Kẻ Trùng sinh Và Nàng Thánh nữ Mù

chương 22: kết thúc đêm mặt trời bất tận (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Renee lắng nghe Vera nói.

Có một mong ước mãnh liệt không thể ẩn giấu được trong cái giọng nói mà cô nghe thấy.

“Tôi không thể chạm tới nó. Tôi đã tin rằng nếu tôi cứ tiếp tục bước đi thì ít nhất sẽ có ngày mà tôi có thể chạm đến được chiếc bóng được tạo nên bởi luồng sáng đó.”

Sự hoài nghi nảy mầm bên trong hắn.

“Thế nhưng, trong khi theo đuổi nguồn sáng, khi nhìn lại. Tôi nhận ra rằng mình đã không hề bước được dù chỉ một bước.”

Cuối cùng là thù hận.

“Tôi đã nghĩ rằng mình đang làm rất tốt. Tôi đã nghĩ mình đang bước trên con đường của niềm vinh quang bất tận. Vậy nhưng, chỉ khi về sau tôi mới nhận ra rằng đó không có gì hơn ngoài sự ảo tưởng.”

Có cảm giác của sự phẫn nộ hướng vào chính hắn, thứ mà người ta có thể gọi là tự căm hận ản thân.

Renee có thể nghe thấy hơi thở của hắn hòa vào trong không trung khi hắn bật ra những lời ấy.

“...Sau đó là gì?”

“Cuối cùng, tôi vẫn là một gã ngốc đần độn, kẻ không thể bước đi.”

Vì trước đó cô đã nói rằng mình sẽ lắng nghe những lời tâm sự của Vera, Renee khẽ gật đầu trước những câu từ của hắn.

Nhưng Renee vẫn không biết Vera đang nói về điều gì.

Renee không biết ánh sáng mà hắn muốn đuổi theo là gì, và cả việc nó có ý nghĩa gì đối với Vera.

Tuy nhiên, những cảm xúc đằng sau lời nói của hắn là những thứ mà Renee cảm thấy rất quen thuộc.

Niềm kháo khát cháy bỏng, sự hoài nghi khiến cho thế giới trở thành tro tàn, và cảm giác tự ghê tởm bản thân lớn dần như một loại hoa quả đang phát triển không ngừng.

Renee cảm thấy rất thân quen đối với từng điều một trong số chúng.

Vậy nên, Renee hỏi.

“Vậy, ‘đau khổ’ là điều mà anh đang cảm thấy sao?”

Vera khó khăn lắm mới hạ giọng mà đáp lại câu hỏi.

“...Còn hơn cả đau khổ, chính xác hơn là nỗi sợ. Tôi nghĩ nó cũng sẽ giống như vậy trong tương lai. Cuối cùng, tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ chạm đến được ánh sáng. Dường như có một nỗi sợ hãi đang ngự trị trong tôi."

Vera gục đầu xuống vì cảm giác ngập tràn trong sự xấu hổ.

“Tôi đã sống như một kẻ độc ác suốt cuộc đời mình và chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng cách mà tôi đang sống là sai trái. Nên tôi muốn thay đổi.”

Một lần nữa, kiếp trước của Vera vụt qua tâm trí hắn. Hình của một kẻ độc ác đã lấp lóe lên một cách hèn hạ không thể diễn tả được.

“Tuy nhiên, chỉ mỗi việc giác ngộ ra thôi có lẽ vẫn chưa đủ. Cái cơ thể này vẫn còn nhớ nhung những năm tháng ấy, vậy nên bất kể tôi có làm gì đi nữa, chẳng có gì sẽ thay đổi. Đó là những gì mà tôi nghĩ.”

Ngay cả khi hắn biết rằng tất cả những lời này đều xa lạ đối với Renee của hiện tại, nhưng Vera vẫn muốn nói ra lời thú nhận của hắn.

Nghe thấy điều đó, Renee gật đầu, cảm thấy những cảm xúc đang được truyền tải.

Bỗng nhiên, Renee cảm thấy một nụ cười nhỏ nhắn xuất hiện trên khóe môi khi ý nghĩ đó vụt qua đầu cô.

“Ngài Hiệp sĩ ngốc thật đấy.”

“Vâng, tôi chính là một gã ngốc, ngốc nhất trên thế gian này...”

“Không phải theo kiểu đó. Anh thậm chí còn không ghi nhớ lời nói của chính mình.”

Giật mình, cả người Vera run lên khi hắn nghiến răng. Trong khi đó, nụ cười trên khuôn mặt của Renee trở nên sâu sắc hơn.

