Kenkyo, Kenjitsu o Motto ni Ikite Orimasu

chương 118

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit : Lice

"Hình như dạo gần đây tôi nghe nói rằng có một cô bé đàn em năm 2 đang có phong độ học tập khá tốt" Chủ tịch hội Pivoine cất lời.

Sau khi Wakaba - chan giành được hạng nhất thì những học sinh khác cũng bắt đầu cư xử khắc nghiệt với cô ấy hơn.

Tôi thấy nó chẳng khác nào đang làm mấy chuyện khùng điên vô nghĩa cả, dù sao thì cổ đạt được nó là dựa vào thực lực. Tôi mơ mình có thể lên được hạng nhất một ngày nào đó. Hạng nhất....Thật tuyệt...

Bớt mơ lại đi thôi, top 5 đã là rất tốt rồi

...

Không không, dù là hạng 10 đi nữa thì... Nếu mình có thể lên được hạng 10 thì mình đã mừng như điên và nhảy điệu múa bụng rồi ý chứ.

Trở lại chủ đề chính nào, Kaburagi và Enjou vốn dĩ được xem như niềm kiêu hãnh của hầu hết học sinh Zuiran 'thuần chủng'. Vả lại Wakaba - chan đe dọa vị thế của bọn họ từ hồi năm nhất cũng là chuyện bọn họ không thể nào chấp nhận được rồi.

Cũng có kha khá Học Sinh Bên Ngoài làm rất tốt nữa, nhưng Wakaba - chan lại là cái bia nhắm nổi bật hơn cả chỉ vì ngoại hình của cổ. Trông giống hệt một thường dân tầm thường. Không chỉ vậy đôi khi cô ấy sẽ lại nhìn vào khoảng không với cái miệng há hốc, hệt như một đứa ngu vậy.

Vì những nguyên do ấy mà có khá nhiều người bình phẩm như thế này:

"Đó là người đã 'hạ gục' họ ư?"

"Mấy người có chắc là cô ta không gian lận gì cả chứ?"

Kaburagi và Enjou còn quất cho thêm cái bonus khi nhắc đến cổ khá nhiều lần nên làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Enjou thì bỏ sang bên, còn tên Kaburagi thì khác, tên đấy chưa từng nói chuyện với con gái bao giờ cả. Hắn ta lại chịu chủ động nói chuyện với cô ấy thì chả khác gì đang khuấy vũng nước chứa đầy cảm xúc ghen tị của một số đứa con gái càng thêm đục cả.

Một vài cô gái trong nhóm của tôi cũng không mấy thân thiện gì với cổ nữa.

Thực ra thì, bọn họ đôi khi sẽ lại cổ vũ tôi mấy câu như :"Hãy thật cố gắng nhé, Reika - sama!". Vấn đề tôi phải cố gắng cái quái gì cơ?

Thiệt là tới tận bây giờ vẫn chẳng có ai trong số họ nhận ra rằng tôi đã rất cố gắng hết sức cho bài thi giữa kỳ rồi.

Ngay bên cạnh 3 cái dòng to đùng 'Takamichi', 'Kaburagi' và 'Enjou', không ai nhận ra là có một dòng được ghi là 'hạng 29 Kisshouin Reika' đang chình ình ở đó cả. Đến tận lúc bảng thông báo xếp hạng bị dỡ xuống cũng chẳng có ai phát hiện ra....

Mình đã rất cố gắng nhưng chẳng ai khen mình cả. Thậm chí đến nhận ra cũng không có. Buồn quá...

Vì thế mà tôi quyết định lên kế hoạch tự tạo niềm vui cho mình.

Tôi phải canh chuẩn thời gian lúc Onii - sama trở về nhà, ngay lúc ấy phiếu điểm của tôi sẽ lại như thường lệ rơi rớt đâu đấy ở phòng khách. Đương nhiên là nếu chỉ làm cho chúng nằm trơ trội ở đó thì đáng ngờ chết được, thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn những 'phụ kiện' khác như sấp bài tập được in, bút rồi lại thước thêm cả tập để ghi chép, vân vân và mây mây. Còn tôi thì sẽ giả đò như lục lọi cặp sách tìm thứ gì đấy và rồi phiếu điểm sẽ vô tình rơi ra ngoài.

Ừm? Lạ nhỉ. Onii - sama vẫn chưa về nhà nữa?

