Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

chương 63: toàn là quen biết cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiểu Phỉ Thúy đối với máy tính không có hứng thú gì.

Đối với cô mà nói thì máy tính chẳng khác gì công cụ đùa giỡn, tám nhảm, chơi trò chơi, vì vậy mà một cái máy tính như vậy hay có khá hơn một chút thì đối với cô mà nói, cũng không có khác biệt, cho nên cô hết sức hào phóng khi đưa cho thanh niên Ôn một cái.

Sau đó hai người cầm lên cái máy tính còn lại cùng đi tìm Giang đại hiệp hiến vật quý.

Hôm nay Giang đại hiệp phải chịu khổ do phải làm thêm giờ.

Vốn là cô được nghỉ nhưng lại bị triệu hồi làm thêm giờ.

Khi nói chuyện với Tiểu Phỉ Thúy và Ôn Quả Nhiên qua điện thoại, Giang Thập Nhất bụng đầy oán khí mà kể lể tổ trưởng của các cô đúng là đến thời mãn kinh, hết sức nóng nảy cùng dữ dằn.

Lão ta mà vẫn còn ở đó thì cô vẫn không thể đi ra ngoài được.

Tiểu Phỉ Thúy cùng thanh niên Ôn mang theo tinh thần của chủ nghĩa nhân văn nên đi đến trước công ty của cô đứng đợi.

Kết quả là, khi họ thấy được tổ trưởng của Giang Thập Nhất là một người đàn ông béo phì trông rất hèn hạ, Tiểu Phỉ Thúy đã rất ngạc nhiên mà hỏi thanh niên Ôn: "Thái y, đàn ông mà cũng có thời mãn kinh hay sao?"

Thái y Ôn kẻ cả: bởi vì mỗi người đều có thể chất khác nhau.

Thí dụ như cậu chẳng hạn là một người tuyệt đối bình thường, giống như ánh mặt trời lúc trời quang, giống như gió xuân dịu dàng! Tiểu Phỉ Thúy bồi thêm một câu: lại còn uyển chuyển giống như con gái.

Thanh niên Ôn tức giận mà không cãi nổi.

Thật vậy, nam giới nếu nhìn đến cậu thì toàn loại lưu manh, hèn hạ, nữ giới nhìn đến cậu thì trợn to con mắt, làm cho thanh niên Ôn thật đau lòng.

Làm một người đẹp đẽ, duyên dáng mà cũng là một loại tội lỗi hay sao? Hu hu hu hu!

Thanh niên Ôn nói với Tiểu Phỉ Thúy: xem ra nhân sinh của tôi cùng mọi hy vọng cũng chỉ có thể ký thác vào trên người em Tuyết Lê mà thôi!

Tiểu Phỉ Thúy lần nữa nhắc nhở người kia có thể là hán chỉ, vậy nên lại một lần nữa thanh niên Ôn tức giận mà không nói được lời nào.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì Giang Thập Nhất ôm túi chạy đến.

Giang Thập Nhất vô cùng quan tâm tới cuộc gặp gỡ tối hôm qua của Tiểu Phỉ Thúy nên vừa thấy cô thì hỏi ngay: "Bồ không sao chứ?"

Tiểu Phỉ Thúy ngơ ngác hỏi lại: "Chuyện gì?"

Thanh niên Ôn nhắc nhở cô đầy ý tứ: "Tối hôm qua...!Đánh nhau...!Đồn công an...!Lão bản..."

Tiểu Phỉ Thúy vui vẻ: "Không có a! A Song đã mát xa cho tôi!"

Thanh niên Ôn, Giang Thập Nhất: "..." Xem ra bọn họ thật suy nghĩ quá nhiều! Phục vụ như vậy vượt qua cấp năm sao rồi! Giang Thập Nhất lại hỏi: "Cởi hết hay sao? Mẹ kiếp! Tôi lại không hỏi cậu, cậu vội đỏ mặt làm cái gì a!" Giang Thập Nhất hung hăng đá cho Ôn Quả Nhiên một cú, thanh niên Ôn tỏ ra hết sức vô tội.

