-Chương 1: Khu Ổ Chuột (1)-
Vera mở mắt ra, một cơn đau thấu xương ập đến cứ như cả cơ thể của hắn đang vỡ vụn ra.
“A...”
Một giọng nói khô khốc và run rẩy phát ra từ miệng của hắn.
Hắn cảm thấy đầu mình đau như cắt và nghe thấy những tiếng lạo xạo trong tai. Những giọt nước đang nhỏ giọt xuống trên da hắn chỉ càng làm hắn thêm khó chịu, và kèm theo từng nhịp thở lại là những cơn đau ngực dữ dội như muốn xé toạc vùng bụng của hắn ra.
Một cơ thể ở trong tình trạng tồi tệ nhất, cộng thêm những cảm giác không mấy dễ chịu.
Một suy nghĩ thoáng qua đầu Vera, ‘Chuyện gì đang diễn ra vậy?’, sau đó hắn xoay nhẹ cái đầu để quan sát cảnh vật xung quanh mình.
“Đây là...”
Một khoảng không tăm tối.
Nước đang thấm dột qua những tấm gỗ được xếp san sát nhau tạo nên một nơi trông như một ngôi nhà vì nó không thể che mưa che gió một cách đàng hoàng được.
Bên trong thì có một vài lớp quần áo tả tơi và ở trên chúng là vài cái tô đồng bị gỉ sét.
Trên tường, giòi bọ đang lúc nhúc trong khi bùn đất vẫn đang rơi xuống từ mái hiên.
Dường như đó là nguyên nhân tạo nên bầu không khí ngột ngạt và tiếng kêu cọt kẹt này.
Vera đảo nhanh mắt nhìn và nhận ra nơi này ngay lập tức.
...Làm sao mà hắn có thể quên được.
‘Khu ổ chuột.’
Nơi mà hắn ta nhìn thấy ngay khi tỉnh dậy chính là khu ổ chuột, đây là nơi hắn đã sinh ra và lớn lên, nó được biết đến như là ‘Ung nhọt của Đế Chế’.
Khi đang kiểm tra xung quanh, một câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn.
Tại sao mình lại ở đây?
Vera nghĩ về tình cảnh trước khi hắn mất đi ý thức.
Mình chắc chắn...
‘Mình đã phải chịu thất bại trước lời nguyền.’
Đó là một lời nguyền được tạo nên do những tội ác mà hắn đã gây ra trong nhiều năm.
Ba năm đã trôi qua kể từ lúc Ma Vương bị sát phạt, các Anh Hùng đã dọn sạch những vết sẹo sâu và dài mà chiến tranh đã để lại, giờ đây mong muốn xóa sổ những vấn đề còn tồn đọng trên lục địa này.
Hắn đã cố gắng né tránh việc đó trong tuyệt vọng, nhưng rốt cuộc hắn cũng bị dính lời nguyền khi đang đứng trước cửa tử.
Kỳ lạ thay, Vera không cảm nhận được thứ hào quang đáng nguyền rủa đã luôn không ngừng nuốt chửng lấy cơ thể của hắn.
Thứ duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được lúc này là cơn đau dữ dội đến từ những vết sẹo của trận chiến trước.
Vera đang cố nhớ lại tại sao hắn lại nằm ở đây, và tại sao hắn lại đổ gục xuống ngay trước lối vào của khu ổ chuột, thế nhưng hắn không tài nào nghĩ ra được lời giải thích thỏa đáng nào cả. Thấy vậy, hắn lập tức ngừng suy nghĩ và nhắm mắt lại.
Suy cho cùng hắn cũng chẳng thể làm gì được trong tình trạng này cho dù được cứu bởi một người nhân hậu tốt bụng hay những tên đang truy đuổi hắn, vậy nên chẳng có lý do gì để suy nghĩ thêm cả.