Kết quả là tôi buộc phải dọn đống dụng cụ học tập vào và chờ đợi. Sau đấy lấy chúng ra lại lần nữa.

...Vẫn chưa về.

Bỏ vô rồi lại bỏ ra.

Sau khi lặp lại quá trình đó vài lần thì cuối cùng Onii - sama cũng xuất hiện.

"Mừng anh về nhà, Onii - sama!"

"Anh về rồi đây. Ồ, mấy thứ trên bàn là gì đây Reika?"

"Em chỉ đang tìm đồ thôi ý mà..."

Tôi lấy tay quơ quào bên trong cái cặp có chút trống trơn, với lượng đồ đạc bên trong không nhiều cũng không ít của mình. Onii - sama! Nhìn kìa nhìn kìa! Đó là bảng điểm của em gái anh đấy!

Để câu thêm tí thời gian, tôi đã đi đo cả cân nặng của mấy cây bút chì máy từng cái một.

Onii - sama! Ngay kia! Ngay trước mặt anh luôn á!

"Hửm? Ồ, đây là phiếu điểm của em phải không?"

Onii - sama cuối cùng cũng phát hiện và nhặt nó lên.

"Ối~ Onii - sama! Đừng có xem nó! Em của anh đang cảm thấy xấu hổ~"

Úi~ Với cái cặp trên tay, mình đã không thể nào ngăn cản Onii - sama nhặt nó lên rồi, ôi không~

"Ái chà! Em đạt được hạng 29 vào lần này này. Em làm tốt lắm Reika!

"Eh~ Anh nói quá rồi~"

"Hạng 29 ở cao trung đồng nghĩa với việc em có tên trên bảng xếp hạng mà, đúng không? Như thế đã là tuyệt vời rồi. Anh nghĩ em xứng đáng có được một món quà sau sự cố gắng này"

"Ehh~ Hạng 29 thì làm sao có thể xứng đáng nhận được quà kia chứ~"

"Anh không nghĩ vậy. Vì đó là phần thưởng cho những nỗ lực của em"

Nói xong, Onii - sama liền nở nụ cười và xoa đầu tôi.

Onii - samaaa~!!

Mày đã làm rất tốt rồi. Nhưng chỉ là không ai biết thôi.

...Hahh, cuối cùng, cuối cùng thì mọi chuyện mình làm thật đáng giá mà.

Ichinokura - san dẫn tôi đi ăn để chúc mừng sau khi kỳ thi kết thúc. Nhưng lần này Mao - chan lại vắng mặt.

Chúng tôi sẽ ăn ở một cửa tiệm bán món Ý mà anh ấy đề nghị. Không phải là một nơi to lớn và đắt tiền, trông nơi này giống một nhà hàng Ý nhỏ.

Cái giây phút chúng tôi đặt chân vào đó, tôi đã có thể ngửi thấy mùi hương của tỏi nướng.

Tôi mở hàng với món mỳ ý sốt thịt bò bằm.Còn Ichinokura - san thì chọn món Pescatore.Chúng tôi còn gọi thêm một cái pizza margherita."Hẳn là em cũng sẽ gọi thêm món Bruschetta"

"À, vâng"

"Có lẽ chúng ta nên gọi salad nữa. Reika - san, em thích loại salad nào?"

"Caprese salad ạ""Thế thì chúng ta sẽ gọi nó. Ah, hình như gọi như vầy thì hơi bị nhiều cà chua nhỉ? Vậy để anh đổi lại món pasta của mình. Nên chọn cái gì đây nhỉ...?

Mình đã cảm thấy lo ngại là có nên giấu đi cái thói ăn uống của mình hay không, nhưng mà từ cái đêm đi ăn kamameshi thì đã lộ cả rồi, giấu gì nữa tầm này.

Ichinokura - san nói rằng đi ăn tối cùng người có sức ăn lớn thú vị hơn nhiều.

Thức ăn lần lượt được dọn lên bàn từng món một, làm tôi cảm thấy như đây là một cuộc thi ăn vậy. Mang hết ra đê !

Nhon tóaaaaa ! Món mỳ ý sốt thịt bò bằm ngon không chê vào đâu được. Mỳ ống dẹp đúng là chân ái mà ! Oa, phô mai trên món margherita đang kéo dài ra kìa !

