Lúc Tần Dư Kiều đi ra từ phòng bà nội, Lục Cảnh Diệu cười cười ngoắc tay gọi cô lại. Lục Cảnh Diệu này có ngũ quan thâm trầm, khiến gương mặt trở nên tuấn lãng sắc bén, vì vậy lúc không cười anh tạo cho người ta cảm giác anh cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng, thậm chí còn mang cảm giác chuyên quyền độc đoán. Nhưng khi anh cười thì gương mặt bừng sáng, theo ý cười lan tràn nơi đáy mắt, lớp băng dần tan, mầm non đâm chồi.
Tần Dư Kiều đi tới bên cạnh Lục Cảnh Diệu, sau đó nắm bàn tay đưa ra của anh, thuận thế ngồi xuống bên cạnh. Tần Ngạn Chi và Giang Hoa đang ngồi đối diện thấy thế giật giật khóe miệng. Cô nói: “Ba, mọi người vừa nói gì thế?” Nói xong, lại giương mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, “Nói gì mà vui vẻ vậy?”
“Ha ha....” Lục Cảnh Diệu không trả lời mà chỉ cười, kéo tay cô nhưng lại đưa mắt nhìn Tần Ngạn Chi: “Bàn chuyện kết hôn của chúng ta đó mà.”
“Ai nói em muốn cưới anh.” Tần Dư Kiều không để ý Tần Ngạn Chi và Giang Hoa đang ngồi đó, tùy tiện chọc ngoáy Cảnh Diệu một câu. Dưới ánh đèn sáng rực trong phòng khách, Tần Dư Kiều nở nụ cười rực rỡ, hai gò má ửng hồng.
Khi nào thì người phụ nữ trở nên xinh đẹp nhất, rõ ràng là khi nở nụ cười đượm nét ngượng ngùng của thiếu nữ, ngôn ngữ lại to gan quyến rũ như phụ nữ trưởng thành. Có lúc phụ nữ lại nhạy cảm với sự thay đổi của người phụ nữ khác, Hạ Nghiên Thanh cách đó không xa bất giác nhìn Tần Dư Kiều rất lâu.
Đúng là Tần Dư Kiều đã thay đổi rất nhiều. Với tính tình trước kia, cô ấy không thể nào liếc nhìn Giang Hoa. Nhưng cô của bây giờ lại có thể đối đáp với Giang Hoa tự nhiên như vậy.
Hơn nữa trước mặt ba và bà bội, cô ấy không còn là một con nhím nữa, mà đã nhu thuận như mèo. Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng thương, cũng rộng lượng để có được sự đồng tình của mọi người, đắn đo để tìm cách tốt nhất, nhưng ai ai cũng thích dáng vẻ này của cô ấy.
Thật ra Hạ Nghiên Thanh lại thích Tần Dư Kiều của trước kia hơn, đối với Tần Dư Kiều hiện tại, cô thật sự rất không thích, thậm chí còn ghét. Nhìn thấy Tần Dư Kiều bây giờ, cô lại cảm thấy má trái bắt đầu đau rát. Năm ấy hình ảnh Tần Dư Kiều cho cô một bạt tai vẫn in sâu trong lòng, và cả câu nói cô ấy để lại: “Cậu luôn tỏ vẻ mình là kẻ yếu, dù yếu đuối yêu kiều hay là yếu đuối hẹn hạ!” “Hạ Nghiên Thanh, cậu thích nhặt lại những thứ tôi đã vứt đi như vậy sao?”
Hạ Nghiên Thanh cười lạnh. Năm đó còn cố làm ra vẻ khảng khái phóng khoáng, sao bây giờ cũng trở về nhặt lại vậy?
....
Về vấn đề cô chưa có chồng mà đã có con, chắc hẳn Bạch Thiên Du đã giải thích với Tần Ngạn Chi, nhưng Tần Dư Kiều cảm thấy mình vẫn nên giải thích với Tần Ngạn Chi: “Ba, chắc mẹ đã nói cho ba biết rồi. Ba có trách con không....?”
