“Con muốn chị Dư Kiều làm mẹ hay là chị dâu của con?.” Lục Cảnh Diệu lặp lại câu hỏi một lần nữa, nhìn về phía con trai Hi Duệ của mình chờ đáp án.
“ Con đương nhiên hi vọng chị Dư Kiều sẽ làm mẹ mới của con.” Lục Hi Duệ đột nhiên hơi khẩn trương, sắc mặt trở nên thận trọng, há miệng thở dốc một hồi sau đó mới lên tiếng nói tiếp: “Nhưng con cảm thấy chị Dư Kiều và cha không hợp nhau, hơn nữa chị ấy cũng không thích cha mà.”
Sắc mặt Lục Cảnh Diệu trầm xuống, ngữ khí cũng tụt xuống âm độ: “ Vậy còn cảm thấy chị Dư Kiều của con hợp với ai, chị ấy đã có bạn trai đâu?.”
Lục Hi Duệ nhìn cha mình một lúc, nhét hai tay vào túi áo ngủ to đùng: “ Tuy rằng con không biết chị Dư Kiều sẽ hợp với ai, nhưng con khẳng định người chị ấy thích là con.”
Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một tiếng, không muốn tiếp tục so đo với con trai mình nữa: “ Con đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm.”
Lục Hi Duệ đột nhiên xoay người đứng lên, đi theo sau Lục Cảnh Diệu, giọng nói vô cùng đứng đắn: “ Thật ra con cũng biết tuổi tác của con và chị Dư Kiều có chút không thích hợp, nhưng những thứ còn lại đều hợp hết.”
Lục Cảnh Diệu vừa đi vừa trả lời câu nói của Hi Duệ: “ Đúng là rất đáng tiếc, nếu như con sinh ra sớm một chút, có lẽ sẽ còn cơ hội.”
“Nếu chị Dư Kiều sinh muộn một chút cũng là ý hay.” Lục Hi Duệ cứ nói đến chị Dư Kiều của cậu là nói không có điểm dừng, cậu bé đi theo phía sau Lục Cảnh Diệu nói ra suy nghĩ của mình: “Không biết chị Dư Kiều năm nay bao tuổi, con đoán chắc cũng phải kém chị ấy đến mười mấy tuổi, vậy thì chị ấy phải chờ con khá lâu rồi."
Lục Cảnh Diệu đột nhiên dừng lại ở cầu thang, cúi đầu nhìn cậu con trai đi ở bên cạnh: “Lục Hi Duệ, con không nên suy nghĩ nhiều quá, cha khuyên con ngày mai nên nghĩ xem nên làm thế nào để bài kiểm tra tháng được điểm tốt.”
Lục Hi Duệ ở phía sau bỗng im bặt, đi đến cửa phòng, quay sang nói với cha mình: “ Cha, cha thích chị Dư Kiều sao?.”
Lục Cảnh Diệu không trả lời.
Lục Hi Duệ đảo mắt đi chỗ khác: “ Vậy ngày mai con sẽ nói chuyện nhắn tin với chị Dư Kiều.”
Bởi vì không trả lời, sắc mặt Lục Cảnh Diệu có chút biến đổi, ánh đèn màu xanh phả lên gương mặt anh trông càng lạnh lẽo hơn, ngũ quan càng trở nên rõ ràng hơn.
Ngay khi Lục Hi Duệ chuẩn bị mất hết kiên nhẫn, Lục Cảnh Diệu gật đầu, sau đó mở cửa phòng của mình, đi vào phòng đang định đưa tay đóng cửa thì tiếng của Hi Duệ ở bên ngoài truyền vào.
Lần này Lục Cảnh Diệu là người mất hết kiễn nhẫn: “ Lại sao nữa?.”
Lục Hi Duệ chỉ chỉ vào cửa bị khóa: “ Cha khóa cửa của con rồi.”
