Trans + edit : Lice
Ririna giờ đã là một học sinh cao trung rồi. Ngược lại với sự lo sợ của tôi, cô nàng này đã không làm nên một cơn thịnh nộ giống như 3 năm về trước, và cũng không có gặp rắc rối gì trong việc kết bạn luôn. Điều làm tôi thấy ngạc nhiên là con bé ấy thực sự đang làm những điều rất tốt cho nhỏ. Đã thế còn tạo ra một phe khác gọi là Những Học Sinh Bên Ngoài và giờ nhỏ đang quản lí phe phái của mình.
Và khi mà nhỏ cũng không phải là Người Ngoài bình thường như bao người khác nhưng lại là em họ của tôi, hiển nhiên là những thành viên của Pivoine cùng khối với nhỏ cũng không thể hó hé phản đối gì. Sử dụng cái tên của tôi như thế trong khi tôi lại chẳng biết gì. Đúng là một con nhóc đáng sợ.
Tôi có yêu cầu đám bạn của con nhóc đó báo cho tôi biết trước nếu nhỏ lại phát điên lần nữa, nhưng mọi thứ có vẻ ổn trong chốc lát.
Mặc dù, tôi có nhận được một báo cáo trước đó rằng con bé đã có những màn tranh cãi nảy lửa với một vài cậu trai đàn em khóa dưới. Mặc dù tôi cũng có lo lắng, nhưng khi biết người đó là tên nhóc Katsuragi Não Chim thì tôi mặc xác nó luôn.
Sau đó, Ririna đi lên lớp của tôi thở phì phì đầy xúc động.
"Tôi vừa bóp cổ thằng nhãi đó đấy !" Con nhóc đó khoe khoang đầy phách lối, và sử dụng những từ ngữ không hợp với một quý cô. Một người dịu dàng như tôi giờ đã hiểu ra từ Bạn Cùng Sở Thích là như thế nào rồi.
Dù sao thì, tôi hy vọng là nhỏ sẽ không làm tổn hại gì đến danh tiếng của tôi ở đây là được.
Ở khối Tiểu học và Sơ Trung, đám con gái cùng khóa với tôi được chia làm 2 phe chính; một là của tôi và một là của Tsuruhana - san. Thế nhưng giờ bọn tôi đã tiến vào khối Cao trung rồi, tất cả những học sinh mang mác Người Ngoài cũng bắt đầu dẫn dắt và cho ra đời phe thứ 3. Đó không phải là điều mà bạn có đủ khả năng để chối bỏ nó.
Cả Fellow Stalking Horse cũng dần trở nên càng lúc càng nổi tiếng trong đám con gái. Mặc dù cả 2 người bọn này đều là Stalking Horse, thì làm thế nào mà các người cứ tránh tôi tránh tà thế chứ hả !? Không phải như vậy là không công bằng hay sao ? Tôi cũng muốn nổi tiếng nữa !
Cũng không phải là tôi không hiểu được cảm giác khi mà một đứa cầm đầu đám con gái bị làm cho hoảng sợ...
Đó là những gì tôi rút ra được, khi mà một vài ngày sau đó tôi nhìn thấy Ririna đang bị đám con trai vây quanh trong căn tin, đã giáng cho tôi một cú sốc khiến tôi không thể ngừng run rẩy.
Tại sao chỉ có mỗi mình mình...
Tôi tự hỏi chẳng lẽ không có ít nhất một thằng con trai nào có hứng thú với tôi sao. Đôi mắt của tôi dán vào đám đông nhưng cứ mỗi lần chạm mắt với tôi thì tên nào tên nấy đều nhìn đi nơi khác trong sợ hãi.
Ôi khôngggggg... Sẽ ra sao nếu mình là Trưởng Làng cả đời kia chứ...
Tuy vậy tôi vẫn còn một tia hy vọng. Bữa tiệc của Mao - chan sắp đến rồi.