Khi hỏi Tần Dư Kiều vô cùng cẩn thận, mà Tần Ngạn Chi cũng vô cùng áy náy và hối hận, làm sao có thể trách đứa con gái yêu quý của ông được chứ? Ông khàn khàn lên tiếng: “Kiều Kiều, lần này con và Cảnh Diệu đã mất công tới đây, ở lại vài ngày có được không?”
Trước kia Tần Ngạn Chi vẫn gọi Lục Cảnh Diệu là cậu Lục, phải cố gắng lắm mới có thể gọi tiếng Cảnh Diệu. Người đàn ông này không thật sự rất bản lĩnh.
Đúng lúc này, Tần Dư Kiều thấy Hạ Nghiên Thanh cầm bông hoa giấy đã cắt.
Hạ Nghiên Thanh để hai bông hoa giấy màu đỏ lên trên bàn gỗ nhỏ, lúc mở miệng nói chuyện chân mày cong cong, giọng nói mang chút hoạt bát của thiếu nữ: “Ba, Kiều Kiều, hai bông hoa giấy đỏ này, một bông do con cắt, một bông do bà nội cắt. Hai người đoán thử xem con cắt bông nào trong hai bông này?”
Tần Dư Kiều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Nghiên Thanh. Người ta nói tính cách là thứ trời sinh không thể nào thay đổi, trong trí nhớ của cô Hạ Nghiên Thanh là một cô gái hướng nội hay xấu hổ, bây giờ đã cởi mở hơn rất nhiều rồi.
Tần Dư Kiều không để ý đến Hạ Nghiên Thanh, mà lại trả lời câu hỏi vừa nãy của Tần Ngạn Chi: “Con cũng muốn ở lại vài ngày, nhưng không phải ba đã ném Tần Ký hỗn loạn đó cho con sao? Không phải là con không muốn ở lại, mà là ba không muốn cho con ở lại thôi....” Tần Dư Kiều ở bên Lục Cảnh Diệu đã lâu, chẳng học được gì cả, nhưng chiêu cắn ngược này lại áp dụng rất tài tình.
Nghe cô nói những lời này, sắc mặt Tần Ngạn Chi lập tức trở nên nặng nề, không ngờ mình và con gái sẽ vướng vào những chuyện hiểu lầm này, vội vàng giải thích: “Kiều Kiều, ba....”
“Chú Tần, Kiều Kiều đùa với chú thôi mà.”
“Ba, con đùa với ba thôi.”
Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu mở miệng cùng lúc, đầu tiên mọi người trong nhà sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười. Giang Hoa cũng khẽ mỉm cười, cầm hai bông hoa giấy trên tay Hạ Nghiên Thanh: “Đưa anh xem nào.... Anh đoán cái này là do em cắt.”
Tiếng nói khẳng định của Giang Hoa cuối cùng cũng thu hút được tầm mắt của Tần Ngạn Chi nhìn vào hai bông hoa giấy của Hạ Nghiên Thanh, Tần Ngạn Chi hờ hững khen một câu: "Nghiên Thanh thật khéo tay.”
Tần Dư Kiều cũng đưa mắt nhìn hai bông hoa giấy trên tay Giang Hoa, nhìn một hồi rồi nói: “Tôi đoán bông bên trái là do cậu cắt, bông bên phải là của bà nội.”
Hạ Nghiên Thanh cười nhìn Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, sao cậu lại đoán như vậy?”
Tần Dư Kiều nhún vai, giọng điệu có vẻ hơi lấy lệ: “Đoán bừa thôi!”
Vẻ mặt Hạ Nghiên Thanh thoáng qua chút lúng túng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giang Hoa, kéo tay anh: “Mẹ tìm anh.”
Giang Hoa hơi sửng sốt, sau đó đứng dậy lên tầng với Hạ Nghiên Thanh.
Tầm mắt Tần Dư Kiều dõi theo bóng lưng của Hạ Nghiên Thanh và Giang Hoa, không phải cô quan tâm họ đi đâu, mà nghĩ đến căn phòng đã gắn bó với cô mười mấy năm, không biết bây giờ căn phòng ấy có còn không.
Hình như Tần Ngạn Chi nhìn thấu suy nghĩ của con gái, nói với cô: “Kiều Kiều, ba vẫn giữ căn phòng kia lại cho con đấy.”
