Edit: Frenalis
Ban đêm, Phương Y đưa mẹ đến nhà ga. Vé đã mua từ hôm qua, chỉ cần đến lấy rồi đợi xe là được.
Chuyến xe đêm khởi hành lúc 7 giờ, đến nơi vào rạng sáng. Nhà ga cách nhà mẹ Phương một quãng, cần phải chuyển một chuyến xe buýt nữa mới về được. Nghĩ đến chặng đường vất vả, Phương Y nhìn mẹ mình, thấy bà có vẻ mệt mỏi, bèn do dự không biết có nên để bà về không.
"Hay mẹ cứ ở lại với con?" Phương Y nói. "Nguyên Đán có phải Tết Âm Lịch đâu, về hay không cũng không quan trọng lắm. Mẹ ở đây lâu như vậy, ông ta cũng chẳng gọi điện, giờ lại bảo mẹ về, rốt cuộc là có ý gì?"
Mặt mẹ Phương có chút hoang mang, nhưng bà vẫn kiên quyết: "Mẹ không thể cứ ở mãi được, phải về chứ. Con cứ lo cho mình đi, đừng lo cho mẹ. Ngày xưa còn khổ hơn, giờ đã đỡ rồi, chẳng lẽ không sống nổi nữa sao?"
Phương Y cười nhạt: "Vợ chồng chỉ có thể cùng khổ chứ không thể cùng hưởng. Người nghèo khi kinh tế khá lên thì đủ thứ phiền toái lại đến."
Mẹ Phương ngẩn người, hồi lâu không nói gì. Đến lúc soát vé lên xe, bà mới bảo: "Mau trở về đi, trời tối lạnh rồi, đi đường không an toàn."
"Nếu mẹ nhất định về thì cứ đi đi." Phương Y thở dài, giúp bà quàng khăn, đưa túi đồ ăn cho bà. "Con mua đồ ăn trên đường về, mẹ đói thì cứ ăn, đừng tiếc, con không có nhà, để lại cũng hỏng."
Mẹ Phương nhận túi, mắt đỏ hoe gật đầu, ôm Phương Y rồi đi soát vé.
Vừa soát vé xong, mẹ Phương lại quay đầu nhìn Phương Y vẫn đứng trong sảnh. Thấy Phương Y vẫy tay chào tạm biệt, bà cũng vẫy tay đáp lại rồi bước vào khu vực chờ. Phương Y nhìn theo bóng mẹ, linh cảm lần này mẹ về sẽ không đơn giản.
"Tiễn xong rồi?"
Một giọng nam quen thuộc, trầm ấm vang lên sau lưng khiến Phương Y giật mình. Quay lại, cô thấy Chu Lạc Sâm đứng ngay phía sau, gần đến nỗi suýt đụng vào ngực anh.
"Sao anh lại ở đây?" Phương Y thở phào. "Làm em hết hồn, đi đứng thế nào mà chẳng có tiếng động gì cả."
Chu Lạc Sâm thản nhiên: "Anh gọi em ba lần, em không trả lời."
Phương Y ngượng ngùng, không ngờ mình lại lơ đãng đến vậy. Cô gãi đầu, đánh trống lảng: "Anh vẫn chưa trả lời em, sao anh lại ở đây?"
Chu Lạc Sâm khoác vai cô đi ra ngoài, trầm giọng nói: "Vốn định đi tìm em, thấy em và mẹ em lên taxi nên đi theo."
Truyện được dịch tại . Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Vậy anh đi theo suốt à?" Phương Y hơi bất ngờ vì mình hoàn toàn không nhận ra.
Chu Lạc Sâm không trả lời. Anh ít khi đến nhà ga vì chưa bao giờ cần phải di chuyển bằng xe lửa. Nơi này đông người hỗn tạp, với vẻ ngoài nổi bật của anh, như hạc giữa bầy gà.
Phương Y thấy mọi người xung quanh nhìn họ, có lẽ vì đang chờ xe nên cũng rảnh rỗi muốn xem náo nhiệt. Cô không thích bị nhìn ngó, càng không thích người đàn ông của mình bị nhìn ngó, nên nhanh chóng kéo Chu Lạc Sâm ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà ga, Chu Lạc Sâm liền nói: "Nơi này lộn xộn quá, lần sau em về quê, anh đưa em về."
