“Chúng ta sắp đến gần bài kiểm tra cuối kỳ.”
Bên trong sảnh Orphin. Lớp A, một phòng học rộng lớn so với số lượng học viên đang hiện diện. Năm tân học viên đứng đầu khối có mặt cho tiết học buổi sáng đang ngồi cách xa nhau.
Bọn họ đều đang dán mắt vào vị giáo sư trung niên với mái tóc đỏ đứng trên bục giảng, Philip Meltron.
Với hai tay chắp sau lưng, vị giáo sư nhẹ nhàng thông báo.
“Bài kiểm tra cuối kỳ sẽ bao gồm hai phần: lý thuyết và thực hành. Phần lý thuyết sẽ được tổ chức trong năm ngày, chín tiếng một ngày và phần thực hành sẽ được tổ chức tại khuôn viên của Học viện cũ trong vòng năm tiếng. Các em là những học viên vượt trội và ưu tú nhất, ta tin rằng các em sẽ đạt được điểm xuất sắc.”
“Ưu tú nhất”. Giáo sư Philip, người nổi tiếng là hay phân biệt đối xử, thường sử dụng cụm từ đó để miêu tả học trò lớp A của mình.
Đương nhiên đối với năm nữ học viên của lớp A, lời khen đó chẳng có ý nghĩa mấy cả.
Một nữ học viên mặc đồng phục nam nhưng không cài khuy áo, Lisetta Lionheart.
Một nữ học viên luôn cười nham hiểm chẳng vì lý do gì, Keridna Whiteclark.
Một nữ học viên luôn ngủ gật trong lớp, Ciel Carnedas.
Một nữ học viên với đôi mắt lấp lánh và mang phong thái của một người lính, Kaya Astrean.
Và cuối cùng là cô nàng thủ khoa năm nhất luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người, Luce Eltania.
Giáo sư Philip rất hài lòng về lớp mà mình phụ trách gồm những học viên ưu tú và xán lạn nhất, đương nhiên là không hề có thường dân mà ông ghét.
“Ciel Carnedas, bộ em tính ngủ gật trong lúc kiểm tra luôn à?”
Ciel Carnedas, một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn màu lam gợn sóng, lắc đầu và cố gắng giữ hai mí mắt không cụp xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngủ gật trong lớp và chắc chắn cũng không phải lần cuối. Mặc cho thái độ lòi lõm có thể dẫn đến điểm quá trình bị hạ xuống ấy, Philip, người luôn đối xử bất công với thường dân và thiên vị quý tộc, thường bỏ qua cho cô mọi lần như thể không có vấn đề gì cả.
Và lời nói vừa này của ông chỉ là nửa đùa thôi.
Ciel dùng tay áo để lau nước dãi trên mặt rồi dụi đôi mắt còn mơ ngủ của mình trong lúc nhìn Philip.
“Chắc vậy...”
Ngoại trừ cô nàng Luce luôn thờ ơ với mọi người, ba học viên còn lại nhìn Ciel với vẻ mặt khó tin.
Giáo sư Philip chỉ nở một nụ cười thân thiện.
“Thôi, chúng ta bắt đầu học nào.”
Ông đã quá quen thuộc với lớp A toàn mấy nhỏ lập dị này rồi.
✦✧✦✧
“Bây giờ ta sẽ phổ biến luật lệ của phần thực hành trong bài kiểm tra cuối kỳ, ‘Tranh Giành Thẻ Rơi’”.
Cuối cùng thì 「Màn 3, Chương 3, Bài Kiểm Tra Cuối Kỳ」 của ❰Ma Pháp Kỵ Sĩ của Märchen❱ cũng bắt đầu.
Mãi cho đến tuần trước, tôi đã phải hao tâm tổn trí với phần lý thuyết trong vòng 5 ngày, mỗi ngày tận 9 tiếng. Mấy việc dễ dàng lướt qua trong game ai ngờ ở ngoài đời lại khó đến vậy.
