Giáo sư Fernando là người đang đứng ở vạch đích. Ngài ấy đang nhìn tôi bằng đôi mắt xanh lạnh lùng như thường lệ của mình.
Vị trợ giảng của giáo sư bước tới và tháo vòng tay đeo trong buổi tập huấn của tôi ra trong lúc lẩm bẩm, “Cái này, được, được...” Nhìn anh ta y hệt một xác sống vậy, vừa mệt mỏi và kiệt quệ.
Còn giáo sư Fernando thì trông như một chiêu hồn sư đang sai bảo vị trợ lý của mình.
“Nhóm F đã hoàn thành xong buổi kiểm tra thực tế. Kết quả và nhận xét sẽ được công bố vào tuần tới. Làm tốt lắm.”
“Em có thể thông báo lại với các thành viên trong nhóm được không ạ?”
Tôi hỏi giùm do bọn họ đã bị loại từ trước đó.
“Không cần thiết đâu. Ta sẽ thông báo lại với mấy em ấy vào tiết học ngày mai.”
Sau đó, giáo sư bảo chúng tôi đã có thể quay trở về được rồi. Hai người bị loại đầu tiên, Alan và Ethan, đã trở về ký túc xá của họ từ trước đó.
Cách thức mà buổi tập huấn được tổ chức, cũng như cách mà giáo sư thực hiện các đánh giá cụ thể sẽ được bảo mật nghiêm ngặt. Vì thế mà tôi chẳng cần phải lo lắng về việc Hội trưởng Hội học sinh, Alice Carroll, phát hiện ra điều gì đó mờ ám như Vỏ Bọc Của Tai Ương.
Thứ duy nhất được công bố chính là điểm của chúng tôi. Tuần tới, kết quả sẽ được dán ở trung tâm của Sảnh Orphin.
‘Không biết lần này điểm của mình có tốt hơn không nữa?’
Mặc dù bị nhỏ Rose kìm hãm chỉ kịp thể hiện được đúng một lần, nhưng hên sao đó lại là trùm cuối và tôi đã đánh bại được hắn.
Tôi có nên đặt một chút kỳ vọng không nhỉ?
Tất nhiên là do bây giờ đã có đủ Gel và đã kiểm tra được sức mạnh Vỏ Bọc Của Tai Ương, tôi cũng chẳng cần gì phải mong chờ vào kết quả đánh giá cả.
Ít ra thì tôi cũng muốn mình đạt điểm tốt hơn chút.
Tôi bước ra khỏi Sảnh Kalis. Ánh nắng rực rỡ từ mặt trời rọi xuống chói đến nỗi khiến tôi phải lấy tay che mắt lại trong giây lát.
Toàn thân của tôi thấy nhẹ nhàng một cách lạ thường. Nó gợi nhớ cho tôi về cái cảm giác khi về sớm sau khi hoàn thành bài kiểm tra giữa kỳ lúc còn học trung học.
Nhưng đây không phải là lúc để thư giãn. Tôi cần phải bắt tay vào luyện tập liền thôi.
Khi vừa chuẩn bị bước ra khỏi Sảnh Kalis thì có ai đã kêu lên, “Đợi đã!” khiến tôi phải dừng lại. Đó là giọng điệu của một cô tiểu thư hung hăng nhưng lại khá thanh nhã.
“Làm sao mà ngươi làm được hay vậy?”
Chủ nhân của câu hỏi đó là Rose. Cô ta đang đứng khoanh tay lườm tôi trong bóng râm của Sảnh Kalis.
“Hả?”
Tôi hiểu rất rõ câu hỏi của cô ta nhưng lại cố tình giả vờ như không biết gì cả.
Bịch.
Rose tiến thêm một bước về phía tôi, những đường gân hiện rõ rệt trên trán của cô ta.