“Cảm ơn ba đã không quên đứa con gái này.” Sau khi người ngoài rời đi, giọng điệu Tần Dư Kiều nói với Tần Ngạn Chi lập tức đổi một trăm tám mươi độ, trong vẻ nũng nịu mang theo chút giận dỗi, trong giận dỗi lại ẩn chứa oán giận.
Tần Ngạn Chi rất xúc động, đây mới là Kiều Kiều của ông, nhưng lúc đang thấy cực kỳ cảm động lại bị một tiếng gọi làm cho đứng hình: “Ba.”
Người gọi Tần Ngạn Chi chính là Tần Dư Trì.
Tần Ngạn Chi xoay người gọi con trai tới đây, hơi lúng túng nói với con gái: “Tiểu Trì, gọi chị đi.”
Tần Ngạn Chi giới thiệu xong, Tần Dư Kiều ngẩng đầu cười với Tần Dư Trì. Máu mủ thật thần kỳ, khuôn mặt của cô và tên nhóc này cũng tương tự nhau, đáng tiếc cô không hề vui mừng và cảm động, ngược lại cảm thấy chán ốm.
“Thì ra chị chính là người bà nội hay nhắc tới.” Tần Dư Trì nhìn chằm chằm Tần Dư Kiều, nhìn một lúc rồi chỉ Lục Hi Duệ cách đó không xa đang chạy tới, "Ba ơi, nó là cháu của con thật à?”
Lục Hi Duệ chạy đến mức đỏ bừng mặt, hết sức không vui cướp lời: “Cháu đã nói cháu không lừa cậu rồi mà. Cậu nhỏ, sao cậu lại không tin cháu thế?”
Đúng là cách gặp mặt thú vị, dù sao Tần Dư Kiều đã chuẩn bị tinh thần nhưng cũng không biết phải lên tiếng thế nào. Sau đó cô cảm thấy Lục Cảnh Diệu nhéo bàn tay cô rồi lấy một bao lì xì trong túi ra, nói với Tần Dư Trì: “Tiểu Trì đúng không? Sang năm mới rồi, anh rể mừng tuổi em này.”
Đúng là một ông anh rể nhiệt tình.
Tần Dư Trì nhìn Tần Ngạn Chi, không biết có nên nhận hay không. Còn Hi Duệ rất ghen tỵ, ba không chỉ chưa từng mừng tuổi cho nó, mà năm nào cũng trấn lột tiền mừng tuổi của nó nữa. Nó hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn Lục Cảnh Diệu.
Tần Dư Kiều cứ nhìn Hi Duệ mãi. Hi Duệ nhà cô trở nên hay dỗi từ bao giờ thế này? Cô vẫy tay bảo Hi Duệ đến bên mình, lau mồ hôi trên trán nó rồi hỏi: “Con vừa chơi gì thế, sao lại đổ đầy mồ hôi thế này?”
Lục Hi Duệ liếc nhìn cậu nhỏ, rồi trả lời Tần Dư Kiều: “Vừa nãy con và cậu nói về kết cục của Oulad trong Space Energy Robot. Cậu nói nó bị rắn ba đầu bắt đi, nhưng rõ ràng nó đã sống lại sau khi bị ác linh làm tương bí đỏ rồi mà.”
Tần Dư Kiều: “....” Không phải là cô không muốn giúp Hi Duệ, nhưng vấn đề này thì cô thật sự bó tay. Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu nhẹ nhàng nói một câu: “Tập này ba đã xem rồi, chính xác là đã sống lại sau khi biến thành tương bí đỏ.”
Tần Dư Trì không tin: “Anh xem tập nào vậy?”
“Đương nhiên là tập cuối rồi.” Lục Cảnh Diệu cười cực kỳ rạng rỡ, “Chắc em mới chỉ xem bản cũ thôi phải không? Nhưng không sao cả, lần sau anh rể mua cho em phiên bản mới nhất, hoặc là lần sau em tới thành phố S chơi, anh bảo Hi Duệ đưa đĩa cho em xem.”
