Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

bài kiểm tra xếp lớp (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Ác Quỷ đã được nhận diện là kẻ thù.]

[Đặc tính độc nhất “Thợ Săn” đã được kích hoạt!]

[Cấp độ và chỉ số đã được tăng lên tạm thời!]

[Cây Kỹ Năng đã tạm thời được +10!]

[Trạng Thái]

———————

Tên: Issac

Cấp: (126)

Giới Tính: Nam

Năm: Nhất

Danh Hiệu: Tân học viên

Mana: (34000/34000)

_ Tốc Độ Hồi Phục Mana (A-)

_ Thể Lực (A)

_ Sức Mạnh (A+)

_ Trí Tuệ (D+)

_ Ý Chí (S)

Tiềm Năng ≪Chi Tiết≫

Power... overwhelming![note49982]

Tôi dường như không thể cảm nhận được cơ thể của mình. Nó quá nhẹ!

Cứ như thể chỉ cần một cái vung tay nhẹ của tôi thôi cũng đủ tạo ra một cơn gió giật mạnh.

Có một nguồn mana không thể kiểm soát được đang chảy trong người tôi.

Tôi cảm giác mình bây giờ có thể dễ dàng tiêu diệt tên ác quỷ kia.

「Lãnh Khí Phát Tán (Hệ Băng, ★1)」

Một cơn lạnh chạy dọc khắp cơ thể, bao phủ cả người tôi với luồng khí lạnh và cường hóa sức mạnh Băng thuật của tôi.

Đây là đẳng cấp mà ngay cả với tên Issac trước kia còn chẳng dám mơ tới, nhưng với tôi hiện giờ thì điều đó là có thể.

[Hmm!!]

Tên ác quỷ [Pernicus Trầm Mặc] để lộ ra sự cảnh giác cao độ của mình khi hắn sử dụng ma thuật và tạo ra [Thương Băng] lơ lửng trong không khí.

「Thương Băng (Hệ Băng, ★4)」 + 「Hắc Băng (Hệ Băng, ★5)」 = 「Hắc Thương Băng (Hệ Băng)」

Một thanh thương băng to lớn xé toang bầu không khí và lao thẳng đến tôi.

Tôi có thể né được dễ như trở bàn tay mặc cho tốc độ kinh hoàng của nó.

[Thương Băng] có phạm vi tấn công hạn chế. Mục đích chính của nó là lao thẳng vào đâm kẻ thù với cái đầu nhọn hoắt, nó thường được dùng để đối phó với những con ma thú có kích cỡ lớn.

Tuy nhiên, [Thương Băng] của Pernicus lại dùng để đối phó với con người.

Cho dù tôi có tránh được [Thương Băng], hắn ta sẽ cho kích nổ mana hệ Ám mà hắn đã truyền vào trong [Thương Băng] trước đó, nó sẽ phát nổ và bắn ra vô số mảnh băng về các hướng.

Đó là một đòn tấn công vô cùng khó để né tránh.

Nhưng với tôi hiện tại?

Tôi chính là Khắc Tinh của Quỷ.

Tôi chỉ cần đỡ [Thương Băng] của hắn thôi.

Tôi đưa bàn tay mình ra và liên tục đổ mana vào nó, nhờ vào việc cây kỹ năng của tôi đã được +10, bây giờ tôi có thể sử dụng những ma thuật mà bình thường mình không thể dùng được.

Tôi vung tay của mình và―

―――Cạch, cạch, cạch!

Một bức tường băng được trải ra theo chuyển động của bàn tay tôi.

「Tường Băng (Hệ Băng, ★4)」

Kong―!!

[Thương Băng] của hắn không thể xuyên thủng được [Tường Băng] vững chắc của tôi.

Ngay khi hai ma thuật chạm trán nhau, tôi lập tức nhảy khỏi vách đá.

Vuuuuuuuút!

“Wow!” (Guwaak!)

Cơ thể tôi nhấc bổng lên như một quả bóng, tôi có cảm giác cứ như mình lơ lửng giữa không trung được một lúc rồi vậy.