Đặc biệt là mấy môn cân não như: “Nhập Môn Ma Thuật Cơ Bản”, “Nguyên Tố Cơ Bản”, “Hệ Sinh Thái Ma Thú”, “Nghiên Cứu Ma Cụ”, “Phân Tích Vòng Tròn Ma Thuật”, v.v. Vốn dĩ tốt nghiệp từ ban xã hội, tôi cảm giác như đầu mình sắp sửa nổ tung mỗi khi cố giải mấy bài có tính toán.
Tôi đã không có nhiều thời gian để ôn bài vì mắc phải luyện tập, thành ra tôi chẳng kịp nắm vững kiến thức trước khi bước vào kiểm tra.
Nhưng ít ra tôi đã cố hết sức nên hy vọng sẽ nhận được kết quả tốt.
Nơi đây chính là Học viện Märchen cũ từng được nhà trường sử dụng, nhưng giờ nó đã dừng hoạt động.
Các tân học viên của Khoa Ma Thuật, bao gồm cả tôi, đang đứng thành hàng trong khuôn viên của Học viện cũ. Ở gần đó là các tòa nhà khóa kín với thiết kế đẹp mắt và khu vườn mọc đầy cỏ dại do bị bỏ hoang.
Ở trên sân khấu trước mặt chúng tôi, Giáo sư Fernando đang thông báo bằng loa phóng thanh. Đứng sau ngài ấy là những giáo sư và giám thị.
“Luật rất đơn giản. Các em sẽ hoàn thành bài kiểm tra khi thu thập đủ 5 lá ‘Thẻ Rơi’ và mang chúng đến nộp ở vị trí chỉ định.”
Giáo sư Fernando nâng một tấm thẻ bằng ma thuật ngoại cảm cho các học viên xem. Đó là một tấm thẻ tinh xảo với một biểu tượng đại diện cho một cuốn ma đạo thư và một phù thủy.
“Thẻ Rơi được dấu ở khắp nơi trong khuôn viên rộng lớn của Học viện cũ. Tìm ra chúng không phải là chuyện dễ bởi lượng mana mà chúng phát ra rất thấp.”
Tôi không biết chính xác bán kính của cả khuôn viên này là bao nhiêu, nhưng chắc là nó tương đương với đảo Yeouido. Chỗ này đúng là rộng thật sự.
“Địa điểm chỉ định sẽ được tiết lộ một khi các em thu thập đủ năm Thẻ Rơi. Nơi đó sẽ được chỉ định ngẫu nhiên nên đừng ngạc nhiên nếu mấy em tình cơ tìm ra. Ngoài ra, các em còn có thể cướp Thẻ Rơi. Nếu đánh bại được một người có Thẻ Rơi thì thẻ của họ sẽ tự động chuyển sang các em nhờ vào ma thuật ngoại cảm.”
Các học viên bắt đầu xì xào.
‘Mình làm méo biết đánh nhau chứ, tính sao bây giờ?’, ‘Đấy cũng là một quy luật sinh tồn sao?’
Cuộc bàn tán ngày càng rầm rộ. Điều này cũng đã xảy ra trong bài kiểm tra xếp lớp.
Đúng lúc đó, tôi bắt gặp hình bóng của cô giám thị Dorothy Heartnova đang đứng phía sau Giáo sư Fernando.
Cô ấy nghiêng đầu và vẫy tay chào tôi với nụ cười rạng rỡ như vầng thái dương. Đôi bông tai hình ngôi sao và mặt trăng của cổy thì lấp lánh dưới ánh mặt trời.
‘Trời ơi, nhân vật yêu thích của mình đáng yêu quá đi~’
Tôi vẫy tay chào lại trong khi cố kìm nén nụ cười của một người cha.
Nhưng không hiểu sao tụi nhóc ranh đứng gần tôi khi thấy Dorothy lại đỏ mặt. Xin lỗi nha mấy nhóc, nụ cười đó dành cho anh đấy.
