Kenkyo, Kenjitsu o Motto ni Ikite Orimasu

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit : Buru No Yume

--------------------

Sau khi Ngày Hội Thể Thao kết thúc, tôi và Tomoe - senpai trở thành đề tài nhỏ bị bàn tán trong trường.

"Tớ không biết là cậu lại thân thiết với cựu Hội trưởng Hội học sinh như vậy đấy"

"Nghĩ đến việc anh ấy sẽ tuyên cáo chiến thắng và cười với cậu như thế. Có lẽ nào giữa 2 người thực sự có cái gì sao ?"

Bạn bè của tôi thích nói chuyện về chủ đề lãng mạn, vậy nên bọn họ trông có vẻ rất hưng phấn và tràn đầy mong chờ.

"Tớ ngưỡng mộ và kính trọng Tomoe - senpai rất nhiều, nhưng bọn này không phải kiểu quan hệ mà các cậu đang tưởng tượng đâu. Nếu mấy tin đồn lạ này gây rắc rối cho anh ấy, thì tớ sẽ không dám đối mặt với ảnh mất…"

Tôi cần phải dập tắt cái đống lửa này ngay.

"Ehhhhhh ~ Nhưng cậu đã cổ vũ anh ta rất nhiệt tình mà Reika - sama. Khi tớ nhìn thấy 2 người như thế tim tớ cứ đập loạn cả lên luôn đó !"

"Tớ cũng giống cậu đấy !"

"Nhưng mà, ôi trời a, cựu Hội trưởng thật sự là quá tuyệt vời luôn á ~! Và ảnh còn là nhà vô địch nữa !"

"Ảnh ngầu thiệt luôn ! Tớ có biết được là ảnh cũng từng thắng vào năm ngoái nữa ! Anh ấy là nhà vô địch 2 lần liên tiếp đó !"

"Chu choa !"

Có vẻ tôi không phải là người duy nhất bị nụ cười của anh ấy làm cho một phát xuyên tim nhờ. Mọi người đều đang sử dụng sự tương tác trong đề tài như một cái cớ để bàn tán rôm rả về anh ấy.

Hmmmm ~ Mình lên làm gì giờ nhỉ. Nó cũng không phải là chuyện lớn gì nhưng tin đồn vẫn là tin đồn…

Khi tôi nghe được một tin đồn giống hệt thế ở salon Pivoine, đó cũng là lúc tôi cảm thấy có chút lo lắng. Dù sao thì, bạn gái thực sự của anh ấy tức Kasumi - sama cũng đang ở đây.

"Không nghĩ tới là em lại thân thiết với gã Tomoe đó như vậy đấy" Một người ở khóa trên đã nói như thế với tôi.

"À vâng. Anh ấy từng giúp đỡ em rất nhiều khi em

làm đại diện lớp hồi còn học sơ trung. Thêm nữa là năm nay em lại tiếp tục làm phó đại diện của lớp, vậy nên ảnh lại giúp em thêm một lần nữa"

"À, hiểu rồi. Trịnh trọng mà nói thì, ít nhất cũng đừng có nói là em thích tên đó hay gì gì đó nha"

"Ôi chao. Tomoe - senpai là người mà em rất kính trọng đấy"

Uuu, Kasumi - sama trông không có bực mình hay gì cả, nhưng mà… Tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh bạn hoàn toàn thoải mái khi nhìn thấy mọi người ghép cặp bạn trai mình với một cô gái nào khác đâu. Mình đã quá cẩu thả rồi.

Một vài cô gái lớn tuổi hơn bắt đầu nói về Đế Vương, vậy nên tôi đã lợi dụng lúc chủ đề thay đổi và chuồn đi. Kasumi - sama đang ngồi ở cái ghế sofa xa tít ở một góc khác, thế là tôi đã khúm núm ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

"Kasumi-sama"

"Ô kìa, Reika - sama. Gokigen’yoh" Cô ấy nói, và nở một nụ cười chào tôi.

"Ummm… Em không biết làm thế nào để xin lỗi việc này, nhưng mà…" Tôi thì thầm.