“Lúc trước con chui ra thế nào thì bây giờ vào như thế.” Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn giúp cậu mở khóa cửa phòng, sau đó anh còn giúp Hi Duệ đắp chân, hành động này khiến cậu bé vô cùng cảm động, thò cái đầu nhỏ từ trong chăn ra: “ Cha, ngày mai cha có thể cho con hai trăm tệ tiền tiêu vặt được không?”
Lục Cảnh Diệu: “ Ngủ!”
Kết quả kiểm tra, cánh tay của Vương Bảo Nhi bị gẫy xương, là người học âm nhạc về sau phải dựa vào đôi tay này để kiếm cơm. Cầm trên tay giấy khám bệnh, cô mất bình tĩnh đứng lên đi lại, sau đó đập vào cánh tay đang bó thạch cao, hàng mi thanh tú nhíu chặt lại, sắc mặt tái nhợt.
Lục Nguyên Đông ngồi bên cạnh an ủi: “ Đừng quá lo lắng, bác sĩ đã nói là không có ảnh hưởng gì cả, hơn nữa nửa tháng nữa có thể tháo bột ”
Vương Bảo Nhi trừng mắt nhìn Lục Nguyên Đông cắt ngang lời của anh ta: “ Anh đương nhiên là nói vậy rồi.”
Lục Nguyên Đông thở dài: “ Cô yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm cho đến khi cô hồi phục hoàn toàn.”
“ Vậy anh chịu trách nhiệm như thế nào?.” Vương Bảo Nhi hỏi.
Lục Nguyên Đông: “ Chi phí khám bệnh tôi sẽ chịu hết, về sinh hoạt cá nhân thì tôi không thể giúp cô, tôi sẽ thuê người chăm sóc cô, tiền cũng do tôi bỏ, ngoài ra cô có yêu cầu gì có thể lên tiếng.”
“ Vốn là anh phải chịu trách nhiệm.” Tuy rằng nói như vậy nhưng Vương Bảo Nhi tỏ ra kiêu ngạo: “ Tôi phải đi làm việc, bây giờ tay thành ra như thế này, công việc coi như là tiêu tan hết ...”
Lục Nguyên Đông hiểu ý của Vương Bảo Nhi: “ Tiền làm thêm tôi cũng sẽ chi trả.”
Vương Bảo Nhi cũng chẳng phải là kẻ quân tử, nghe thấy Lục Nguyên Đông nói như vậy cũng không nói thêm gì, cúi đầu xuống, không ngờ đã quên mất việc vô cùng quan trọng: “Số điện thoại di động, tên, địa chỉ nơi ở và công ty anh đang làm việc, toàn bộ đọc hết ra cho tôi.” Vương Bảo Nhi nói một hơi khiến cả khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh, không hề thấy ngại khi nhìn chằm chằm Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhi, hơi ngây người, kỳ thực từ lúc anh xuống xe nghe thấy tiếng thét “ khốn khiếp “ kia thì anh đã cảm nhận được có chút không được bình thường.
Vào đêm mà Lục Nguyên Đông thi xong kì thi vào Cao Đẳng, anh ta cùng đám Giang Nam uống say bí tỉ nằm ở trên sofa hai mí mặt đánh nhau như chảo chớp, nhưng vì quá hưng phấn mà chẳng ai chịu dừng cuộc vui, vậy là cả một đoàn người nằm ườn ra ăn nói lảm nhảm, nói về trận bóng đá, về kinh tế, về con gái, và rồi nói đến cả chủ đề người con gái trong mộng.
Khi ấy Giang Nam đã có bạn gái: “ Người con gái trong mơ của mình, là người vợ tương lai của mình phải dịu dàng.”
Mọi người tỏ vẻ cười nhạo, Triệu Tử Thành bắt đầu lên tiếng: “ Mình thích cảm giác ngọt ngào, thanh thoát nhưng mà dáng người không thể xem nhẹ, người yêu của mình phải gầy, sờ chỗ cần có thịt là phải có thịt, nhất là chân phải trắng và dài.”
