Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Kẹo Mặn Chát

Trở về phòng, tôi lăn ra ngủ ngay, ngủ đến khi cả trời tối mịt, đủ để chứng minh rằng chất lượng giấc ngủ của tôi đang phát triển theo cấp số nhân.

Sau khi tỉnh ngủ, Diệp Thiệu Bân còn chưa trở về, có lẽ còn đang tiến hành công việc xã giao của anh ấy. Tôi rảnh rỗi không có việc gì, nằm sấp trên giường lật xem cuốn sách anh ấy cho tôi mượn, lật đến một trang nào đó, nhanh trí ngồi dậy, tìm tới một cây bút chì màu xanh, còn có giấy ghi chú, vẽ lại những tế bào hình thù kỳ quái kia xuống giấy, sau đó trên mỗi một tế bào đều vẽ mắt, hơn nữa đều là những dáng vẻ khác nhau, tựa như những sinh mệnh nho nhỏ.

Tôi nhìn chúng nó, không nhịn được nở nụ cười, nhảy xuống khỏi giường, dán tờ ghi chú này ở một nơi có thể nhìn thấy ngay khi vào cửa.

Tôi mở sổ ghi chép, đeo tai nghe xem video phát lại của hội nghị, tìm được đoạn Diệp Thiệu Bân phát biểu.

"Thu Mân, cậu vẽ cái gì trên giấy vậy?"

Không biết từ khi nào Diệp Thiệu Bân đã lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng tôi, cúi đầu hình dung tác phẩm của tôi.

Tôi vội vàng luống cuống đóng sổ ghi chép lại.

"Lá gan Tiểu Diệp." Tôi nói với anh ấy.

"Ồ, còn rất đáng yêu."

Vào buổi tối, chúng tôi tìm một nhà hàng bên ngoài để ăn cơm.

Tôi nâng chén rượu, say mê nhìn Diệp Thiệu Bân, nhất thời không để ý, trong lúc uống rượu chất lỏng tràn ra từ khóe miệng. Anh ấy mỉm cười lắc đầu, dùng khăn tay lau miệng cho tôi.

Anh ấy rót cho tôi một ly rượu táo, tôi uống một ngụm, đầu lưỡi tê tê, khuôn mặt nhăn thành một đoàn.

Thật chua.

Lúc ra khỏi nhà hàng, tôi có chút lâng lâng, đi đường cũng không thể đi thẳng, Diệp Thiệu Bân bị tôi lôi kéo, tay áo đều nhăn nhúm cả lại. Tôi giúp anh ấy vuốt phẳng các nếp gấp trên tay áo, sau đó tiếp tục nắm lấy cánh tay anh.

Diệp Thiệu Bân mặc âu phục giày da, đi trên đường lớn mang tới tỷ lệ quay đầu đặc biệt cao. Khoảng cách giữa người và người thật quá rõ ràng.

Tôi đau xót thở dài một hơi.

"Uống say rồi?"

Tôi gật gật đầu nói, "Say rồi."

Diệp Thiệu Bân cười một tiếng: "Chưa từng thấy người nào sau khi say rượu lại thành thật như này, rất đáng khen ngợi."

"Sao anh không say?"

"Tửu lượng của tôi là được luyện ra, lúc còn trẻ thường xuyên phải xã giao, về sau càng ngày càng có thể uống."

Màn đêm dần sâu, tôi kéo anh đi dạo chợ đêm, khắp nơi toàn là đầu người chen chúc, hai hàng đèn lồng màu cam treo trên lều sáng rực, tôi duỗi cổ ngóng nhìn, trong quầy hàng có rất nhiều đồ ăn vặt, thịt nướng, còn có hải sản.

Nhưng tôi đã ăn no rồi.

Tôi hoài nghi đây lại là chiêu lừa đảo của Diệp Thiệu Bân. Diệp Thiệu Bân cũng thừa nhận với tôi, trước dó cho tôi ăn no bụng chính là vì không cho tôi có cơ hội thưởng thức những món ngon này, còn nói chỉ có thể ngửi chứ không được ăn.

Tôi còn chưa kịp tố cáo hành vi xấu xa của anh, bỗng nhiên bị một người đi đường đụng phải, thân thể không đứng vững ngã trên người Diệp Thiệu Bân, anh cũng lảo đảo theo một chút, trách mắng tôi nói: "Cậu cố tình đụng tôi."