Tưởng tượng đến tình cảnh gì gì đó, thật là khó kìm lòng nổi a! Lão bản bọn họ đẹp trai như vậy, Tiểu Phỉ Thúy lại đẹp như thế, hai người trên giường vận động gì đó quả thực là dễ làm cho người ta mơ màng a!

Tiểu Phỉ Thúy liếc mắt nhìn cậu khinh thường!

Giang Thập Nhất lại còn liếc mắt khinh thường hơn!

Thanh niên Ôn vội vàng giải thích: "Tôi nói là xoa bóp, mà xoa bóp cũng là vận động.

Các cô nghĩ đi đâu vậy chứ.

Hèn hạ!".

Xin hãy đọc truyện tại ~ ТгumTr uуen.о г g ~

Tiểu Phỉ Thúy, Giang Thập Nhất: "!!!" Cái gì chúng tôi cũng chưa nói, được chưa? Cái đồ có tật giật mình! Tiểu Phỉ Thúy nhân cơ hội nói: "Hai người cứ từ từ nói chuyện đi.

Tôi đi WC đã." Giang Thập Nhất nói cho cô biết vị trí, Tiểu Phỉ Thúy lập tức đi ngay.

Còn Ôn Quả Nhiên thì trao quà quí cho Giang Thập Nhất khiến cho Giang Thập Nhất mừng đến mức không còn để ý đến chuyện mình đang ở nơi đông người mà reo lên thật to.

Cô còn hết sức hào phóng đặt lên gương mặt nõn nà của Ôn Quả Nhiên một cái hôn thật kêu, làm cho Ôn Quả Nhiên lại càng trở nên xinh xắn.

Tiểu Phỉ Thúy quay đầu lại thấy vậy trong lòng cũng hết sức vui vẻ.

Đang đi thì Tiểu Phỉ Thúy vô ý đụng vào một người.

Người đó từ trong khúc quanh bên trong vội vàng đi ra, bả vai đang kẹp điện thoại, một tay khoác túi lên vai, một tay còn lại thò vào trong túi tìm kiếm.

Hai người, một người thất thần một người không có chú ý, cứ như vậy đụng vào nhau.

Sau cú va chạm người mang túi trên vai bị té ngã, đồ đạc trong túi rơi ra lả tả đầy đất, Tiểu Phỉ Thúy vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi!" Người kia rõ ràng sửng sốt một chút rồi vội vã cùng người đang điện thoại đầu bên kia nói chờ một chút, sau đó mới quay lại đối với Tiểu Phỉ Thúy gật đầu tỏ vẻ không có chuyện gì.

Người đó ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, Tiểu Phỉ Thúy cũng nhanh chóng hỗ trợ.

Cô nhặt lên giấy bút đưa cho cô gái kia, sau đó đi nhặt cái ví tiền rơi cách hai người khá xa.

Xéc khóa của ví tiền bị bung làm hở ra một đoạn.

Bên trong đó ngoài mơ hồ có một xấp tiền còn có các kiểu chi phiếu tiện lợi cùng ưu đãi kẹp ở bên trong, một vài bức ảnh, một phù bình an, lại còn có một vòng tay màu bạc giống dây xích chỉ lộ ra một đoạn, phần còn lại bị khuất sau phù bình an.

Cái phù bình an này liên kết với sợi dây xích có đường viền màu đen, trên nền phù có màu lam khắc hình đôi mắt con mèo nhỏ, đặt ở giữa là phù bình an màu đỏ, trông rất đặc biệt, rất dễ bắt mắt...

Tiểu Phỉ Thúy ngây ngẩn cả người.

Vì quá ngạc nhiên khi nhìn con mèo nhỏ mà cô quên mất chuyện đem ví tiền trả lại cho chủ của nó.

Cho đến khi người ta đưa tay tới đây mới làm cho cô hoàn hồn trở lại.

