-Chương 4: Khu Ổ Chuột (4)-
Một ngày rưỡi nữa đã trôi qua, và Renee vẫn chưa trở lại.
Vera thẫn thờ nhìn lên trần nhà, hắn thở hổn hển như sắp ngất đi.
‘...Đi mất rồi à?’
‘Liệu cô ấy đã bỏ đi?’, hắn bất chợt có một suy nghĩ như vậy.
Một suy nghĩ như thế đã đi vào tâm trí mơ hồ của hắn.
Chắc là vậy rồi? Đã gần nửa tháng trôi qua rồi. Cũng đã đến lúc mà cô ấy cũng mệt mỏi với chuyện này. Cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc hắn dù cho bản thân đang trong tình trạng yếu ớt, thậm chí cô còn không có lấy một bữa ăn đàng hoàng mỗi ngày.
Vera cười lên trong phút chốc với cái suy nghĩ như vậy trong đầu hắn, nhưng nhanh chóng cảm thấy ngạt thở bởi cơn đau ngực theo sau từng hơi thở của mình.
Giờ đây hắn cảm nhận rất rõ, rằng bản thân chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Cuối cùng, cái sinh mạng bất hạnh này cũng dần khép lại.
Một lần nữa, một nụ cười lại nở trên môi Vera.
Từ một tên ăn xin khốn nạn ở dưới đáy khu ổ chuột, đến gã đồ tể của khu ổ chuột, rồi trở thành ‘chó săn tàn ác của Đế Chế’, và là cái ung nhọt của toàn lục địa, cuối cùng tất cả cũng sẽ trở về với cát bụi.
Kẻ tội đồ, một tên chỉ xứng đáng ở tận cùng của địa ngục, đang dần chết mòn ở cái xó xỉnh nào đó của cái khu ổ chuột bẩn thỉu này.
Chẳng phải đây là một tin đáng mừng nhất trong những tin mừng, một việc đáng để cả lục địa mở tiệc ăn mừng sao?
Vera, kẻ đang bật cười một lúc lâu với những suy nghĩ như vậy, cảm thấy nụ cười của hắn dần lịm đi.
Nhưng việc đó không xảy ra vì hắn muốn vậy.
Đó là vì có một người đã xuất hiện trong đầu hắn.
Một người phụ nữ xấu xí với vô số những vết sẹo chằng chịt trên da, người ngợm thì bẩn thỉu. Cô ấy xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ tới người đã làm bụng dạ mình quặn thắt lại chỉ với từng lời nói và cử chỉ.
Một người phụ nữ mà dường như là hiện thân của sự cao quý, người đã làm cho hắn cảm thấy ‘hối tiếc’ lần đầu tiên trong đời, và cũng là người đã đối xử tử tế với một thứ ác độc như hắn. Cô đã hiện lên trong tâm trí hắn.
Thậm chí ngay giờ phút này, hắn vẫn coi thường cô, nhưng Vera biết.
Rằng, người phụ nữ này sẽ không bao giờ từ bỏ hắn, thậm chí là nếu như hắn chỉ vừa mới quen biết cô đi nữa.
Cô có lẽ đã không bỏ chạy. Nếu cô ấy đã có ý định đó thì cô đã làm thế ngay từ đầu rồi vì cơn đói đang hành hạ mình.
Vera hiểu rõ hơn ai hết về nỗi đau mà nó mang lại.
Vì vậy, hắn cũng hiểu rõ việc chịu đựng cơn đói trong suốt 15 ngày đó là khó khăn đến dường nào.
Hắn không thể tin vào việc một người phụ nữ đã chịu sự cam khổ nhiều đến vậy lại bỏ chạy chỉ vì cái lý do như thế được.
‘...Cô ấy chắc hẳn đã chết.’
Cô chẳng thèm nghe lọt tai những lời cảnh báo, vậy nên không lạ gì nếu cô bị một tên thu gom xiên chết. Còn cái xác thì đang nằm đâu đó trong khu ổ chuột.
Vera đang nhìn lên trần nhà một cách thờ ơ, nghiến răng hắn lại trong khi nghĩ tới viễn cảnh cái xác của Renee đang nằm trong bãi nước bùn sình, hắn trở nên xúc động hơn.
Một thứ cảm xúc bí ẩn.
Thứ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trong đời.
Hắn biết rõ vô vàn những cảm xúc tương tự. Nhưng hắn vẫn không thể diễn tả được tâm trạng của mình.
Nó giống như sự hối tiếc và sự cảm thông đan xen vào nhau cùng lúc tạo nên cảm giác tội lỗi, nhưng cũng không thể nói nó là như vậy.
Có vẻ như cảm xúc ấy cũng có thể diễn đạt ra thành sự sợ hãi, nhưng thay vì dâng trào quá độ, nó lại giống như một ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ chậm rãi lan ra từng ngóc ngách trong cơ thể hắn hơn.
Đó là cảm giác biết ơn pha với một chút tội lỗi.
Vera cảm thấy rùng mình với cảm giác ấy, thứ khiến bên trong hắn như bị thắt lại.
Nó đúng là một cảm giác phức tạp. Nó làm cho bụng hắn quặn vào và khiến hắn khó thở còn hơn những gì mà cơn đau ngực đã làm, thứ đã hành hạ hắn suốt những ngày qua.
Trong một nỗ lực để nhúc nhích, Vera vặn vẹo cơ thể hắn dù cho bản thân đang bị tê liệt.
“Hừ hừ…!”
Khi Vera di chuyển những ngón tay, cơn đau lan ra khắp cơ thể của hắn. Và khi hắn di chuyển cánh tay mình, hắn có thể cảm thấy máu đang tuôn ra chậm rãi từ bên trong cơ thể.
Tuy nhiên, hắn không thể dừng lại được.
Bởi vì cái cảm giác chóng mặt làm hắn muốn ói ấy, hắn không có thì giờ để lo cho cơn đau trong người.
Hắn cố nâng tấm thân trên của mình lên.
“Khụ…!”
Máu phun ra từ miệng hắn.
Cơ thể hắn đổ gục xuống một tiếng ‘rầm’.
Ngay lúc đó, Vera ngẩng đầu lên vào nhìn vào cánh cửa đã mở được một nửa của lán trại.
Vươn tay ra. Hắn dùng cánh tay chạm lên mặt đất để bắt đầu đẩy thân mình lết về phía trước.
Trông Vera bò nhìn thật khốn khổ tới mức ngay cả bản thân hắn cũng không thể chịu được cảnh ấy.
Qua khỏi cánh cửa, xuyên qua bãi nước bùn sình, hắn lê lết một lúc lâu, thậm chí còn không biết mình đang đi đâu.
Máu đang trào ra từ miệng hắn cứ thế trôi ngược vào và đi ra lại từ đường mũi.
Mỗi khi hắn duỗi cánh tay mình ra, hắn cảm nhận được cơn đau mãnh liệt khắp cơ thể.
Đau đớn và khổ sở là thế, nhưng hắn không thể dừng bản thân lại được.
Bởi vì có một cảm giác ngột ngạt đến kỳ lạ làm bụng hắn thắt lại.
Vera miệt mài bò mà không biết hắn đang đi đâu như là một gã điên vậy, và rồi hắn thấy một hình bóng đang nằm ở một góc của khu ổ chuột, bị phủ bởi một lớp nước bùn sình.
Vera nhận ra được ngay đó là ai.
Là Renee.
Làn da đầy sẹo bỏng, mái tóc trắng bị vấy bùn, và đôi đồng tử màu lam mờ nhạt đã mất đi ánh sáng lộ ra bên dưới cặp mí mắt khép hờ đã nói cho hắn biết đó là cô.
Khu vực xung quanh cô ngập tràn trong một sắc thái tăm tối mờ ảo.
Đó là màu sắc khơi dậy cái chết. Thứ màu sắc thật giống với màu của những người đã khuất trong khu ổ chuột. Một loại màu sắc tồi tệ được tạo nên bởi thứ máu đặc sệt và bùn sình khi chúng hòa quyện với nhau.
Vera sững người khi thấy những thứ màu ấy xung quanh cô.
Hắn đã bò được một lúc lâu, và khi hắn cuối cùng cũng dừng lại, Vera hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn.
Hắn đã luôn bị quấy rầy bởi một thứ cảm xúc kỳ lạ trong một thời gian dài rồi, và giờ thì một cảm xúc mới đã được thêm vào.
Tuyệt vọng.
Cảm xúc đó xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy vậy.
Hắn chỉ có thể nhận ra theo bản năng rằng thứ cảm xúc hắn đang có hiện tại chính là tuyệt vọng.
Vera, người có khuôn mặt bị phủ bởi máu và sự bẩn thỉu, nhìn vào xác của Renee trong một quãng thời gian dài, sau đó hắn lết chậm tới hướng của cô.
Hắn bò được một khoảng, gần như chưa chạm tới được.
Vera khó khăn lắm mới xoay xở mà bò tới Renee, đốt cháy hết dư âm của ngọn lửa sự sống trong hắn, và nhìn vào cô với biểu cảm của một kẻ sắp chết.
Bằng một cách nào đó, kể cả khi cô ấy chắc chắn đã chết một cách đau đớn,cô vẫn mang một khuôn mặt thanh thản.
“...Trông cô xấu xí thật.”
Từng từ ấy đi kèm với từng hơi thở dốc.
Khi nói thế, Vera nhìn vào mặt cô một lúc và tiếp tục.
“Tôi đã nói gì nào? Tôi đã nói rằng cô sẽ chết rồi cơ mà.”
Hắn cố mỉm cười, nhưng hắn thậm chí còn không có sức để nhếch mép mình.
Mí mắt của hắn trở nên nặng nề, hắn không thể thở được.
Vera cảm thấy cái kết đang thực sự đến với mình và nhìn vào mặt Renee.
Cô ấy quả thật là một người phụ nữ ích kỷ.
Cô đã khiến tôi phá vỡ lời thề phải gánh hết mọi tội lỗi của bản thân mà chết cô độc khốn khổ,
và giờ đây cô lại đang nằm ngủ ở đây với khuôn mặt thanh thản như thế.
Tôi vẫn không biết được sự thật phía sau cái thứ cảm xúc đau buồn này, nhưng cô lại rơi vào giấc ngủ mà không dạy nó cho tôi.
Cả cơ thể hắn cạn kiệt sức lực. Suy nghĩ ấy nặng trĩu trong lòng như lấy bông vải thấm vào nước.
Vera nhìn vào Renee với đôi mắt khép hờ, môi hắn vô thức cử động và nói ra những lời này.
“...Cô có biết không?”
Thật lố bịch khi nói chuyện với một cái xác, nhưng Vera vẫn không ngừng nói, thậm chí là ngay cả hắn cũng nghĩ như vậy.
“Tôi có một tài năng rất tuyệt. Với tài năng ấy, một tên ăn xin vô danh cũng có thể trở thành tồn tại ác độc nhất trên lục địa.”
Vera cuối cùng cũng có thể vươn tới và nắm lấy cái tay đang chìm dưới lớp nước bùn của cô, khi sử dụng toàn bộ sức lực còn lại trong người hắn.
Có một hình xăm với hình dáng của tám đường cong giao vòng vào nhau tạo nên một hình tròn dưới tay áo và cánh tay trước của Vera.
“Thánh ấn giống như cô đã nói. Tôi đây cũng có một cái.”
Vera cười khúc khích khi nói vậy. Đó là bởi vì thật hài hước khi hắn cũng có cho mình một bí mật được giấu kín mà hắn chưa từng kể với ai trong đời.
“Vị Thần của Lời Thề. Đó là thánh ấn của tôi. Với dấu ấn này, tôi có thể đặt sức nặng của lời thề lên lời nói của mình.”
Không biết là do đâu. Nhưng một ngày nọ, một dấu ấn đã bất ngờ xuất hiện trên cánh tay của tôi.
Bởi vì đây là một phép màu được ban tặng bởi các vị Thần tới những hầu cận mà họ trân quý nhất, Vera đã tự hỏi tại sao mình lại có được nó.
Đó là một suy nghĩ tự nhiên. Hắn chẳng tin vào Thần Thánh, chứ đừng nói tới việc đại diện cho ý chí của Thần.
Vậy nên, Vera sử dụng thánh ấn đơn giản là để phục vụ lòng tham của hắn.
“...Nếu tôi đưa ra một lời thề và trả một cái giá cho điều đó, tôi sẽ có được chừng đó sức mạnh.”
Với tài năng này, với phép màu này, hắn đã nắm trong tay một nửa lục địa.
Cái bóng của hắn đã có thể lan ra khắp lục địa này.
“Đương nhiên là sẽ có những hình phạt rồi. Nếu như tôi không giữ lời thề của mình, ngoài cái giá mà tôi phải trả, toàn bộ sức mạnh mà tôi có được sẽ xé toạc linh hồn tôi ra.”
Đã có một lần duy nhất khi tôi không giữ đúng lời thề.
Vera vẫn còn nhớ như in nỗi đau của khoảnh khắc ấy.
Giống như là sự hiện diện của hắn đang bị xé toạc ra vậy, một cơn đau khiến cho bất kỳ ai cũng phải đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ đến.
Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ phá vỡ lời thề một lần nào nữa. Tôi đã thề.
“...Nhưng, bởi vì cô mà tôi đã lại phá vỡ nó.”
Vì cô, tôi đã phá bỏ lời thề mà tôi tạo nên cho phần còn lại của cuộc đời mình, rằng tôi sẽ không bao giờ hối tiếc, rằng tôi sẽ luôn sẵn sàng chịu đựng hình phạt cho những tội lỗi mà tôi đã gây ra.
Sau khi gặp được cô, tôi đã cảm thấy hối tiếc cho cuộc sống này vì ánh sáng mà cô mang lại.
Giờ đây linh hồn của hắn sẽ bị xóa sổ. Liệu sẽ còn dù chỉ là một hạt bụi sót lại hay không? Hắn không tài nào biết được nếu nó có xảy ra hay không, nhưng rõ ràng rằng sẽ rất khó để hắn giữ cho sự hiện diện của mình còn tồn tại.
Với đầy những suy nghĩ như thế trong tâm trí, Vera nhìn vào Renee một cách đờ đẫn và hồi tưởng lại 15 ngày hoặc hơn mà hắn đã trải qua cùng cô.
Những khoảnh khắc đó cứ như vĩnh viễn ngưng đọng lại, ấy vậy mà lại trôi qua thật mau chóng.
Nếu tôi phải lựa chọn một trong những thời khắc khốn đốn nhất trong đời mình, thì những khoảnh khắc đó sẽ đứng trên tất cả. Tuy nhiên, trớ trêu thay, những giây phút ấy lại là những điều mà tôi trân quý nhất.
Vera tận hưởng những suy nghĩ lướt qua đầu hắn khi hắn nhìn chằm chằm vào Renee với một tầm nhìn mờ nhạt đến nỗi hắn không thể phân biệt cho đúng những thứ trước mắt.
Môi hắn chậm rãi di chuyển trong vô thức và rồi hắn nói.
“...Tôi đã sống vì bản thân mình cả đời này. Tuy nhiên.”
Những từ ấy đều có chủ ý. Chỉ là nó mang lại một thứ cảm giác không quen thuộc khi tôi nói vậy.
Đó là những gì mà tôi muốn nói với cô ấy, người đã khiến cho những thứ cảm xúc đầy tiếc nuối nở rộ trong tim mình.
“Nếu như có kiếp sau, nếu như linh hồn tôi vẫn còn tồn tại…”
Rằng, em chính là người thay đổi tôi.
“... thế thì tôi sẽ sẵn lòng sống vì em. Khi được ở bên em, tôi cảm thấy bản thân có thể sống hết mình vì ngày mai.”
Ở bên cạnh em, ngay cả một tên cặn bã xấu xa này cũng muốn sống một cách trọn vẹn.
Cứ như vậy, Vera sử dụng dấu thánh của hắn lần cuối trong cuộc đời này.
“Phải, như thế sẽ thật tuyệt. Dù không phải là một điều lớn lao gì, nhưng… tôi sẽ sử dụng những gì còn sót lại trong linh hồn của tôi cho lời thề này.”
Dấu thánh bùng cháy lên với sắc màu vàng rực.
Giờ đây tôi có thể khắc ghi lời thề trên dấu thánh.
Như mọi khi, Vera khắc lên một lời thề trên cái dấu thánh vàng rực.
“Nếu tôi được phép sống thêm một kiếp nữa, vậy thì kiếp ấy… Tôi thề tôi sẽ
sống vì em.”
Tôi sẽ đưa em lên vị trí cao quý nhất và đồng hành cùng với em. Tôi sẵn sàng cống hiến cả đời mình để bảo vệ em.
Tôi đã khắc ghi lời thề nguyện ấy vào linh hồn của mình.
Cơ thể của tôi vang vọng ra âm thanh khi mà lời thề đang được khắc ghi. Tôi cảm thấy linh hồn như bị thiêu cháy.
Đó là một cảm giác vô biên gần như trừu tượng, nhưng đây lại là cảm giác rất quen thuộc với Vera, người vẫn luôn sử dụng thánh ấn này xuyên suốt cuộc đời.
Chỉ sau khi xác nhận rằng dấu thánh đã được kích hoạt, Vera mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Cứ như thế, hắn đang suy nghĩ, ‘Cuối cùng thì mình cũng sẽ chết.’
Tích-
Âm thanh của một chiếc đồng hồ phát ra trong tai của Vera.
-Kết thúc chương 4: Khu Ổ Chuột (4)-