Lúc Tần Dư Kiều đưa nước cho Lục Hi Duệ, Lục Hi Duệ dẫn theo đám bạn nhỏ của mình giới thiệu cho cô quen, một tiểu đội gồm mười người.
“ Chị Dư Kiều, bạn ấy tên là Trương Thiếu Đạt, là thủ môn của đội em, rất giỏi đó.”
“ Dương Vĩ, trung phong.”
“ Vương Vũ Kiệt, hậu vệ.”
“ Nhan Thư Đông, người mà chị đã gặp, giống em, cũng là tiên phong.”
“...”
Đám bạn nhỏ bảy tám tuổi miệng nói ngon ngọt cũng khiến người khác đau đầu, chẳng hạn như cậu bé chơi ở trung phong – Dương Vĩ, sau khi Lục Hi Duệ giới thiệu xong, liền cười hì hì, chế nhạo cậu bé: “ Đội trưởng, chị ấy là mẹ mới của bạn sao, hay vẫn là bạn gái?.”
Tai của Lục Hi Duệ thoáng chốc đã đỏ bừng, giống như là bị chọc giận, rốn lên: “ Dương Vĩ, ngày mai mình sẽ nói cho Trần Lam Lam biết bạn thích cậu ấy.”
Dương Vĩ sờ sờ mũi, ngoan ngoãn gọi Tần Dư Kiều: “ Chị à, em chỉ nói đùa thôi.”
Lúc này, Lục Hi Duệ mới tỏ vẻ hài lòng, trong lòng Tần Dư Kiều đổ đầy mồ hôi, mấy cậu nhóc này chỉ mới mấy tuổi, thích là thích, nhưng Lục Hi Duệ có thể chế áp được loạn thần, không biết cậu bé có thích ai không nữa.
Lục Cảnh Diệu ngồi ở trên khán đài, thấy Tần Dư Kiều bị vây xung quanh đám nhỏ, đang khoa tay múa chân, trong lòng đoán thầm rằng có lẽ bệnh cũ lại tái phát, thầy giáo của đám nhóc ở bên cạnh, mà cô còn đứng đó chỉ huy, không ngại dọa người khác.
Tần Dư Kiều đứng ở sân bóng nổi bật như huấn luyện viên, mở đầu là cậu bé Hi Duệ hỏi cô mình đá như vậy được chưa, cô liền khen ngợi cậu bé, rồi còn chỉ ra chỗ sai sót, chẳng hạn như bên phải có khả năng tấn công, bởi vì có thể dễ dàng dụ đối phương rời khỏi vị trí phòng thủ, đột phá nhanh chóng trong phòng tuyến.
Không biết có phải hay không cô và Hi Duệ đang nói về ‘ chiến thuật ‘, gương mặt tỏ ra rất chuyên nghiệp. Hình ảnh của cô khiến cho người khác có cảm giác an toàn, hoặc đơn thuần chỉ là nể mặt đội trưởng Lục, Tần Dư Kiều ở bên cạnh Lục Hi Duệ vừa nói xong, Dương Vĩ và Vương Vũ Kiệt liền lên tiếng: “ Chị Dư Kiều, vậy chị cảm thấy em đá có hay không?.”
Tần Dư Kiều đành đâm lao phải theo lao, không đành lòng làm mất mặt mũi của đội trưởng Lục Hi Duệ, cô vắt hết óc để chỉ đạo, lúc kết thúc, đến thầy giáo huấn luyện của Lục Hi Duệ cũng phải tán dương: “ Cô cũng ham thích bóng đá, phải không?.”
Tần Dư Kiều: “ Cũng bình thường thôi.”
Đến giữa trận đấu, tỉ số đang là -, thế cục này khiến cho ai ở trên sân cũng phải khẩn trương, thấp thỏm, bởi vì mở đầu, sút được vài một quả, sau đó Nhan Thư Đông cũng ghi bạn, trận đấu đang trôi về những phút cuối, cậu bé mặc áo số đã mang đến sự ngạc nhiên.
Đầu tiên là một động tác cực kì đẹp mắt, vô cùng tuyệt diệu đi thẳng vào cầu môn.
Cậu bé mặc số ấy chính là Lục Hi Duệ.
Tần Dư Kiều đã xem không ít các trận đấu bóng đá, trong đó không ít có những bàn thắng kinh điển, nhưng cũng chẳng thấy có hưng phấn bùng nổ chút nào vậy mà khi thấy Lục Hi Duệ ghi bàn khiến cho cô phấn chấn vô cùng.
Lúc Lục Hi Duệ tiến gần cầu môn, cô cảm thấy như lửa đang âm ỉ cháy ở trong lòng, sét đánh bùm bùm, cô khoa tay múa chân sung sướng đứng lên, bỏ mặc tình cảnh ngại ngùng với Lục Cảnh Diệu, nắm tay của anh cùng đứng lên, kích động hô lên: “ Duệ Duệ tiến lên! Sút bóng!.”
Đúng vậy, tên nhóc đó đã lao thẳng vào cầu môn, sút bóng không uổng công anh ngồi ở đây lâu đến vậy.