“Không phải các em gái của cậu đều có ngoại hình như vậy sao?.” Lục Nguyên Đông đá đểu Triệu Tử Thành một câu.
Triệu Tử Thành đập lại: “ Vậy còn cậu, mấy ngày trước không phải mình đã giới thiệu cho cậu một cô rồi sao, không vừa lòng hả? Người ta thích cậu đến thế cơ mà, mỗi ngày đều hỏi mình vì sao cậu không gọi điện cho cô ấy.”
“ Đó không phải là mẫu người mình thích.” Lục Nguyên Đông trả lời cho có lệ.
Triệu Tử Thành có tiếng trong việc chọn con gái, anh ta là người nổi tiếng trong khoản kén cá chọn canh. Điểm tốt điểm xấu đều có yêu cầu rất cụ thể.
Còn Lục Nguyên Đông, về phương diện này anh ta cũng khá kén chọn, trước đây không ít người tìm tới anh ta, ngay cả Dương Nhân Nhân khi chọn lựa được mấy người vừa mắt mà cũng phải hỏi ý kiến của con mình xem thế nào.
Kết quả Lục Nguyên Đông đều nói mấy câu quen thuộc: “ không có cảm giác”,” cảm giác không đúng” hoặc nói vài ba lời chê bai cho qua chuyện, có lần Triệu Tử Thành giễu cợt Lục Nguyên Đông: “ Chỉ có cảm giác với đàn ông.”
Nhưng mà cảm giác đồng giới này khi nhìn thấy Vương Bảo Nhi, đáy lòng anh ta giống như bị lửa thiêu đốt, giống như ở đó có vườn hoa đầy cỏ hoang và hoa thơm khiến anh ta muốn khai phá.
Kì thực, Lục Nguyên Đông cũng biết Vương Bảo Nhi không phải là người phụ nữ trong lòng của anh ta nhưng hai người lại có cảm giác rất giống nhau, giống đến mức khiến anh ta cảm thấy hoảng loạn, hoảng loạn vô cùng, sau đó anh ta nghĩ tới Tần Dư Kiều.
Lại nói đến Tần Dư Kiều, mấy ngày nay không nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, mợ cô có ý nói rằng con gái cũng không nên quá mức dè dặt, ý muốn bảo cô có thể chủ động liên lạc với Lục Nguyên Đông nhiều hơn. Có thể do mấy ngày nay Lục Hi Duệ thường xuyên gọi điện tới cho nên Tần Dư Kiều thường cầm điện thoại trong tay, bị mợ phát hiện tưởng cô đang chờ điện thoại của Lục Nguyên Đông.
Đến chạng vạng, Tần Dư Kiều ‘rốt cục‘ nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, câu đầu tiên cô hỏi anh ta: “ Gần đây bận nhiều việc sao?”
Lục Nguyên Đông hỏi lại: “ Chờ điện thoại của anh sao?”
Tần Dư Kiều: “ Cũng không hẳn.”
Giọng nói của Lục Nguyên Đông rất bình thản không rõ cảm xúc thật, Tần Dư Kiều mở tủ quần áo chọn đồ để thay, cố ý, vô tình hỏi một câu: “ Có tâm sự sao?”
Lục Nguyên Đông cười nói: “ Không.”
Nghe vậy, Tần Dư Kiều cũng không biết nên nói gì, nên hai người tán gẫu vài câu rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tần Dư Kiều tiếp tục thay quần áo, một nửa số quần áo là cô đem từ bên Anh về, một nửa là mợ mua giúp cô. Cô chỉ mặc vài bộ có nhãn hiệu rõ ràng còn lại thì đều là quần áo còn mới, Tần Dư Kiều phát hiện ra một chuyện khiến cô rất vui vẻ, quần áo hình như đã rộng hơn trước rồi.
Đứng trước gương ngắm vuốt một vòng, từ khi về nước cho tới nay, cô đã gầy đi không ít.
