"Nghĩa là sao?" Tôi tỏ ra khó hiểu.
"Vừa rồi ở trong văn phòng, anh bỗng nhiên nhìn ba người chúng tôi một lượt, lúc đó trong lòng anh nghĩ gì thế?" Văn Nhã không trả lời mà hỏi lại.
Câu hỏi của Văn Nhã khiến tôi rất kinh ngạc, tài quan sát của cô ấy đúng là không còn gì để chê.
Mới tiếp xúc có một ngày, tôi phát hiện ra nữ cảnh sát cùng tuổi này ngoài khả năng quan sát lợi hại hơn tôi rất nhiều, thì lối tư duy rất giống với tôi, kể ra làm việc cũng khá ăn ý. Tôi tin rằng, trong cuộc sống hàng ngày chúng tôi cũng có thể trở thành những người bạn có thể chia sẻ mọi thứ.
"Tôi đang nghĩ xem dòng chữ ghi trên bức ảnh mà tôi nhận được có ý nghĩa gì." Tôi trả lời một cách mơ hồ.
"Đó chỉ là vẻ ngoài thôi, thực ra anh nghi ngờ hung thủ đang ở ngay bên cạnh đúng không?" Văn Nhã hỏi thẳng.
Tôi cười khì, cố giấu sự lúng túng.
"Không sao, anh nghi ngờ là đúng, tôi rất vui vì anh không để tình cảm làm nhiễu loạn tư duy của mình. Có hai khả năng: Thứ nhất, hung thủ đích thị là người nội bộ, từng xem đoạn ghi hình về "Tiểu quỷ" và chuẩn bị một đôi giày khớp với đôi của "Tiểu quỷ"; thứ hai, Tần Dương đang nói dối, cậu ta và hung thủ là đồng phạm, hung thủ biết được chuyện "Tiểu quỷ" chính nhờ cậu ta."
"Cô nghiêng về khả năng nào hơn?" Tôi mong chờ đáp án từ phía Văn Nhã.
"Chắc chắn Tần Dương đang nói dối, điều này không còn gì bàn cãi, nhưng hung thủ cũng chưa chắc đã không phải người trong chúng ta." Tôi có phần thất vọng, Văn Nhã trả lời nước đôi, không loại trừ một khả năng nào hết
Tôi thử phân tích thêm: "Tăng Đại Chí trước khi chết có uống rượu cùng người quen, chẳng lẽ là..."
"Không chỉ có Tăng Đại Chí, mà cả Hồ Viễn trước khi chết đầu bị va đập mạnh, tôi nghi ngờ cũng là do người quen gây ra, ai lại quen cả hai người bọn họ?" Văn Nhã từng bước từng bước dẫn dắt.
"Hồ Viễn là người ngoại tỉnh, anh ta chắc không có người thân ở trong thành phố, những bạn bè hàng ngày anh ta tiếp xúc đa phần là từ công việc. Vậy thì người quen chung của anh ta và Tăng Đại Chí chắc chắn là đồng nghiệp của chúng ta rồi!"
Văn Nhã không lên tiếng.
"Không thể, không thể nào... chắc chúng ta có sai sót ở đâu đó rồi, hoặc là hung thủ đang cố tình bài binh bố trận, mục đích là để chúng ta nghi ngờ lẫn nhau."
"Tôi có thể hiểu được tình cảm của anh với họ nhưng mà đồng nghiệp của chúng ta đâu chỉ có anh Điên và Thần Côn, còn có những người khác nữa, thế nên anh cũng đừng nghĩ tiêu cực quá." Văn Nhã khuyên nhủ tôi.
"Là người khác cũng đâu có được, Hồ Viễn và Tăng Đại Chí đã đủ làm tâm trí tôi thấy nguội lạnh rồi, tôi không muốn đội ngũ cảnh sát lại xuất hiện một kẻ gϊếŧ người nữa." Tôi vẫn lắc đầu.
"Anh ấy à, độ nhạy cảm trong việc phá án rất cao, nhưng vