Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

bài kiểm tra cuối kỳ (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Veeeèèèooooooooooo―!

“Uaa!”

Tôi vội lao mình sang bên cạnh để né [Hỏa Cầu] của Ciel.

Quả cầu lửa dữ tợn sượt qua người tôi. Khiếp vãi.

“G-Gượng đã nào! Tôi không đến đây để đánh nhau với cậu!”

「Hỏa Cầu, (Hệ Hỏa, ★3)」

Và rồi, thêm một quả cầu lửa nữa lao thẳng đến chỗ tôi.

Tôi có nên chặn nó bằng [Tường Băng] không nhỉ? Chắc chắn là không rồi. Chẳng những gặp bất lợi về nguyên tố, năng lực của Ciel còn ao trình cả tôi nữa. [Hỏa Cầu] của cổ sẽ làm tan chảy [Tường Băng] trong nháy mắt và biến tôi thành miếng thịt xông khói mất.

Tôi tiếp tục né tránh đòn tấn công tiếp theo. [Hỏa Cầu] lại sượt qua người tôi và trúng mặt đất, rồi hóa thành mana cam trước khi tan biến vào không khí.

...Nếu không luyện tập thể lực chăm chỉ thì chắc giờ này tôi thành thịt xông khói mất rồi. Cảm ơn mọi người nhiều lắm, Khoa Hiệp Sĩ!

“Là ai...? Ngươi là ai mà dám quấy rầy giấc ngủ của ta?”

Ciel hỏi với giọng uể oải. Cô ấy hướng đôi mắt tím của mình về phía tôi trong khi đầu còn đang cúi xuống. Vẻ mặt của cổ trông thờ ơ và vô cảm như là một người bất cần đời vậy.

“Muốn ngủ thì sao cậu không ngủ trong ký túc xá hay gì đi chứ?”

“Muốn kiếm chuyện à tên kia?”

Lại thêm một [Hỏa Cầu] bự bằng quả bóng yoga nữa hiện ra bên cạnh Ciel. Tôi hốt hoảng giơ hai tay lên.

“Khoan, bình tĩnh đi nào...! Tôi đến đây để thực hiện một giao dịch với cậu mà!”

“......”

“Cậu có giỏi cảm nhận Thẻ Rơi không?”

“Nói nhiều cũng vô ích.”

Kích thước quả cầu lửa của Ciel đang ngày to ra. Nó đủ lớn để đốt tôi cho dù có né cỡ nào đi nữa.

Không lâu sau đó, [Hỏa Cầu] xuyên toạt không khí rồi tiến thẳng đến chỗ tôi một lần nữa.

“Này, nghe tôi nói cái đã...!”

Tôi không có đủ thời gian để thi triển [Bộc Phá Băng Kết] vì phải mất một lúc mới có thể ngưng tụ đủ lượng mana cần thiết cho nó.

Chung quy, tôi đã sử dụng ma thuật công kích mà mình quen thuộc nhất.

「Hỏa Băng, (Hệ Băng, ★4)」

Tôi bọc ngọn lửa băng giá quanh hai tay rồi ném chúng vào [Hỏa Cầu] đang lao đến chỗ mình.

Tuy [Hỏa Băng] đã nuốt chửng [Hỏa Cầu], nhưng tôi vẫn bị dính dư chấn sau đó.

Bàngggggg―!

“Gự aaa!”

Hỏa thuật và Băng thuật chạm trán nhau, tạo nên một vụ nổ hơi nước mù mịt và nhẹ nhàng thổi bay cả người tôi.

Quả cầu lửa đã mất đà trước khi va chạm nhưng vẫn tiếp tục lao thẳng. Nó xuyên qua làn hơi nước trước khi đâm sầm xuống đất. Vụ nổ hơi nước đã cứu mạng tôi.

Tôi lộn nhào trên đất nhiều vòng khiến cho đồng phục bị bẩn. Một phần đồng phục của tôi đã bị cháy sém do không thể hoàn toàn né được [Hỏa Cầu], thêm vào đó còn bị mấy viên đá sắc nhọn rạch mấy đường trên đồng phục và làm xước da trong lúc lăn vòng trên đất.

Cơ thể tôi chỉ dừng lại khi đụng trúng mấy tảng đá xung quanh.

‘Đệt, mình cứ tưởng sắp chầu trời đến nơi rồi chứ...’

Tôi ho và hắng giọng, rồi dùng mấy tảng đá làm chỗ dựa để đứng dậy. Nhìn vào vết máu lấm lem trên tay áo xắn lên, tôi nhận ra cánh tay của mình đã bị mấy viên đá rạch đến chảy máu. Khỉ thật.

“Cút đi. Lần tới sẽ là ma thuật bốn sao đấy. Ngươi sẽ không gặp may như hồi nãy đâu.”

Con hâm này! Bộ nói chuyện một tí chết cô à?!

Tôi muốn phản đối lắm, nhưng không thể vì sợ vãi nồi.

“Ha, thật tình mình không muốn dùng cách này chút nào...”

Tôi lẩm bẩm rồi với tay lấy chiếc túi ma thuật trong túi quần của mình.

Có lẽ vì thấy dè dặt nên Ciel đã nhẹ nhàng đưa tay về phía tôi. Mana lửa bắt đầu hội tụ trước cô ấy và sau đó hình thành một vòng ma thuật đỏ cam.

Tôi đã học qua và nhớ rất rõ chiêu đó. Nó không phải là [Hỏa Cầu], Ciel đang định tung ra ma thuật bốn sao, [Biển Lửa].

[Biển Lửa] là ma thuật phun lửa ra như thể nó là một cơn sóng thần. Chả trách vì sao phạm vi ảnh hưởng của nó lại lớn đến vậy, và như cô ấy đã nói ban nãy, tôi sẽ khó mà tránh được nhờ vận may như những lần trước đó.

Cơ mà tôi vẫn còn con át chủ bài của mình.

Cô tưởng tôi không nghĩ ra kế sách để đối phó với cô sau bao nhiêu lần chơi ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ sao?

Trước khi Ciel sử dụng [Biển Lửa].

Tôi nuốt nước bọt và lấy ra con át chủ bài của mình từ túi ma thuật.

“...?”

Đôi mắt của Ciel đảo qua lại, tròn xoe trong kinh ngạc. Cô ấy chắc hẳn phải ngạc nhiên rồi.

“Hãy làm một cuộc giao dịch nào, Ciel.”

Thứ tôi vừa lấy ra là một chiếc “gối” màu xanh thẩm – một chiếc gối chất lượng cao với thiết kế công thái học đảm bảo cho bạn một giấc ngủ ngon. Đây là một vật phẩm dành cho nữ chính và chỉ có trong cửa hàng bí mật, nó được dùng để tăng độ yêu thích với Ciel Carnedas. Và tên của nó là “Chiếc Gối Làm Bất Kỳ Ai Bất Tỉnh Tại Chỗ.” Ian chắc sẽ không cần tới nó đâu.

Ciel ngắm nghía hình dạng của chiếc gối dựa trên kinh nghiệm ngủ ngày của mình. Là một chuyên gia ngủ gật, cô nàng hẳn là đã nhận ra đây là một chiếc gối có chất lượng cực kỳ tốt.

Đầu của cổ nhìn tôi từ một bên nãy giờ, bỗng quay sang nhìn trực diện vào tôi và luồng mana lửa dùng để thi triển [Biển Lửa] cũng tan biến đi.

Dụ dỗ thành công rồi.

Ciel nãy giờ ngủ tựa lưng vào thân cây sần sùi mà không có gối. Vì vậy mà cái gối này là thứ cổ cần phải có ngay bây giờ, giống như việc một người cần chiếc dù trong ngày mưa gió.

“Cái, cái đó... Ngươi lấy đâu ra vậy?”

“Cậu muốn nó sao?”

Ciel chọn im lặng thay cho lời đồng ý. Cô ấy quá sĩ diện để gật đầu.

“Như tôi đã nói trước đó, tôi đến đây để làm một cuộc giao dịch với cậu. Nếu làm đúng thỏa thuận, cậu không những nhận được cái gối này mà còn thêm vài lợi ích khác nữa.”

“Lợi ích gì?”

“Cậu vẫn chưa cảm nhận được Thẻ Rơi nào, đúng chứ?”

“...Làm sao ngươi biết được?”

Vừa nãy mới hỏi xong. Cổ còn chẳng thèm trả lời tôi nữa.

Thẻ Rơi phát ra nguồn mana rất yếu, vậy nên ngay cả học viên từ lớp A cũng khó mà tìm được chúng. Ciel Carnedas cũng không ngoại lệ.

Do không cảm nhận được Thẻ Rơi, Ciel đã quyết định đi chợp mắt một tí. Cô ấy định là tìm một vị trí tốt để làm một giấc say sưa.

Đó là một quyết định hết nói nổi. Tuy nhiên trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, bài kiểm tra sẽ càng khó hơn nữa vào lúc Ciel tỉnh dậy và tham gia vào cuộc chiến sau khi 「Màn 3, Chương 3, Bài Kiểm Tra Cuối Kỳ」 trôi qua một nửa. Cô ấy đã tiêu diệt và cướp sạch Thẻ Rơi của các học viên.

Chắc là Ciel thấy cách này hiệu quả hơn vì cô nàng biết mình rất mạnh.

“Tôi sẽ giúp tìm Thẻ Rơi và đưa cậu cái gối này luôn.”

“Ta biết ngươi là ai. Ngươi là tên học viên kém cỏi từ lớp D với mana bậc E. Làm sao ta tin ngươi có thể xác định được vị trí của Thẻ Rơi chứ?”

“Lại đây mà xem.”

Ciel lườm tôi với ánh mắt nghi ngờ.

=================================

[Ciel Carnedas]

―――――――――

Tâm Trí: [Nghi ngờ bạn đang đặt bẫy.]

=================================

“Nếu không tin thì hãy nhớ rằng cậu luôn ở ‘cửa trên’. Hơn nữa, nếu có một chút nghi ngờ về động thái của tôi, cậu có thể dễ dàng tiễn tôi ra khỏi bài kiểm tra này mà.”

“......”

Ciel nhíu mày và suy nghĩ một lúc trước khi khi đứng dậy đi theo tôi.

Cô ấy chỉ cao đến cổ của tôi. Tôi cúi xuống nhìn cổ và mỉm cười – một nụ cười tư bản nhằm xoa dịu sự cảnh giác của đối phương.

Tất nhiên, mặc cho những nỗ lực của tôi, Ciel không hề có phản ứng gì cả. Cô nàng chỉ dùng tay che miệng để ngáp với gương mặt uể oải.

“Nhanh coi nào.”

Vâng, vâng.

Tôi biết Thẻ Rơi nằm ở đâu trong khu rừng này. Sau khi đi được một lúc, tôi tìm được một tảng đá có hình dạng giống đầu gấu mèo.

Đây rồi. Tôi ngồi xỏm xuống và nhấc tảng đá bự kế bên cạnh lên.

Và hiển nhiên, một tấm Thẻ Rơi đang ở đây.

“Bằng cách nào...?”

Ciel trông có vẻ ngạc nhiên, bởi đôi mắt tròn xoe còn mơ ngủ của cổ đã nói lên điều đó.

Tôi không vội nhặt tấm thẻ lên. Lý do là vì người nào chạm vào nó sẽ được coi là chủ sở hữu.

Đúng vậy, tiếp xúc vật lý. Thẻ Rơi sẽ được tính là vật sở hữu của người cuối cùng chạm vào nó, nên là cho dù không tiêu diệt đối phương thì bạn có thể biến Thẻ Rơi thành của mình bằng việc cướp chúng.

Nhưng tôi không cần nghĩ xa đến vậy, bởi nếu thẻ được “trao đổi” thì mọi chuyện sẽ kết thúc trong êm đẹp. Cũng nhờ vào kiến thức trong game của tôi nên chuyện này mới khả thi.

“Chẳng phải ngươi ở lớp D sao? Rốt cuộc cảm nhận mana của ngươi khủng khiếp cỡ nào vậy...?”

“Cậu cứ coi đây là bí mật giao dịch đi.”

Ciel lại nhíu mày và lườm tôi với ánh mắt ngờ vực.

“Ta đã cảm nhận được bậc mana của ngươi trong cuộc đụng độ khi nãy, không đời nào một kẻ yếu như ngươi lại có cảm nhận mana khủng như thế được. Ngươi giở trò à? Nói mau, bằng không đừng trách ta không nương tay.”

Tôi nhanh chóng đưa chiếc gối ra trước mặt cổ.

“...Cơ mà đó là bí mật nên ta cũng đành chịu. Ai cũng có bí mật của riêng mình mà. Thế, ngươi muốn thực hiện giao dịch gì với ta?”

Tôi đứng dậy nhìn Ciel. Cuối cùng cũng đến công chuyện.

“Tôi sẽ chỉ cậu vị trí của Thẻ Rơi. Cậu không muốn làm xong bài kiểm tra càng sớm càng tốt để đi chợp mắt sao? Tất nhiên, tôi sẽ đưa cậu cái gối này luôn, nhưng với hai điều kiện.”

Tôi vỗ ngực.

“Thứ nhất, cậu phải bảo vệ tôi. Thứ hai, cậu phải thu thập hết số Thẻ Rơi và đưa tôi năm tấm cùng lúc để hoàn thành bài kiểm tra.”

Trong bài kiểm tra cuối kỳ một, học viên nào có Thẻ Rơi sẽ lọt vào tầm ngắm của những người khác, kèm theo thứ hạng và vị trí của họ sẽ được cập nhật trực tiếp.

Tôi cần thu thập tổng cộng năm tấm Thẻ Rơi.

Nói cách khác, nếu một tên phế vật như tôi cố thu thập Thẻ Rơi tức tốc thì rất dễ bị các bạn học đá đít ra khỏi bài kiểm tra. Nếu mất hết thẻ, tôi sẽ không thể tháo vòng tay ra và phải tham gia lớp học phụ đạo. Cuối cùng, tôi sẽ không thể chuẩn bị cho sự kiện Hàng Phục Lôi Điểu được.

“...Chỉ có vậy thôi sao?”

Tôi gật đầu.

Ciel giơ bàn tay phải mảnh mai ra. Đáp lại, tôi dùng tay trái của mình để nắm lấy nó.

“Giao kèo xong. Đưa gối đây.”

Ciel ung dung đưa tay ra và nhận lấy chiếc gối.

Cô ấy ôm chiếc gối, hai má ửng hồng vì sung sướng. Sau đó, biểu cảm của cổ tan chảy như que kem trong nắng hè.

✦✧✦✧

Với Ciel ở cạnh tôi, việc tìm kiếm Thẻ Rơi dễ như ăn bánh vậy.

Ciel rất bất ngờ mỗi khi tôi tìm ra một tấm Thẻ Rơi. Mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng tôi biết được nhờ vào [Thấu Hiểu Tâm Trí].

Nếu có học viên nào tìm đến chúng tôi, Ciel sẽ xử lý họ. Việc của tôi đơn giản là đứng phía sau nhìn và chỉ dẫn cô ấy.

Khi tụi tôi tìm ra tấm thẻ thứ năm, các hạt mana hiện ra từ vòng tay của Ciel và tạo thành một bản đồ. Một trong các hạt lấp lánh chỉ về một chỗ cụ thể, đó chính là nơi để nộp bài.