Phương Y nhướng mày: "Đường xa như vậy, anh lái xe lâu sẽ mệt chết."
"Không sao, nếu em ngại thì có thể đi máy bay." Anh đưa ra phương án khác.
Phương Y khoác tay anh, tựa vào người anh: "Đi máy bay làm gì, quê em ở tận rừng núi, làm gì có sân bay. Đi máy bay thì chỉ đến được thành phố lớn gần đó, rồi lại phải đổi xe, thà đi xe lửa cho tiết kiệm."
Nói chuyện một lúc thì họ đã đến bãi đỗ xe. Chu Lạc Sâm mở cửa xe cho Phương Y, cô thuận thế bước vào. Không lâu sau, anh cũng lên xe từ ghế lái.Bật máy sưởi, Chu Lạc Sâm cởi khăn quàng cổ ném ra ghế sau, nói với Phương Y: "Nếu phiền phức vậy thì để anh đưa em về cho đơn giản, toàn bộ hành trình cao tốc, đảm bảo em hài lòng."
Phương Y ngẩn người, những lo lắng về mẹ trong lòng tan biến, cô vui vẻ nói: "Chu tổng khi nào chuyển nghề lái taxi vậy, tài chào mời khách không tồi nha."
Chu Lạc Sâm bình thản lái xe ra khỏi bãi, thản nhiên nói: "Anh chỉ chở mỗi mình em thôi."
"Vậy em vinh hạnh quá." Phương Y dựa lưng ghế nghỉ ngơi, nheo mắt hỏi: "Anh tìm em có việc gì không?"
Chu Lạc Sâm nhìn thẳng, dường như đang tập trung lái xe, giọng nói trầm ấm vang lên trong bóng đêm: "Tìm em cần phải có việc gì sao."
"Đương nhiên không phải." Phương Y nhìn sườn mặt hoàn hảo của anh, ngũ quan thanh tuấn, làn da trắng mịn, mỗi biểu cảm nhỏ đều rất tao nhã nhưng cũng phức tạp. Đương nhiên, còn rất quyến rũ.
"Hôm trước anh đã hứa với em, khi mẹ em đi sẽ đến thăm em." Chu Lạc Sâm đánh lái, đôi môi mỏng khẽ mím, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ phong lưu nho nhã. "Vậy tối nay là anh đến nhà em, hay em đến nhà anh?"
Phương Y nghẹn lời, một lúc sau mới lí nhí: "Vậy đến nhà anh đi, nhà em... em chưa dọn dẹp."
Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, ánh mắt ái muội: "Vậy cũng phải ghé qua nhà em trước đã."
"Tại sao? Làm gì?" Phương Y khó hiểu.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói: "Lấy đồ anh tặng em chứ, em đừng nghĩ tối nay chỉ là gặp mặt thôi nhé?"
Phương Y hoàn toàn câm nín. Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô một cái, phát hiện cô đang dựa vào cửa xe như đà điểu, anh cong khoé miệng, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ xoa đầu cô, giọng điệu dỗ dành: "Đừng sợ, anh không ăn thịt em đâu."
"..." Có khác gì nhau đâu??
Dù rất ngại ngùng và không vui lắm, nhưng Phương Y vẫn cầm hai món quà anh tặng, cùng anh về nhà.
Căn hộ thông tầng vẫn sạch sẽ ngăn nắp như mọi khi, nguyên liệu nấu ăn đầy đủ. Vừa bước vào nhà, Phương Y đã bị Chu Lạc Sâm sai đi nấu cơm. Cô cũng khá mệt, lười nhác chưa kịp nói "Không" thì Chu Lạc Sâm đã cúi xuống hôn lên khóe mắt cô, nói: "Anh có tài liệu cần xem, anh lên phòng làm việc trước, cơm xong gọi anh nhé."
Thế là Phương Y không thể từ chối. Anh đã vất vả, gấp rút quay về với cô, giờ chỉ muốn ăn cơm cô nấu thôi, cô làm sao có thể từ chối được?
