Những lời của Tăng Đại Chí thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều nhìn về phía anh ta. Tăng Đại Chí tiến lại và xòe bàn tay trái ra. Nhìn thấy một nắm bột màu xám, tôi vội hỏi: "Cái gì thế?"
Tăng Đại Chí vẻ do dự, nhìn Đại đội trưởng xin ý kiến. Đại đội trưởng gật đầu, anh ta mới trả lời: "Hình như là tàn hương."
Nghe thấy vậy, anh Điên đưa hai ngón tay chạm vào chỗ bột đưa lên mũi ngửi, rồi gật đầu tán đồng phán đoán của Tăng Đại Chí.
Tăng Đại Chí nói, khi thi thể Tần Hiểu Mai biến mất, vì hoang mang nên không để ý; vừa rồi khi đưa thi thể trở lại, anh ta mới kiểm tra một lượt phòng khám nghiệm tử thi, thì phát hiện bên dưới chiếc bàn đặt xác Tần Hiểu Mai có đống tàn hương này, liền bốc một nắm về.
"Quỷ ăn tàn hương mà, có khi cái thứ kì lạ trong đoạn băng vừa rồi chính là... một con "Tiểu quỷ" cũng nên..." Người lên tiếng là Trần Thân, một thành viên của tổ chúng tôi, vóc người cao gầy, mắt ti hí, trán hơi hói, mê xổ số, suốt ngày mê muội. Nghe nói ở nhà anh ta còn thờ một pho tượng Phật, thế nên mọi người đặt cho anh ta biệt danh "Thần Côn". Trình độ trinh sát của anh ta khá xoàng, nhưng bản lĩnh dựng lại hiện trường thì có một không hai, đây cũng là lí do anh Điên kéo anh ta về tổ chúng tôi.
Trần Thân chưa kịp nói hết đã bị Đại đội trưởng cắt ngang: "Thần Côn, đừng có mang mấy thứ tà đạo đó ra nói chuyện với tôi. Tôi làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm nay, chẳng gặp ma quỷ bao giờ. Theo tôi thấy, rõ ràng có kẻ đang muốn giả thần giả quỷ."
"Tôi tán đồng ý kiến của Đại đội trưởng. Mục đích của kẻ đứng sau vụ này chính là muốn chúng ta cho rằng có ma quỷ báo thù, nhất định không được lung lay ý chí!" Anh Điên nói thêm vào.
Vụ đống tàn hương dừng lại ở đó, Đại đội trưởng sắp xếp để Tổ Giám định dấu vết tới tòa nhà pháp y kiểm tra hành lang và phòng khám nghiệm tử thi, điều tra manh mối thông tin về kẻ mặc áo đen từ các vết chân, dấu vân tay để lại.
Vì một số nguyên do đặc biệt, ngoài hành lang và phòng thẩm vấn, những nơi khác của Đội Cảnh sát hình sự đều không có camera giám sát, đó là lí do khiến chúng tôi không thể quan sát kẻ đột nhập trong đoạn băng ghi hình đã vào từ lối nào, và sau khi ra khỏi tòa nhà pháp y đã rời đi bằng cách nào.
Manh mối này nhất thời đi vào ngõ cụt, anh Điên bảo Thần Côn báo cáo những phát hiện từ hiện trường vụ tai nạn.
Dựng lại hiện trường các vụ án là sở trường của Thần Côn. Vừa rồi bị Đại đội trưởng nạt một trận, anh ta vẫn im như thóc, giờ lập tức hưng phấn trở lại.
"Theo những phán đoán từ các dấu vết để lại tại hiện trường và các thông tin thu thập được từ phía Cảnh sát giao thông, toàn bộ quá trình vụ tai nạn xảy ra như sau: Tần Hiểu Mai lái chiếc xe Jetta từ làn đường của mình chệch sang làn bên cạnh. Chiếc Jetta trong trạng thái tắt đèn, thân xe màu đen, cộng thêm lúc đó trời đang mưa, nên lái xe việt dã không thể nhìn thấy từ xa được, đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Cũng may lái xe phản ứng nhanh, né tránh bằng cách bẻ vô lăng sang trái, cuối cùng phần phía trước ghế phụ lái của hai xe đâm vào nhau, chấn động của hai ghế lái chính thì có phần nhẹ hơn".