Tiểu Phỉ Thúy ngượng ngùng cười cười, cô vội vàng đem ví trả lại cho người ta, còn làm bộ như tùy ý nói: "Chị có dây xích hình con mèo nhỏ thật dễ thương.

Nó là dây chuyền hay là vòng tay vậy, mua ở đâu? Tôi cũng muốn mua một con.

Sắp tới là sinh nhật của bạn thân mà tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Cô ấy thích nhất những đồ chơi nho nhỏ như thế này, chị có thể chỉ giúp chỗ mua nó có được không?"

Người kia vóc người bình thường, gương mặt hơi giống chữ quốc, mái tóc không dài lắm, lông mày rất đen, ánh mắt hơi tối, xương gò má cao, làn da hơi vàng, có chút đặc thù của người vùng núi cao.

Cách ăn mặc đơn giản, thần sắc đặc biệt hiện lên một loại khí chất kiên nghị, giỏi giang.

Ánh mắt cô gái này hơi có vẻ lạnh lùng bây giờ lại tỏ ra kinh ngạc trước điều mà Tiểu Phỉ Thúy đưa ra.

Cô ta thoáng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: "Người khác đưa.

Nên tôi cũng không biết."

"À ha!" Tiểu Phỉ Thúy hiện ra thần sắc của một loại tiếc nuối, cô cười cười: "Như vậy...!Ngượng ngùng a, đụng phải cô!"

Giống mặt vuông chữ điền theo quan niệm của người Việt.

Người đó thêm một lần nữa gật đầu, lại đem di động lên vừa nói vừa bỏ đi.

Chân mày của Tiểu Phỉ Thúy cau lại.

Sau một lúc hưng phấn xong Giang Thập Nhất cũng tới WC, khi cô thấy Tiểu Phỉ Thúy đứng ngay đơ giữa đường thì rất là kỳ quái: "Bồ làm gì vậy? Đi WC xong rồi à?"

Tiểu Phỉ Thúy lắc đầu, hỏi: "Người có mái tóc ngắn khoác cái túi lớn ban nãy là ai vậy? Bồ có biết hay không?"

"Là tài vụ của phòng kế toán ở đây.

Tại sao?"

"Không có gì.

Tui mới đụng phải cô ấy, có làm cho người ta bị ngã."

Hai người sóng vai hướng WC đi tới.

Tiểu Phỉ Thúy lại hỏi: "Người đó như thế nào?"

"Không quen.

Chẳng qua tui cảm giác đó là một người có lòng dạ rất sâu.

Thật ra thì cũng đã có nhiều người nói như vậy.

Tất cả mọi người đều không quá nguyện ý thân cận cô ta, mà người này cũng rất quái gở, không thích cùng người khác tiếp cận.

Đại khái làm kế toán thì đều có vẻ mặt như vậy đi! Tại sao? Chỉ là một cái đụng mà sinh ra hứng thú? Cẩn thận kẻo lão bản Cẩm lại ghen.

Nói đi, hai người tối hôm qua cởi trống trơn rồi mới xoa bóp hả?"

Tiểu Phỉ Thúy chăm chú nhìn cô: "Thập Nhất..." Cô ra vẻ dùng lời nói thấm thía: "Cùng Quả Quả làm một CP thì có được không? Bồ có vẻ quá cô quạnh rồi nhỉ!"

Giang Thập Nhất làm vẻ mặt "bó tay": "Nếu vậy thì chẳng phải tui là bách hợp à!"

"Cùng Quả Quả thì coi như không phải bách hợp!!!"

Giang Thập Nhất: "..."

Giang Thập Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì tui vẫn là làm gay đi!"

Tiểu Phỉ Thúy: "!!!"

...

Sau khi ăn cơm xong, Giang Thập Nhất cùng Ôn Quả Nhiên nóng lòng thể nghiệm siêu tốc độ của máy tính mới, mà Tiểu Phỉ Thúy thì đang có tâm sự, cho nên ngay lập tức ba người nhanh chóng tách ra chia tốp.

