Các fan nữ của Kaburagi tạo ra cả đống rắc rối trong lớp, nhưng thực sự thì họ vẫn chưa gây rắc rối nào cho người khác cả. Họ chỉ đơn thuần là gây ồn ào trong giờ nghỉ giống hệt như lớp của Enjou năm ngoái thôi.
Chỉ có điều, tính tình của cái cậu Kaburagi này thì nóng nảy hơn Enjou nhiều. Bọn họ nhận ra điều đó và chỉ chơi bời xung quanh gã.
Nếu nhìn sơ qua thì chỉ cần giải quyết vấn đề ồn ào thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Nhưng khi mà có quá nhiều người trong lớp, nhiều lúc những học sinh của lớp gặp rắc rối vì chỗ của họ bị đám con gái cướp đi, nên không thể ngồi đúng chỗ của mình được.
Tôi nên làm gì bây giờ, nếu cứ nhắc nhở họ miết thì họ sẽ nghĩ tôi là một đứa hay cằn nhằn mất, nhưng là một cán bộ lớp thì tôi không thể nào mà nhắm mắt làm ngơ được.
Không biết hồi năm ngoái Enjou đã làm gì để xử lý chuyện này nhỉ, hồi đó tôi không phải làm đại diện lớp nên thật sự tôi không có chú ý đến những người khác cho lắm.
Sau đó tôi nhờ Enjou nhẹ nhàng khuyên họ không gây rối đến các bạn trong lớp.
Học kì 1 thật sự rất ồn ào, nhưng sau 1 thời gian thì mọi thứ đã ổn thỏa hơn. Mà cũng không hẳn, có lẽ chúng tôi đã quen với nó.
Nhưng mà, tôi không thể nào mà quản lý nổi lượng fan của Kaburagi được.
Nhóc hòa thượng thì đang nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. Đã nói rồi mà, đây là điều không thể.
Tsuruhana-san cũng đang ở trong cái nhóm đó luôn. Nói thêm câu nào nữa chỉ gây sự hơn với cái nhóm đó thôi.
Hầyy, hãy để ý đến những lời than phiền thầm lặng từ những nạn nhân bị cướp chỗ kìa…
Hahh, đành vậy thôi.
“Tsuruhana-san. Mình xin lỗi khi phải làm phiền bạn khi đang nói chuyện, nhưng cô gái này cần về chỗ của mình, bạn có thể di chuyển được không?”
“….Hmmmm~,Thể lần này là chỗ của ai?”
Cô ta nhìn xung quanh với ánh mắt đầy thách thức, ánh mắt của cô gái, chủ chỗ ngồi bắt đầu rung động.
“Này, cho mình mượn ghế của bạn một chút được chứ?”
“Ah… Vâng, cứ dùng đi. Mình vẫn chưa cần nó lắm đâu.”
Gì-! tôi bị bỏ rơi mất tiêu rồi!
Này, bạn không thể nói vậy được? Chẳng phải bạn là người phàn nàn và bảo mình nên đến nói với chuyện với cô ấy sao?
“Cổ nói vậy đó. Vậy được rồi phải không Kisshouin-san?”
Tsuruhana-san cười khúc khích.
Đúng là một người làm người khác bực mình mà. Giờ thì chẳng có nạn nhân nào ở đây nên tôi chẳng thể nào phản bác lại được.
“Mình hiểu rồi. Nếu chính bạn ấy thấy ổn thì mình cũng không gì để nói cả.”
“ ~Làm lớp trưởng đúng là khổ ghê nhỉ.”
Kiềm chế cơn khó chịu của mình, tôi rời khỏi đó với nụ cười bình tĩnh.
Tứccccccccc thật đấy! Tôi thua rồi!
Serika-chan nhìn tôi với thái độ thất vọng. Tôi xin lỗi vì là một đứa nhát gan mà!
Không được rồi. Cứ thế này thì kiểu gì hai nhóm cũng sẽ đụng độ nhau, tôi có thể bị chính nhóm mình lật đổ mất.
Tất cả chỉ tại của tên Kaburagi kia! Thái độ thật thiếu trách nhiệm! Tôi nghĩ đây chỉ là một kiểu tự bào chữa thôi!
