Điểm mà ta thắc mắc đó là mình đã bất tỉnh bao lâu. Vì sao ta không thắc mắc rằng mình đang ở đâu. Thật ra có ngu ngốc dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra giờ đây ta đang ở trong quả cầu kim loại bay ra từ cánh cổng Portal. Thật là sui xẻo tám kiếp, không có việc gì làm tự nhiên đi tham gia góp vui ở Sơn Tây để làm gì, chắc bố già ở nhà lo lắng lắm đây, ta hung hăng thầm nghĩ.
Chưa kịp đánh giá tình hình xung quanh thì một loạt thông tin lại sôi trào tiến vào trong não ta, đây là sự cưỡng ép tiến vào chứ không phải hiền dịu như kí ức ùa về mà là một sự cưỡng ép mang tính xâm thực dã man. Cứ thế ta lại ngất đi một lần nữa, dcm nó đây là ý nghĩ sau cùng của ta trước khi ngất đi.
Tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, thế nhưng ta cũng không thấy một thông tin mới mẻ nào trong đầu mình cả. Lạ chưa kìa rõ ràng ta cảm giác được có một lượng lớn thông tin chui vào trong đầu mình kia mà, sao giờ đây lại không có một chút nào cảm giác. Ta bỏ đi cảm giác muốn tìm kiếm sự khác biệt trong tiềm thức mà cố gắng tận dụng khoảng thời gian thanh tỉnh hiếm hoi để quan sát xung quanh, biết đâu đấy ta lại ngất xỉu thì sao nào.
Một căn phòng hình cầu chật hẹp, với rât nhiều thiết bị lạ mắt mà ta không thể biết chúng là gì, và có tác dụng ra sao... Tất cả như một cảnh trong một bộ phim viễn tưởng nào đó của Mỹ quốc... Phải nói mấy ông đạo diễn giàu trí tưởng tượng cũng chỉ có thể thực hiện đến thế này mà thôi.
Đứng dây khỏi chiếc “ghế” ta muốn tiến về phía mà ta cho là bàn điều khiển trung tâm... Phải, chính vì ta xem phim khoa học giả tưởng cùng chơi game nhiều nên có để đoán ra nơi đó có hệ thống điều khiển gì đó.
Thế nhưng đứng dậy rồi thì ta mới phát hiện ra bản thân mình có một đống dây nhợ lằng nhằng đang dính vào cơ thể, nói đúng hơn là dính vào đầu của ta. Để ý đến thì ta mới có cảm giác rằng đám dây nhợ này không chỉ bám không thôi, nó còn xuyên qua da, thủng qua xương sọ rồi có những sợi tơ mỏng manh từ đó đang len lỏi đến từng tế bào trong não của ta.... Thật lạ lùng và kì diệu hết mức, bỗng nhiên trong suy nghĩ của ta có thể hình dung ra điều đó, thật là thần kỳ a.
Thế nhưng chưa kịp cảm giác thêm sự thần kì thì một cơn đau lại tràn đến, từng tiếng phựt phự vang lên mà lần này là chính tai ta nghe thấy, rõ ràng là những sợi dây gắn trên đầu ta tách ra... Trước khi ngất đi một lần nữa ta chỉ biết nói một câu trong lòng ĐCMN.....
Lần thứ N tỉnh dậy, vì ta cũng chả hơi đâu đi đếm mình ngất bao lần, chắc do bất tỉnh nhiều quá nên quen thuộc rồi... Umm... Tình thế bây giờ là trần như nhộng nằm trên sàn của căn phòng hình trứng... Ta cố gắng ngồi dậy run run đi đến bên cái nơi mà ta cho là bảng điều khiển trung tâm kia...
Thật ra nói là điều khiển trung tâm thế nhưng chỉ có một nút bấm duy nhất mà thôi. Uhm thì là trung tâm của căn phòng bé xíu này... Ta vịt chết không ngại nước sôi mà thò tay bấm một cái... Ô hay vách trơn bonga của căn phòng tách ra... Điều khiển trung tâm mẹ gì... Chỉ là cái nút mở cửa làm mừng hụt.....