Renee rõ ràng là đã nhớ lấy những gì mà Vera từng nói với mình.

“Anh không thể nói trước được điều gì cả.”

Đó có thể là một lời an ủi sáo rỗng, nhưng dù sao đó cũng là một lời nói in đậm dấu ấn trong trái tim cô.

“Ngay cả các vị Thần trên Thiên đàng có lẽ cũng không biết được liệu Ngài Hiệp sĩ sẽ thực sự thay đổi, hay liệu anh ta sẽ tiến gần được tới nguồn sáng đó hơn bất kỳ ai khác trên thế gian này.”

Khoảnh khắc hắn nghe thấy những lời đó, đôi mắt của Vera mở to ra như thể chúng đang bị xé toạc vậy.

“Đó là những gì mà Ngài Hiệp sĩ đã nói với tôi. Anh vốn đã quên đi chính những gì mình đã nói sao?”

Một nụ cười xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Những từ ngữ mà hắn nghe được.

Chúng đan xen với con người trước đây của cô ấy.

Tất cả các yếu tố cấu thành con người hiện tại của cô ấy đều khác với trước đó, nhưng dù là thế thì chúng lại đan xen vào nhau.

Khuôn mặt đầy sẹo do bỏng tựa như làn da giờ đây không tì vết của cô. Ngay cả nụ cười méo mó vẽ trên môi hình vòng cung của cô ấy. Ngay cả mái tóc dính đầy rác rưởi cũng lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Đan xen vào nhau, Vera ngay lập tức đắm chìm trong ảo giác rằng mình có thể đã quay trở lại thời điểm đó.

Sự trùng hợp có thể rất kỳ lạ. Vera mím môi. Bàn tay hắn tự di chuyển và siết chặt khoảng không.

“Ngài Hiệp sĩ?”

Khi cô gọi hắn, Vera, người thậm chí không thể đáp lại cô, đang ngây người nhìn vào Renee.

“Ngài Hiệp sĩ?”

Vào tiếng gọi lần thứ hai, Vera đáp lại Renee với một tông giọng sửng sốt.

“Vâng...”

“Ưm, tâm trạng anh không tốt à?”

Bối rối, Vera cười ngượng nghịu và nhanh chóng trả lời câu hỏi của Renee.

“Không, tôi ổn mà.”

“Thật không?”

“Thật.”

Một lần nữa, nụ cười xuất hiện trên môi của Renee.

Ngoài ra, khi Vera cảm thấy cạn kiệt tinh thần, Renee đã tiến một bước lại gần Vera.

Vera vô tình lùi lại một bước.

Tap-

Hắn bị vướng vào hàng rào phía sau mình. Không thể lui lại xa hơn nữa, Vera đã phải ngây người nhìn khi cô đến gần hắn.

Khoảng cách ngày một ngắn lại.

Tap. Tap. Tap.

Gõ vào mặt đất bằng cây gậy của cô, Renee tiếp tục tiến lại gần.

Cây gậy của Renee chạm vào bàn chân của Vera.

Renee vừa lúc đó dừng lại, chỉ chừa khoảng cách vừa đủ cho một người bước vào giữa hai người, và nhìn Vera.

“Anh có thể cho tôi mượn tay của anh một chút được không?”

Khi cô ấy nói những lời đó, Vera thậm chí còn không nghĩ đến việc từ chối và đặt tay mình lên tay Renee.

Đôi bàn tay thô kệch đầy sẹo của Vera đặt lên trên đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Trong khi Vera cảm thấy đầu ngón tay mình run lên trước hơi ấm của bàn tay cô, thứ khác với bàn tay của hắn, hắn đặt bàn tay còn lại của mình lên trên bàn tay kia của Renee.

“...Anh vẫn còn điều gì đó chưa nói cho tôi biết sao?”

Những câu chữ phát ra như những tiếng lẩm bẩm. Sau đó, những lời nói khiến Vera cảm thấy áy náy tiếp tục.

“Mùi tanh của máu. Nó rất nồng.”

Giật mình-

Ngạc nhiên trước những lời đó, Vera cố gắng rút tay hắn ta ra, nhưng Renee đã siết chặt bàn tay đang siết chặt của cô ấy và ngăn hắn làm vậy.

Nắm chặt-

Da thịt của hắn tiếp xúc gần gũi với cô. Hơi ấm truyền đến biến thành sức nóng thiêu đốt.