Tên Kaburagi không quan tâm đến đám con gái nhưng nói đến thể thao thì rất hào hứng.
Chắc gã chẳng quan tâm có bao nhiêu người bị làm phiền đâu… Hỡi chúa trên cao, nếu người có mắt thì hãy cho phân chim rơi trúng đầu gã đi ạ.
Có lẽ tôi nên sắp thêm vài cái ghế trong lớp và đặt biển báo khu vực chiêm ngưỡng Kaburagi hay gì đó chăng.
*
Sau đó tôi cố gắng không mua bánh kẹo khi đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiệm lợi.
Tôi sợ sẽ mập lên và nổi mụn mất.
Vậy nên tôi chọn món cơm nắm(onigiri) và bánh sandwich. Chúng bổ dưỡng và có lợi cho sức khỏe hơn nhiều.
Thật xấu hổ khi mà tôi không ăn chúng thường xuyên.
Tuần này tôi được tài xế đón nên tôi bí mật mua đồ vặt vào giờ nghỉ tại lớp học thêm. Ở đó có rất nhiều loại onigiri hương vị mới. nhưng phút cuối tôi chọn món tôi thích là yakishake kẹp cá hồi.
Và gần đây tôi lại tiếp nhận vài sở thích kì lạ, ngớ ngẫn nào đó để quên đi những rắc rối trong cuộc sống trường học mỗi khi tôi về nhà. Vậy đấy, tôi nhận ra là bản thân mình đang trốn tránh thực tại.
Dù sao đi nữa, hôm nay tôi cũng có được bảng xếp hạng đánh giá cơm nắm tại cửa hàng tiện lợi...
Đầu tiên phải là yakishake kẹp cá hồi ở số 1.Thịt gà trộn với cơm thì ở số 2.Và có lẽ mentaiko vị trứng cá ở vị số 3 chăng?[note11103]À quên, cơm nắm trứng chiên hồi bửa cũng khá là ngon.Tôi ăn hết cơm nắm thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Sakura-chan.
“Sakura-chan? Chuyện gì thế?”
“Có một số chuyện mình muốn nhờ đó. Hm? Bồ đang ăn thứ gì hả Reika?”
“Mình chỉ ăn kẹo socola mềm thôi.”
“Bồ sẽ mập lên nếu cứ ăn cái đó vào ban đêm biết không hả.”
“… Mình sẽ cẩn thận mà, vậy bồ muốn nhờ gì vậy?”
“A đúng rồi! Là cô gái tặng Socola valentive cho Takumi đó!”
Valentive á? Cái đó lâu rồi mà.
“Sao bồ lại lôi chuyện đó vào giờ này? Và ai tặng vậy?”
“Bởiiiii vì! Mình chỉ mới tìm ra hôm nay. Mình nghe từ chị của Takumi nói rằng cổ là ở đàn em ở CLB điền kinh. Bồ có biết cổ không?”
Uh, bồ thậm chí còn chưa nói tên cho mình mà, nhưng không, mình không biết cô ấy.
“Mà chẳng phải chỉ là loại socola lịch sự thôi sao?”
“Reika. Bồ vô tư với Takumi quá đó.”
Hài hước ghê. Mà đúng là hồi tiểu học cậu ấy có khuôn mặt dể thương như sóc con vậy, nhưng sau này cậu ta đều đặn luyện tập và từ khi lên sơ trung tôi nghĩ cậu ta cũng đẹp trai hẳn ra đấy
“Hỏi xem cô ta là loại người như thế nào.”
“Mm~~, Nếu chỉ ngó qua thôi thì mình không phiền đâu nhưng hiện mình đang có khá nhiều phải giải quyết lắm.”
“Thế chính xác là loại vấn đề nào vậy?”
Tôi bắt đầu than Sakura-chan mấy chuyện rắc rối khi phải làm cán bộ lớp.
“Reika, chẳng phải bởi vì bồ nhu mì quá nên bọn họ mới coi thường sao? Cứ để mặc họ đi. Và có lẽ cũng nên nói chuyện với gã Đế Vương luôn đi.”
“Eehhh~ đến cả hai mình đều không làm được đâu màààà ~”
“Thế bỏ cuộc cho rồi.”