Tần Dư Trì buồn bực, điều khiến đứa trẻ khó chịu nhất chính là thứ mình cho là đúng thật ra lại là sai. Lúc Tần Dư Trì bĩu môi không nói lời nào, Hi Duệ lại vui vẻ, vô cùng đồng tình với lời ba nói: “Đúng vậy, cháu cho cậu mượn xem, cậu xem rồi sẽ biết ai nói đúng.”
Đúng là cha con hào phóng, Tần Dư Kiều kéo tay Lục Cảnh Diệu, lại quan sát đôi mắt của Tần Dư Trì. Tần Dư Trì vẫn bĩu môi không nói gì, sau đó Tần Ngạn Chi kéo tay của đứa con trai đang tức giận, nói: “Tiểu Trì, Duệ Duệ nhỏ hơn con, con phải nhường nhịn Duệ Duệ, biết không?”
Hi Duệ không đồng tình nhìn thẳng vào mắt ông, nói: "Ông ngoại, đúng chính là đúng, sai chính là sai, con không cần cậu nhường.”
Tần Ngạn Chi cười cười với Hi Duệ, sau đó nhìn con trai, sắc mặt hơi trầm xuống: “Con đúng là được mẹ chiều chuộng riết rồi hư, con xem Hi Duệ hiểu chuyện thế nào kìa, con phải cố mà học theo cháu nó đi.”
Tần Ngạn Chi vừa dứt lời, Tần Dư Kiều thấy Tần Dư Trì nghẹn đỏ mặt, thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện rồi. Quả nhiên không tới một giây, Tần Dư Trì nãy giờ vẫn cúi gằm mặt, lúc ngẩng lên thì gương mặt đã đẫm nước mắt, uất ức hét với Tần Ngạn Chi: “Con không sai, con không sai, Oulad bị rắn ba đầu bắt đi!”
Vì Tần Dư Trì đột nhiên khóc lớn, Hi Duệ hơi sợ, rúc vào lòng Tần Dư Kiều. Trẻ con khóc lóc ầm ĩ nhất là lúc tranh giành đúng sai. Bởi vì Tần Dư Trì khóc lớn, Lục Hi Duệ thoáng cái muốn từ bên đúng trở thành bên sai. Nó cúi đầu, sợ mình lại rước lấy phiền phức cho mẹ, thỉnh thoảng lo lắng ngó nhìn Tần Dư Trì, nhưng vẫn kiên trì với đáp án của mình, khẽ nói: “Dư Kiều..... Mẹ.... Kết cục thật sự là sống lại mà, Oulad không chết....”
Đứa trẻ nào cũng muốn ba mẹ tin tưởng lời mình nói, dù là Hi Duệ hay là Tần Dư Trì, làm cha mẹ, lúc này nên cho đứa trẻ sự ủng hộ và khẳng định chứ không nên bắt chúng nhận sai dưới sự áp đặt của người lớn.
Trong ấn tượng của Tần Dư Kiều, Tần Ngạn Chi luôn là một người cha kiên nhẫn, nhưng không biết hôm nay là ngoại lệ hay vì lớn tuổi rồi nên tính tình đã thay đổi, khi Tần Dư Trì khóc, Tần Ngạn Chi không thể chịu đựng được nữa, gọi Hạ Vân tới dẫn nó lên tầng.
Sau đó, Tần Dư Kiều không thể ngờ được câu đầu tiên Hạ Vân nói khi kéo Tần Dư Trì lên là: “Tần Dư Trì, không phải mẹ đã bảo không được xuống dưới này rồi sao?”
Mặt Tần Ngạn Chi đỏ lên, lúc đang định dạy dỗ con trai, bà nội đi tới ngăn lại: "Sắp sang năm mới rồi, mấy đứa còn muốn doạ Kiều Kiều đi sao?” Bà Tần nói xong, thấy cháu nội rơi nước mắt thì kéo đến bên cạnh mình nhẹ nhàng dỗ dành.
Mẹ hiền cha nghiêm, còn có một bà nội thương yêu chiều chuộng cháu trai, đúng là một gia đình rất đỗi bình thường. Nhưng đối với Tần Dư Kiều mà nói, cảnh tượng trước mắt này cứ như đang giễu cợt cô vậy.
