nghĩ như "Có con quái vật nào đó xuất hiện hay gì đó đi chứ~"
Nhưng thật không may, họ về đến Mielevern mà không gặp phải bất cứ con quái vật nào.
Những con quái vật mà Laura không gặp được, chúng có lẽ phải biết ơn thần định mệnh.
「Bàc tài-san, cảm ơn rất nhiều.」
Laura và các cô gái cúi đầu trước người tài xế đã đưa họ đi xa như vậy.
Rồi, người tài xế vẫy tay mà không nói gì, và rồi đánh xe ngựa trở lại hướng kinh đô. Đến cuối cùng thì người đó vẫn là một người kín tiếng.
「Đây là quê nhà của Laura sao... nó đúng là một thị trấn rất xinh đẹp bên hồ nước desu wa.」
「Những con cá trông ngon quá.」
Charlotte và Anna đưa ra bình luận của mình.
Laura cũng cảm thấy rất nhớ quê nhà của mình sau một thời gian dài, và bị say mê trước khung cảnh hồ nước và thị trấn.
Đồng cỏ và cánh rừng trải rộng bát ngát quanh hồ nước, và xa hơn tí nữa còn có những dãy núi.
Đó là một khung cảnh rất hữu tình.
Người ta nói rằng ta chỉ có thể biết được vẻ đẹp của quê hương mình lần đầu sau khi rời khỏi đó, mình tự hỏi nó có phải giống như thế này không nữa.
Nó trông đẹp hơn cả lúc trước.
Tuy nhiên, sẽ chẳng có gì xảy ra nếu cứ đừng thờ người ra trước cổng thị trấn lâu như vậy.
Laura kéo theo hai người bạn của mình, và bắt đầu đi bộ về nhà.
Và ngôi nhà mà cô lần đầu trở về sau vài tháng xa cách... vì lí do nào đó, nó lại tan hoang.
「Ê~tô...Có phải mình đi nhầm đường rồi không ta?」
Và như thế, cô cố đánh lừa bản thân mình, nhưng hiện thực vẫn không thay đổi.
Ngôi nhà với cửa kính vỡ và nhiều lỗ trên bức tường gạch này, không gì khác ngoài ngôi nhà của Laura.
Ít ra thì, có một mảnh vải đang che cửa sổ lại và những cái lỗ trên tường được giấu sau những món đồ nội thất, và cũng đã có vài sửa chữa tối thiểu rồi.
Tuy nhiên, cô tự hỏi không biết chuyện quái gì đã xảy ra mà nó lại trở nên tồi tệ thế này.
「L-Laura-san... có phải một con rồng hay thứ gì đó đã tấn công khu vực này hay gì đó không...?」
「Em có gây thù chuốc oán gì với rồng không vậy?」
「Không... theo lời của Otou-san và Okaa-san thì, họ đã tiêu diệt toàn bộ số rồng mà họ gặp được, nên sẽ chẳng có thù oán gì đâu. Dù sao thì chúng chẳng thể thù hận được nếu đã chết rồi mà...」
Khi cô giải thích như vậy, hai cô gái run rẩy nói bằng giọng run run "Chuyện quái gì với câu chuyện rùng rợn đó vậy".
Không nói đến Anna, nhưng có vẻ như với cả Charlotte Gazard người đến từ một gia tộc pháp sư, câu chuyện cô vừa nói vẫn đáng sợ kinh khủng.
Tuy nhiên, trên thực tế, những ghi chép về việc bố mẹ của Laura tiêu diệt những con rồng hẳn vẫn còn được lưu lại trong Hội Mạo hiểm giả.
Nó không phải nói xạo, cũng chẳng phải nói khoác.
Laura đã được những con người như thế nuôi lớn.
「Ara? Mẹ nghĩ đã nghe thấy tiếng ai đó, nhưng không phải là Laura đó sao!」
Và từ trong cửa kính ở tầng hai, người đã sinh ra Laura ló mặt ra.
Đó là mạo hiểm giả cấp A, Dora Edmonds.
「Okaa-san, còn về rồi đây! Sao nhà mình tan hoang vậy mẹ?!」
「Àà, cái này hả. Chỉ là xung đột hôn nhân thôi. Đợi chút, mẹ sẽ xuống ngay đây.」
Xung đột hôn nhân.
Nghe thấy những từ đó, đôi mắt Laura trắng bệch ra.
Charlotte và Anna cũng đứng hình.
Theo như nội dung bức thư gửi cho Đại Pháp sư, họ biết rằng có một sự bất đồng quan điểm giữa bố mẹ cô, nhưng ai mà ngờ họ lại đánh nhau đến mức xém phá nát ngôi nhà như vậy chứ.