Bản năng làm mẹ trỗi dậy, Phương Y cởi áo khoác, xắn tay áo, đeo tạp dề chuẩn bị nấu nướng. Cô bận rộn trong bếp gần một tiếng mới lên phòng làm việc gọi Chu Lạc Sâm. Lúc đó anh đang cúi đầu chăm chú viết gì đó, nghe thấy cô gọi thì lập tức buông bút đứng dậy, không hề có ý định viết nốt.
"Đi thôi." Anh nắm tay Phương Y cùng xuống nhà. Phương Y hơi bất ngờ: "Anh không cần viết nốt chỗ này à? Nhỡ lát quên thì sao?"
Chu Lạc Sâm thong thả bước xuống cầu thang, lưng thẳng tắp như cây tùng, giọng điệu thờ ơ nhưng đầy tự tin: "Dù không dám nói là nhìn qua là không quên được, nhưng anh chưa đến tuổi đãng trí đâu."
Phương Y xấu hổ: "Em mà không ghi lại là sẽ quên ngay..."
Chu Lạc Sâm quay lại nhìn cô: "Vì não bộ nam và nữ cấu tạo khác nhau."
Phương Y cùng anh vào phòng ăn, ngồi xuống rồi hỏi: "Khác nhau thế nào?"
Chu Lạc Sâm nhìn mâm cơm, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, tâm trạng rõ ràng rất tốt nên đã trả lời câu hỏi vô thưởng vô phạt của cô: "Đàn ông nghĩ cách kiếm tiền, nên chuyện công việc sẽ nhớ rất rõ, còn phụ nữ đa phần nghĩ cách tiêu tiền, nên nhớ các mẫu mã hàng hiệu mới sẽ dễ hơn nhớ công việc."
Truyện được dịch tại . Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y chột dạ: "Em có nhớ mẫu mã hàng hiệu mới nào đâu."
Chu Lạc Sâm cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh cũng thuộc hàng hiệu đấy." Ngừng một chút, anh nhấn mạnh: "Hơn nữa là hàng bền."
Phương Y bật cười, vừa ăn vừa nói: "Chưa thấy ai tự khen mình như vậy, không biết xấu hổ."
Chu Lạc Sâm không nói gì, an tĩnh văn nhã ăn uống, thỉnh thoảng lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước, khiến người ta thoải mái dễ chịu.
Bữa tối Chu Lạc Sâm rất hài lòng, nên sau khi ăn xong đã chủ động giúp dọn dẹp. Phương Y nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong đầu hiện lên hình ảnh hai món quà, bất giác ho một tiếng.
"Bị cảm à?" Chu Lạc Sâm không quay lại, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Phương Y lắc đầu, rồi lại nghĩ anh không nhìn thấy nên nói: "Không có, anh dọn đi, em đi tắm."
Chu Lạc Sâm đưa lưng về phía cô, cong khoé miệng: "Đi đi, anh... rất mong chờ." Anh quay đầu, nháy mắt với cô, ánh mắt nồng nàn mật ý đầy khiêu khích. Phương Y không chịu nổi, lập tức chạy trối chết.
Thời gian trôi qua như nước, một lát sau Chu Lạc Sâm trở về phòng ngủ, anh đi lên thời gian đã không còn sớm. Anh cố ý căn giờ sau khi Phương Y tắm xong, như vậy vừa bước vào là có thể được chiêm ngưỡng cảnh tượng mỹ nhân đang chờ đợi.
Mọi chuyện đúng như anh dự liệu. Vừa vào phòng, anh đã thấy Phương Y ngồi bên bàn trang điểm ngắm mình trong gương. Mái tóc vừa gội xong óng ả nhu thuận rũ xuống ở sau lưng. Ánh mắt cô nhìn về phía trước có chút mơ màng, đôi môi hé mở đầy gợi cảm khiến người ta chỉ muốn bất chấp mà hôn lên.