“Ta thật không hiểu làm sao mà nhà ngươi, một tên bậc E, lại có thể đánh bại Tauro được chứ?! Cho dù hắn ta có là ảo ảnh đi nữa, ta thật không thể hình dung được làm sao ngươi có thể hạ được một con quái vật vô song như vậy?! Có phải ngươi đã giở trò quái quỷ gì phải không? Không đời nào một KẺ bậc E từ lớp D mới đây đã có thể sử dụng được ma thuật năm sao!”
Rose vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, nghe cái cách mà cô ta cố phủ nhận sự thật đúng thật là thảm hại mà.
Có lẽ việc đả kích người khác chính là cách để cô ta khôi phục lòng tự trọng của mình.
Niềm kiêu hãnh của Rose đã bị chính người mà cô khinh bỉ nhất đè bẹp không thương tiếc.
Cô ta hẳn là rất đau đớn khi chứng kiến người khác dễ dàng vượt qua bức tường mà mình không thể vượt được.
Do vậy mà cô ta đang cố che dấu khuyết điểm của mình bằng cách phủ nhận tôi. Bằng không thì Rose sẽ rơi vào tuyệt vọng.
Tôi thường bắt gặp những kẻ như vậy ở Sillim-dong[note52035]. Chắc là mấy đứa tạch môn ấy mà.
“Ngươi nhượng bộ ta hết lần này đến lần khác, vậy tại sao ngươi lại không cứu ta trong khi ngươi có đủ khả năng đánh bại Tauro chứ? Đúng là tức chết mà!”
Thông qua lần này, tôi đã rút ra được một bài học quý giá.
Bí quyết để được hạnh phúc là gì? Đó là đừng tranh cãi với mấy thằng ngu.
“Tùy cô nghĩ vậy.”
“Ể...!”
Khi tôi lườm Rose bằng ánh mắt sắc lạnh của mình, cô ta tức đến độ đỏ mặt, y như muốn phát khóc vậy. Để coi cô ta còn nói được gì nữa không sau khi trải qua cơn tức giận và cay cú vừa rồi.
Mà, tôi khá chắc rằng cô ta nhận thức rõ trông mình thảm hại đến nhường nào.
“Aa, ug-guừ...!”
Rose nghiến răng và dậm châm của cô ta.
Thấy cô ta không định nói gì thêm nên tôi đã rời khỏi đó.
Cô cứ ở đó mà dậm chân đi.
Còn tôi sẽ leo lên đỉnh cao.
***
Một giáo sư tại Khoa Ma Thuật của Học viện Märchen cần phải thật nhuần nhuyễn mọi lý thuyết về ma thuật.
Chỉ đơn thuần dựa vào kỹ năng về lý thuyết của mình, Fernando Frost đã trở thành giáo sư chính thức tại Học viện Märchen ở độ tuổi 25.
Mặc dù Học viện Märchen là nơi quy tụ những anh tài từ khắp lục địa, nhưng cũng có không ít người tỏ ra ghen tị với ngài. Giáo sư Fernando không chỉ được trời ban tặng cho trí thông minh kiệt xuất, vẻ ngoài xuất chúng mà còn có khả năng giảng dạy lọt tai người nghe nữa chứ.
Được vậy, vẻ ngoài gần hoàn hảo của Fernando là nhờ vào kết quả của sự trau chuốt bản thân kỹ lưỡng và chí cầu toàn.
Ngồi thẳng người trên một chiếc ghế, tác phong của ngài phải thật chỉn chu cho dù hiện giờ không có con mắt nào đang nhìn cả.
Từng cử chỉ của ngài cũng phải thật trang nghiêm trang, để vậy mới phù hợp với tư cách là một giáo sư ưu tú tại một Học viện danh giá.
Vào đêm tối mịt mù, cơn mưa dữ dội bên ngoài đang dội vào bên cửa sổ.
Tiếng mưa rơi như trút nước phá vỡ sự tĩnh lạnh của màn đêm.
Fernando đang ngồi xem lại các kết quả của buổi huấn luyện thực tế trong văn phòng tại Sảnh Orpin, một tòa nhà thuộc Khoa Ma Thuật.