“Và đây là phần quan trọng nhất trong bài kiểm tra cuối kỳ.”
Giáo sư Fernando giơ ngón trỏ lên. Các học viên đưa mắt theo và nhìn lên trời.
“Thứ hạng từ một đến năm sẽ được hiển thị ở đây.”
Một lượng lớn hạt mana giống hạt cát thêu dệt trên bầu trời trong suốt.
Có hai ô vuông lớn xuất hiện và bên trong chúng là năm dấu gạch ngang “-” được khắc rõ. To thật đấy.
Thẻ Rơi
–
–
–
–
–
Hạ Gục
–
–
–
–
–
“Cột bên trái sẽ hiển thị những người có số Thẻ Rơi nhiều nhất, còn bên phải sẽ hiển thị những người có số hạ gục cao nhất.”
Đó là bảng đếm số trực tiếp những người xếp hạng từ một đến năm ở hai hạng mục: số thẻ và số hạ gục cao nhất.
“Bây giờ các em hãy nhìn vào vòng tay mà chúng ta đã phát.”
Các học viên nhìn vào vòng tay được phát đang đeo trên cổ tay theo hướng dẫn của Giáo sư Fernando.
Trên từng vòng tay có một cái nút với chữ “Thẻ Rơi” và “Hạ Gục” trên đó.
“Vòng tay sẽ không thể bị tháo ra cho đến khi bài kiểm tra kết thúc. Miễn là còn đeo nó, vị trí của các em sẽ được truyền đến tụi ta trực tiếp.”
Cái vòng tay này tựa như là một GPS với ma thuật.
Nếu bạn qua được bài kiểm tra cuối kỳ thì nó sẽ tự động mở khóa.
“Và các em còn có thể dùng nó để xem những người xếp hạng lần lượt từ một đến năm là ai. Cướp thẻ của họ hoặc bỏ chạy, tùy các em. Lựa chọn mà mấy em đưa ra sẽ phản ánh điểm kiểm tra, vậy nên hãy nghĩ cho kỹ vào.”
Nói dễ hiểu, đây chẳng khác gì một trò chơi đấu trí, sinh tồn và kiểm soát.
Đó còn là cách để nhà trường đánh giá tổng quát cảm nhận mana, kỹ năng chiến đấu, tác chiến và giải quyết vấn đề của một phù thủy.
“Thời hạn là năm tiếng. Nội trong thời hạn này, các em phải thu thập đủ năm lá Thẻ Rơi và đem nộp đến địa điểm được chỉ định. Sau khi xong, các em có thể tháo vòng tay ra và đi về. Cho dù các em có kiếm thêm nhiều hơn năm lá Thẻ Rơi thì điểm cũng không tăng đâu, nên là đừng có tốn công vô ích.”
“Thưa giáo sư, nếu em rớt bài kiểm tra này thì sao ạ?”
Fernando lạnh lùng đáp lại khi thấy cậu học viên kia giơ tay đặt câu hỏi.
“Nếu một học viên mất khả năng chiến đấu hoặc không hoàn thành bài kiểm tra đúng thời hạn... người đó bắt buộc phải học lớp bổ túc sau ngày hôm nay.”
“Haaảảả?!”
Ai nấy cũng đều sửng sốt khi nghe được nhưng rồi im thin thít khi Giáo sư Fernando đưa tay ra.
“Đó là hình phạt. Ta cũng sẽ không tháo vòng tay cho những người bỏ chạy.”
Ngài ấy hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời phàn nàn của các học viên.
Sợ sệt và kinh tởm là hai biểu cảm trên mặt các học viên hiện giờ.
“Và đôi lời cuối cùng. Hôm nay là ngày kết thúc học kỳ đầu tiên của các em. Chúc các em gặt hái được thành quả xứng đáng với công sức bỏ ra. Xin hết.”
Khi Giáo sư Fernando dứt lời, người chủ trì đứng kế ngài chỉ dẫn mọi người ra chỗ xe ngựa.