Chẳng trách khuôn mặt Hồ Viễn lại thảm hại như vậy, còn mặt Tần Hiểu Mai chỉ hơi biến dạng một chút, thì ra là do vị trí ngồi của họ.
Thần Côn đã đến bệnh viện gặp lái xe việt dã, hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Theo thông tin từ các bác sĩ, phải mất khoảng hai mươi bốn tiếng nữa mới có thể xác định anh ta có qua khỏi cơn nguy kịch hay không.
Trước đó, cảnh sát giao thông khẳng định chắc nịch với tôi rằng Tần Hiểu Mai chính là người lái xe, giờ Thần Côn cũng nói như thế. Tôi yêu cầu Thần Côn giải thích thêm. Anh ta nói, kết luận này có được từ mức độ hỏng hóc và độ bung ra của túi khí ghế lái chính. Nếu Tần Hiểu Mai bị nhét vào sau khi đã xảy ra va chạm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nhưng trên thực tế lại không hề có.
Thần Côn nói xong thì ngáp dài một cái. Lúc này đã gần sáu giờ sáng, mọi người đều bận rộn suốt đêm, Đại đội trưởng lên tiếng bảo chúng tôi về nghỉ ngơi một lát, vì sẽ còn rất nhiều việc phải xử lí. Tăng Đại Chí nhắc chúng tôi đi xem thi thể Hồ Viễn, rồi bàn xem nên thông báo với người nhà anh ta thế nào.
Hồ Viễn là người vùng khác, đã li dị. Sau khi xảy ra sự việc, Đội đã lập tức thông báo cho người nhà, chắc trưa nay cha mẹ anh ta sẽ đến nơi. Bây giờ anh ta không chỉ gặp tai nạn, mà trái tim cũng chẳng biết bị đem đi đâu, quả thực không dễ giải thích với họ chút nào.
Đại đội trưởng cùng chúng tôi sang tòa nhà pháp y. Thần Côn nói anh ta mót tiểu, nên không đi cùng. Tôi nghĩ bụng, gã này chắc chắn là run rồi, không muốn nhìn thấy cảnh máu me đây mà. Hơn nữa, anh ta tin thần thánh ma quỷ, nên đương nhiên kiêng đến những chỗ như thế.
Trên đường đi, tôi hỏi Tăng Đại Chí về vết thương của Hồ Viễn. Anh ta dừng bước, cố ý kéo dài khoảng cách với Đại đội trưởng, rồi mới cho tôi hay, vết thương đã bị cào rách. Tôi nhớ đến những vết máu trên móng tay Tần Hiểu Mai, khắp người toát mồ hôi lạnh.
Ánh đèn tại tòa nhà pháp y rất yếu. Bình thường tôi đã chẳng thích đến đây, giờ này lại càng thấy âm u hơn.
Sau khi mọi người đã đứng hết xung quanh, Tăng Đại Chí kéo tấm vải trắng che thi thể Hồ Viễn ra. Vết thương trên ngực anh ta lộ rõ mồn một. Anh Điên phân tích: "Hung thủ có thể xé toạc phần xương ở quanh tim ra, đủ thấy sức lực lớn mức nào. Một đứa trẻ chắc chắn không thể làm được điều này."
Tăng Đại Chí tiếp lời: "Đứa trẻ sống thì không làm được, nhưng nếu là... con "Tiểu quỷ" như Thần Côn nói lúc nãy thì..."
"Im đi!" Đại đội trưởng nổi giận. Tăng Đại Chí mới nói được nửa câu đành phải "nuốt" vào trong, mặt đỏ bừng.
Sau khi kiểm tra xong, Đại đội trưởng nói: "Dương Phong, vụ này cậu toàn quyền phụ trách, hạn cho cậu phá án trong vòng một tuần, về phía cha mẹ Hồ Viễn, tôi sẽ đích thân giải thích."
"Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, điều tra rõ ngọn ngành vụ án." Anh Điên gật đầu.
Lúc ra khỏi tòa nhà pháp y, Đại đội trưởng vẫn chưa hết bực tức, gọi Tăng Đại Chí lại: "Từ lần sau, trong thời gian trực ban tuyệt đối không được uống rượu. Tòa nhà pháp y này còn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đuổi cổ cậu ngay lập tức."