Tuyệt quá...! Cảm giác choáng ngợp này cứ như tôi đang nhảy bungee vậy...!

Một cảm hưng phấn dâng trào trong tôi khi adrenaline và dopamine chạy dọc khắp người tôi.

Bức tường băng khổng lồ lập tức tan rã thành ánh sáng xanh nhạt sau khi tôi giải trừ [Tường Băng]. Khung cảnh thứ ánh sáng xanh ấy bao trùm tôi quả thật rất đẹp đẽ.

Giữa những ánh sáng xanh đó, tôi lao mình thẳng về phía Pernicus.

[Hmm?!!]

Mỗi việc nhìn biểu cảm của hắn thôi, tôi cũng biết được Pernicus đang lúng túng cỡ nào.

Hắn ta vội vàng sử dụng ma thuật của mình nhưng đã quá trễ.

Tôi dồn mana vào bàn tay phải của mình khi đang bay đến chỗ của hắn.

Một vòng tròn ma thuật xanh lam hiện lên trước lòng bàn tay tôi và mana bắt đầu ngưng tụ lại khi tôi đưa tay về phía Pernicus.

Khi vừa đến chỗ của hắn, lượng mana ngưng tụ lại hoàn toàn trước khi phát nổ tạo nên một vụ nổ hoành tráng.

「Bộc Phá Băng Kết (Hệ Băng, ★5)」

Buuuuuuuuuuùng―――!!

Băng phát nổ ra khắp mọi hướng và giải phóng ra vô số mảnh băng sắc nhọn lên tên ác quỷ.

Một luồng khí lạnh mập mờ lan tràn khi cơn bão băng nuốt chửng Pernicus.

Một khối băng khổng lồ được tạo ra bởi [Bộc Phá Băng Kết] bao trùm cả khu rừng Delphine trước khi nó nảy ra khỏi mặt đất và bay xéo lên trời.

Tôi nhẹ nhàng tiếp đất và đứng dậy.

“Phù.” (Greung.)

Tiếng thở dài của tôi trở thành cơn ớn lạnh hòa chung với bầu không khí.

Tôi hạ tay mình xuống và hướng mặt về phía Pernicus, kẻ đang quằn quại trong đau đớn khi bị giam cầm trong tảng băng kia.

Tôi từ tốn nắm chặt tay phải mình lại.

Rắc―!

Rặccc―!

Tảng băng to lớn vỡ ra và biến thành một thứ bột màu xanh trước khi bay đi theo hơi lạnh, và rồi Pernicus ngã gục xuống đất và ho ra máu...

[Huuu... uuum...]

Với vẻ mặt như một nhà triết học thất bại không thể tìm ra câu trả lời mà hắn ta luôn tìm kiếm cho dù có vặn ốc suy nghĩ thế nào đi nữa...

Pernicus hóa thành tro bụi và bị cuốn bay theo gió.

Kết thúc rồi.

Tôi đã thành công ngăn chặn bad ending.

Một cảm giác nhẹ nhõm mạnh mẽ khiến cả người tôi run bần bật.

Mừng thật đấy...

Đột nhiên, một cửa sổ hệ thống hiện lên trước mắt tôi.

[Xin chúc mừng! Bạn đã hạ gục được “Pernicus Trầm Mặc (cấp 105)” và nhận được điểm kinh nghiệm!]

[Thăng cấp! Bạn đã thăng lên cấp 30!]

[Bạn đã nhận thêm 8 điểm chỉ số!]

Lần này thì tôi đã không mở khóa được thành tựu đặc biệt nào cả nhưng đổi lại đã có một thứ bù cho nó.

Một viên ngọc hình cầu, màu đen, cỡ ngón tay rơi ra từ chỗ Pernicus hóa thành tro. Đó là phần thưởng nhận được sau khi đánh bại Pernicus.

Tôi nhặt nó lên và bỏ vào túi áo của mình.

[Bạn đã nhận được chiến lợi phẩm “Tàn Dư Của Bóng Tối”!]