"Không có, vừa rồi tôi bị người ta đẩy tới."

Sau đó, tôi đi lên phía trước, anh ấy thành thành thật thật theo sau tôi. Đi tới đi lui, tôi khó chịu túm lấy quần áo trước ngực, vừa rồi đụng phải nơi đó bỗng chốc đã cảm thấy đau đớn không chịu nổi, áo ngực bên trong đè ép ma sát hai bầu ngực của tôi, có thể đã mài rách da rồi.

Diệp Thiệu Bân nhận ra điều gì đó, dìu tôi nhẹ giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Tôi lắc đầu.

Chúng tôi cùng đi đến bờ sông, ở đấy gió thổi rất mạnh, tôi mặc một chiếc áo khoác lông xù, với khăn quàng cổ và mũ ấm, kín mít chặn gió to ở bên ngoài.

Không biết anh ấy có lạnh hay không.

Tôi tháo khăn quàng cổ và quấn nó quanh cổ anh ấy.

Diệp Thiệu Bân ngây ngẩn cả người.

"Như vậy sẽ không lạnh." Tôi cười nói ngây ngô.

Anh ấy nâng tay vuốt ve gò má tôi, rũ mắt nhìn chăm chú vào tôi, một câu cũng không nói.

Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi ôm đầu cuộn tròn thân mình.

Đau đầu quá.

Không biết là bởi vì tối hôm qua uống rượu hay là bị gió thổi lạnh. Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy đi rửa mặt, đứng trước gương nhìn nhìn, trên người là bộ đồ ngủ... Chắc là Diệp Thiệu Bân giúp tôi thay đồ.

Tôi lại nhớ tới lúc còn ở trên giường, phát hiện đầu giường có dán giấy ghi chú, trên đó viết chữ:

Vết thương không được dính nước, nhớ phải khử trùng.

Trên bàn nhỏ bên cạnh còn có một lọ cồn đỏ Povidine, và một gói tăm bông.

Tôi đột nhiên nhớ lại điều gì đó, chậm chạp nâng cánh tay mình lên rồi mở cổ áo ra.

Áo ngực của tôi đã biến mất.

Bôi thuốc xong, tôi khỏa thân chỉ khoác một chiếc áo dài bên ngoài, ôm chân ngồi trên giường, mất đi sự trói buộc của áo ngực, nhũ hoa nhô cao phồng lên dưới lớp vải.

Diệp Thiệu Bân đã trở lại, tiếng bước chân lắng chìm trong tấm thảm trải sàn dày nặng. Hai tay tôi chống ở phía sau, áo ngoài thuận thế mở ra, hai nhũ hoa lõa lồ trong không khí.

Anh ấy thoáng dừng một lúc, không nói một lời quan sát phản ứng của tôi.

Ánh mắt của tôi nhìn thẳng vào anh, anh đặt tay trước ngực tôi, mặc cho anh ấy sắp đặt, để cho anh hoàn toàn nhìn rõ thân thể kinh khủng của tôi. Tôi cố gắng hết sức để bàn tay mình không được run rẩy, không để cho sự hèn nhát và sợ hãi đó lộ ra một chút nào.

Anh ấy từ trên cao nhìn xuống, ngón tay chậm rãi trượt xuống theo đường cong trước ngực, chạm tới đâu nóng bỏng tới đó, một tay nhẹ nhàng nâng bầu ngực tôi lên, xoa nắn theo quy tắc trong chốc lát, sau đó đi tới đỉnh núi, ấn vào núm vú cứng ngắc của tôi, từng chút từng chút bóp nặn.

Vảy kết trên miệng vết thương bỗng nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy. Tôi khó chịu hừ một tiếng, hai tay nắm chặt quần áo không ngừng run rẩy, ngay sau đó anh ấy buông tay ra, đổi sang một bên khác.

Một vài phút sau, anh ấy thấp giọng hỏi: "Lúc tôi ấn vào có đau không?"

Tôi uất nghẹn quay đầu đi, không nói được một lời.

"Cậu... đã từng xuất hiện tình huống tràn sữa chưa?"

Tôi lập tức từ trong cơn thịnh nộ đẩy mạnh anh ấy một cái, không muốn để cho anh nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của mình, vì thế tôi quay lưng lại, vò mẻ chẳng sợ nứt nhắm chặt mắt rồi nói: "Đừng hỏi nữa! Anh đi đi!"

Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của tôi, anh ấy cũng hiểu được và không đặt thêm câu hỏi nào nữa.

"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, thân thể của mình, phải tự mình quý trọng." Anh ấy chỉ nói với tôi những lời này trước khi đi ra ngoài.

Tôi gục đầu xuống, hơi thở dần dần bình tĩnh lại.

Diệp Thiệu Bân hình như tức giận rồi, tôi không hiểu anh ấy có gì mà tức giận.

Anh ấy chính là một kẻ ngốc.

Cả ngày hôm đó chúng tôi cũng không giao tiếp quá nhiều. Trước khi đi ngủ vào buổi tối, tôi và anh cùng ngồi trên một chiếc giường. Diệp Thiệu Bân đang xem video giải phẫu, nhìn qua trên màn hình toàn là máu thịt lẫn lộn.

Anh ấy vẫn không chịu nói chuyện với tôi, xem ra không có nguôi giận.

"Đây là đang làm phẫu thuật gì thế?" Tôi chủ động hỏi.

Nghe vậy, anh ấy quay mặt sang, dùng ánh mắt không quen biết nhìn chăm chú vào tôi.

"Phẫu thuật cắt bỏ ung thư ống mật ngoài gan."

Tiếp đó, anh ấy lấy giấy và bút từ bên giường vẽ cho tôi một mô hình. Tôi lân la di chuyển đến bên cạnh anh để xem, cuối cùng cũng đến gần anh ấy rồi. "Sau khi từ khoang bụng đi vào, trước tiên treo gan lên, để lộ động mạch gan....Tiếp tục hướng lên trên, ống mật chủ gan tách ra thành nhánh gan trái và nhánh gan phải, cắt đứt, sau đó làm khâu nhánh gan trái phải với nhau, ba nhánh thành hình, tương tự như một ống dẫn..."

"Trong quá trình phẫu thuật phải làm sinh thiết lạnh," Tôi muốn tập trung tinh thần nghe anh ấy giải thích, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, "Dọn sạch hạch bạch huyết, không phải là hái đám dưa hấu, mà là kết hợp mảnh dưa hấu này với đất đai, toàn bộ diệt trừ..."

Âm thanh của anh ấy nghe rất thoải mái và mùi trên người anh cũng rất dễ chịu.

Anh ấy ở ngay bên cạnh tôi.

Dưới ánh đèn êm dịu, tôi mệt mỏi khép hai mắt lại, tựa đầu vào vai anh ngủ say.

________________

Chú thích:

Carcinoma đường mật chủ yếu là ung thư tế bào biểu mô tuyến tiết nhầy. Vị trí thường gặp nhất là ngã ba của ống mật gan chính trái và phải. Theo như trong miêu tả của tác giả thì đây là phẫu thuật ung thư đường mật Bismuth type I, II.

Phẫu thuật loại bỏ đường mật: cắt bỏ khối u, nối hỗng tràng với hai ống gan. Phẫu thuật viên cũng lấy hạch ra để kiểm tra. Hạch bạch huyết là một cấu trúc nhỏ, hình dạng giống hạt đậu, giúp chống lại nhiễm trùng. Nếu có tế bào ung thư trong đó, bác sĩ sẽ chẩn đoán là di căn hạch. Về việc phải loại bỏ toàn bộ hạch bạch huyết để tránh cho các hạch này di căn tới các vùng cơ quan lân cận, tương tự việc hình thành Carcinoma Bismuth type III hoặc IV, phải cắt bỏ một phần gan trái hoặc phải.

Sinh thiết lạnh (sinh thiết tức thì) là hình thức sinh thiết ngay trong ca mổ, hay còn gọi là "cắt lạnh". Trong quá trình làm phẫu thuật, phẫu thuật viên sẽ lấy một phần hoặc toàn bộ khối u chuyển đến khoa giải phẫu bệnh. Tại khoa giải phẫu bệnh, bác sĩ giải phẫu bệnh tiến hành cắt bệnh phẩm trên máy cắt lạnh để làm tiêu bản. Dựa vào tiêu bản thu được, các bác sĩ giải phẫu có thể xác định được u lành hay u ác, loại mô học.

Truyện Chữ Hay