Lục Cảnh Diệu liếc mắt thấy Tần Dư Kiều đang nắm tay mình, khóe miệng ẩn chứa nụ cười dập dờn, sau đó dáng vẻ nhàn nhã nhìn về phía con trai, chỉ là sau hai giây Tần Dư Kiều đã buông cánh tay anh ra, xấu hổ nói với anh: “ Ngại quá ... Chuyện ấy ... Tôi kích động quá.”
Lục Cảnh Diệu khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói vô cùng điềm đạm, mang theo hàm xúc không rõ ràng: “ Tần tiểu thư, cô rất thích Hi Duệ.”
Tần Dư Kiều cười: “ Hi Duệ rất hiếu động.”
Ánh mắt của Lục Cảnh Diệu trở nên sáng quắc nhìn cô: “ Đứa nhỏ hiếu động thì có nhiều lắm.”
“ ...” Tần Dư Kiều cảm thấy bản thân như bị sét đánh ngang tai: “ Cũng có thể tôi và Duệ Duệ tương đối hợp nhau.”
Lục Cảnh Diệu cười rõ tươi, không vội mở miệng, tiếng nói trầm thấp dày, như tán thành với lời nói của Tần Dư Kiều: “ Đúng là có duyên, nếu như không phải Tần Dư Kiều vẫn còn trẻ như này, tôi nghĩ rằng Tần tiểu thư cũng đã có con, hay do người phụ nữ bình thường nào cũng có tình thương làm mẹ như Tần tiểu thư?.”
Lục Cảnh Diệu nói tới đây thì dừng lại, hai mắt mỉm cười, giống như đang thực sự tán dương tình mẫu tử của cô.
Tần Dư Kiều đỏ lựng cả mặt, nếu không phải trước ở Lục gia đã chứng kiến qua kiểu ăn nói không có chừng mực của Lục Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều nhất định cho rằng đầu lưỡi của Lục Cảnh Diệu chắc chắn có gắn ngọn lửa vào đó.
Giọng nói chanh chua, giống như phải có bảy tám cân thuốc nổ phóng thẳng vào đối phương.
Lúc trận bóng kết thúc, các cầu thủ nhí ôm lấy nhau, ngay cả những cầu thủ dự bị chưa được ra sân cùng ùa lên để ăn mừng, vỗ tay chúc mừng thắng lợi, cuối cùng Lục Hi Duệ phải lên nước: “Chủ nhật này mình mới khách.” Tần Dư Kiều đang suy xét xem Lục Hi Duệ có phải vui chơi quá rộng rãi hay không thì nghe thấy cậu bé mời bạn học ăn mì văn thắn ở cổng trường.
Có người mời đương nhiên là các bạn phải hoan hô, Tần Dư Kiều thấy đám nhỏ bâu xung quanh Lục Hi Duệ, đứa nhỏ Hi Duệ này trong mắt bạn bè có địa vị không hề thấp.
Trên sân bóng, không ít cha mẹ mang máy ảnh ra chụp ảnh con trai của mình, Tần Dư Kiều cũng muốn chụp một tấm kỉ niệm với Lục Hi Duệ, nhưng không biết mở miệng với Lục Cảnh Diệu thế nào, kết quả là Lục Cảnh Diệu chủ động đề cập tới: “ Cô và Hi Duệ đứng ở đó đi, tôi chụp cho hai người một tấm.”
Tần Dư Kiều lên tiếng đồng ý, sau đó vẫy tay gọi Hi Duệ qua.
Bởi vì mới chơi thể thao xong, Lục Hi Duệ mồ hôi đầy đầu, bộ quần áo cũng ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo lớn.
Tần Dư Kiều đưa Lục Hi Duệ tới chỗ râm mát mà Lục Cảnh Diệu đang đứng, ngồi xổm xuống cùng Hi Duệ nhìn vào di động của Lục Cảnh Diệu: “ Quả cà nhỏ!”
Lục Cảnh Diệu nhìn vào màn hình di dộng, hai người ở trong ảnh, nhìn trái nhìn phải, trong lòng đang định nhờ người khác chụp bức ảnh ba người, Tần Dư Kiều đã gọi đám bạn của Lục Hi Duệ tới, nhìn anh cười xán lạn: “ Lục Cảnh Diệu, anh giúp tôi chụp mấy tấm ảnh.”
Quả nhiên cô không gọi anh là Lục tổng hay cha Hi Duệ nữa.
Cho dù không cam lòng nhưng vẫn đồng ý chụp ảnh, đương nhiên là chụp chẳng đẹp chút nào, nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn lưu nó vào di động của mình. Cô luôn thích cười, trước kia cô luôn có thái độ thản nhiên, tuy rằng bây giờ béo hơn nhưng anh vẫn cảm thấy cô cười xinh đẹp như hoa.
Giống như anh, đối với chuyện béo hay gầy thì vẫn như nhau, không thay đổi. Trước đây, cô nhẹ nhàng thanh thoát, diễm lệ động lòng người, nhưng bây giờ béo lên vẫn khiến cho người khác cảm thấy thư thái, thoải mái, chỉ có điều không được vừa ý, đó chính là cô đã quên anh.