“Uu…”
Họ hiện cũng không quá quắt nên tôi đang tránh không làm lớn chuyện với họ.
“Reika à, bồ có tật xấu là hay lẩn tránh và ăn uống tội vạ mỗi khi căng thẳng nên bồ phải cẩn thận đấy. Hay bồ tập yoga đi? Mình cũng đang tập yoga tại nhà nè.”
“Là yoga hử.”
Tôi có biết về Yoga và trong đầu của tôi xuất hiện dáng đứng nhào lộn kiểu Ấn Độ.
“Yoga sẽ làm dịu trái tim của bồ đấy.”
Eh~ nhưng hiện trái tim của bồ có thấy dịu hay trấn tĩnh gì đâu. Nhưng tôi sẽ không nói đâu, bồ đáng sợ quá mà.
Sakura đưa tôi vài đĩa DVD về yoga để tham khảo. Bởi tôi phát ốm với cái vòng lắc hông nên giờ có lẽ giờ tôi nên thử nhỉ.
Và có thể tôi thậm chí còn mở được tam nhãn chăng.
Ngày hôm sau tôi đi hỏi về Kouhai đó theo yêu cầu của Sakura-chan.
Từ những gì tôi thấy Kouhai trong lớp của em ấy từ hàng lang, và quan sát trong đám đông thì, ẻm khá rám nắng, thuộc dạng năng động và hoàn toàn trái ngược vơi Sakura-chan, vẻ đẹp truyền thống nhật bản. Giờ thì quan sát đã xong, tôi nên là gì tiếp đây.
“Chị làm gì ở đây thế, Reika-san?”
Tôi giật mình khi đột nhiên có giọng nói từ phía sau, và thấy Ririna đứng đó rồi.
“Em đang gì ở đây vậy Ririna?”
“Chị hỏi gì vậy? Đây là lớp của em mà. Bộ chị cần em chuyện gì sao?”
Đây là lớp của Ririna á? Có nghĩa là cũng lớp với cô gái đó.
“Nghe này, cái bạn Toriumi đó là người thế nào vậy?”
“Sao chị lại muốn biết chuyện đó vậy?”
“Hoàn cảnh đưa đẩy thôi.”
“Thì cổ là thanh viên của ban thể thao, nói về thể lực thì cổ khá tốt. Em không có thân lắm nên cũng không biết nhiều. Mấy bồ biết gì thêm không?”
Ririna đi hỏi đám bạn của mình.
Một thuộc hạ trông-có-vẻ-hiền lành nói “ Em nghĩ bạn ấy thuộc câu CLB điền kinh.” và “Bạn ấy lúc nào cũng vui vẻ và có nhiều bạn nữa.”
“Chị hiểu rồi. Cảm ơn em, và cũng cảm ơn em đang chơi với Ririna. Chị hi vọng em sẽ tiếp tục chăm sóc em ấy nhé.”
“Tại sao chị là nói như thế? Không phải chuyện của chị đâu nhá!”
Ririna bắt đầu đỏ mặt kìa. Nếu em gặp chuyện thì chị cũng bị cuốn theo đấy.
“Quan trọng hơn,umm..”
Ririna đột nhiên nắm lấy tay và đưa tôi đến hành lang tráng xa người khác.
“Gần đây Tsuruhana-senpai và bạn cô ta đang quá quắt đến nhóm chị nhưng, chị ổn chứ?”
Cả Ririna cũng thấy như vậy sao?
“Chị ổn mà. Họ không có làm gì nhóm chị cả.”
“Chị cẩn thận nhé? Nếu chị gặp chuyện thì em cũng bị cuốn theo mất”
Em ấy cũng nghĩ giống như tôi sao?
Mọi chuyện đang trở nên khá phiền phức rồi đấy.
Dù sao thì, tôi nhắn chính xác những gì mà tôi nghe được từ Ririna cho Sakura-chan. Cô ấy trả lời, “Mình muốn bồ tiếp tục quan sát.”
Geez, mình nghĩ bồ không nên lo lắng quá nhiều đâu, tôi chắc rằng nhóm Ririna đã quan sát dùm tôi rồi.