Điểm chết người là hai món quà mà anh đã tặng cô. Nội y ren đen khêu gợi bao lấy dáng người lả lướt hoàn mỹ của cô, bất luận là khe rãnh sâu trước ngực, hay là vòng eo thon mảnh khảnh cùng cái bụng phẳng lì với đôi chân dài trắng nõn, đều như là độc dược trí mạng, tựa hồ như muốn huỷ diệt phòng tuyến lý trí của Chu Lạc Sâm trong nháy mắt.
Chu Lạc Sâm tựa người vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, một ngón tay lướt nhẹ trên môi. Đôi mắt đen nhánh sau cặp kính không gọng dán chặt vào Phương Y, khiến cô cảm thấy cả người nóng ran dưới ánh nhìn của anh.
Phương Y định đứng dậy để tránh đi, nhưng chiếc lục lạc trên sợi dây chuyến khẽ rung lên, phát ra những âm thanh trong trẻo êm tai theo từng cử động của cô. Âm thanh ấy như một bản nhạc mỹ diệu nhất thế gian, chọc đến yết hầu Chu Lạc Sâm chuyển động, anh hít một hơi thật sâu.
Phương Y thất thố nắm lấy mặt dây chuyền lục lạc, xấu hổ kéo chặt áo khoác sa mỏng bên ngoài nội y, nói: "Nó phát ra tiếng vang, thực phiền."
Nghe vậy, Chu Lạc Sâm đứng thẳng người, trên mặt không chút biểu cảm. Có lẽ áp lực quá lớn khiến anh chẳng còn tâm trí để ý đến biểu cảm của mình. Anh nhíu nhíu mày, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, đóng sầm cửa lại, sải bước về phía Phương Y, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi. Khi đến trước mặt cô, anh không chỉ ném phăng chiếc áo xuống đất mà còn cởi cả thắt lưng.
"Ngủ!" Anh khô cằn nói ra hai chữ rồi bế thốc cô lên, ném xuống giường.
Lát sau, một trận kiều diễm, trắng đêm miên man.
********
Tết Nguyên Đán đến đúng hẹn. Chuyến du lịch công ty được gọi là "chia sẻ chi phí" thực chất là ba đại luật sư chi trả toàn bộ, những người khác chỉ việc ăn chơi. Nghỉ Tết theo quy định là ba ngày, nhưng vì lịch trình đến Lệ Xuyên khá xa, đi lại mất hai ngày, nên ba đại luật sư quyết định kéo dài kỳ nghỉ lên bảy ngày.
Lên máy bay, ngồi xuống cạnh Chu Lạc Sâm, Phương Y vẫn còn cảm thán: "Điều đúng đắn nhất em làm đời này là nhận lời mời đến Tễ An."
Truyện được dịch tại . Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm nghiêng đầu nhìn cô: "Điều gì khiến em cảm khái như vậy?" Thực ra, anh muốn hỏi "Là vì anh sao?", nhưng nhớ đến cô luôn nói anh tự luyến nên đành nuốt lại.
Phương Y cười tươi: "Em thấy các sếp quá nhân văn, không chỉ chi trả toàn bộ chi phí du lịch mà còn kéo dài kỳ nghỉ để mọi người chơi thỏa thích. Chẳng trách mọi người đều tận tâm làm việc cho công ty như vậy."
Chu Lạc Sâm cười phức tạp, vừa có chút tiếc nuối lại vừa tán đồng: "Đây là một cách thu phục lòng người. Không ai cho không ai cái gì, nhiều doanh nghiệp thất bại, ông chủ bị ghét bỏ đều vì quá ích kỷ."
Phương Y tán thành: "Đúng vậy, bạn em tên Khâu Oánh Oánh, công ty cô ấy lúc nào cũng bắt nhân viên hy sinh vì công ty, nhưng khi nhân viên gặp chuyện thì lại nói 'cô tưởng công ty là nhà cô à', thật quá đáng!"
Chu Lạc Sâm liếc nhìn phía sau, thấy các đồng nghiệp khác đang mải nói chuyện, không ai để ý đến họ. Anh nhanh chóng hôn lên má Phương Y, khiến cô trừng mắt. Anh thản nhiên nói: "Thắt dây an toàn vào, máy bay sắp cất cánh."
Phương Y hừ một tiếng: "Em thắt rồi."