Trước mắt Laura người đang đứng hình cục bộ, mẹ cô liền nhảy xuống từ tầng hai như kiểu *Pyon*.
Dù cho bà đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng có vẻ như bà đang thể hiện rằng bà vẫn còn trẻ.
Trên thực tế, vẻ ngoài của mẹ vẫn phù hợp với một người chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi.
Nhưng tuy nhiên, Laura đã tự mình đưa bạn đến, nên cô muốn mình hành động bình tĩnh và chững chạc.
「Mừng con trở về, Laura. Có phải con về là vì giờ là kì nghỉ hè không? Ít ra thì con cũng phải gửi một bức thư cho mẹ trước chứ. A, con biết là mẹ có gửi thư đến cho Đại Pháp sư-sama chứ? Con biết không, mẹ đã đến xem con trong giải đấu. Laura, con đã mạnh hơn rồi nhỉ. Dù là mẹ không ngờ là con ở trong Khoa Phép thuật. Ơn trời là Laura vẫn vui vẻ. Okaa-san nghĩ rằng trờ thành một tiên phong là việc nên làm, nhưng mẹ tôn trọng cảm xúc của Laura. Ara? Và hai con là bạn của Laura sao? Ôi trời, xin lỗi vì đến giờ cô mới nhận ra nhé.」
Mẹ cô ấy nói tất cả cùng một lúc, bị thuyết phục bởi chính bản thân mình, và gọi Laura và những cô gái vào nhà.
Đó thật sự là một vẻ phấn khích đầy hoài niệm.
Tuy nhiên, với Charlotte và Anna, những người không quen với việc đó, họ biểu lộ một gương mặt hoàn toàn sửng sốt.
Chẳng thể trách họ được.
Đến cả Laura, cô đôi lúc cũng không thể bắt nhịp được với mẹ cô mà.
「Ba người các con, có chuyện gì sao? Đừng ngần ngại mà.」
「V-vậy, cháu xin phép.」
「...Cháu xin phép.」
「Ara, thật là những cô gái lễ phép~」
Mẹ Dora của cô cười hạnh phúc đầy mãn nguyện, bảo Laura và các cô gái ngồi vào bàn ở phòng khách, và rót trà cho họ.
Tuy nhiên, cả bàn và ghế đều có đầy những vết tích rằng chúng đã bị đập nát rồi lại được sửa lại.
Cũng có cả những vết nứt trên tách trà, và trà đang chảy ra ngoài qua vết nứt.
Laura và các cô gái vội uống nó.
「À nô, Okaa-san của Laura-san. Tên của cháu là, Charlotte Gazard. Cũng giống như Laura, cháu cũng ở trong Khoa Phép thuật, và chúng cháu sống chung một phòng kí túc xá.」
「Cháu là Anna Arnett. Khoa Chiến binh. Cháu thường luyện kiếm với Laura sau giờ học.」
「Các cháu lễ phép quá. Hai cháu, cô cũng thấy hai cháu ở giải đấu trong trường nữa. Những cô bé thời nay, các cháu thật mạnh thậm chí còn trước cả khi tốt nghiệp nhỉ. Đặc biệt là, trận chung kết của Charlotte-san thật ấn tượng. Mà, có vẻ như cháu có thua Laura nhà cô một chút nhỉ. À, tên cô là Dora Edmonds. Cô là mẹ của Laura~. Eh, cô là một bà mẹ dù cho cô trông trẻ như vậy sao? Ôi trời, các cháu thật khéo nịnh người khác đấy!」
Chẳng có ai khen ngợi cô ấy cả, nhưng Dora trông có vẻ rất hạnh phúc.
Chẳng có lí do nào để dội gáo nước lạnh vào cô ấy cả, nên Laura và các cô gái cứ yên lặng quan sát.
Và Laura, cô chờ đợi, xem thử liệu có phải đã đến lúc mẹ cô cảm thấy đủ hạnh phúc rồi hay chưa, và hỏi câu hỏi mà cô đang thắc mắc nãy giờ.
「Ne~, Okaa-san. Otou-san đi đâu rồi vậy?」
Ngay khi cô hỏi vậy, nụ cười đáng yêu trên gương mặt Dora bỗng biến thành bộ mặt buồn bã.
「Con không hề có cha! Mẹ đã một mình sinh ra Laura, và tự mình nuôi con lớn. Mẹ đã quyết định là như thế rồi!」
「Ểêê~...」
Có phải ý mẹ là, mẹ sinh con trong khi vẫn còn là một trinh nữ hay gì sao.
Nhìn thấy mẹ mình đang tự tạo ra hoàn cảnh không tưởng như thế cho bản thân,
Laura trở nên chắc chắn rằng cái xung đột hôn nhân giữa họ không phải là một việc đơn giản.