Thò chân ra khỏi căn phòng bước chân trên hành lang với chất liệu không biết dưới chân, hai mắt đã định làm quen với bóng tối... Thế nhưng không có cơ hội rồi, hành lang lấy ta làm trung tâm ánh sáng lan tỏa.... Mẹ nó hệ thống cảm biến chứ gì... Nhà anh cũng có vậy.... cơ mà đèn đâu nhỉ... ta ráo riết tìm tòi nhưng không thấy. Thôi mặc kệ mẹ nó đi....
Theo hành lang trơn bóng hình trụ ta bước đi.... Ồ cuối cùng cũng đến một nơi...nhìn ra thì có vẻ là trung tâm của thiết bị này.... Bởi vì đây là giao thoa của bốn chiếc hành lang tỏa ra tứ phía... À mà ta đoán như vậy thôi biết đâu được thiết bị này cực lớn với cực kì nhiều cái ngã tư như vậy đâu....
Ồ một cái bàn điều khiển, ta chắc chắn luôn vì quả cầu kia rất quen, trong phim thường đặt tay lên thiết bị tương tự như vậy là có giao diện hiện lên.... Ta hấp tấp chạy đến... Đặt tay lên... Vẫn là câu nói đó, vịt chết không bao giờ sợ nước sôi.
- Phù....
Một tiếng động khiến ta giật bắn mình....đúng là một giao diện màn hình phẳng ánh sáng hiện lên... Dòng chữ loằng ngoằng mà ta chưa từng thấy trong đời. Không phải chữ Ấn Độ, Thái Lan, cũng không phải Ả rập ta xin chắc chắn với quý độc giả... Đây là chữ Sirian của chủng tộc Sirian một chủng tộc cổ xưa nhất trong vũ trụ có trách nhiệm đi truyền đạt kiến thức cho các nền văn minh thấp kém trong vũ trụ.... Thông tin này vụt hiện lên trong đầu của ta và lạ lùng thay ta hiểu dòng chữ này viết gì...
Đối tượng chuyển đổi sinh vật vũ trụ cấp thành công
Chủng tộc: Human
Nguồn gốc: Địa Cầu
Trước tiến hóa: sinh vật vũ trụ bất nhập cấp.
Chức vụ hiện tại: Chỉ huy cụm chuyển đổi sinh vật số NzybnxAZ.
Mở trình điều khiển cấp chỉ huy: Có/không
Rau má đậu xanh,thế nào là trước tiến hóa sinh vật bất nhập lưu... tộc Sirian lấy đâu ra cái quyền đánh giá nhân loại như vậy... chó chết. Mặc dù rất ức chế nhưng ta vẫn thò tay vào cái màn hình ánh sáng khu vực có chữ có kia... Với một chuyên gia game như ta thì chuyện này chả khó hiểu lắm... Cái thông tim cưỡng ép vào đầu ta vừa rồi có lẽ là ngôn ngữ chủng tộc Sirian gì đó, mà cái thiết bị ta đang bên trong này là thiết bị chuyển đổi hay tiến hóa gì đó giúp ta thành sinh vật bậc cao hơn... Raumas đậu xanh... Bất nhập cấp...ta đang thầm chửi đổng đời nhà Sirian chúng nó...tự cho mình là đúng sao...
Một hình chiếu không gian d ánh sáng hiện ra kèm theo chiếc màn hình ánh sáng phẳn kia... Nhìn qua ta cũng biết được đây là cấu tạo quả cầu kia....thế nhưng điều đập vào mắt ta đó là dòng chữ:
Mức tổn hại không tự hồi phục %....
Còn một dòng khác đáng chú ý đó là:
Không có liên lạc với trung tâm/ không có liên lạc các cụm cải tạo khác trong bán kính năm ánh sáng....
Rau má đậu xanh... vậy là hai tin tức tồi tệ: Thứ nhất vật ta làm chỉ huy tổn hại trên một nửa,không biết làm chỉ huy cái này có gì tốt thế nhưng có trên một nửa bị hỏng vẫn làm ta tiếc rẻ... dù sao ta làm chỉ huy thì cũng là của ta a.... Thứ hai, trong năm ánh sáng không có liên lạc có nghĩa là ta không có đồng đội. Ta là tư lệnh với một tên chiến sĩ què cộng thêm việc không có viện quân... quả là thông tin không lạc quan...