Lục Cảnh Diệu thì sao? Xem đoạn phim tình thân mến thương trước mắt, thật ra anh không có cảm giác gì nhiều, chỉ sợ người phụ nữ bên cạnh khó chịu mà thôi.
Buổi tối nhà họ Tần chuẩn bị một bữa cơm tất niên đủ đầy, phân nửa đều là những món cô thích ăn. Tần Dư Kiều quay đầu nói với người bên cạnh bà Tần: “Dì Chu, cảm ơn dì hôm nay đã chuẩn bị nhiều món con thích như vậy.”
Dì Chu làm đầu bếp cho nhà họ Tần từ khi Tần Dư Kiều mới ba bốn tuổi, nghe thấy Tần Dư Kiều nói tới bà, nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã. Bà dùng tạp dề lau khóe mắt, nói: “Kiều Kiều còn nhớ dì Chu, dì đã vui lắm rồi....”
Cảnh tượng thế này luôn khến người ta rơi lệ, bà Tần thấy vậy mắt cũng rưng rưng. Tần Dư Kiều vội cười nói với dì Chu: “Dì Chu, dì đừng khóc, dì khóc làm bà nội con cũng khóc theo kìa.”
Chu Nghi Xuân lau nước mắt, giữ vẻ mặt tươi tỉnh đi vào bếp: “Dì đi làm sủi cảo, Kiều Kiều.... Con còn nhớ trước kia con rất thích sủi cảo dì Chu làm không?”
“Dĩ nhiên con còn nhớ.” Khoé miệng Tần Dư Kiều hơi cong lên, đưa mắt nhìn tất cả mọi người, Tần Ngạn Chi, bà nội, Giang Hoa, Hạ Vân, Hạ Nghiên Thanh, cuối cùng là Lục Cảnh Diệu, bỗng nhớ lại chuyện khi mình còn ở nước ngoài, nói: “Tết một năm, con nằm mơ cũng thấy sủi cảo của dì Chu làm, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một cái, ngon đến mức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi luôn....” Giọng nói của Tần Dư Kiều nhẹ tênh tựa như kể chuyện cười, như kể câu chuyện xui xẻo hài hước.
Tần Dư Kiều nháy mắt, dí dỏm nhìn mọi người: “Mọi người có biết sau khi con tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì không?”
Không ai trả lời, một lát sau, chỉ có Tần Dư Trì không dám chắc mở miệng: “Có phải chị cắn đứt lưỡi của mình luôn không?”
“Tiểu Trì giỏi quá.” Tần Dư Kiều chu mỏ, giọng điệu hơi khoa trương, “Một tuần sau chị không ăn được gì cả, chỉ có thể húp cháo thôi.”
Sau đó mọi người đều im lăng, Tần Dư Trì vốn định lên tiếng lại bị Hạ Vân bên cạnh dùng ánh mắt bảo ngậm miệng. Tần Dư Kiều như chợt nhận ra không khí bất thường, lúng túng cúi đầu nói, “Xin lỗi.... Con không nên nói điều này, khiến mọi người không vui....”
Lúc này sắc mặt Lục Cảnh Diệu cũng rất khó coi, hận không thể lập tức lôi người phụ nữ bên cạnh trở về thành phố S.
Cô gái ngốc nghếch kì quặc này, tình thân quan trọng đến vậy sao? Cô chưa bao giờ dè dặt với anh nhưng giờ phút này lại không chút thương tiếc tự rạch vết thương cũ của mình để vãn hồi cái thứ gọi là tình thân kia sao? Giết địch một ngàn tổn hại tám trăm sao? Đúng là thông minh.
Nhưng anh không thể nhìn người phụ nữ của mình làm trò ngốc nghếch như vậy được. Chuyện rạch vết sẹo này, anh chỉ thích ra tay với người khác mà thôi, gọn gàng dứt khoát, một khi đã làm là phải lột cả da lẫn thịt....
Nhưng nghe thấy Tần Dư Kiều nói vậy, hốc mắt bà Tần cũng ươn ướt: “Ngốc ạ, muốn ăn thì về nhà, nơi này luôn là nhà của con....”