Có tổng cộng mười chỗ để giao nộp khi bạn tìm đủ năm tấm Thẻ Rơi, bạn sẽ được chỉ định ngẫu nhiên một trong những chỗ ấy. Lường trước được chuyện đó, tôi đã đưa Ciel đến một nơi không quá xa chỗ vừa được chỉ.

Cơ mà.

‘Tại sao Luce lại đồ sát khủng khiếp thế kia...?’

Tôi chả hiểu tại sao nữa. Liệu cốt truyện có gì sai sai chăng?

...Tuy vậy, tôi cũng không thể dừng lại được. Ưu tiên hàng đầu của tôi là nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra nay. Đành phải gác chuyện cô nàng Luce sang một bên vậy.

“Rốt cuộc cậu là ai vậy?”

Ciel thắc mắc khi chúng tôi tìm ra được tấm thẻ thứ bảy. Tụi tôi vừa bước vào tòa nhà hình tổ ong cất giữ hai tấm Thẻ Rơi.

Quả là một hội trường rộng lớn. Bên trong tòa nhà, nơi từng có những cơ sở vật chất xa hoa, nay đã mục rửa và tan hoang theo thời gian.

Ciel ôm chặt chiếc gối trong lúc đi cạnh tôi.

Cô ấy vừa cất giọng lạnh lùng hỏi tôi.

=================================

[Ciel Carnedas]

―――――――――

Tâm Trí: [Nghi ngờ bạn rất mạnh và đang che giấu thực lực.]

=================================

Dường như Ciel đã suy nghĩ rất nhiều khi đi bên cạnh tôi. Vậy mà lúc đầu cô ấy bảo tôi yếu lắm.

“Cậu thực sự là ai?”, “Cậu không thể nào sở hữu cảm nhận khủng khiếp với lượng mana ít ỏi thế kia. Khả năng cảm nhận mana liên quan trực tiếp đến trữ lượng mana tối đa mà một người có.”

Cô có nhất thiết phải nói vậy không? Tôi chỉ là một tên cấp 57 còn thua cả mấy tên lớp C nữa là.

...Mà cũng không hẳn không đúng.

Nhìn từ góc độ của một người tài năng như Ciel, bảo rằng bậc mana của tôi chỉ bằng một hạt bụi chẳng sai tí nào.

“Không ai có thể che giấu trữ lượng mana của mình. Và cậu cũng không thể có được cảm nhận mana bá đạo với bậc mana đó. Làm sao hai thứ trái nghịch có thể tồn tại song song được chứ?”

Ciel liếc nhìn tôi.

“Lý do khả thi nhất là cậu đang che giấu năng lực. Tôi không tin một người như cậu có thể chạm đến cảnh giới của Đại Phù Thủy ở tuổi này, hơn nữa cậu cũng không thể mua chuộc các giám thị bởi vì Hiệp Ước.”

“Có hai Thẻ Rơi ở đây này.”

Tôi nói ra thông tin để buộc Ciel phải ngậm miệng lại. Quả nhiên, cô ấy trông khá bối rối.

“Tận hai tấm sao...? Đúng như tôi nghĩ, cậu thậm chí có thể cảm nhận nhiều hơn thế...”

Tôi lắc đầu.

Khi mới vừa bước vào tòa nhà này, tôi có để ý tới bãi cỏ ở sân trước. Tôi dụi mắt và lướt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy dấu hiệu của ai đã bước vào trước đó, nghĩa là hai tấm thẻ vẫn còn đó.

“...Chậc.”

=================================

[Ciel Carnedas]

―――――――――

Tâm Trí: [Cảm thấy thua kém bạn.]

=================================

Ciel chẳng bao giờ quan tâm đến mấy kẻ yếu hơn mình.

Nhưng giờ cổ lại bắt đầu thấy mặc cảm tự ti trước tôi? Cô ấy còn tặc lưỡi nữa chứ.

Tôi chỉ là nhân vật nền thôi mà...

“...Nhanh tìm hết số còn lại thôi.”