======================

[Tàn Dư Của Bóng Tối]

―――――――――――

Hòa lẫn mana bóng tối với ma thuật nguyên tố cơ bản của người dùng, cho phép họ có khả năng học thêm một nguyên tố ma thuật mới.

Hạng: 1

=======================

Tàn Dư Của Bóng Tối bây giờ là của tôi.

Tên nam chính á?

[Ian Fairytale]

―――――――

Cấp: 38

Tộc: Người

Hệ: Quang, Hỏa

Độ Nguy Hiểm: X

Mắc gì tôi phải trao nó cho tên thảm hại đó chứ?

Dù sao thì cấp độ của cậu ta đã tăng đáng kể từ lần tôi thấy cậu ta ở buổi lễ nhập học. Ở thời điểm mà cậu ta ở cấp 32... nhờ vào bản thân là nhân vật chính, tốc độ tăng trưởng của cậu ta nhanh một cách kinh khủng.

Tôi mừng vì cậu ta đã chọn hệ Hỏa là hệ thứ hai của mình... À khoan, nếu hệ thứ hai của tôi cũng là Hỏa thì sẽ bị trùng mất. Hy vọng chuyện đó sẽ không xảy ra.

Sau khi lấy được Lưỡi Hái Băng của Hilde, tôi cần phải cần đi tìm vũ khí tối thượng cho hệ thứ hai của mình, vậy nên tôi mong nó sẽ không trùng với Ian.

...Aa, giờ thì cơ thể tôi đang trở nên nặng trĩu hơn. Có vẻ như tôi đã trở về trạng thái bình thường rồi.

Cảm giác cứ như là tôi vừa cởi bỏ được những bao cát nặng vẫn luôn đeo trên mình trong mấy phút ngắn ngủi nhưng lại phải mang chúng lên lại.

[Trạng Thái]

———————

Tên: Issac

Cấp: 30

Giới Tính: Nam

Năm: Nhất

Danh Hiệu: Tân học viên

Mana: 260/350

_ Tốc Độ Hồi Phục Mana (D)

_ Thể Lực (D)

_ Sức Mạnh (D+)

_ Trí Tuệ (D+)

_ Ý Chí (B)

Tiềm Năng ≪Chi Tiết≫

[Kỹ Năng Chiến Đấu]

———————————

Chuỗi Nguyên Tố 1: Băng

_ Uy Lực Nguyên Tố (D+)

_ Hiệu Quả Nguyên Tố (D+)

_ Sức Mạnh Tổng Hợp Của Nguyên Tố (C)

Chuỗi Nguyên Tố 2 (Khóa)

Có vẻ như tất cả kỹ năng của tôi đã trở lại như trước...

À đâu, trữ lượng mana của tôi đã tăng lên 10 và [Uy Lực Nguyên Tố] của tôi đã tăng từ D lên D+.

Chắc là chỉ số của tôi đã được cải thiện khi đối đầu với Tristan Humphrey và Pernicus.

Mặc dù chỉ là một sự tăng trưởng nhỏ nhưng tôi vẫn thấy hài lòng.

“...Ngươi là cái gì vậy?”

“Hở?” (Greung?)

Tôi quên mất Luce vẫn còn đang ở đây...

Cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt cảnh giác.

“Ngươi là quái vật đúng chứ?”

Tôi khá chắc là mình bây giờ trông giống một con quái vật đầy nguy hiểm, nhưng cô ấy vẫn điềm tỉnh đi hỏi danh tính của tôi.

Cho dù tôi có nói kiểu gì đi nữa thì cái mà cô ấy nghe được chỉ là tiếng “Greung” hay “Guwaak”.

Chắc là tôi nên nhanh chóng chạy khỏi đây thôi. Sự kiện chính đã được giải quyết xong, giờ thì tôi cần phải đi thu thập các hạt mana.

Tôi cần phải thu thập càng nhiều hạt mana càng tốt trước khi bài kiểm tra xếp lớp kết thúc.

May mắn thay, danh sách những học viên sống sót qua bài kiểm tra sẽ được nhà trường giữ bí mật, vì vậy tôi không cần phải bận tâm về việc mọi người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ bởi vì một học viên bậc E như tôi làm sao có thể vượt qua bài kiểm tra được.