Cân nặng đối với phụ nữ luôn là áp lực, cho dù bản thân có gầy cũng vẫn thấy mình béo. Huống chi Tần Dư Kiều còn vượt qua cả số đo chỉ tiêu, mặc kệ là tâm lí hư vinh hay do nhân tố khác Tần Dư Kiều vẫn đang rất đau lòng khi không thể mặc quần áo xinh đẹp đứng trước mặt mọi người, để trở lại là một người con gái xinh đẹp kiêu ngạo.
Buổi sáng chủ nhật, Lục Hi Duệ ở trong phòng luyện đàn, lúc cô giáo ở bên cạnh thì tỏ ra ngoan ngoãn, đến khi cô giáo vừa rời khỏi, cậu liền đánh đàn loạn hết cả lên, vui vẻ giống như đang diễn tấu cho sự vui sướng của chính bản thân mình, đang trong lúc hưng phấn bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau truyền tới: “ Hi Duệ.”
Lục Hi Duệ quay đầu lại thì Lục Cảnh Diệu đã đi sát tới bên cậu, còn đứng cạnh anh là cô dạy đàn.
Cô giáo dạy đàn nhìn Lục Cảnh Diệu mỉm cười: “ Hi Duệ có tài năng trời phú, có thể tự sáng tác ra ca khúc.”
Lục Cảnh Diệu “ Uhm.” Một tiếng, sau đó quay sang nói với thầy giáo dạy đàn: “ Tôi đến đón Hi Duệ về sớm một chút.”
Lục Hi Duệ đắc ý ngồi trên xe của Lục Cảnh Diệu: “ Hôm nay cha tới đón con là muốn đi cùng con tới chỗ chị Dư Kiều đúng không?”
Lục Cảnh Diệu: “ Tiện đường thì tới mà thôi.”
Lục Hi Duệ đối với câu trả lời này rất không hài lòng nhưng cậu bé cũng không nói gì thêm, thì thầm một tiếng rồi vươn tay tới trước Lục Cảnh Diệu: “ Cha cho con mượn di động một lúc ạ.”
Lục Cảnh Diệu không đưa điện thoại cho Hi Duệ, sau đó chuyển mắt nhìn về con đường phía trước: “ Không phải tối qua con đã hẹn chị ấy rồi sao?”
Lục Hi Duệ: “ Tối qua là tối qua, hơn nữa con cũng chưa nói cụ thể thời gian hẹn là bao giờ.”
“ Con nói rồi, là hẹn vào lúc giờ chiều.” Lục Cảnh Diệu cúi xuống nhắc nhở con trai: “ Nếu không muốn trở thành đứa trẻ bị người khác chán ghét thì con nên nói ít làm nhiều.”
“ Cha nghe lén con nói chuyện với chị Dư Kiều.” Lục Cảnh Diệu chất vấn cha ruột của mình.
Lục Cảnh Diệu rất coi thường lời nói này của cậu bé: “ Là con nói quá to.”
Tối hôm qua, Lục Hi Duệ ở trong phòng gọi điện cho Tần Dư Kiều, lỗ tai của Lục Cảnh Diệu tạm coi là thính nhưng không thể thính đến mức cách hai bức tường cũng có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại của con trai, cộng thêm anh không có thói quan đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Về phần anh vì sao biết được Hi Duệ và Dư Kiều nói những gì, chỉ là anh ‘không cẩn thận‘ mở chức năng ghi âm trong điện thoại lên mà thôi.
Tối hôm qua, Lục Cảnh Diệu sau khi lấy lại điện thoại từ tay của con mình, anh còn nghe đủ bốn lần về cuộc nói chuyện dài phút giây kia mới chịu dừng lại.
Dáng vẻ cô đã thay đổi rất nhiều nhưng giọng nói vẫn như xưa.
Ngày đó, ở trong thang máy khi anh không kiềm chế được hỏi cô muốn xuống lầu mấy, giây phút mà cô nói chuyện, trái tim anh như muốn nổ tung, nhịp tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, mắt như mờ đi, đôi tai ù, không thể nói rõ là cảm giác gì, tóm lại là vô cùng khó chịu.