“Này, sao cậu bỗng đi nhanh thế...”

“Nói nhiều.”

Ciel phất lờ lời của tôi. Cho dù giữa chúng tôi chỉ là quan hệ đối tác, tôi nghĩ là mình nên biết giữ chừng mực, vì thế tôi im lặng và lặng lẽ theo sau cô ấy.

Dù gì cổ cũng đâu định trốn tránh nghĩa vụ của mình.

Chúng tôi tìm thấy hai Thẻ Rơi tiếp theo trong tòa nhà.

[Hạng Nhất (Tím) Ciel Carnedas +9 Thẻ Rơi] vừa được khắc trên bảng xếp hạng. Ngay cả Kaya đang đứng hạng hai mới chỉ có hai tấm thẻ...

Tôi biết mình là tác giả của chuyện này, nhưng không ngờ hiệu quả thật sự.

“Xong rồi.”

Cô ấy nói với tôi sau khi tìm thấy tấm thẻ thứ chín.

Nơi chúng tôi tìm thấy nó là một sảnh rộng lớn làm gợi tới lễ đường. Bầu không khí ở đây khá là khang trang và đầy trang trọng.

Bốn bức tường được trang hoàng với thiết kế màu vàng trắng chủ đạo, cùng với những dây leo xanh mơn mởn mọc rải rác dọc theo bức tường. Nở trên những khúc dây leo là loại hoa sặc sỡ lạ thường trông giống hoa lạc tiên.

Chỗ này lâu rồi chưa được tu sửa, kèm theo dấu hiệu mài mòn theo thời gian, gợi lên một cảm giác khó tả.

Ciel và tôi đứng đối mặt nhau trước bục lễ đường. Nếu ai đó nhìn vào thì rất dễ lầm tưởng chúng tôi đang tổ chức một lễ cưới đơn giản. Hơn nữa, tôi hiện giờ đang mặc bộ đồng phục bẩn thỉu khác xa với trang phục cưới.

“Còn một tấm nữa, nhỉ? Cái này cho cậu này.”

“Không cần, tôi sẽ tự tìm nốt cái còn lại.”

Chắc do cổ thấy tự ái đây. Mà cũng đúng, làm sao không tự ái cho được khi người mà cô ấy cho là kém cỏi hơn bản thân hóa ra lại giỏi hơn mình nhiều.

Tất cả chỉ là suy đoán của Ciel thôi. Tôi có nói mình tìm thấy Thẻ Rơi bằng cảm nhận mana bao giờ đâu.

Chỉ là tôi không thể nghĩ là lý do nào thuyết phục nên tôi đã chọn giữ im lặng mà không phủ nhận.

“Cậu cầm lấy đi.”

Ciel đưa tôi xấp thẻ mỏng.

Vị trí giao nộp là ngẫu nhiên. Tôi không biết địa điểm chỉ định của mình sẽ hiện lên ở đâu, vậy tốt nhất tôi nên cầm số Thẻ Rơi này và rời khỏi đây sớm nhất.

Tôi nhận lấy xấp thẻ và đếm chúng.

Một, Hai, Ba, Bốn, Năm. Tuyệt.

Ở bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe tiếng các hạt mana va chạm với nhau. [Hạng Nhất (Trắng) Issac +5 Thẻ Rơi] xuất hiện trên bảng xếp hạng giữa không trung.

Các hạt mana trên vòng tay tôi cũng bắt đầu di chuyển và tạo nên bản đồ đánh dấu vị trí chỉ định.

May mắn thay, đó là nơi gần nhất với tôi. Tôi có thể đến đó trong khoảng 20 phút nếu chạy từ đây.

“Đi thôi.”

“Ừ.”

Ciel gật đầu, vẻ mặt của cô ấy trở nên nghiêm túc khi ôm lấy chiếc gối được tặng bằng cả hai tay.

Có lẽ là vì cổ không thể đoán được sẽ có phong ba bão táp gì ập đến kể từ giờ.

Truyện Chữ Hay