Trong khi đó, các loại tài liệu khác nhau đang thi nhau xếp hàng lơ lửng giữa không trung. Fernando đã dùng ma thuật ngoại cảm của mình để ngưng động chúng lại.
Cốc.
Fernando liền ngẩng đầu lên khi nghe được tiếng gõ cửa.
“Aaa~aa...”
“Vào đi, Marco.”
Marco, người trợ lý với mái tóc nâu, bước vào trong văn phòng. Gương mặt vô hồn của cậu ta trông chẳng giống con người tí nào cả.
Cậu ta bước tới chỗ của Fernando đang ngồi rồi đưa cho ngài một xấp giấy.
“Ư-Hờ.”
Marco làu bàu như một xác sống khi đưa cho Fernando xấp giấy. Đó là những giấy tờ tóm tắt kết quả, bao gồm cả điểm và nhận xét về mỗi học viên trong bài tập huấn vừa rồi.
Fernando phải rà soát lại để đảm bảo không có vấn đề gì trước gì trước khi chuyển chúng lên phía trên. Ngài xem lướt qua từng cái một để kiểm tra rồi gật đầu.
“Giờ thì tới đống này.”
“Ư-Hờ...!”
Khi Fernando chỉ tay vào chồng giấy tờ bên cạnh mình, Marco phát ra tiếng rên rỉ nghe như tiếng than khóc. Tuy nhiên, người trợ lý cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tối hôm nay, một lần nữa, ngài lại phải thức trắng đêm.
“......”
Fernando lật từng sắp giấy và đọc lướt qua chúng bằng ma thuật ngoại cảm.
Vào buổi tập huấn hôm nay, ngài đã được chỉ định để giám sát Sảnh Kalis. Giống như các giám thị khác, ngài đã sử dùng một quả cầu pha lê để giám sát tiến độ của các nhóm thông qua máy đưa tin.
Trong buổi tập huấn, vai trò của ngài là hướng dẫn cách thức, chi tiết về tiêu chí đánh giá và đảm bảo rằng không có sự cố gì phát sinh trong buổi tập huấn.
Nếu có gì xảy ra thì ngài phải giải quyết chúng ngay.
Cũng như việc di dời các thí sinh bị loại ra khỏi cuộc chơi.
Hiện tại, ngài đang hoàn tất các đánh giá sau khi xem lại từng video về buổi tập huấn ở từng địa điểm.
Năm nay, các học viên năm nhất của Khoa Ma Thuật khó mà có thể gọi là “Thế hệ vàng”. Nhưng bù lại, giống với các năm trước, năm nay cũng có vài tài năng sáng giá.
“Thủ khoa―Luce Eltania.”
Luce Eltania, Thủ khoa của Khoa Ma Thuật. Trữ lượng mana của em ấy thật kinh ngạc. Kể cả khả năng kiểm soát mana và uy lực nguyên tố cũng thuộc dạng xuất chúng. Trong đợt tập huấn vừa rồi, em ấy đã dễ dàng quét sạch lũ quái vật tạo ra từ ảo ảnh bằng Thủy thuật của mình.
Tuy nhiên, điểm hợp tác của em ấy lại là con không tròn trĩnh do có vấn đề về giao tiếp. Mặc sức cho đồng đội cố gắng nới lỏng bức tường ngăn cách, Luce vẫn một mực giữ nguyên thái độ lạnh lùng của mình.
Làm sao mà em có thể đơn độc sống sót trên chiến trường được chứ. Nhược điểm của Luce chính là thái độ bất hợp tác, cứng đầu của em ấy.
‘Tiếp theo là Á khoa―Kaya Astrean...’
Kaya Astean, năm nhất và là Á khoa của Khoa Ma Thuật. Em ấy là người sở hữu trữ lượng mana lớn thứ hai chỉ sau Luce Eltania.
Năng lực của em ấy thì khỏi phải chê rồi, chỉ tiếc rằng một thiên tài như Kaya lại bị lu mờ trước Luce.
‘Ciel Carnedas cần phải xem lại bản thân của em ấy.’