Òa, thật đấy ! Tại sao món Ý nào có cà chua đều ngon dữ thần vậy ? Không những thế, cà chua lại còn là một loại đồ ăn có thể đốt mỡ thừa nữa cơ. Đã ngon lại có còn ăn kiêng được á ? Không còn từ nào có thể miêu tả ~ Tuyệt vời !

Dù tôi đã no bụng với những món đó. Nhưng tôi vẫn gọi thêm tiramisu ăn tráng miệng.

Khi Ichinokura - san hỏi tôi bài kiểm tra thế nào. Tôi khiêm tốn bảo rằng điểm số vẫn chấp nhận được.

"Mao nói rằng điểm số của em ở trường khá ấn tượng đấy"

"Con bé có vẻ hiểu nhầm gì rồi. Đánh giá cao em quá rồi"

"Anh cũng hi vọng em có thể kèm cặp việc học hành cho con bé"

Uhuhu, để đó em lo. Em, đứng thứ 29 bảng xếp hạng, Kisshouin Reika này, nhắm mắt cũng có thể làm được bài tập về nhà của đám trẻ Tiểu học.

Gần đến giờ về, Ichinokura - san mua cho Mao - chan một ít bánh ngọt vì hôm nay cô bé không thể tới đây. Thế nên tôi đã ngỏ lời trả tiền cho chúng. Dù sao cũng được đãi ăn nhiều bữa rồi, ít nhất thì tôi cũng phải trả cho cái gì đó chứ. Thêm vào đó là tôi ăn cũng khá là nhiều...

Sau khi thuyết phục được anh ấy. Lúc đến quầy thu ngân tính tiền, tôi đã tia ngay bánh quy amaretti và mua nó để mang về."Cảm ơn em vì đống bánh ngọt này. Anh chắc chắn sẽ nói với Mao đây là quà từ em"

"Cảm ơn anh vì đã luôn chiêu đãi em. Thức ăn hôm nay ngon lắm ạ. Món caprese salad đúng là một trong ba loại ngon nhất em từng được ăn"

"Thật sao? Anh mừng vì em thích nó đến vậy. Nhà hàng đó vốn là một nơi rất kén chọn cà chua đấy"

"Bảo sao lại ngon tới vậy. Nhưng phô mai ở đó cũng rất tuyệt nữa"

"Phô mai? Vậy thì lần sau anh dẫn em đi một tiệm risotto(*) nhé? Ở đó có món risotto phô mai xanh rất đáng để thử đấy"

"Risotto!? Em rất thích risotto"

"Thế thì cứ chốt như vậy nhé"

Vào lúc tôi về đến nhà sau bữa tối tuyệt vời với Ichinokura - san, tôi nhìn thấy Onii - sama ngồi đọc tạp chí du lịch. Anh ấy đang có ý định đi đâu à?

Tôi trở về phòng và cho vào miệng một miếng bánh amaretti. Ngon tuyệt...

Nhóm của Tsuruhana-san đã cố bắt giò Wakaba - chan ở hành lang, nhưng Wakaba - chan nhảy qua từng cái một như một cứ như cổ là một vận động viên đang vượt chướng ngại vật vậy.

Và cả trong giờ học thể dục, chỉ mình Wakaba - chan bị buộc phải chơi bóng ném trong giờ chơi bóng rổ...

Tôi hơi lo rồi đó, nhưng trông cô ấy dường như chả chịu ảnh hưởng gì từ việc này, tôi hi vọng là cô ấy có thể vượt qua nó.

Dù cảm thấy không ổn tí nào, thì tôi cũng không thể nhúng tay vào chuyện này nhiều được, dù sao thì cô ấy cũng bị Hội trưởng hội Pivoine chú ý đến rồi.

Chặc. Mình cứ như đang đùn đẩy trách nhiệm vậy, nhưng mà cái thằng cha Kaburagi đang làm trò mèo gì vậy chứ.

Lỡ có gì xảy ra với người định mệnh của hắn thì sao hả?

------------------------

Chú thích:

(*) Risotto: là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem. Nước dùng có thể làm từ thịt, cá hoặc rau củ. Nhiều loại risotto có phô mai Parmesan, bơ và hành tây. Đây là kiểu nấu cơm phổ biến nhất ở Ý.

Truyện Chữ Hay