Thực ra, từ lúc ở hiện trường vụ tai nạn về tôi đã ngửi thấy mùi rượu trên người Tăng Đại Chí. Anh ta vốn nổi tiếng là con ma men, nhưng vì thông thường bộ phận pháp y không trang bị vũ khí, nên lãnh đạo cũng cho qua. Lần này hai thi thể đều xảy ra chuyện, Đại đội trưởng mới nổi nóng như vậy.
Đại đội trưởng đi khỏi, chúng tôi cũng về phòng trực chiến nghỉ ngơi. Rõ ràng tôi thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng những sự việc xảy ra tối qua quá đỗi lạ kì, khiến đầu óc tôi không ngừng nghĩ tới, cứ nhắm mắt vào là những hình ảnh quái lạ đó lại hiện lên rõ mồn một.
Khó khăn lắm mới vào giấc, trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy có tiếng mở cửa. Phòng trực chiến không có nhà vệ sinh, nên nửa đêm có người ra ngoài đi "giải quyết" là điều hết sức bình thường, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Tôi ngủ một giấc thật ngon cho đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức dậy.
Tôi mở mắt, bên ngoài trời đã sáng trưng, trong phòng trực chiến không một bóng người. Tôi với lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, thấy anh Điên đang gọi, vội nghe máy.
Anh Điên nói lúc nãy thấy tôi ngủ say quá nên không gọi, giờ có việc phải làm rồi, bảo tôi lập tức đến văn phòng của anh ấy.
Tôi gặp Tăng Đại Chí từ trong phòng anh Điên đi ra. Tôi định chào một tiếng, nhưng anh ta dường như không thấy tôi, mặt tối sầm. Nhìn bộ dạng này, xem chừng vừa bị anh Điên cho một trận.
Thấy cửa phòng hé mở, tôi tự đẩy cửa bước vào, chỉ thấy anh Điên đang nhắm mắt nằm ngửa trên ghế, hai tay day huyệt Thái dương, quầng mắt rõ mồn một, chắc anh ấy mệt mỏi lắm.
Tôi định để anh nghỉ nên không lên tiếng, nhưng anh đã ngồi dậy, bảo tôi đóng cửa lại.
Tôi ngồi xuống ghế đối diện, anh Điên mở to mắt, vẻ mặt nghiêm túc. Vụ án đã có tiến triển gì chăng? Tôi hỏi anh Điên hôm nay sẽ sắp xếp công việc thế nào. Những lời sau đó của anh khiến tôi giật mình: "Mấy ngày tới, ngoài thời gian làm việc chính thức, cậu theo dõi Tăng Đại Chí cho tôi."
"Theo dõi anh ta? Anh nghi ngờ Tăng Đại Chí sao?" Tôi chau mày hỏi lại, việc Phòng Cảnh sát có nội gián mà truyền ra ngoài thì to chuyện.
"Khoa Pháp y có bốn người, Trưởng khoa đã tạm rời cương vị công tác xuống chi nhánh của Phòng Cảnh sát nửa năm nay, Tăng Đại Chí là người phụ trách tạm thời, chỉ có cậu ta có chìa khóa vào tòa nhà pháp y. Hoặc là cậu ta đã chủ động giúp kẻ tình nghi đánh chìa khóa mới, hoặc là kẻ tình nghi đã lấy được chìa khóa gốc từ chỗ cậu ta. Vừa rồi, tôi cố tình hỏi vài câu, có ý nghi ngờ cậu ta, chính là muốn cậu ta lộ ra sơ hở."
Chẳng trách vừa rồi mặt Tăng Đại Chí trông khó coi đến vậy. Tôi phân tích hai khả năng mà anh Điên vừa nhắc tới, rồi hỏi tiếp: "Nếu có kẻ trộm chìa khóa rồi đánh chìa mới thì đâu có liên can gì đến Tăng Đại Chí?"