“Xin hãy nói cho tôi biết. Tôi có thể bị mù, nhưng tôi không phải là một đứa ngốc.”

Giọng điệu của cô kiên quyết hơn bất cứ điều gì hắn từng nghe.

Vera cảm nhận được một làn sóng của sự do dự dâng lên từ sâu thẳm trái tim hắn do giọng nói của cô, khuôn mặt nghiêm nghị của cô và hơi ấm được truyền đến.

Tôi không nói cho cô ấy biết vì tôi không muốn gợi cho cô nhớ lại những lo lắng đang ám ảnh mình. Tuy nhiên, có vẻ như tôi đã đặt một gánh nặng khác lên cô ấy, người vốn đã quá đau buồn rồi.

Những từ ngữ cứ trực chờ trên đầu lưỡi hắn và sắp phun ra khỏi miệng Vera.

Cuối cùng, lời nhắc nhở đó buộc Vera phải mở miệng.

“Anh có nghĩ rằng việc ngửi thấy mùi máu ở một cái làng nhỏ như thế này là có hợp lý hay không?”

Giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết, như thể cô ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ lời nói dối nào.

Vera, bị choáng ngợp bởi ý chí mạnh mẽ của cô, nói bằng một giọng kìm nén.

“Thưa cô...”

Lời hắn nói ra dường như đã bị kéo dài. Vì lý do nào đó, Vera cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại và kết quả là hắn không thể nói được. Hắn cắn môi một lúc trước khi thử nói lại.

“...Có những kẻ đang bám theo cô.”

Những câu từ mà hắn chật vật nói ra.

Renee càng siết đôi bàn tay đang nắm chặt lại.

Cô có thể cảm thấy hơi nóng trong tay Vera. Có một sự do dự trong giọng điệu của hắn.

“...Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô.”

Đó là lúc Renee nhận ra rằng lý do vị hiệp sĩ chính trực này đã không nói bất cứ điều gì là vì ý muốn ích kỷ của chính cô ấy.

“Tôi thực sự là một đứa ngốc mà.”

“Tôi xin lỗi...”

“Đừng có làm vậy.”

Cô nhận ra rằng Vera đã chịu đựng tất cả một mình chỉ vì quan tâm đến sự ích kỷ của cô.

Vì một vài lý do, cô cảm thấy khó thở.

Renee cảm nhận được cảm xúc của Vera và nói với giọng hơi run.

“Đừng xin lỗi nữa. Anh không cần phải xin lỗi đâu. Anh cứ... .”

Nếu anh ấy muốn, anh ấy chỉ cần ép buộc mình đi theo... nhưng anh ấy đã không làm vậy.

Dường như rất rõ ràng rằng Vera sẽ phản ứng như thế nào nếu cô chỉ ra sự thật đó. Vì vậy, Renee cắn môi, nghĩ rằng đó là điều cô ấy không nên nói, đặc biệt là khi Vera rất quan tâm đến cô.

Bàn tay cô ấy chạm vào thật to lớn. Đó là bàn tay phản ánh cuộc sống mà Vera đã sống.

Theo lời nói của Vera. Đó là bàn tay mà hắn phải đấu tranh để theo đuổi ánh sáng.

Renee tiếp tục nói, vuốt ve cái bàn tay có chút lạnh lẽo của Vera bằng mu bàn tay của mình.

“... Cám ơn anh.”

Giật mình.

Bàn tay của Vera sắp bị rút khỏi tay cô một lần nữa.

Renee dừng chuyển động đó lại bằng cách nắm tay hắn chặt hơn rồi tiếp tục nói.

“Đi nào. Đến Thánh Quốc thôi.”

Thực lòng mà nói, Renee không cảm thấy hài lòng gì với các vị Thần cho đến khoảnh khắc mà Vera thốt ra những lời đó với cô ấy.

Không, Renee vẫn coi thường họ. Đối với cô ấy, thế giới này thật đáng thất vọng.

Tuy vậy.

“Bởi vì Ngài Hiệp sĩ đây rất ngu ngốc và không thèm nói với tôi về những việc như thế này. Thật là bực bội, thế nên tôi phải đi.”

Có một ai đó đang làm hết sức mình vì tôi, vì vậy tôi không nên gây thêm rắc rối cho họ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Có một ai đó, người đang thầm lặng bảo vệ tôi, tôi không được bỏ rơi anh ấy.

Khi mà Renee suy nghĩ như vậy.

Ánh nhìn của cô chuyển sang Vera một lần nữa.

“Tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ có thể trở thành một vị Thánh hay không…”

Liệu có nên tha thứ cho các vị thần hay chấp nhận sức mạnh này như ân sủng của họ.

“...Bởi vì tôi không biết được.”

Đó là một khoảnh khắc vẫn chưa xảy ra. Bởi vì tương lai là vô định.

“Tôi vẫn còn thiếu sót, nhưng Ngài Hiệp sĩ vẫn tin tưởng vào tôi. Vì vậy, tôi sẽ đi. Tôi sẽ đến Thánh Quốc.”

Nói đoạn, Renee sử dụng quyền năng mà cô đã không sử dụng kể từ cái ngày cô nhận được thánh ấn.

Thánh lực trắng thuần khiết nở rộ.

Thánh lực tuôn trào bao trùm lấy Vera.

Vera cảm thấy thánh lực thấm qua lớp da hắn, và sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể hắn sau một đêm đã tan chảy đi tựa như tuyết tan.

Ánh nhìn của Vera chuyển sang Renee.

Hình ảnh tươi cười của Renee giống như bức tranh của một vị Thánh.

Một cảm giác kỳ lạ.

Một ảo ảnh nhất thời mà chỉ có môi trường xung quanh cô ấy tách biệt với phần còn lại của thế giới khi nó phát sáng rực rỡ.

Đó là một cảnh tượng mà sẽ thu hút lấy mọi sự chú ý và xứng đáng được gọi là tráng lệ.

Vera nhìn bóng dáng của cô, sau đó mím môi và thốt lên.

“Không nghi ngờ gì nữa.”

“Hửm?”

“Rằng cô sẽ trở thành một nhân vật, người xứng đáng được gọi là Thánh nữ.”

Phụt.

Renee nhếch mép cười.

“Làm sao mà anh có thể chắc chắn như thế chứ?”

“Không có từ ‘nếu’ đâu. Tôi sẽ khiến nó xảy ra.”

Khi những lời ấy được nói ra. Vera cảm thấy lời thề khắc ghi trên linh hồn hắn bùng cháy dữ dội.

Vera run lên trước cái cảm giác đang làm toàn thân hắn ấm lên và tuyên bố.

“Thậm chí nếu cô có vấp ngã hết lần này đến lần khác, tôi cũng sẽ bảo vệ cô để cô có thể đứng lên một lần nữa. Để cô có thể trở thành một vị Thánh vĩ đại hơn bất kỳ ai khác.”

Tiếng cười của Renee vang lên khi cô nghe thấy lời nói của hắn. Thậm chí quanh khóe miệng của Vera, một nụ cười mà ngay cả hắn còn không biết mình có thể cười được như vậy đã xuất hiện.

“Anh có thể đảm bảo đấy chứ?”

“Tôi xin thề.”

Nói vậy, Vera để lộ ra thánh ấn của hắn.

Một lời thề được khắc lên trên cái linh hồn. Khi Vera quỳ xuống, một lời thề khác đan xen cùng cái lời thề đó.

“Vì lợi ích của Thánh nữ, để cô ấy trở thành vị Thánh được tôn vinh nhất. Đó là cách mà tôi sẽ sống.”

Lời thề rực cháy. Cái lời thề đang bùng cháy rực rỡ trên cái linh hồn tăm tối gợi lên một cảm giác hài lòng trong Vera.

Đó không phải rằng hắn đang mạnh mẽ hơn.

Cũng không phải thánh lực của hắn gia tăng.

Chỉ là hai cái lời thề đan xen vào nhau khiến cho trái tim của Vera càng thêm vững mạnh.

Renee gật đầu khi nghe những lời đó và tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.

Cô không hiểu tại sao Vera lại rất hiếu khách với cô ấy.

Cô ấy cho rằng quyền năng của Nữ thần tối cao, và sự thật rằng cô chính là Thánh nữ, hẳn là vô cùng quan trọng với Vera.

Không phải là cô ghét nó hay gì.

Dù cho lý do có là gì đi nữa, thì việc đáp lại những cảm xúc được truyền đạt đến bạn là luôn đúng đắn.

Vì hắn đã tin tưởng cô nhiều như thế, chẳng phải cô ấy cũng nên tin tưởng Vera sao?

Renee chạm nhẹ vào môi mình, cảm thấy nụ cười đang dần nở và hơi ấm được truyền từ đầu ngón tay của cô.

“Vâng, cảm ơn anh.”

Ngay khi cô nói thế, bụng cô nhột nhột vì lý do nào đó.

Kết thúc chương 22

Truyện Chữ Hay