Tình trạng của nơi này thật tồi tàn, nhưng ít ra vẫn còn dấu hiệu của người sống ở đây.
Hắn cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều vì sớm muộn gì cũng gặp được chủ nhân của lán trại này.
Khi Vera hoàn tất việc đánh giá tình huống, hắn nhắm mắt lại và chờ đợi. Cánh cửa của lán trại mở ra với một tiếng cách ‘cách’.
Nghe thấy tiếng động, Vera liền mở mắt ra và nhìn về phía cánh cửa.
Là ai vậy?
‘...Một người phụ nữ sao?’
Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt gớm ghiếc và phủ lên khuôn mặt là những miếng vải tả tơi, cùng với những vết sẹo bỏng chằng chịt lộ ra trên làn da.
Mái tóc trắng lộ ra ở bên dưới chiếc mũ trùm đầu của cái áo choàng bị bụi đất bám lên, đôi chân của cô bị ướt sũng
bởi nước bùn như thể cô đã không mang giày vậy.
Có vẻ như cô không thể nhìn thấy. Hắn có thể nhận ra được thông qua đôi mắt màu lam không còn chút sự sống nào của cô, và cái cách cô vừa bước đi chập choạng vừa dựa mình vào bức tường.
Cô ta là ai vậy?
Vera trầm tư về điều đó một lúc, và sau đó nghe được tiếng leng keng mỗi khi cô di chuyển.
‘Keng.’
Đó là thứ âm thanh của những vật liệu làm bằng kim loại cọ sát vào nhau.
‘Đoản đao... là một sát thủ sao? Những đồng xu? Hay đó là những mảnh trang sức?’
Vera bắt đầu liệt kê ra những thứ vừa xuất hiện ở trong đầu, nhưng chỉ có thể nhận ra thứ phát ra âm thanh đó là gì khi cô ngồi xuống sàn nhà.
Một chiếc vòng cổ màu bạch kim xuất hiện ngay ở phía sau vùng gáy bị cháy sém của người phụ nữ.
‘Là trang sức sao?’
Đôi mắt của Vera nheo lại.
Đó là một món đồ quý giá mà một người sống trong cái căn nhà tồi tàn như thế này không thể nào chi trả được.
Dựa theo đó, Vera nghi vấn rằng người phụ nữ có thể đã bán thân mình để đổi lấy chiếc vòng cổ.
Đó là một lý do khá hợp lý. Trong số những kẻ muốn lấy mạng mình thì có khối tên có đủ khả năng chi trả cho một chiếc vòng cổ quý giá như vậy.
Trong khi quan sát cô với vẻ mặt đầy lo lắng, Vera hít một hơi thật sâu khi hắn hạ thấp đầu xuống và quan sát hình dáng của chiếc vòng cổ.
Khi chiếc vòng cổ lộ diện hoàn toàn, nó là thứ mà Vera biết rất rõ.
Thứ được người phụ nữ ấy đeo lên cổ hóa ra lại là...
‘Chuỗi Mân Côi của Thánh Quốc’
Một chuỗi tràng hạt màu bạch kim chỉ có thể được sở hữu bởi những cá nhân có địa vị cao nhất ở Thánh Quốc. Đó là danh tính của nó.
‘Là hàng giả... không.’
Nhờ toàn bộ kiến thức mà hắn đã có được sau ngần ấy năm, hắn đã có thể phân biệt nó là thật hay giả ngay lập tức.
‘Không thể nào là đồ giả được.’
Giá trị của của chuỗi mân côi màu bạch kim là không thể xác định được. Chỉ mỗi việc giao dịch thứ đó thôi cũng đủ khiến bạn bị cả Thánh Quốc truy đuổi rồi.
Hắn chỉ có thể kết luận rằng người phụ nữ này là một nhân vật tầm cỡ đến từ Thánh Quốc.
Khi Vera vẫn đang suy nghĩ, hình tượng của một người bỗng lướt qua trong tâm trí hắn.