Ciel Carnedas, một trong những học viên xuất sắc của Khoa Ma Thuật, không hề thấy hối tiếc sau khi làm tổn thương đồng đội của mình.
Đã vậy em ấy còn dính vào ẩu đã với Ian Fairytale, một trong những người đồng đội của em ấy.
Mặc dù là một người có tài, nhưng với thái độ bất đồng thế kia đã phản ánh lên được con điểm hợp tác ít ỏi mà em ấy nhận được.
‘Mateo Jordana trông cũng khá đấy.’
Mateo Jordana cũng là một trong những học viên xuất sắc của Khoa Ma Thuật, em ấy đang là chủ đề được các học viên khác bàn tán. Khác với những lời đồn, em ấy lại là một con người rất chịu khó.
Nếu so với Luce và Kaya thì vẫn chưa bằng.
Trong thời gian tập huấn, em ấy đã dùng đủ loại chiến thuật mang lại hiệu quả cao nhằm nhắm vào điểm yếu của lũ ma thú.
Thêm vào đó, Mateo còn có được sức hút để chiếm được lòng tin của những người đồng đội khác. Em ấy mang trong mình tố chất của một thủ lĩnh.
‘Tristan Humphrey... đúng là có tài trong ma thuật , nhưng đứa trẻ này có vài vấn đề.’
Tristan Humphrey cũng là một học viên xuất sắc khác của Khoa Ma Thuật. Mặc dù ma thuật của em ấy rất mạnh nhưng lại có quá nhiều thứ cần phải cải thiện.
Sai lầm nghiêm trọng đầu tiên mà em ấy mắc phải đó là bỏ qua công đoạn phân tích để tìm ra điểm yếu của kẻ thù, thay vào đó chỉ biết điên cuồng khai hỏa ma thuật về kẻ thù.
Dù ma thuật của Tristan đủ mạnh để xua tan lũ ma thú nhưng em ấy vẫn xứng đáng nhận điểm kém về phần ‘cân nhắc hiệu quả ma thuật trong lúc chiến đấu’ trong tiêu chí đánh giá.
Ngoài ra, em ấy đã ép buộc các thành viên khác trong nhóm phải nghe theo mình nhờ vào địa vị của gia tộc. Vì vậy điểm hợp tác của Mateo là 0.
Trong lúc đang đánh giá các học viên khác, Fernando bỗng dừng lại trước tài liệu về nhóm F.
“Trò này...”
Nếu phải chọn ra người thể hiện xuất sắc nhất ngày thì chắc chắn người đó không ai khác hơn ngoài cậu học viên tên Issac từ lớp D.
Một học viên có mái tóc bạc pha chút xanh cùng với đôi mắt đỏ máu. Em ấy chính là người đã nhận được bậc E trong đợt đánh giá mana trước đó và điều đó đã được khắc sâu trong trí nhớ của Fernando.
Issac đã sử dùng ma thuật năm sao [Bộc Phá Băng Kết] vào hôm nay. Mặc dù nó vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng Fernando khá chắc chắn.
Có vẻ như em ấy đã sử dụng một loại đạo cụ ma thuật nào đó. Trên thế giới này có tồn tại một loại đạo cụ ma thuật có thể chứa đựng vòng tròn của ma thuật năm sao?
Trên thế giới này có vô số các loại đạo cụ ma thuật, vì vậy Fernando khó mà nghĩ ra được đó là món gì. Tuy nhiên, theo lẽ thường mà nói thì sự tồn tại của đạo cụ ma thuật cho phép khắc ấn ma thuật năm sao là một điều bất thường.
Trên lý thuyết thì việc đó không thành vấn đề. Miễn là số lượng mana chạy trong món đạo cụ đó phải nhiều và có độ bền tốt thì mới được. Tuy nói vậy, các thông số đó phải cao cực kỳ thì mới có thể chịu đựng được ma thuật năm sao.
Nói cách khác, bạn không thể dấu được những vấn đề trong cấu tạo của đạo cụ một khi gặp phải ma thuật năm sao. Nhưng cái mà Fernando quan tâm ở đây chính là người đã dùng nó.