Khi các học viên khác càu nhàu rời khỏi, tôi cũng chuẩn bị rời đi theo họ.
Bỗng nhiên, Dorothy quay về phía tôi rồi chụm hai tay lại quanh miệng và lầm rầm thốt ra chữ “Cố lên.” Sau đó, cô ấy đưa tay phải lên và lẳng lặng vẫy chào tôi.
Trời ơi, dễ thương quá đi. Mình sốc đường chết mất.
Một nhóm xe ngựa nhỏ được chỉnh sửa sao cho giống
xe mini đang chờ sẵn ở phía sau chúng tôi. Bạn có thể bước lên bất cứ chiếc nào và chúng sẽ đưa bạn đến địa điểm đã được định sẵn.
Tôi nhảy đại lên một chiếc và quyết định sắp xếp lại suy nghĩ trong lúc chờ di chuyển đến địa điểm.
Phần cuối của học kỳ đầu tiên năm nhất ー Bài Kiểm Tra Cuối Kỳ và Hàng Phục Lôi Điểu. Tôi đã lên kế hoạch cho chúng.
Vào khúc cuối của bài kiểm tra, ngay lúc Luce hoàn thành bài kiểm tra và màn đêm dần buông xuống, ác quỷ “Vera Triệu Hồi Sư” sẽ xuất hiện và cướp đi sử ma của Luce.
Nói ả ta là một trong những kẻ mạnh nhất trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ không hề sai, đặc biệt là với sử ma, ả ta sở hữu sức mạnh kiểm soát tuyệt đối trước chúng.
Ả sẽ ép buộc triệu hồi sử ma của Luce và đặt nó dưới quyền kiểm soát của mình.
Sau đó, ả ác quỷ sẽ đi đến khu vực trung tâm để tìm giết nam chính Ian Fairytale, nhưng sau cùng đã bị cản lại bởi Dorothy.
Khi Dorothy buộc phải rút lui vì an nguy của các học viên, Vera sẽ giải phóng phong ấn của Lôi Điểu và vây kín cả Học viện Märchen cũ.
Nếu không thể hoàn thành bài kiểm tra trước lúc đó, kế hoạch “tiêu diệt Vera Triệu Hồi Sư trong thời gian ngắn nhất” của tôi sẽ coi như để sông đổ bể.
‘Đúng vậy, ý định của mình là...’
...hoàn thành bài kiểm tra sớm nhất có thể để tháo bỏ vòng tay và chuẩn bị cho 「Màn 3, Chương 4, Hành Phục Lôi Điểu」.
Ngoài ra, tôi cũng không thể cúp buổi kiểm tra được. Nếu không dự bài kiểm tra vì bất kỳ lý do gì ngoài những điều nêu trong Hiệp Ước Marx, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi học ngay lập.
“Phù, haa.”
Tôi hít vào và thở ra để giải tỏa sự căng thẳng.
Giờ là lúc để kiểm tra lại chỉ số hiện tại.
Kể từ ngày đánh bại Leafa đến giờ, bộ chỉ số của tôi không có thay đổi gì đáng kể mấy. Tôi
vẫn chưa thể dùng được [Băng Đế] dù nó đang trong trạng thái kích hoạt và luôn phải kìm hãm đến mức không còn công dụng gì luôn.
Dẫu vậy, tôi vẫn tăng trưởng nhanh hơn so với lúc mình nghĩ ở đầu học kỳ. Tất cả là nhờ đánh bại Binh Đoàn Kiến Tai Ương và Leafa Hão Huyền.