"Ôi trời ! Huhu, đừng nói là em lo lắng cho chị nha ? Chị hoàn toàn ổn mà"

"Thật ạ ?"

"Đương nhiên là thật rồi. Và thành thật mà nói thì anh ấy đúng là nổi tiếng đến mức kinh ngạc luôn ấy, vậy nên mấy vụ như thế này cũng không phải là lần đầu xảy ra đâu"

"Eh -, thật thế ạ ?"

"Đúng nha. Vậy nên Reika - san, em cũng đừng lo lắng gì cả. Vả lại em có biết là Senju đã rất vui vẻ kể cho chị nghe em đã cổ vũ cho ảnh như thế nào không ?"

"Ah...haha"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, khi thấy cô ấy thật sự không để tâm đến việc đó. Từ khi sinh ra tôi đã trông giống một tiểu tam phản diện rồi, vậy nên tôi đã lo lắng sợ có một ngày đẹp trời tôi lỡ tay làm một vài cặp đôi chia tay vì một tai nạn nào đó thì chết toi.

"Quan trọng hơn là, em làm chị cảm thấy sốc khi mà em xuất hiện với bộ trang phục con chuột đấy. Đã có chuyện gì xảy ra với em thế ?"

"Eh ?"

Kasumi - sama nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ lo lắng.

"Cô nàng đáng lí phải tham gia vào hạng mục đó đã vô tình làm chính mình bị thương, thế nên em đã trở thành người thay thế"

"Ra là vậy sao. Nhưng là trang phục chuột thì… Em đã làm rất nghiêm túc trách nhiệm của một người đại diện lớp đúng không Reika - sama"

Ummm… Kasumi - sama đang nhìn tôi với ánh mắt đầy đau lòng, cứ như tôi là một nữ chính đầy bi thảm vậy. Tôi thật sự cũng chả biết phải đáp lại như thế nào nữa. Chẳng lẽ bộ trang phục đó tệ đến vậy sao ? Mình cứ nghĩ là nó trông mờ nhạt hơn so với trang phục Lọ Lem cơ bắp và Hoàng Tử cơ mà.

Nói mới nhớ, đám bạn của tôi lúc đó cứ cố gắng làm tôi vui lên khi tôi trở lại từ phần thi chạy trang phục. Và thậm chí kể cả khi mọi người trong lớp trêu đùa chuyện của Iwamuro - kun, thì cũng chẳng có ai chú ý đến tôi cả.

"... Có phải là bộ trang phục của em lạ lắm không ?"

"Không hề ! Lúc đó em rất quyến rũ đấy ! Tuy nhiên, chị không chắc là mình từng nghe qua việc thành viên của Pivoine tham gia vào cuộc thi chạy trang phục đó lần nào cả…"

Nghĩ kĩ lại thì thấy chị ấy nói rất đúng. Có lẽ mình không nên tham gia vào phần thi đó như một thành viên của Pivoine.

"Hay đấy chỉ là một quyết định sai lầm…?"

"Em cũng không có đi xa đến mức đó, nhưng mà…"

Tôi nghĩ có vẻ mình đã làm một vài chuyện bất cẩn trong Ngày Hội Thể Thao năm nay mất rồi. Tôi phải ghi chú lại vụ này mới được.

Tôi nhìn vào đồng hồ của mình và chợt nhận ra đã đến lúc tài xế riêng của nhà tôi đến đón.

"Em cần phải rời đi rồi"

"Ôi chao, ngay bây giờ ư ?"

"Đúng ạ. Tiết học của em sẽ được bắt đầu sớm thôi"

"Chị hiểu rồi. Gokigen’yoh"

Sau khi sửa soạn xong cặp sách, ngay lúc tôi gần rời khỏi salon thì tôi đi ngang qua Kaburagi và Enjou.

Ánh mắt của bọn tôi va vào nhau.

"Ồ, con chuột ngốc kìa"

"Masaya"

Cả salon như biến thành vùng đất chết, yên lặng không một tiếng động.

Tôi cưỡng ép mặt mình nở ra một nụ cười cứng đờ.