Vốn dĩ khắc ấn một ma thuật 3 sao lên đạo cụ ma thuật đã khó lắm rồi. Đó là do cấu trúc của chúng phức tạp hơn ma thuật một sao và hai sao nhiều, thêm vào đó là lượng mana cần thiết để lưu trữ chúng cũng khác nữa.
Có nghĩa là cho dù món đạo cụ đó có khả năng chứa được ma thuật ba sao trở lên, người dùng ít nhất phải học được ma thuật đó thì mới có thuật kích hoạt được câu phép phức tạp đã được khắc ấn. Bằng không, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa. Trường hợp ngoại lệ nằm trong phạm vi bất khả thi hoặc không đáng để nhắc tới.
Có lẽ hiện giờ các giáo sư khác đồng thời là giám thị đang lật từng trang sách để tìm ra danh tính của món đạo cụ mà Issac đã dùng. Nếu hỏi trực tiếp thí sinh thì không thể, việc hỏi một học viên cách mà họ đã thực hiện bài kiểm tra là điều bị cấm trong Hiệp ước Marx.
Fernando đương nhiên cũng có chung thắc mắc, nhưng nếu đã bị cấm thì cũng đành chịu thôi.
‘Buổi đánh giá mana chỉ vừa mới diễn ra vào hai thàng trước. Làm thế nào một học viên chỉ với mana bậc E có thể học được ma thuật năm sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi cơ chứ?’
...Không thể nào. Tuy nhiên, tỷ lệ để làm được là cực kỳ thấp.
Nếu bản thân em ấy là một thiên tài nhưng lại không nhận thức được điều đó...
Phải chăng em ấy chỉ nhận ra tài năng của mình sau khi nhập học vào đây?
‘Nhưng đây đâu phải là một vở kịch hay một cuốn tiểu thuyết...’
Trên đời này có một câu chuyện kịch tính như vậy sao?
Fernando ngồi vuốt cằm trong suy tư rồi lắc đầu.
Có thể lắm. Trên thực tế, điểm thành tích của em ấy đã cải thiện dần.
Cũng có một hồ sơ ghi nhận rằng em ấy đã trả nợ hết khoản nợ đã vay, bao gồm cả tiền lãi mà không cần đợi đến kỳ hạn.
Có vẻ như em ấy đã làm việc rất chăm chỉ. Hoặc là do em ấy đã đánh thức được tài năng về ma thuật trong mình.
Suy cho cùng thì đây chính là học viện Märchen danh giá. Cho dù các học viên có xuất chúng đến đâu đi nữa, một khi bước vào đây rồi thì cũng đều phải nỗ lực như nhau cả thôi.
“...”
Giáo sư Fernando quyết định lần này sẽ cho đánh giá tích cực hơn.
Ngài còn viết thêm nhận xét của cá nhân về màn thể hiện của Issac.
[Issac là một học viên đã thể hiện được sự cải thiện đáng kể. Mặc dù còn phụ thuộc nhiều vào đạo cụ ma thuật thay cho mana nhưng em ấy xứng đáng nhận được đánh giá tích cực cho khả năng thực chiến căn cứ vào thời điểm mà em ấy sử dụng nó. Tuy nhiên, là một học viên năm nhất, em ấy cần phải hạn chế sử dụng các đạo cụ lại, thay vào đó nên tập trung vào phát triển khả năng tận dụng năng lực của cá nhân một cách hiệu quả nhất.]
Giáo sư Fernando rất thích thú với việc xem các học trò của mình trổ tài. Ngoài Issac ra thì còn có Ian Fairytale, một học viên khác nhận được bậc E trong đợt đánh giá mana vừa rồi, cũng cho thấy sự cải thiện rõ rệt.
“Thú vị thật...”
Chứng kiến học trò của mình trưởng thành từng ngày.
Đó là khía cạnh yêu thích của Fernando khi làm giáo sư tại Học viện Märchen.