Khi Lớp Trưởng đi ngang qua tôi ở hành lang, tôi nắm lấy cánh tay cậu và kéo vào một góc.
“Eh, có chuyện gì vậy, Kisshouin-san?”
“Lớp Trưởng, tớ không định phán xét gì đâu nhưng có khi nào ngoài viết thơ ra, cậu cũng bắt đầu tự sáng tác tình ca?”
“EH!? Làm sao bạn biết!?"
Tôi biết ngay mà!
Bệnh tương tư của cậu ấy ngày càng nặng hơn. Thật là một khám phá bi thảm.
“Tớ sẽ không bình phẩm về sở thích của cậu, Lớp Trưởng, tuy nhiên tớ chân thành hy vọng cậu không có ý định hát cho đối phương nghe để tỏ tình. Thật là! Đừng nói cậu định làm vậy ở lễ hội trường nhé?”
“Không không, đương nhiên mình biết đó là một ý tưởng tồi chứ.”
Oh! Cậu ta trưởng thành hơn rồi?
“Nhân tiện, bài hát đó là thể loại gì?”
“Đó là bí mật”, cậu ta nói với vẻ mặt đỏ bừng.
Chết tiệt, Thiếu Nữ Lớp Trưởng!
“...Vậy là các cô gái chỉ thấy phiền khi ai đó đột nhiên hát một bài tự sáng tác cho họ thôi sao?”
"Tớ nghĩ vậy đấy. Tuy nhiên không phải ai cũng giống nhau. Tớ nghĩ thường thì các cô gái sẽ cảm thấy sốc trước khi cảm nhận hạnh phúc.”
"Mình hiểu rồi…"
Lớp Trưởng gục đầu. Vậy là cậu ta thực sự muốn hát, huh.
Có lẽ tôi nên xác nhận kế hoạch của cậu ấy một lần nữa khi lễ hội trường đến. Dù sao đi nữa, tôi chưa thể hoàn toàn loại trừ khả năng rằng cậu ấy sẽ bất chấp tất cả và vẫn hát hò này nọ.
“Thay vì một bài lạ chưa ai biết đến, tốt hơn là bạn nên chơi một bài hiện có cho cô ấy.”
"Mình hiểu rồi."
"Thật đấy. Khoảng thời gian trước, một người nào đó đã chơi một bản tình ca trên piano. Nó rất tuyệt vời, đến mức các cô gái ở đó đều say mê. Tớ phải xấu hổ thừa nhận rằng thậm chí tớ cũng có một chút rung động. Ngạc nhiên là người chơi nó lại là cậu ta. Đây chính là yếu tố then chốt, Lớp Trưởng. Tương phản hấp dẫn. Tương phản hấp dẫn là yếu tố dẫn đến thành công.”
“Tương phản hấp dẫn, mình ngạc nhiên khi bạn biết từ này đấy, Kisshouin-san. Nhưng hm, hình ảnh tương phản của mình. Liệu có bất ngờ không nếu mình chơi nhạc cụ?”
“Lớp Trưởng nghiêm túc chơi một bản tình ca nồng nàn. Mình nghĩ đây là một sự tương phản lớn. Tuy nhiên, hãy chọn bài cẩn thận.”
"Kiểu như thế nào? Một bài gây ấn tượng đập mạnh vào tâm trí? Hay một bài piano sẽ hay hơn?”
“Piano có vẻ hay hơn.”
“Vấn đề là khi mình chơi…”
Đột nhiên…
“Lớp Trưởng, có chuyện gì vậy? Cậu có ổn không?"
Trong khi hai chúng tôi đang lén lút trò chuyện, Đồng nghiệp bám đuôi đột nhiên lao đến.
“A, Mizuzaki-kun. Bạn cần mình sao?”
“Không, tôi chỉ định hỏi có chuyện gì không? Cậu ta kéo cậu ra nơi này làm gì vậy?”
Nơi này? Uh, chúng tôi chỉ đứng trên hành lang bình thường thôi mà.