Anh Điên cười nói: "Cậu không hiểu Tăng Đại Chí đâu, cậu ta là một người rất cẩn thận, nếu đúng là xảy ra trường hợp thứ hai thì chắc chắn chỉ có thể xảy ra sau khi đã say bí tỉ. Cậu ta luôn khư khư chìa khóa theo người, giả sử kẻ tình nghi lấy trộm được, sau khi lấy mẫu chìa khóa lại trả về chỗ cũ, điều này không chỉ cần kĩ xảo, còn cần cả thời gian nữa. Nếu muốn đảm bảo thành công trăm phần trăm, thì phải khiến Tăng Đại Chí rơi vào trạng thái ngủ say mới được"
"Tăng Đại Chí ham uống rượu, nhưng rất ít khi uống say. Nếu cậu ta nghi ngờ có kẻ trộm chìa khóa, nhất định sẽ đi tìm những tên bạn rượu từng chuốc cậu ta say, chúng ta cứ đi theo, chắc chắn sẽ có kết quả." vẻ mặt anh Điên vô cùng chắc chắn.
Cả ngày hôm nay, anh Điên bảo Thần Côn đến công ty thông tin truyền thông lấy số liệu về các cuộc gọi và tin nhắn gần đây của Hồ Viễn, điều tra hành tung của Hồ Viễn sau giờ làm ngày hôm qua. Lí do anh Điên chọn Thần Côn là vì thường ngày anh ta quen thân với Hồ Viễn nhất, biết Hồ Viễn thường thích đến những nơi nào.
Tôi và anh Điên căn cứ vào danh sách những người canh linh cữu, đến nhà từng người trong ba cái tên trên đó. Hoàn cảnh gia đình và lí lịch cá nhân của ba cậu thanh niên đó đều rất đơn giản, một người ở nhà làm ruộng, hai người còn lại một đang đi làm thuê, một đang học đại học, vừa trở về trước khi Tần Hiểu Mai bị hành hình. Họ đều nói trong ngày mình canh linh cữu không có gì bất thường xảy ra và trong quãng thời gian đó cũng không hề rời đi đâu.
Tôi ấn tượng nhiều nhất về Tần Dương. Cậu ta là em họ của Tần Hiểu Mai, cũng là người duy nhất học đại học, ăn nói cũng lễ phép hơn hẳn. Đương nhiên, tôi có ấn tượng không phải vì học vị của cậu ta, mà vì Tần Dương trông rất giống Tần Hiểu Mai, vẻ mặt thanh tú, nước da trắng, thậm chí dáng người cũng hao hao.
Khi hỏi họ nghĩ gì về Tần Hiểu Mai, câu trả lời không khác nhau là mấy. Tần Hiểu Mai từ nhỏ luôn được mọi người yêu mến, ban đầu chẳng ai tin cô ta là kẻ gϊếŧ người, nhưng sau đó chứng cứ mỗi lúc một nhiều và chính Tần Hiểu Mai cũng nhận tội nên họ mới tiếp nhận sự thật. Vì Tần Hiểu Mai từng là một cô gái lương thiện nên họ đều đến tiễn đưa lần cuối.
Trở về Đội, anh Điên gọi điện cho Thần Côn để cùng đến văn phòng Khoa Pháp y tìm Tăng Đại Chí. Lúc sáng, anh Điên đã lệnh cho Tăng Đại Chí phải có báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ trong ngày hôm nay.
Có hai bản báo cáo, một bản về Tần Hiểu Mai, Tăng Đại Chí chỉ vào những bức ảnh và giải thích: Trong dạ dày Tần Hiểu Mai có phần tim của Hồ Viễn, trên tay có vết máu của Hồ Viễn, ngoài ra không có dấu vân tay hay lông tóc của người nào khác.
Trên bản báo cáo về Hồ Viễn, kết quả xét nghiệm máu không thấy dấu hiệu của thuốc ngủ hay cồn, trên người ngoài những vết thương do tai nạn giao thông ra, không có vết thương nào khác.
Xem xong báo cáo, tôi vẫn thắc mắc: "Nếu thế thì trước lúc gặp tai nạn, Hồ Viễn có thể vẫn đang tỉnh, điều này lạ thật, chẳng lẽ anh ta lại để một cái xác chở mình?" Lúc này, Thần Côn lên tiếng: "Khoảng mười giờ đêm xảy ra vụ án, Hồ Viễn xuất hiện tại một trạm xăng ở khu ngoại ô. Đây là lần lộ diện cuối cùng của cậu ta, thời gian xảy ra vụ tai nạn vào khoảng mười giờ năm mươi phút. Tôi đã tra lịch sử WeChat của cậu ta, cậu ta... đi gặp một người phụ nữ."
"Gặp ai?" Tôi hỏi dồn.