Nhưng nghĩ đến nếu như anh một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, tồn tại trong cuộc sống của anh, thì anh nên cảm ơn ông trời, tuy rằng có tiếc nuối, có đau khổ.
Thế nhưng chuyện béo hay gầy cũng chẳng liên quan, anh thấy cô bây giờ ăn mặc rất đơn giản, thoải mái, điểm ấy không giống với cô gái xinh đẹp khi còn ở Edinburgh – yêu thích trang điểm, tự chụp ảnh, hay lôi kéo anh ra bãi cỏ rồi dùng chế độ tự chụp giơ ngón tay hình chữ V lên, giày cao gót không rời chân, cho nên mỗi khi đường thường thường hay lắc mông nhảy lên người anh, đối với anh chuyện soi mói là cần thiết, ngay cả khi ‘ làm ‘ cũng không muốn tóc bị bung ra.
Đúng là bệnh thần kinh!
Tần Dư Kiều xem xong trận đấu bóng của Hi Duệ thì trở về công ty, phát hiện một đống việc đang chờ cô. Bản chất của Tần Dư Kiều không phải người phụ nữ giỏi giang gì cho cam, lúc trước tiếp nhận quản lí Tần kí chẳng qua là hành động theo cảm tính, thuần túy chỉ muốn vực dậy Hạ Vân tại thành phố G.
Hiện tại, cô ở trong phòng xem báo cáo, mới hiểu rõ ràng nếu giống như cô đi tìm việc thì đương nhiên rất khó. Buổi tối còn có cuộc hẹn, nguyên nhân bởi có người muốn mua cổ phần của Tô thị mà cô đang nắm trong tay.
Cổ phần của Tô thị là do Hạ Tựu Bình lấy danh nghĩa Tần kí để mua, lúc mua vào là thời điểm Tô Dần Chính còn sống, cho nên khi mua là giá cao, bây giờ Tô Dần Chính đã qua đời, cả công ty hỗn loạn vô cùng, giá cổ phiếu không đáng một xu, chẳng hạn như hai tuần lễ này liên tục không ngừng tụt giá.
Cho nên, Hạ Tựu Bình người có tiếng là không có đầu óc, không biết nên phải bù lỗ như thế nào.
Nhưng mấy ngày nay giá cổ phiếu của Tô thị không ngừng tụt giá, cũng không thể ngoại trừ việc có người khống chế giá cổ phiếu, bởi vì người muốn mua số cổ phiếu trên tay cô chính là Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu quá mờ ám, Tần Dư Kiều nghĩ.
Địa điểm hẹn là một nhà hàng có tiếng ở thành phố S, Tần Dư Kiều đã tới đó không ít lần, có điều lần này cô là bà chủ duy nhất nhưng không phải là phái nữ duy nhất, bởi vì có các ông chủ còn dẫn theo thư kí xinh đẹp.
Trước đây, từng nghe nói Lục gia là công ty lên sàn có tiếng là nhiều người đẹp, Tần Dư Kiều muốn xem thư kí của Lục Cảnh Diệu xinh đẹp đến nhường nào, kết quả phát hiện ra, thư kí của Lục Cảnh Diệu là nam.
Tầng cao nhất của Ngọc Phủ Lâu, khi Tần Dư Kiều tới đã có bồi bàn dẫn đường, đưa cô vào tận phòng khách, bên cạnh Lục Cảnh Diệu là ghế trống không.
Tần kí nắm trong tay cổ phiếu của Tô thị không hiều, Tần Dư Kiều dùng đầu ngón chân cũng hiểu được rằng bản thân mình vốn không có tư cách ngồi ở trên bàn tiệc này, đành cúi lưng, hạ giọng hỏi Lục Cảnh Diệu với thái độ thành khẩn: “ Lục tổng, tôi ngồi ở ghế này liệu có thích hợp không?.”
Lục Cảnh Diệu ngước mắt nhìn cô, bởi vì vừa mới vui vẻ trò chuyện với một ông chủ khác, cho nên khuôn mặt anh vẫn còn nụ cười chưa tắt, lúc này Lục Cảnh Diệu nhìn thật gần gũi, bình dị.
Cho nên khi Tần Dư Kiều hơi ngả người về phía sau lưng Lục Cảnh Diệu hỏi, Lục Cảnh Diệu cố nhướn người về phía cô, Tần Dư Kiều nghĩ rằng anh sẽ nói chuyện nghiêm túc với mình, nói cô có thể ngồi chỗ khác.
Ngay cả người ngoài thoạt nhìn vào cũng thấy, Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu cười nói bên tai Tần Dư Kiều, giống như một tay lão làng trên thương trường đang chỉ dạy kẻ mới vào nghề, thái độ vô cùng ân cần, tận tâm chỉ bảo.
Kết quả, ngay lúc mọi người đang dùng con mắt hâm mộ chờ đợi Lục Cảnh Diệu nói lời vàng ngọc cho bà chủ của Tần kí nghe, thì Lục Cảnh Diệu lại ở bên tai cô nói: “ Để cô ngồi ở đây, sao lại nói nhiều – lời – vô nghĩa – thế!.”