Kenkyo, Kenjitsu o Motto ni Ikite Orimasu

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay, theo lời mời của Kasumi-sama, tôi có một bữa trưa tại ghế ngồi dành cho Pivoine. Tôi cảm thấy gần đây mình chẳng ăn gì khác ngoài ba cái đồ ngọt cả nên hôm nay tôi chọn món pasta thịt ba rọi và cải non luộc.(Trans: nghe bình dân ghê :v)

“Chị nghe nói em đã lập ra một sự kiện ăn trưa cho lớp mình phải không.” Chị nói với giọng điệu trêu chọc.

Tôi cá rằng chuyện này là do tôi đã lấy tên của chị ấy khi xin phép Tomoe-senpai đây mà.

“Dạ vâng, cả hội trưởng hội học sinh và bên phía nhân viên nhà ăn cũng vui vẻ đồng ý. Nhờ vậy mà mọi người đã có một bữa trưa tuyệt vời cùng nhau ạ.”

“Vậy à! Huhu,” Chị cười.

Đột nhiên, những người khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Đâu cần bạn phải phải tự mình đến hỏi hội học sinh cơ chứ? Cứ như thể là hội học sinh trên cơ chúng ta vậy.”

“Đúng đấy, mọi thứ chỉ cần nói một tiếng là xong, chúng ta là Pivoine quyền lực nhất ở trường Zui’ran này cơ mà.”

Thôi chết rồi ~ Mọi chuyện đã trở nên phiền phức rồi. Sau cùng thì những thành viên cao cấp của Pivoine thực sự rất ghét hội học sinh.

Kasumi-sama cúi gầm mặt một cách khó xử. Theo cái biểu hiện của mọi người thì, thật bất khả thi nếu muốn thú nhận chuyện về bạn trai của chị ấy.

Không giống hồi sơ trung, hiềm khích giữa hội học sinh và Pivoine thực sự rõ ràng ở đây.

Chắc hẳn là vì hội học sinh có nhiều quyền lực hơn khi ở khu cao trung đây mà.

Ừm, dù là vậy thì tùy thuộc vào hội trưởng hội học sinh hiện tại của chúng ta là ai mà nó có trở thành một cuộc đụng độ toàn diện hay là không.

“Bởi vì mình là một học sinh mới mà, mình cảm thấy sẽ an toàn hơn nếu xem quy tắc của hội học sinh. Dù sao thì, nếu việc mình làm có gây ai đó khó chịu thì, mình thành thật xin lỗi…”

“A, không phải lỗi của bạn đâu mà Reika-sama, xin lỗi nha. Đừng bận tâm về điều đó.”

Mỗi khi tôi diễn trò lẽn bẽn và tội nghiệp, mọi người sẽ lắng xuống một cách đáng ngạc nhiên. Hehehe, cuối cùng thì bữa trưa đã trải qua êm thắm lần nữa, cả Kaburagi và Enjou thỉnh thoảng cũng tham gia vào cuộc nói chuyện luôn.

Rõ ràng là họ không có ý định tham gia một câu lạc bộ nào. Mặc dù, có hàng tá câu lạc bộ thể thao đang mời chào họ.

“Bạn muốn tham gia CLB nào vậy Reika-sama? Mình nghe nói là bạn đã đi thăm quan xung quanh.”

“À vâng, dù vậy mình vẫn đang gặp rắc rối trong việc chọn lựa đây…”

Mặc dù, sự thật là có vài CLB văn hóa mà tôi muốn đăng kí. Nhưng tất cả bọn họ toàn là những đứa trầm tính không à, nên việc tôi tham gia giống như một con sói nhảy vào trại thỏ vậy. Họ chắc chắn sẽ không cho tôi tham gia đâu.

“Thế CLB trà đạo hoặc cắm hoa thì sao?”

“Mình đã được giáo viên dạy những thứ đó từ nhỏ rồi nên giờ cũng chẳng có lý do gì để mà tham gia nữa.”

“Mình hiểu rồi, còn CLB nào mà bạn muốn nữa không?”

“Lúc đầu mình có hứng thú với CLB thể thao nhưng…”

Đột nhiên Kaburagi và Enjou nhìn về phía tôi. Gì thể hả. Con này đi tham gia CLB thể thao thì sao chứ hả.

Đúng là tôi có lịch sử đáng buồn về chuyến đi leo núi và điểm số môn giáo dục thể chất chỉ ở mức trung bình đó được chưa! Và tôi cũng chẳng thể hiện tốt ở hội thao luôn!

Tôi không dở thể thao đâu nhá. Chỉ là tôi hơi thiếu chút ý chí thôi.

“Mình có nghe nói CLB thể thao ở trường Zui’ran nghiêng về chiều hướng khá dữ dội á. Reika-sama chắc cái này chẳng phải hơi khó cho bạn sao?”

“Ừm, mình nhận ra là mấy hoạt động đó chắc là không thể với mình khi thăm quan rồi.”

Tôi có thể nghe thấy Kaburagi và Enjou đang cố nhịn cười lại. Thật khó chịu mà.