Sau khi cô bé mời tôi đến dự tiệc thì tôi đã kiểm tra lại lịch trình, và cũng chỉ tìm thấy được là tôi thực sự rảnh rỗi vào lúc đó. Khi tôi báo cho cô bé biết, nhóc ấy đã vui mừng và bắt đầu vỗ tay hoan hô. Cô bé này còn có thể đáng yêu đến mức nào nữa đây !
Và nó cũng là một điềm báo cực kì tốt khi mà Ichinokura - san cũng đến dự. Ichinokura - san người đã đối xử với tôi chu đáo như một nàng công chúa. Một tia sáng xua tan đi sự buồn phiền trong tim tôi !
Tôi đang định tập thể dục như điên trên máy chạy để bảo vệ hình tượng một Ojou - sama nhỏ nhắn xinh xắn và mỏng manh trong lòng anh ấy.
Thực ra thì, nó phát ra những âm thanh kì lạ. Có phải là do lâu rồi mình không sử dụng nó không ? Hay chả là do nó cũ rồi thôi ?
Dù sao thì, tôi vẫn tập thể dục trong lúc xem kênh truyền hình. Ô hô... Một vài kênh trông thú vị đấy...
Trước khi nhận ra, thì tôi đã rời khỏi máy chạy bộ và tay thì đang cầm chiếc điện thoại để chuẩn bị đặt hàng.
Hôm nay là ngày diễn ra bữa tiệc sinh nhật của Mao - chan nên ngay lúc tan học tôi đã nhanh chóng đến nhà cô bé. Bữa tiệc lúc đó đã được bắt đầu tại nhà của gia đình Sawarabi, và Mao - chan đang được những người bạn cùng lớp vây quanh.
"Reika - oneesama ! Chị đến rồi !"
"Chúc mừng sinh nhật em Mao - chan" Tôi vừa nói vừa chìa ra món quà tặng cô bé.
Nó khá là khó để tìm được một cái gì đó làm quà cho một cô bé nhỏ tuổi, nhưng sau một khoảng thời gian tìm hiểu thì tôi đã quyết định chọn lấy một cái hộp âm nhạc được trang trí tuyệt đẹp, thứ mà trông như những món đồ lỗi lời.
Khi mà bạn mở nó ra, một cặp hoàng tử và công chúa bé xíu sẽ nhảy múa trên nền nhạc 'Some day my prince will come'. (Một ngày nào đó chàng hoàng tử của tôi sẽ xuất hiện)
Tôi đã rất lo là không biết cô bé có thích nó không, nhưng khi nhóc ấy mở nó ra, đôi mắt đó sáng rực lên. Hahh, tạ ơn trời.
"Không phải nó rất tuyệt sao Mao - chan ?"
"Đúng !"
Ngồi bên cạnh Mao - chan là Yuuri - kun cũng chính là bé trai đã rung chuông cùng cô bé ấy vào hôm tiệc hè. Có vẻ như là Mao - chan không cần phải chờ 'một ngày nào đó' rồi nhỉ khi mà chàng hoàng tử của nhóc ấy đang ngồi ngay đây. Kuh-, vậy là tôi cũng mất cả nhóc ấy nữa...
Ứng cử viên hoàng tử của tôi đâu rồi ý nhỉ ? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không may thay là tôi không tìm thấy anh ấy vì anh ấy vẫn còn đang bận công việc nên chưa thể đến được. Tôi cũng đã cẩn thận làm tóc gọn gàng vậy mà...
Dù sao đi nữa, thì họ đã hoàn thành màn cất bánh rồi, bởi vì phục vụ đưa cho tôi một miếng. Tôi cảm ơn anh ta và nếm thử một ít. Nó rất ngon. Điều làm tôi bị sốc nặng đó là không chỉ cái bánh này mà toàn bộ thức ăn trong bữa tiệc hôm nay đều là do một tay của mẹ Mao - chan làm ra. Thông thường thì những người có địa vị xã hội cao đều lưu lại việc nấu ăn cho đầu bếp toàn thời gian hoặc hầu gái, hoặc đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.