Tiểu Phỉ Thúy xuống xe ngay trước cửa sòng bạc, lúc vào cửa thì đi sát qua một người đàn ông có vóc dáng cường tráng, vừa lúc người đó đưa tay rút từ trong túi ra một chiếc lược chải đầu.

Dưới ánh đèn lấp lóa, Tiểu Phỉ Thúy rất tinh mắt khi nhìn thấy trên mu bàn tay anh ta một vết sẹo rất dài.

Trong đầu Tiểu Phỉ Thúy có một thông tin xuất hiện như một tia chớp, sau đó cô cực nhanh nhào tới ôm lấy cánh tay của vị đại hán kia còn miệng thì kêu lên ầm ĩ: "Phi lễ a, cứu mạng a! Phi lễ a, cứu mạng a!"

Đại hán kia quá sợ hãi, liều mạng đẩy cô ra: "Cô làm cái gì vậy?"

Tiểu Phỉ Thúy vẫn mặc kể.

Dù sao A Song cũng là hai đầu bờ ruộng, cô mới không sợ vậy nên vẫn vô cùng nhiệt tình la hét.

Lính gác cửa, thị vệ, an ninh vừa nhìn hấy đã nhận ra ngay cô gái này là bạn gái của lão bản, lại còn có người còn phi lễ, còn phải chờ hay sao? Ngay lập tức cả đám người như lang như hổ cùng nhào lên chế ngự ngay đại hán kia.

Người đi đường bốn phía tuy không rõ là chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe có ngươi kêu phi lễ thì đều hiếu kỳ nhìn tới rồi cùng vây quanh tới đây.

Đại hán kia liều mạng giãy dụa, miệng thì chửi bới Tiểu Phỉ Thúy bệnh thần kinh.

Quản lý Trương đang bận tiếp đãi một vị khách trọng yếu, nghe thấy có tiếng ầm ĩ thì liền đi ra, khi anh vừa hỏi ra nhẽ thì không nhịn được mà văng tục, mẹ kiếp! Dám phi lễ bạn gái của lão bản chúng ta, tìm đường chết a? Ăn gan báo hay sao vậy? Mang hắn đi, mang hắn đi ngay lập tức! Sau đó anh cúi đầu khom lưng đối với người xem bốn phía nói: "Ngượng ngùng a, các vị.

Chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không có chuyện gì nữa rồi.

Hoan nghênh các vị tới sòng bạc của chúng tôi chơi, chúc các vị vui vẻ ha!"

Phi lễ: Trái với cư xử tốt đẹp.

Đại hán kia lập tức bị giải đến phòng an ninh, rất nhanh liền có người báo cho lão bản Cẩm, sau đó là cả một đám người giương mắt trông mong chờ xem náo nhiệt.

Phi lễ lão bạn gái bản gì đó, thật là quá kích thích! Có người tinh mắt nhìn thấy Tiểu Phỉ Thúy từ lúc xuống xe thì nhìn theo cô - về phần tại sao nhìn cô? Ôi, a, đừng hỏi! Mỹ nữ thì có ai lại không thích xem? Lại còn là bạn gái của lão bản, càng muốn nhìn hơn! Họ nhỏ giọng nói thầm với đồng nghiệp của mình: "Theo tôi thấy thì tiểu thư phi lễ người ta mới đúng?"

Nghe vậy đồng nghiệp lập tức giận dữ mắng mỏ anh ta: "Nhìn đi đâu vậy? Làm sao có thể chứ! Nếu có như vậy thì đó cũng là vì hắn câu dẫn khiến La tiểu thư chúng ta phải phi lễ!"

"..."

Đồng nghiệp dạy dỗ anh: "Ở chỗ này, lão bản của chúng ta là lớn nhất, sau đó là lão bản nương tương lai, biết không?"

Anh chàng tinh mắt lập tức vỡ vạc ra: "Đã hiểu!"

Đồng nghiệp tỏ vẻ tán thành: "Good!"