Trừ khi một người như tên Tristan nói toạc ra.

Nhưng Tristan lại là một người vô cùng sĩ diện nên tôi nghĩ là hắn sẽ không đi la làng lên rằng mình bị đánh bại bởi một kẻ như tôi đâu.

Tôi quay lưng lại với Luce và chạy đi.

“Đợi một chút đã!”

「Tạo Nước (Hệ Thủy, ★1)」

“Cái quái-!” (Guwaak!)

Tạttt-!

Tực―

Một cột nước bắn xuống dưới chân khiến tôi giật mình và phải lùi lại vài bước.

Đó là ma thuật của Luce. Tôi chưa từng nghĩ là cô nàng sẽ níu kéo tôi lại...

“Tên... Tên của ngươi là gì vậy?”

“...”

Tại sao cô ấy lại đi hỏi tên một con quái vật chứ?

“Greung.” (Greung.)

Dù gì thì nó cũng nghe như là “Greung” hoặc “Guwaak” nên tôi đành trả lời đại vậy.

Sau đó tôi bắt đầu di chuyển. Lần này Luce đã không ngăn tôi lại nữa.

“...Greung.”

Không hiểu sao Luce cứ liên tục lẩm bẩm thứ tiếng mà tôi phát ra.

Tôi đành mặc kệ và tiếp tục chạy về phía góc khuất của khu rừng. Tôi cần phải đi khỏi đây nhanh chóng để tìm hạt mana.

Sau khi chạy được một khoảng khỏi Luce, tôi cởi chiếc Áo Choàng Ngụy Trang ra.

Bây giờ việc tôi cần làm chỉ là nhét chiếc áo choàng này vào lại túi ma thuật của mình, và thế là phi tang chứng cứ xong.

Tôi rất kinh ngạc mỗi khi nhìn thấy chiếc áo choàng này nhét vừa vào cái túi ma thuật nhỏ kia. Họ nói rằng đó là thần chú lưu trữ, nhưng tôi thật sự không biết quy tắc đằng sau nó là gì. Dù sao thì đây cũng là một vật phẩm rất hữu dụng...

...Cái túi đâu rồi?

‘Túi ma thuật của mình đâu mất tiêu rồi?’

Không có ở đây. Cho dù tôi có tìm cỡ nào đi nữa cũng không tìm thấy nó...

Tôi cố lục lọi đống ký ức của mình, nếu như không nhầm thì... Trước khi chạy khỏi Luce, tôi có nghe một tiếng “Tực” khi cô ấy thi triển [Tạo Nước] bắn về phía tôi...

Có phải là lúc đó...?!

‘Aa, nếu vậy thì mình phải quay lại rồi.’

Chỗ tôi buộc phải dừng lại vì ma thuật của Luce tối đen như mực bởi vì bóng tối đang bao phủ cả bầu trời. Có lẽ đó là lý do mà tôi không nhận ra cái túi ma thuật rơi ra...

Làm sao để tôi quay lại và nhặt nó đây?

Không biết Luce còn ở đó không nữa? Nếu còn thì không biết tôi có nên ngụy trang lại để đi nhặt cái túi không nữa?

Không, việc đó sẽ hơi bất thường nếu một con quái vật bỏ chạy sau khi đánh bại một con ác quỷ và quay lại nhặt một món đồ. Luce chắc chắn sẽ nghi ngờ việc đó.

Ngoài ra, chưa chắc gì cô nàng sẽ thả tôi đi lần nữa. Mọi chuyện sẽ chấm hết nếu Luce bắt được tôi. Không thể nào tôi có thể kháng cự lại cô ấy được. Sớm muộn gì cô ấy cũng nhận ra bộ đồ tôi đang mặc chỉ là Áo Choàng Ngụy Trang.

Nếu vậy vì có hơi nguy hiểm...