Tôi đi thử những món tiếp theo. Toàn bộ chúng đều rất ngon. Nó không chỉ có vị của một chuyên gia nhưng theo cách nào đó nó lại làm tôi cảm động vì nó có vị của những món mẹ nấu, điều mà làm mọi thứ của món ăn tốt hơn.
Nhà Sarawabi có đủ quyền lực để đưa Mao - chan vào Pivoine. Không thể nào có việc là phu nhân Sarawabi không thể mời một người về nấu những thứ này được. Nhưng mà kỹ năng nấu nướng của dì ấy thật là tuyệt vời !
Tôi chụp ảnh thức ăn lại với ánh mắt tôn trọng trong lúc đó mẹ của Mao - chan, chị của Inokura - san, nở nụ cười và nói với tôi rằng,
"Nấu ăn là sở thích dì đấy"
Sở thích của dì ấy à. Tuyệt ghê. Tôi thì không giỏi khoảng này cho lắm. Ừ thì, cũng không phải là tôi làm vụ đó quá tệ hại.
Trong tương lai, nếu nhà Kisshouin thật sự sụp đổ, thì những công việc lặt vặt sẽ rơi xuống vai tôi. Tôi khá là nghi ngờ vụ Okaa - sama có thể nấu ăn. Tôi chưa từng nhìn thấy bà ấy đứng trong nhà bếp bao giờ cả. Nếu thế thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự lăn vào bếp.
Tôi ước gì mẹ của Mao - chan sẽ nhận tôi làm đệ tử.
Hành động đầu tiên của tôi như một đệ tử tiềm năng là thử toàn bộ các món ăn của sư phụ.
Lúc đầu đám nhóc tiểu học giữ khoảng cách với tôi vì không quen biết, nhưng sau khi thấy tôi trò chuyện vui vẻ với Mao - chan và Yuuri - kun thì đám nhóc dần dần trở nên nhiệt tình với tôi hơn. Tụi nhỏ cũng bắt đầu gọi tôi là Oneesama nữa. Thiệt là đáng yêu ghê vậy đó hà !
Tụi nhỏ phấn khởi dỏng tai lên nghe tôi kể những câu chuyện về thời tôi còn học tiểu học. Trong lúc tôi kể cho chúng nghe cách mà bạn có thể trở thành một anh hùng khi thắng được trò Trận chiến kỵ sĩ của Zuiran như thế nào, thì có một cậu bé với đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi và nói,
"Onii - chan của em cũng nói điều giống hệt thế đấy ạ ! Có một anh trai huyền thoại được gọi là Đế Vương nữa ! Cả em lẫn anh trai mình đều nhắm đến đích đến là được như anh trai ấy !"
Uwa...
Đám nhóc mang thức ăn lại cho tôi, nói với tôi là món đó hay món này ngon thế nào, thế nên tôi đã cảm ơn tụi nhỏ và ăn hết chúng.
Bánh Quiche cải bó xôi ăn rất ngon.Bánh thịt cũng thế.Ừmmm, và cả món Paella hải sản nữa.Mao - chan và đám nhóc dễ thương kia cứ tiếp tục bưng lại cho tôi rất nhiều món ngon. Aahh ~ Mình thật mừng là mình đã đến đây ~
Tôi đang nhai một vài miếng Bruschetta (*) trong lúc Ichinokura - san đến đây sau khi hoàn thành xong công việc của mình."Haruto - niisama ! Anh đến trễ đó nhaaa !" Mao - chan phàn nàn, nhưng cô bé vẫn cứ ôm lấy anh ấy.
"Ai da, xin lỗi, xin lỗi mà" Anh ấy xin lỗi và đưa cô bé món quà của mình.