Cẩm Vô Song đi tới.

Cô hỏi có chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhìn Tiểu Phỉ Thúy.

Tiểu Phỉ Thúy nói: "Hắn muốn mưu sát tôi!"

Con ngươi mọi người đều lồi ra, phi lễ biến thành mưu sát? Mẹ của tôi ơi, có cần "chất" vọt biến như vậy hay không!

Đại hán kia bị đè lên trên một cái bàn, gồng mình muốn đứng lên lại bị đè xuống: "Cái đồ bệnh thần kinh! Tôi đâu có quen biết cô!"

Tiểu Phỉ Thúy cười lạnh: "Anh không nhận ra tôi, nhưng tôi lại biết anh, không quên được anh.

Hơn hai tháng trước, phía trước cửa khách sạn Thứ Bảy Cuối Tuần, phía sau hẻm nhỏ, anh đã bịt miệng tôi, lôi tôi vào ngõ hẻm.

Anh bị thương vết sẹo còn kia, vậy mà anh đã quên mất? Còn có một cước kia bị đá anh vẫn thoải mái chứ?"

"Cô..." Đại hán kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên mặt xanh đỏ đen trắng biến ảo liên tục, cánh tay theo bản năng đem giấu đi.

"Tại sao anh lại làm như vậy? Lúc ấy tôi vừa mới đến, cũng không đắc tội với ai, cũng không quen biết gì với anh.

Nói đi, bằng không...!A Song nói, để cho loại người như anh vô thanh vô tức biến mất có nhiều phương pháp lắm!"

Mọi người:...!Lão bản, cô không nên dạy hư đứa trẻ a! Mọi người đều nhìn châu vào đại hán, ánh mắt đều như mách bảo cùng một cái tin tức: nói mau đi, La tiểu thư vô cùng nham hiểm đó nha! Những ai đã từng xem đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cuồng đạp đồng chí quan nhị đại, phú nhị đại đối xử tệ với đồng chí Tiểu Phỉ Thúy ngày nọ, đặc biệt là hùng đại ca, trí nhớ lại càng khắc sâu.

Đại hán kia bị mọi người nhìn đến nỗi da gà đều dựng đứng cả lên, không tự chủ được mà hiện ra thần sắc hèn yếu.

Cẩm Vô Song nhìn hắn: "Nói đi!"

Lời của lão bản Cẩm vừa nói ra, cũng tương đương là ra lệnh.

Người đó thường ra vào sòng bạc, vì vậy cũng biết Cẩm Vô Song, vì vậy hắn hỏi thật nhanh: "Tôi nói rồi thì sẽ được thả đi chứ?" Bên ngoài đều nói Cẩm Vô Song nhìn thì có vẻ tư văn bình tĩnh, nhưng thủ đoạn lại ngoan độc, cho nên tại sòng bạc Vương miện này, những kẻ lừa đảo rất ít khi dám tới.

Bởi vì một khi bị phát hiện sẽ không chỉ là đứt tay đứt chân đơn giản như vậy...!nghe nói nửa năm trước một người bị bắt được, bây giờ còn đang tại phòng ăn sòng bạc Vương miện quét dọn vệ sinh, nghe nói còn gần mười năm nữa mới hết hạn, thật là làm cho người ta sống không bằng chết!

"Còn phải xem cậu nói thật hay nói giả."

"Lão bản của chúng tôi bảo tôi làm.

Hắn nói là...!Hắn nói cô ấy rất "liêu", bảo tôi gọi cô ấy tới nói chuyện hợp tác."

"Lão bản của cậu đâu rồi? Gọi hắn tới."

"Ông ấy ở ghế lô số ." Đại hán kia nói cái tên, dáng ngoài đặc thù.

Lập tức có người đi "mời" ngay.

Chỉ trong chốc lát đã đem được người mời tới, Tiểu Phỉ Thúy vừa nhìn đã nhận ra ngay, không phải tiểu bạch kiểm ngồi ở tà góc chiếu bạc ngày đó hay sao?