"Hử? Mình chỉ nói chuyện bình thường với cậu ấy thôi.”
"Nhưng…"
Đồng nghiệp bám đuôi dường như thực sự lo lắng cho Lớp Trưởng. Cậu ta thậm chí còn che chắn Lớp Trưởng khỏi tôi.
Này, đồng nghiệp bám đuôi, trong tâm trí cậu trông tôi giống quái vật phải đề phòng à?
“...Mình không rõ lắm, nhưng mình nghĩ bạn hiểu nhầm Kisshouin-san rồi. Không có chuyện bạn ấy làm điều gì xấu với mình đâu. Ý mình là, bạn ấy là cố vấn tình yêu của mình.”
Cố vấn tình yêu?
“Đúng vậy. Từ hồi học tiểu học. Bạn ấy luôn cho mình lời khuyên.”
Lớp Trưởng bắt đầu ngại ngùng nghịch tóc.
Thiếu Nữ Lớp Trưởng chết tiệt.
“Cố vấn tình yêu? Đối với một cố vấn tình yêu mà nói, tôi chưa hề nghe tin gì về việc cậu ta từng yêu đương cả.”
Oi, cậu đang nói cái quái gì vậy, đồng nghiệp bám đuôi? Cậu muốn bắt đầu một cuộc chiến không? Tôi không muốn nghe câu mỉa mai này từ Hội phó Hội cô đơn đâu nhé.
...Ý tôi là, tôi biết Đồng nghiệp bám đuôi khá nổi tiếng với các cô gái nhưng chẳng phải bọn họ cũng gọi tôi là Nữ thần sao?
“Quan trọng hơn, tôi không biết cậu có người mình thích đấy.”
“EHH! Trời ạ, Mizusaki-kun, giữ bí mật nhé?”
Lớp Trưởng Thiếu Nữ mặt còn đỏ hơn hồi nãy.
Nếu Đồng nghiệp bám đuôi không biết thì tôi chỉ có thể cho rằng mọi người đã dần quên đi bài thơ năm đó. Chúc mừng, Thiếu Nữ. Tuy nhiên tôi thì sẽ không bao giờ quên.
“Tôi có nên giúp đỡ không?”
“Eh-, thật sao?”
Lớp Trưởng dường như sẵn sàng nhận lời đề nghị của Đồng nghiệp bám đuôi nên tôi giữ tay cậu ấy lại.
“Cậu không cần đâu, Lớp Trưởng!”
“Eh, tại sao?”
Tránh Đồng nghiệp bám đuôi, tôi thì thầm vào tai cậu ta.
“Mình nghe nói chuyện bạn bè giúp tác hợp hai bên, cuối cùng bên nữ lại chuyển sang thích người bạn hay xảy ra lắm. Tệ hơn nữa, Mizusaki-kun là một người rất nổi tiếng trong trường nên cậu càng không được đồng ý. Chuyện này rất nguy hiểm.”
“Thật vậy ư?”
“Một ngày nào đó có thể cô ấy còn nhờ bạn giúp làm quen với cậu ta.”
“Uwah. Điều đó là tệ nhất. Nhưng mình có thể tưởng tượng như nó đang xảy ra.”
"Đúng không?"
Kết thúc thảo luận
“Mizusaki-kun, mình rất biết ơn vì lời đề nghị của bạn, nhưng mình nghĩ mình sẽ tiếp tục nhận sự giúp đỡ từ Kisshouin-san thì hơn.” Cậu ấy nói, và giơ tay lên.
Đồng nghiệp bám đuôi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Cậu thực sự chỉ đang bàn về tình yêu, phải không? Lớp Trưởng, cậu ta không đe dọa cậu hay gì sao?”
“EH EH! Tất nhiên là không!”
Tôi đã làm gì Đồng nghiệp bám đuôi sao? Cậu ta có vẻ tin chắc tôi là người xấu.