Chu Lạc Sâm quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói: "Chưa."
"Hả?" Phương Y cúi xuống nhìn, quả nhiên dây an toàn không biết đã bị ai mở ra.
Ngoài người nào đó ra thì còn ai vào đây nữa?
"Sao anh lại mở dây an toàn của em?" Phương Y nhíu mày nhìn anh.
Chu Lạc Sâm không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Vì tay ngứa, mà lại không thể mở chỗ nào khác."
"..." Trước đây sao cô không nhận ra anh lại vô lại thế này? Nhìn bề ngoài nho nhã, thanh tâm quả dục là thế, mà bên trong lại... Đáng ghét thật!
Dù sao thì, Phương Y vẫn thắt lại dây an toàn. Máy bay chuẩn bị cất cánh như Chu Lạc Sâm nói, lăn bánh một đoạn rồi từ từ bay lên.
Phương Y chỉ cần nghĩ đến việc sau khi xuống máy bay sẽ được đến Lệ Xuyên, cổ trấn đẹp nhất trong truyền thuyết, là tâm trạng lại vô cùng phấn khích. Cô không buồn ngủ chút nào, rất muốn tìm ai đó trò chuyện, nhưng vị trí của cô lại không cho phép. Bên trái là Chu Lạc Sâm ngồi cạnh cửa sổ, bên phải là Nghiêm Túc, bên cạnh Nghiêm Túc là Hình Tứ. Cô ngồi giữa thế này đã đủ gây chú ý rồi, nếu còn kéo các sếp nói chuyện hay quay sang người khác thì lại càng tạo thêm thù oán.
Thôi, nhịn vậy. Phương Y khịt mũi, xin tiếp viên hàng không một chiếc chăn mỏng, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Chu Lạc Sâm quay lại thấy Phương Y đang nhắm mắt ngủ, bèn ngồi dậy lướt qua cô nhìn về phía Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nhận thấy ánh nhìn của anh cũng nhìn lại, cười như không cười khiến Chu Lạc Sâm nhíu mày, ra hiệu bằng cử chỉ "khóa mõm" với hắn, Nghiêm Túc lập tức tránh đi.
Sau đó, tầm mắt Hình Tứ chạm phải Chu Lạc Sâm.
Hai người từng là anh em, rồi là tình địch, rồi là đối thủ, giờ là mối quan hệ gì cũng khó nói. Họ cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt từ bên trong tựa hồ như có lửa, không biết còn tưởng họ yêu nhau.
"Cảm ơn." Chu Lạc Sâm nói với anh ta bằng khẩu hình, nhưng cũng đủ để Hình Tứ hiểu ý.
Hình Tứ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, không đáp lại, nhưng việc anh ta không làm khó Chu Lạc Sâm chính là một cách đáp lại.
Mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng, hy vọng đây không phải là sự yên bình trước cơn bão. Chu Lạc Sâm thu hồi ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Máy bay đã vào giai đoạn bay êm, ngoài cửa sổ là những đám mây trắng xóa, nhẹ nhàng như cô gái đang ngồi cạnh anh.
Trước khi gặp Phương Y, cuộc sống của Chu Lạc Sâm cũng không tệ, sự nghiệp thăng tiến, thành công vang dội. Nhưng sau khi gặp cô, anh mới dần nhận ra cuộc sống trước đây tuy bận rộn, sung túc nhưng luôn giống như hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần dâng lên, dù có thong dong đến đâu cũng vẫn luôn nặng nề, áp lực.
Sự xuất hiện của Phương Y đã xua tan những đám mây đen dày đặc trong cuộc sống của anh. Cô như ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa hè, chiếu sáng và xua tan đi những u ám trong anh. Nói đúng hơn là cô đã cứu vớt anh khỏi vòng xoáy lẩn quẩn.
Nhìn Phương Y đang ngủ say bên cạnh, khóe miệng cô khẽ cong lên như đang có một giấc mơ đẹp.
Chu Lạc Sâm khẽ cười, lặng lẽ nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
... Trong tim anh có em, nguyện... giờ phút này trong mơ em cũng có anh.
Truyện được dịch tại . Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.