Hết cách rồi, tôi đành phải đi nhặt nó với tư cách là Issac vậy. Tôi sẽ giả vờ giật mình ngã xuống đất, quay người lại, lén lút nhặt cái túi ma thuật lên và vọt lẹ khỏi đó.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau đó Luce đã không động tới Ian. Đó là vì cô ấy đã có đủ điểm và tâm trí cô chỉ nghĩ về tên ác quỷ.

Ngoài ra, cô nàng chả thèm để tâm đến những người xung quanh mình. Cô ấy còn không biết người học viên với mana bậc E là ai và cũng không thèm dòm ngó gì đến cậu ta đến tận hết game.

Cô nàng chắc chắn sẽ không nghi ngờ việc tôi, một tên mana bậc E, vẫn còn sống sót.

Nói cách khác, tôi cá là cô ấy sẽ không thèm để tâm đến một kẻ yếu ớt như tôi đâu.

Tôi giấu Áo Choàng Ngụy Trang vào bụi cỏ gần đó và quay lại chỗ tôi vừa tiêu diệt Pernicus.

━─━─━━─━「₪」━━─━─━─━

Luce cần thời gian để nghiền ngẫm lại sự việc.

Con quái vật vừa nãy mạnh đến nỗi hủy diệt tên ác quỷ mà Luce chật vật chống lại chỉ với một đòn. Lý trí mách bảo rằng cô không nên đuổi theo nó.

Nếu như sự điên rồ và hiềm khích của con quái vật dồn về cô, chắc chắn nó sẽ để loại hậu quả khôn lường và không thể đảo ngược được.

Nhưng Luce đã lấy hết can đảm để gọi con quái vật đó lại, đó là vì cô muốn biết được tên của nó.

Ngay sau đó, cô đã hối hận về quyết định của mình. Nỗi lo lắng chạy dọc khắp người vì cô tưởng rằng mình sẽ phải chiến đấu với con quái vật ấy.

Thật nhẹ nhõm làm sao khi con quái vật ấy đã rời đi trong im lặng.

“Greung...”

Luce nhớ lại câu trả lời của nó.

Greung. Nó tên là Greung.

Tất nhiên cô biết đó chỉ là tiếng kêu của nó. Tuy nhiên vì không biết phải gọi tên ra làm sao nên cô đành gọi nó là “Greung”.

‘Rốt cuộc nó là cái gì vậy chứ...?’

Luce đặt ra một câu hỏi nhưng hiện giờ vẫn chưa thể tìm ra được câu trả lời.

Cô ấy bỗng nghe được tiếng xào xạc từ bụi cỏ. Tiếng động phát ra từ phía con quái vật đã đi khỏi.

Có phải là “Greung” quay trở lại không? Luce nhanh chóng quay mặt về phía tiếng động được phát ra.

“Chết!”

...Không phải. Chỉ là một học viên bình thường thôi.

Một chàng trai với đôi mắt đỏ và mái tóc bạc nhuốm màu xanh nhạt dưới ánh trăng.

Ngay khi thấy Luce, cậu ta liền ngã bịch xuống đất trong kinh hãi.

Luce không thể giấu được nỗi thất vọng của mình.

Cô ấy đã kiếm được đủ điểm bởi vì ở đây không có ai là đối thủ của cô cả.

Chàng trai đó chỉ như người dưng qua đường thôi.

Ngoài ra, cô chẳng có tâm trí để bận tâm về tên yếu đuối đó, giờ đây cô đang bận nghĩ về tên ác quỷ vừa nãy và Greung.

“Th-Thủ...!”

Ồn thật đấy, đừng có gây tiếng ồn nữa và cút khỏi đây đi.

Luce cau mày lại.

Không biết chàng trai kia có nhận ra Luce đang cau mày không? Người học viên tóc bạc rón rén bò đi với vẻ mặt kinh hãi như thể cậu ta vừa thấy ma.

Sau đó cậu ta nhanh chóng đứng dậy và bỏ chạy.

“...”

Luce nhìn về Ian vẫn còn đang bất tỉnh.

Trông cậu ta vẫn ổn nên cô đã bỏ mặc cậu lại và rời đi.

Truyện Chữ Hay