“Thực tế, Kisshouin-san đã cho mình những lời khuyên hữu dụng. Bạn ấy thậm chí còn chỉ cho mình ngôi đền tình yêu rất linh nghiệm.”
“...Không đến mức ấy chứ”
“Không, thực sự đấy. Nó đã ứng nghiệm."
Ơ, ứng nghiệm?
“Chờ chút, Lớp Trưởng, cậu đang nói về điều gì vậy”
Tôi lại kéo lấy cánh tay cậu ta.
“Bạn biết chuyến tham quan trường không? Bọn mình đã đi dạo công viên cùng nhau. Tất nhiên, không riêng hai đứa, nhưng wow, mình đã rất vui.”
Ôi, thời điểm tôi gần như biến thành một con merlion, chuyện này đã xảy ra, huh. Tuyệt vời ~ Tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ trong chuyến đi của bạn. Tôi đã không có bất cứ kỉ niệm nào như thế cả.
“Dù sao đi nữa, trọng điểm là mình không có mâu thuẫn gì với Kisshouin-san nên bạn không cần phải lo lắng cả, Mizusaki-kun.”
"…Tớ hiểu rồi."
Tại sao tôi lại bị nghi ngờ như thế này. Tôi phải nói chuyện với cậu ta về điều này.
“Mizusaki-kun, mình có thể nói một câu không?”
"Gì?"
Tôi yêu cầu Lớp Trưởng để chúng tôi nói chuyện riêng nhưng cậu ấy lo lắng nhìn tôi và hỏi,
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Lần này đến lượt Đồng nghiệp bám đuôi phải ngơ ngác.
Hừ! Thấy chưa! Lớp Trưởng nghĩ rằng cậu là người nguy hiểm, không phải tôi!
Dù sao, hai chúng tôi bỏ lại Lớp Trưởng nhưng cậu ấy trông vẫn lo lắng.
“Nói đi, Mizusaki-kun. Tại sao cậu dường như có ấn tượng xấu về mình như vậy? Mình không nhớ đã làm bất cứ điều gì cả.”
“Ít nhất là với tôi”
Gì?
“Vào năm cuối sơ trung, cậu đã đe dọa Tsuruhana, phải vậy không. Cậu nói rằng nếu cậu ta không vâng lời, cậu sẽ nghiền nát cậu ta. Và rằng cậu có sức mạnh để làm như vậy. Tôi chứng kiến chuyện này một cách tình cờ."
LÚC TÔI DÙNG QUẠT GẤP ÁAAAAAAA !!?!
Tôi đã biết rằng có thể ai đó đã nhìn thấy. Nhưng nghĩ về việc người đó là Đồng nghiệp bám đuôi thì… Hóa ra đó là lí do cậu ta nhìn tôi như kẻ nguy hiểm à.
“Tôi biết cậu ta gieo gió gặt bão. Nhưng tôi cũng không chịu được những kẻ đe dọa người khác bằng quyền lực. Kể cả khi đó là
cách mà hội Pivoine hùng mạnh thích dùng để giải quyết mọi thứ. Tôi sẽ bảo vệ các học sinh khỏi cậu nếu cần thiết.”
WHOAAAAA, cậu ta hoàn toàn coi tôi là nhân vật phản diện rồi.
Nhưng tôi nghĩ điều này cũng là hiển nhiên sau mọi chuyện… tôi thậm chí còn không thể tự bào chữa cho mình.
“...Chà, chuyện này khá phức tạp. Tuy nhiên, mình hiểu quan điểm của cậu.”
“Vậy hả? Vậy tôi đi đây.”
"Chắc chắn rồi."
Có trời biết, đất biết, cha biết và con biết. Tôi thường dặn với tanuki câu này, nhưng không ngờ có ngày tôi phải nghe nó. Đây có phải là gậy ông đập lưng ông không nhỉ.
Sẽ rất khó để xóa bỏ thành kiến về tôi và thành thật mà nói, tôi vẫn xấu hổ khi nghĩ về vụ cái quạt nên thôi tốt nhất hãy quên nó đi.