Liêu: Thông minh.

Tiểu bạch kiểm vừa nhìn thấy người của mình bị bắt, lại thấy Cẩm Vô Song ở đây, lại còn thấy Tiểu Phỉ Thúy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lền nhớ ra là ai.

Hiểu rằng sự việc đã bại lộ rồi, anh ta có chút không giải thích được nên có phần kinh hoảng, tiểu cô nương kia là người của Cẩm Vô Song? Xong rồi!

"Có thật là anh đã bảo người kia..." Tiểu Phỉ Thúy chỉ vào đại hán kia hỏi: "Bắt cóc tôi để nói chuyện "hợp tác" hay không?"

Sắc mặt của tiểu bạch kiểm kia quá kinh hãi, ý thức được chỉ có thể thẳng thắn sẽ được khoan hồng nên mồm liên tục nói không ngừng: "Thật xin lỗi! Tôi không biết cô là người của lão bản Cẩm, tôi thấy cô chỉ thắng không thua, nên nghĩ thầm cô nhất định là có bí quyết gì đó nên mới nghĩ đến chuyện xin được thỉnh giáo một chút.

Không ngờ được là thủ hạ của tôi quá lỗ mãng, làm đường đột ngột đến cô.

Thật là vạn phần xin lỗi! Bất kể như thế nào cũng xin cô rộng lòng tha lỗi!"

"Thật chỉ là như vậy? Không còn nguyên nhân nào khác?"

Tiểu bạch kiểm kia ngầm nghi ngờ, còn có nguyên nhân khác? Lúc ấy anh ta thấy nữ hài tử kia rất xinh đẹp, lại không giống như người tới đánh bạc, nên mới cố ý nhìn thật kỹ.

anh ta vốn nghĩ rằng mình chân nhân bất lộ tướng, ra tay ngay thì không nên, vì vậy mới phái người theo dõi.

Thấy cô một thân đơn độc, cho nên mới động chút não, muốn cho cô ta cùng mình hợp tác kiếm tiền, anh ta liền kêu một thủ hạ đi trêu chọc, không ngờ lại để cho cô chạy mất, vậy mà mình lại quên mất chuyện này.

Không nghĩ tới hôm nay oan gia hẹp lộ, lại làm cho người ta gặp lại, hơn nữa, đáng sợ nhất chính là, người này lại còn là người của Cẩm Vô Song.

Thật là một vạn lần không nên đắc tội.

Bây giờ đành phải cẩn thận chịu nhận lỗi.

Anh ta đang chuẩn bị tinh thần để cho người ta đánh một trận đòn thù không ngờ lại thấy cô gái này hỏi thật kỳ quái.

Tuy trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ nhưng trên mặt anh ta vẫn cẩn thận nhận tội: "Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, là tôi không tốt.

Xin tiểu thư tha thứ!"

"Thật chỉ có như vậy? Không có chuyện gì khác nữa?"

Tiểu bạch kiểm đánh dấu "?" thật to trên mặt, anh ta lắc đầu: "Không biết tiểu thư có ý gì? "Chuyện gì khác" là sao?"

"Không có chuyện gì khác nữa...!Coi như chỉ là bởi vì nhìn thấy tôi thắng tiền, muốn biết tôi là có bản lãnh hay là vận khí mới bắt cóc tôi?"

Tiểu bạch kiểm cắn răng gật đầu: "Đúng vậy!"

Tiểu Phỉ Thúy thở phào một hơi: "À, thì ra là như vậy..." Đột nhiên nhớ tới hôm đó mình phải chịu cảnh chật vật cùng cực kỳ khủng hoảng, đôi mắt đẹp của cô nheo lại, hết sức lạnh lùng.

Từ trước đến giờ nếu người khác có đánh cô một chút, thì cô sẽ đáp trả không dưới hai mươi lần...