“Huhh~? Nè mọi người ghế này còn trống nè~”

Vào lúc đó,Wakaba-chan đột nhiên đến đây với một hộp bentou.

Không thể nào! Tại sao chứ!?

Tôi đã quá chủ quan bởi khoảng cách từ chỗ nghỉ trưa đến chỗ của chúng tôi. Lớp của cô ấy không cản hay gì à!?

Tấm biển? Cái tấm biển ghi khu vực chỉ dành cho Pivoine đâu rồi !? Biến mất tiêu đâu rồi!? Là ai? Ai đã chuyển nó đi vậy trời!?

Trong khi Wakaba-chan xuất hiện với một nụ cười hồn nhiên thì không khí xung quanh các senpai Pivoine trở nên gay gắt hơn. Chuyện này tệ quá… những thành viên Pivione như muốn nổ tung lên nếu để lâu hơn.

“U-Umm! Những dãy ghế này chỉ có chúng tôi mới được sử dụng, những học sinh bình thường không được ngồi ở đây bạn biết không?”

Trước tôi nhận ra thì tôi đã đứng dậy và cảnh báo Wakaba-chan rồi.

Trong một khoảnh khắc cô ngây người một lát khi mắt chúng tôi chạm nhau. Và cổ nhìn xung quanh và thấy những người bạn xung quanh mình đang tái nhợt đi, cuối cùng cô cũng nhận ra là mình đang gặp rắc rối.

“Mình xin lỗi! Mình không nhận ra, mình thật sự xin lỗi.”

Cô ấy lên tiếng và cúi đầu thật thấp trước khi chạy về phía đám bạn của mình.

An toàn rồi!

“Chuyện này là sao đây? Một học sinh mới từ bên ngoài à? Phải tìm tên của cô ta và đưa ra một lời cảnh báo thích đáng. Ả sẽ là một ví dụ tồi tệ cho những đứa còn lại.”

“Nhỏ đó hình như không có thuộc học sinh trong. Có lẽ nào là học sinh đã nhận được học bổng?”

“Chuyện này sẽ làm mọi thứ tồi tệ mất.”

Gegeh-!”

“Ừmm! thực sự thì cũng không phải đi xa vậy đâu mọi người. Mình chắc chắn cổ vẫn còn đang thích nghi. Mọi người có thể bỏ qua lần này được không?”

“Nhưng mà…”

“Tất nhiên mọi chuyện không thể cứ thế mà cho qua được, nên cá nhân mình sẽ nói chuyện với lớp trưởng của lớp cô ấy và đưa vài lời cảnh báo cũng như dạy vài điều về Pivoine được không. Làm ơn được không ạ?”

“…Chiều theo ý bạn vậy Reika-san, chỉ lần này thôi đấy.”

“…Được rồi. Nếu Reika-san đã đi xa đến mức đó thì…”

“ Vâng! Cảm ơn mọi người ạ!”

Đángggg sợ quá! Hội Pivoine đúng là đánggg sợ mà!~

Đâu cần phải giận đến mức đó chỉ vì ai đó lấy đi chỗ ngồi của họ cơ chứ?

Và Wakaba-chan nữa, bạn bất cẩn quá đó. Đám bạn của bạn đều để ý phải không vậy? Này đám bạn của Wakaba-chan nè. Đáng lý ra mấy người phải nhắc cô ấy chứ. Đừng có đứng trời trông và tái mét ở đó.

Còn nữa, dù đã trải qua một chút drama nhưng hai gã Kaburagi và Enjou ăn uống như chẳng có chuyện gì cả…

Ô Cha! Chuyện vừa diễn ra chẳng phải là đoạn mà Kisshouin Reika đã nổi giận và Hét lên “ Biết thân phận của mình đi!” vào Wakaba-chan phải không ta?

Trong Manga, cả khu nhà ăn sẽ chìm trong im lặng và khiến cho Wakaba-chan bị ghét bỏ ngay từ khi vào trường. Và cũng là khởi đầu cho hàng tá rắc rối.

Nhưng mà, tôi vẫn tránh được cảnh đó đúng không? Dù tôi cũng đã đứng lên và cảnh báo cô ấy mà không hề suy nghĩ gì nhiều. Ý tôi là, mọi thứ sẽ trở nên cực kì tồi tệ nếu mà tôi cứ ngồi yên đó.

Ahhh, nhưng chuyện xảy ra gần giống hệt như manga mất tiêu rồi... Bụng của tôi lại bắt đầu quặn lại rồi T.T

Nhưng tôi chắc chắn sẽ xựt món Pasta này. Rau quả tốt cho sức khỏe mà.

***

Tôi nói với lớp trưởng lớp cô ấy về chuyện xảy ra vào bữa trưa và nói với họ thận trọng dạy cho những học sinh mới để phòng tránh.

Sẽ tốt hơn nếu có một cuốn sổ tay về Pivoine hay thứ gì đó tương tự. Có lẽ tôi nên nói vài câu với Tomoe-senpai chăng…

Truyện Chữ Hay