Tần Dư Kiều gật đầu, đúng lúc này, Hạ Vân mở miệng cười: “Được rồi, Tết nhất nói chuyện gì mới mẻ đi.” Cúi đầu, Hạ Vân nhìn về phía Tần Dư Kiều, hỏi thăm, “Kiều Kiều, con và cậu Lục chừng nào thì kết hôn?”
Tần Dư Kiều mím môi không trả lời, gắp chút thức ăn bỏ vào bát Hi Duệ.
“Ha ha.” Lục Cảnh Diệu bật cười, “Không gạt mọi người, con và Kiều Kiều đã cử hành hôn lễ tại giáo đường từ bảy năm trước rồi, cho nên hôn lễ lần này không vội.... Ngược lại cô Hạ và cậu Giang, hai người định khi nào cho tôi và Kiều Kiều uống rượu mừng đây?”
Lục Cảnh Diệu nói một tiếng “cô Hạ” khiến mặt Hạ Vân lộ vẻ khó chịu, Lục Cảnh Diệu đang nhắc nhở bà đưa con riêng về nhà chồng sao?
"Nghiên Thanh, Nghiên Thanh còn nhỏ, nó nhỏ hơn Kiều Kiều một chút, hơn nữa Nghiên Thanh và Giang Hoa chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm ổn định, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.” Hạ Vân trả lời thay con gái.
Lục Cảnh Diệu hơi kinh ngạc liếc nhìn Hạ Nghiên Thanh, hỏi Hạ Vân: “Thì ra cô Hạ nhỏ hơn Kiều Kiều, không nhìn ra đó. Tôi còn tưởng cô ấy lớn hơn Kiều Kiều....”
Trong lòng Tần Dư Kiều như có kiến bò, rõ ràng rất sảng khoái nhưng cô lại sợ Lục Cảnh Diệu nói mấy lời quá đáng, đưa tay bấm đùi anh dưới bàn ăn, ý bảo anh thu liễm một chút. Nhưng đây là Lục Cảnh Diệu, trong từ điển của anh có hai thu liễm sao?
Lục Cảnh Diệu tiếp tục cười hỏi, làm như hay biết cảm giác của Hạ Nghiên Thanh: “Dì Hạ nói cô Hạ nhỏ hơn Kiều Kiều, không biết nhỏ hơn bao tuổi?”
Giọng điệu Lục Cảnh Diệu bình thản, không mang vẻ hãm hại người khác, cứ như đang hỏi “Sao hoa lại đỏ như vậy?”.
Lần này Hạ Vân thật sự không biết mở miệng thế nào: “.... Nghiên Thanh sinh sau Kiều Kiều vài tháng.”
Lục Cảnh Diệu cười đùa: “Không ngờ dì Hạ cũng rất hài hước, vừa rồi cháu còn tưởng cô Hạ nhỏ hơn Kiều Kiều bảy tám tuổi, nổi hứng tò mò, nào ngờ chỉ có mấy tháng thôi.”
Hạ Vân khẽ cười: “Ha ha.”
Lục Cảnh Diệu khẽ cụp mí mắt, không tiếp tục bắt chẹt tuổi tác của Hạ Nghiên Thanh không tha nữa, mà nói đến chuyện về cung hoàng đạo anh mới tìm hiểu: "Nước ngoài có thứ liên quan đến tháng sinh gọi là cung hoàng đạo, mọi người có biết không?”
“Cung hoàng đạo, cái này con biết.” Lần này là Lục Hi Duệ cướp lời, "Lần trước có một bạn nữ trong lớp xem chòm sao cho con, bạn ấy nói con thuộc chòm sao Sư Tử, là sư tử nhỏ dũng cảm.”
Lục Cảnh Diệu không để ý đến lời của con trai, nói tiếp: “Thật ra thì cung hoàng đạo đúng là một môn nghiên cứu vô cùng khoa học, liên quan tới tháng. Ngày sinh khác nhau thì chòm sao cũng khác.”
“Cung hoàng đạo.” Giang Hoa đáp một tiếng, “Như vậy anh Lục là chòm sao gì thế?”
“Tôi à?” Lục Cảnh Diệu khẽ mỉm cười, liếc nhìn bà Tần, “Tôi sinh cuối năm, ứng với chòm sao Thiên Yết, là chòm sao không tồi đâu.”