Tiểu Phỉ Thúy đối với giữa hai chân tiểu bạch kiểm hung hăng đạp một cước, đạp xong mới mỉm cười phóng khoáng nói: "Cám ơn anh đã coi trọng tôi.

Được, tôi tha thứ cho anh!"

Vị đại hán là thuộc hạ của tiểu bạch kiểm, nhìn thấy chủ của mình kêu la thảm thiết liền kẹp chặt giữa hai chân của mình lại: má ơi, có cần phải ác độc như vậy hay không?!

Phái nam của sòng bạc nhìn Tiểu Phỉ Thúy bằng ánh mắt đã thay đổi: sau này, cần cách xa La tiểu thư.

Còn có, ngàn vạn lần đừng bao giờ đắc tội với cô ta!

Tiểu Phỉ Thúy nhìn đại hán kia mồ hôi nhỏ giọt: "Lần trước anh đã bị đạp qua, coi như xong."

Đại hán kia thoáng chốc thở phào một hơi nhưng nhưng ngay sau đó lại nghe Tiểu Phỉ Thúy nói: "Có điều tôi muốn anh đánh lão bản của mình hai cái tát, thanh âm không to thì không tính.

Anh mà không đánh thì tôi đá anh."

Mọi người: "..." La tiểu thư quả nhiên không phải là người nên đắc tội.

Lão bản Cẩm bụm mặt.

Vào lúc này, liên quan đến quan hệ người khác, cô cảm thấy...!Được rồi, cô không có cảm thấy, cô chỉ có một loại ý nghĩ: khích bác ly gián, mượn đao giết người gì đó, em có cần phải dùng xuất sắc đến như vậy không a? Giả sử Phỉ Thúy mà đi làm quan, khẳng định mây xanh thẳng tiến.

Cứ nhìn cổ tay nhỏ bé kia đùa bỡn đến...!Thật giống như là vẫy một cái liền hô mưa gọi gió!

Đại hán kia vừa mới thở phào một hơi, nghe thấy vậy thì mồ hôi lạnh lại túa ra.

Anh ta thấy lão bản mình đang co quắp lại thành một mớ rồi nhưng khi cân nhắc đến thế lực của Cẩm Vô Song, lại suy nghĩ đến tình thế bây giờ - quyết định hi sinh lão bản của mình vậy! Ngay lập tức anh ta tiến lên, không hề do dự mà hăng hái vả cho lão bản của mình hai cái, sau đó nhìn Tiểu Phỉ Thúy.

Tiểu Phỉ Thúy hài lòng phất tay một cái ý bảo anh ta có thể đi được rồi, đại hán kia ngay lập tức lao vọt ra khỏi phòng bảo vệ.

Cẩm Vô Song đối với tiểu bạch kiểm đã bị đánh đến lệch mồm thì bình thản nói: "Cậu cũng có thể đi.

Không được lại có lần sau.

Nếu còn có lần sau nữa, liền không nương tay như vậy nữa.

Dĩ nhiên, nếu cậu tới tiêu phí, vẫn rất hoan nghênh."

Mọi người:...!Lão bản, người ta còn dám tới nữa hay sao?

Sau khi tiểu bạch kiểm đi rồi, lão bản Cẩm hướng tới một người trong đám an ninh nói: "Phái người đi theo, theo dõi mấy ngày rồi báo cáo lại."

Người nọ lập tức đi làm.

Tiểu Phỉ Thúy biết đây là vì sự phòng ngừa vạn nhất.

Cô vui vẻ kéo tay Cẩm Vô Song, ngọt ngọt ngào ngào gửi đi làn sóng điện ái mộ: "A Song, chị thật tốt!"

Thanh âm kia, vẻ mặt kia, ánh mắt kia...!Xương mọi người trong nháy mắt đều trở nên tê dại.

Mẹ kiếp, có cần phải làm đến mất hồn như vậy hay không!

Sau đó chừng , diễn đàn bát quái có tiêu đề hoàn toàn mới toanh:

Bạn gái của lão bản chúng ta là yêu tinh!.

Truyện Chữ Hay