Tần Dư Kiều có hẹn với Bạch Quyên đi dạo phố, quét sạch một vòng trong thắng lợi mới chịu trở về, ở trong phòng đang thử quần áo, Bạch Quyên nhìn gương mặt của Tần Dư Kiều, nhìn thấy cô cũng đã giảm được kha khá cân nặng, tay chân như có kiến bò ngứa ngáy đưa tay sờ eo Tần Dư Kiều: “ Nếu tiếp tục giảm nữa, chắc trong một năm sẽ lấy lại được vòng eo thon nhỏ.”
Tần Dư Kiều cười cười, nhìn trước gương kéo cổ áo, Bạch Quyên cảm thấy hơi kì lạ, bèn hỏi: “ Em và Lục Nguyên Đông quen nhau thật sao.”
Tần Dư Kiều không biết nên hình dung mối quan hệ giữa cô và Lục Nguyên Đông như thế nào, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “ Một nửa là vậy.”
Bạch Quyên xì một tiếng, sau đó nằm lăn trên đường, hai tay kê dưới đầu, nhìn Tần Dư Kiều một lúc, sau đó hỏi về mối quan hệ đã tò mò suốt nhiều năm qua: “ Vì sao lúc trước em và Giang Hoa chia tay?”
Tần Dư Kiều giật mình
Bạch Quyên hơi lắm chuyện: “ Không thể nói sao?”
Tần Dư Kiều cười khẽ, quay đầu lại: “ Không có gì là không thể nói, có một chuyện đã làm tan vỡ cả hai.”
Quả thực đã có chuyện xảy ra, ngày đó là sinh nhật của Tần Dư Kiều, bởi vì lúc đó Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du đang cãi nhau đòi li hôn cho nên không có ai chúc mừng sinh nhật cùng cô Giang Hoa bèn gọi điện hẹn cô tới nhà anh ta đánh bài.
Tần Dư Kiều chạy tới chỗ Giang Hoa, tin chắc rằng anh ta sẽ chuẩn bị cho mình một ngạc nhiên lớn, kết quả là đi tới biệt thự của Giang Hoa đúng là anh ta tìm cô để đánh bài, lúc ấy tâm tình của cô không được tốt, chỉ mới thua hai ván mà đã không muốn chơi tiếp.
Giang Hoa bảo cô lên lầu nghỉ ngơi, đến đoạn rẽ ở cầu thang thì cả căn phòng đèn đóm tắt ngóm, Giang Hoa muốn cho cô một ngạc nhiên, cô đứng tại chỗ dò dẫm tìm đường, kết quả đụng phải bờ tường làm bằng thịt.
“Sau đó thì sao?.” Bạch Quyên vỗ vỗ vai cô, ý bảo nói tiếp.
Tần Dư Kiều bất đắc dĩ cười nhạt: “ Em cho rằng đó là Giang Hoa cho nên em liền hôn anh ta, kết quả hôn được một nửa thì phát hiện đã hôn sai người.”
Ngay lúc đó, khi cô và “ Giang Hoa “ có hành động khó xử thì biệt thự sáng đèn, bạn học của cô đứng thành xung quanh thành một vòng, mọi người đang cầm bánh ngọt, có hoa tươi, còn có pháo hoa đang muốn bắn lên.
Sau đó tất cả mọi người nói đồng thanh: “Surprise!"
Có người lại nói: “ Sinh nhật vui vẻ.”
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay qua đi bỗng trở nên yên lặng đến bất ngờ, mọi người đều đứng ở đó không hề nhúc nhích, không kịp đóng miệng lại, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc. Người đứng ở giữa là Giang Hoa, trong tay đang cầm bó hoa phải tới bông, trên cổ quàng chiếc khăn len mà cô tặng cho anh ta, màu xanh cổ vịt rất bắt mắt.