‘Tóc trắng. Bị mù. Một chuỗi mân côi màu bạch kim.’
Không phải là vì không có những người mang đặc điểm tương đồng nhau, nhưng Vera cũng không thể phớt lờ giả thiết vừa nảy ra trong đầu hắn. Vì vậy, hắn nhìn cô với một biểu cảm đầy căng thẳng, sau đó liếm nhẹ môi.
“...Thánh nữ.”
Một giọng nói đứt đoạn phát ra.
―Giật mình.
Người phụ nữ run rẩy lên khi nghe thấy giọng nói của Vera.
Khi đó toàn thân của Vera run bật lên, hắn biết rằng mình đã đúng dựa trên các đầu ngón tay đang co giật của cô.
Vera để ý rằng vị Thánh nữ đang dần trở nên căng thẳng hơn trước. Thánh nữ quay mặt sang Vera và hỏi.
“Anh tỉnh lại rồi sao?’
Một giọng nói thật trong trẻo. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Vera khi nghe thấy giọng của Thánh nữ.
Sau khi mở lời, Thánh nữ nhìn vào Vera và cố gắng tạo nên một biểu cảm khi các cơ trên khuôn mặt cô vặn lại
Những vết sẹo cháy xém biến dạng một cách kỳ lạ theo từng chuyển động của cơ mặt cô, Vera có thể nhận ra rằng cô đang cố gượng cười.
Chính là nhờ vào bầu không khí xung quanh cô.
Một chất giọng điềm tĩnh với đôi mắt xanh lam nhưng mờ đục vì bị khiếm thị ấy vẫn luôn nhìn thẳng về phía hắn. Hơn thế nữa, các cơ trên khuôn mặt cô dường như đang cố để nâng lên.
Không hiểu sao Vera cảm giác đó trông như là một nụ cười vậy.
Vera cảm thấy thắc mắc khi hắn nhìn vào khuôn mặt bị bỏng nặng đầy dị hợm lộ ra qua chiếc áo choàng đầy vết rách của cô.
“...Tôi nghe nói cô đã qua đời rồi mà.”
Vị Thánh nữ đã hy sinh trong trận quyết chiến với Ma Vương. Vera biết được nó là bởi vì tin tức đã lan rộng ra nhanh như cháy rừng.
Nhân tiện thì, tại sao cô ta, một người vốn dĩ đã chết lại còn đang sống sờ sờ ở đây chứ?
Vị Thánh nữ mỉm cười và đáp lại với giọng điệu đầy tinh nghịch cho sự hoài nghi của Vera.
“Nếu anh đang nói về vị Thánh nữ ấy thì đúng thật là cô ấy đã chết rồi.”
“Thế còn cô thì sao?”
“Tôi chỉ là một kẻ ăn mày của khu ổ chuột này thôi.”
Đó là một câu nói đầy ẩn ý, nhưng Vera vẫn hiểu được ý của cô.
“...Vậy ra quốc tang diễn ra ở Thánh Quốc là giả .”
“Cũng thể không thể gọi nó là giả được, vì thực sự vị Thánh nữ của Thánh Quốc đã chết rồi.”
Thánh nữ dùng cánh tay của mình để mò mẫm và vuốt tay lên ngực của Vera khi cô nói vậy.
Ngay tức thì, Vera kêu lên một tiếng. Đó là bởi bàn tay của Thánh nữ đã đi qua phần xương sườn của hắn, nơi đã bị đả thương bởi một thứ vũ khí cùn.
“Aughhh...!”
“Nó đau đến thế sao?”
Vera nghiến chặt răng và lườm vị Thánh nữ.
“...”
Không thể để lộ ra điểm yếu quá sơ sẩy như vậy được. Với suy nghĩ đó trong đầu, Vera tiếp tục giữ im lặng. Đó cũng là lúc Thánh nữ nghiêng đầu về phía hắn và dùng tay vuốt lên cơ thể của Vera lần nữa.
“Như vậy là đã xong bước sơ cứu, thế nhưng... anh vẫn phải ở lại đây thêm vài ngày nữa. Tôi biết anh không hề thoải mái chút nào, nhưng làm ơn hãy kiên nhẫn nhé.”
Một giọng nói chứa đầy sự quan tâm. Vào lúc đó, Vera trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.
‘Cô ta đang có ý định gì đây?’
Có vẻ như cô không phải là một trong những kẻ đang truy bắt hắn.
Có quá nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu của Vera khi hắn quan sát vị Thánh nữ. Vậy nên hắn không thể trả lời những câu hỏi cô được.
Tại sao Thánh nữ vẫn còn sống chứ? Tại sao cô lại ở đây trong tình trạng như vậy? Làm sao mà cô tìm được tôi? Và tại sao cô lại biết được danh tính thật của tôi?
Có quá nhiều câu hỏi đã được đặt ra, Vera nhìn vào Thánh nữ và quyết tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi ấy.
“Thánh nữ là người đã gỡ bỏ lời nguyền áp đặt lên tôi sao?”
“Thật may là tôi có thể làm được việc đó.”
Đó là một câu trả lời tích cực đầy mơ hồ.
“Là Thánh lực sao?”
“Chỉ với phước lành của Người cũng đã đủ rồi.”
Các nếp nhăn hiện lên trên khuôn mặt bị cháy xém của cô. Vera nhận ra cô ấy đang mỉm cười.
Vera nhìn vào nụ cười ấy và mở rộng suy nghĩ của mình ra khi nghe thấy chữ “đủ”.
Bởi vì Vera biết một số điều về năng lực của Thánh nữ.
Mặc dù lời nguyền trên người hắn đang ở giai đoạn cực đoan, nhưng nếu với năng lực của Thánh nữ, cô có thể xóa bỏ nó mà không cần mất quá nhiều sức lực.
Thế nên không có lý nào mà cô phải thêm chữ “đủ” cả.
Vera vẫn giữ im lặng và nhìn vào Thánh nữ. Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, hắn cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của Thánh nữ.
“...Sức mạnh của cô đã bị đánh cắp, đúng không?”
“Nếu nói bị đánh cắp thì không phải vậy. Đó là vì ngay từ đầu năng lực ấy vốn dĩ không phải là của tôi rồi.”
Thánh nữ tiếp tục nói bằng chất giọng điềm tĩnh.
“Tôi chỉ trả lại những gì mà tôi đã vay mượn thôi.”
“Cô đã từ bỏ nó sao?”
“Giờ đây đã không còn lý do gì để tôi giữ nó nữa, vậy nên trả nó về lại là lẽ thường tình.”
Nghe thấy câu trả lời đó, Vera không thể không bật cười được.
Đó là bởi vì một trong những khuất mắt của hắn đã được giải đáp.
‘Cô ta chắc hẳn đã tự làm giả cái chết của mình.’
Chẳng có một câu hỏi ‘Tại sao?’ nào cả.
Đó là bởi nếu bạn biết rõ Thánh nữ, bạn có thể dễ dàng đoán được khi nhìn vào khuôn mặt bình thản ấy.
“Cô hẳn là đã quá mệt mỏi với chiến tranh rồi nhỉ.”
Ở thời điểm mà Ma Vương bại vong, nếu Thánh nữ vẫn còn tại chức, toàn bộ lục địa sẽ lại dấy lên một cuộc chiến nữa vì cô.
Với năng lực của Thánh nữ thì sao lại không chứ?
Chắc hẳn vì muốn tránh khỏi sự xung đột đó, Thánh nữ đã quyết định xóa sạch sự tồn tại của mình ra khỏi thế giới này.
Trong khi hắn vẫn đang chìm đắm trong suy tư, vị Thánh nữ bắt đầu nói.
Tông giọng của cô như bị chặn lại một chút.
“...Anh biết nhiều thật đấy.”
“Thế cô có định giết tôi không?”
Vera nhìn vào Thánh nữ mà hỏi.
Cơ thể hắn đang ở trong tình trạng tệ nhất có thể. Thậm chí Vera cũng không còn sức để kháng cự lại nếu bị Thánh nữ bóp cổ.
...Thành thật mà nói, hắn không còn bất kỳ hối tiếc nào ngay cả khi bỏ mạng ở nơi này.
Dù đúng là hắn đã sống một cuộc đời rác rưởi đáng chết, và sẽ luôn có một cái kết khốn khổ đang chờ hắn.
Vera khép chặt mắt lại và nghĩ đến việc Thánh nữ bóp lấy cổ mình.
Ngay lúc đó.
“Chẳng có lý do gì để tôi phải lấy mạng anh.”
Thánh nữ nói.
Vera cau mày trước những gì hắn nghe được và mở mắt ra. Thánh nữ vẫn mang một biểu cảm điềm tĩnh khi hắn nhìn chằm chằm vào cô.
“Tại sao chứ?”
“Lý do gì khiến anh nghĩ tôi sẽ làm vậy?”
“Chẳng phải cô sẽ gặp vấn đề nếu có ai đó biết được danh tính thật sự của cô sao?.”
“Vậy thì anh chỉ cần giữ kín miệng là được.”
“Thế nếu tôi loan tin này ra bên ngoài thì sao?”
“Vậy thì tiếc thật đấy.”
Một lời đáp trôi chảy như nước. Vera nghiền ngẫm biểu cảm của cô thêm một lần nữa với hy vọng rằng có thể hiểu được ý định của cô, nhưng hắn cũng đành từ bỏ vì không thể đọc được một biểu cảm nào từ một khuôn mặt đầy những vết sẹo bỏng kia.
Sự im lặng vẫn tiếp diễn, và khi Vera không phản hồi sau một lúc lâu, Thánh nữ lấy một hơi ngắn và tiếp tục nói.
“Hãy bình tĩnh đi nào. Anh vẫn còn ốm đấy.”
“Nếu cô biết tôi là ai, liệu cô vẫn còn sẵn lòng chữa trị cho tôi không?”
“Tôi có nên biết không?”
“Những việc như vậy hay xảy ra lắm đấy. Thánh nữ có bao giờ tưởng tượng được người mà cô đang cứu lại là một tên sát nhân máu lạnh thích chặt xác người thành nhiều phần không?”
“Nếu là vậy thì thật không may chút nào, nhưng tôi lại càng không có đủ dũng khí để bỏ mặc một người sắp chết được. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện rằng anh không phải là một kẻ sát nhân.”
Nghe vậy, Vera bật cười khi thấy Thánh nữ tựa lưng mình vào bức tường của lán trại.
Thánh nữ nâng chuỗi mân côi từ ngực cô lên, nắm chặt lấy nó và rồi cô nhắm mắt lại.
Giống như một người đang cầu nguyện vậy.
Vera cảm thấy đau nhói cực kỳ ở vùng bụng mà không rõ nguyên nhân do đâu khi đưa ra một lời nhận xét với cô bằng một giọng điệu đầy mỉa mai khi thấy cô làm vậy.
“Thánh nữ à, cô đúng thật là một con chiên ngoan đạo đấy.”
“...Renee.”
“Hả?”
“Tên của tôi là Renee chứ không phải là Thánh Nữ.”
Từ nãy giờ cô vẫn chưa phản đối gì cả, ấy vậy mà cô lại bất ngờ bắt bẻ khi nhắc đến tên của mình.
Vera nhắm mắt lại, nghĩ rằng Thánh nữ quả thật là một người kỳ lạ.
-Kết thúc chương 1: Khu Ổ Chuột (1)-