"Haruto - niisama !" Cô bé nói trong khi nắm lấy gói quà "Reika - oneesama cũng đến nữa đấy !"
"Reika - san ư ?"
Anh ấy phát hiện ra tôi đang bị đám trẻ vây quanh.
"Ra là em cũng ở đây sao Reika - san. Cảm ơn em vì đã đến đây vào hôm nay nhé"
"Em rất biết ơn vì đã được mời đến đây. Hôm nay em thực sự đã có khoảng thời gian tốt đẹp đấy ạ"
Tôi lịch sự lau đi nước sốt cà chua trên môi mình và cho anh ấy một nụ cười.
"Mao cứ luôn miệng bảo mọi người là con bé hy vọng em sẽ đến tham gia đấy Reika - san"
"Thật vinh hạnh cho em"
Mẹ của Mao - chan đi đến đây với một cái dĩa đựng đầy đồ ăn trên tay.
"Haruto chắc là em cũng đã đói bụng sau khi làm việc xong" Dì ấy nói và đưa cho anh ấy cái dĩa.
"Anh ngồi bên cạnh em được không ?" Anh ấy hỏi "Cơ mà em đã có ăn gì chưa ? Nee - san của anh nấu ăn khá tốt đấy"
"Vâng, em đã dùng qua một ít rồi. Chị gái của anh nấu rất tuyệt"
"Tuy vậy trông em không giống như là ăn nhiều..."
Những thứ tôi có trước mặt lúc này là Bruschetta. Dù sao thì, tôi cũng đã dọn hết những thứ khác đi rồi.
"Em đã ăn rất nhiều trước đó rồi"
"Thật sao ?"
Nói đi cũng phải nói lại, mình hẳn là một trong những đứa con gái không quá mức thèm ăn, đúng không nhể. Tâm trí của tôi phiêu xa xăm khi nghĩ đến cảm giác đó thì trong khi ấy cũng có một cú đúp bóng không lường trước được ném vào tôi.
"Reika - oneesama nãy giờ thực sự đã ăn rất nhiều rồi, đúng không ?" Một đứa trong đám trẻ ngây thơ la lên.
Hẳn là tụi nhỏ có ý định giải vây cho tôi khi mà Ichinokura - san đang nghi ngờ lời nói của tôi. Đám nhóc bắt đầu nói về cách mà tôi xử lí hết dĩa này đến dĩa khác, một dĩa rồi lại một dĩa.
Ichinokura - san trông như không nói nên lời.
Mình muốn kiếm xẻng đào cái hố to rồi tự chôn sống chính mình xuống đó cho rồi... Xấu hổ quá đi mấtttttttttt ! Từ hình tượng của một người ăn ít giờ biến thành một cái thùng cơm mợ rồiiiiii !
"...Ra vậy. Xem ra em cũng đã ăn khá nhiều rồi Reika - san"
"...Vâng"
Mình muốn chạy đi quá.
Nghĩ đến thì, vừa nãy mình có lẽ đã ăn nhiều hơn sức ăn một cô gái bình thường sẽ ăn thật rồi. Và lại còn là ở nhà người ta nữa mới chết.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ichinokura - san nở nụ cười tươi tắn.
"Thế thì chúng ta đi sang chỗ nào khác ăn cùng nhau nhé ? Anh thích những người có thể ăn mà"
"Eh !"
Ối làng nước ơi, Thiên đường vẫn chưa ruồng bỏ tôi !
Thật may khi tôi là một kẻ tham ăn mà !
Một vài ngày sau khi bữa tiệc kết thúc, trong lúc tôi đi đến Petite Pivoine đưa hình, đã có một cậu bé như thiên thần ra chào đón tôi.
-----------------------
Chú thích :
(*) Bruschetta : là một antipasto từ Ý bao gồm bánh mì nướng xát với tỏi và phủ dầu ô liu và muối. Biến thể có thể bao gồm toppings của cà chua, rau, đậu, thịt xông khói, hoặc phô mai.