=================================
[Trạng Thái]
———————
Tên: Isaac
Cấp: 57
Giới Tính: Nam
Năm: Nhất
Danh Hiệu: Tân học viên
Mana: 1450/1450
_ Tốc Độ Hồi Phục Mana (C)
_ Thể Lực (B-)
_ Sức Mạnh (B-)
_ Trí Tuệ (C+)
_ Ý Chí (B+)
Tiềm Năng ≪Chi Tiết≫
[Kỹ Năng Chiến Đấu]
———————————
Chuỗi Nguyên Tố 1: Băng
_ Uy Lực Nguyên Tố (B-)
_ Hiệu Quả Nguyên Tố (B-)
_ Sức Mạnh Tổng Hợp Của Nguyên Tố (B-)
Chuỗi Nguyên Tố 2 (Khóa)
[Kỹ Năng Đã Sở Hữu]
――――――――――
Phát Động
_ (★1) Tạo Băng (B-) /
(★5) Hắc Băng (B-)
_ (★2) Màn Băng (B-)
_ (★1) Lãnh Khí Phát Tán (B-)
_ (★1) Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản (D+)
_ (★4) Hỏa Băng (C)
_ (★4) Tường Băng (C)
_ (★5) Bộc Phát Băng Kết (C-)
_ (★2) Phấn Tuyết (C)
Nội Tại
_ (★7) Thấu Hiểu Tâm Trí
_ (★5) Dò Tìm Ác Quỷ
_ (★9) Băng Đế
Cây Kỹ Năng ≪Chi Tiết≫
[Đặc Tính Độc Nhất]
―――――――――
_ Thợ Săn
=================================
Tôi vừa tăng thêm một cấp gần đây, hiện giờ tôi đang ở cấp 57. Nếu so với tốc độ tăng trưởng của các học viên đứng đầu cả thì của tôi chẳng là cái thá gì cả, thể chất của Isaac là vậy rồi nên tôi cũng đành chịu. Tôi chỉ còn cách chấp nhận thôi.
Nhân tiện, tôi đã cộng hai điểm chỉ số nhận được khi lên cấp vào [Hiệu Quả Học Tập].
‘Mình đã vực dậy từ kẻ yếu nhất chỉ trong học kỳ đầu tiên...’
Tất nhiên, tôi vẫn cảm thấy mình chưa đủ mạnh để đánh bại một số tân học viên khác.
“Đến nơi rồi, cậu học viên! Chúc cậu may mắn!”
“Cháu cảm ơn ạ.”
Tôi xuống xe ngựa và chào tạm biệt người đánh xe. Chúng tôi đã đến sảnh Seiran, một tòa nhà bốn tầng xây bằng đá và bị bao phủ bởi những tán cây xanh và dây leo.
Thiết kế gốc của nó là vậy, nhưng do bị bỏ hoang trong thời gian dài nên giờ đến cả cửa sổ cũng bị che phủ bởi cỏ cây um tùm.
Tôi chỉ cần gom đủ năm Thẻ Rơi là được.
Nhưng ngay khi làm vậy, tên của tôi sẽ được hiển thị trên bảng đếm số, và hiển nhiên các học viên khác sẽ tìm ra vị trí của tôi.
Tôi chắc chắn sẽ thành mục tiêu của họ và có thể bị đột kích bất kỳ lúc nào.
Nói tóm lại, mục tiêu chính của tôi là “sống sót” cho đến khi gom đủ năm Thẻ Rơi và đem nộp chúng ở vị trí chỉ định.
Tôi cần thực hiện nhanh nhất có thể, nhưng thứ hạng của tôi sẽ là gì đây?
Tôi đã thực hiện phép tính nhanh và đưa ra kết luận rằng mình sẽ hoàn thành bài kiểm tra ở vị trí thứ nhất hoặc hai. Đúng là điên rồ thật mà.
‘Đây là sự kiện mà mình đã chơi vô số lần trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.’
Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi... Làm ơn hãy đầu xuôi đuôi lọt...
Để giảm bớt căng thẳng, tôi khởi động nhẹ bằng việc duỗi cơ. Và rồi―
Bang―!
Pháo nổ âm ĩ ở trung tâm khuôn viên Học viện Märchen cũ nhằm báo hiệu cho bài kiểm tra chính thức bắt đầu.
Tôi ực một hơi nước bọt và bắt đầu chạy thẳng, bỏ qua sảnh Seiran ở sau mình.