"…Gokigen’yoh, Kaburagi-sama, Enjou-sama. Tôi xin phép đi trước nhé"

Tôi vừa định rời khỏi thêm lần nữa thì Kaburagi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

"Sao cô lại không mang mũi chuột trong khi cô hóa trang thành con chuột kia chứ ? Bỏ vào đó thật nhiều công sức cho năm sau đi"

"Masaya"

...Im miệng đi, tên điên của Ngày Hội Thể Thao kia ! Ai cho phép nhà mi quyết định là bà đây sẽ phải tham gia vào phần thi đó vào năm sau hả ! Bọn họ sẽ không cho phép bà đây mang mũi lên đâu, trung thực mà nói nữa thì bà đây thậm chí còn có chút lòng tự trọng đấy !

Tôi hiên ngang bước xuống hành lang và đi một mạch đến xe của nhà tôi.

Khi tôi trở về nhà sau buổi tập đàn piano, tôi nhìn thấy Imari - sama ở đó lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.

"Imari - sama !"

"Yo Reika - chan. Dạo gần đây em thế nào ?"

"Em rất khỏe ạ. Còn anh thì sao Imari - sama ?"

"Anh cũng rất khỏe"

Hôm nay anh ấy mặc một bộ com lê. Wow, đây là chính là sự quyến rũ của những người trưởng thành !

"Ngọn gió nào đã mang anh đến nhà em vào hôm nay thế ạ ?"

"Anh muốn mượn một vài thứ của Takateru. Úi chà chà, em vẫn dễ thương như búp bê vậy đó Reika - chan"

Anh ấy xoa đầu tôi.

"Imari, ngưng ngay cái việc chạm vào em gái của người khác đi" Onii - sama nói thế ngay sau khi đập một chát vào tay Imari - sama.

"Chu choa mạ ơi ! Onii - sama của em thật đáng sooooợ quá đi mất, đúng không Reika - chan. Nhưng mà em lại giống như đứa em gái mà anh vẫn luôn muốn có. Nhà anh chả có gì ngoài anh em trai cả. Phải rồi ! Reika - chan sao em không thử cân nhắc đến việc gả cho em trai của anh ? Thế thì em sẽ trở thành em gái của anh thật rồi. À, nhưng mà em biết không, anh sẽ hạnh phúc hơn nếu anh là người cưới được em đó ?"

"Gả cho anh sao Imari - sama ? Tại sao không, nó giống như giấc mơ thành sự thật vậy"

"Phải không ? Anh sẽ cưới em bất cứ lúc nào em muốn Reika - chan"

Hai người bọn tôi cười lên, nhưng Onii - sama trông như đã bị chọc cho điên lên luôn rồi.

"...Imari, lên phòng của tớ ngay"

"Mình xin lỗi mà, Anh Già, đó chỉ là một trò đùa thôi"

"Ngậm mồm lại và đi đi. Ngay bây giờ"

Imari - sama đã bị túm rồi kéo lê đi, theo đúng nghĩa đen. Thật tốt khi nhìn thấy 2 người bọn họ thân thiết với nhau như thuở đầu.

Nói mới nhớ, hình như mình có dàn dựng lên một câu chuyện tình yêu với Imari - sama ở trường ôn luyện thì phải ? Mình hoàn toàn quên béng mất việc này. Tôi quyết định sẽ nói với bọn họ sau khi họ quay trở lại.

'Với những người nhìn từ bên ngoài thì thấy em vẫn luôn thích thầm anh đấy Imari - sama'

Tôi chắc chắn là anh ấy và Onii - sama sẽ nhận thấy đây là một cuộc nổi loạn.

Khi Imari - sama trở lại phòng khách, trông anh ấy thật thảm thương. Bàn chuyện công việc chắc là đã làm anh ấy bị kiệt sức rồi. Ảnh hẳn là đã bị công việc chôn vùi. Sau đó, anh ấy nói,

"Anh không nghĩ là mình có thể đến đây trong một quãng thời gian sắp tới nữa…"

Truyện Chữ Hay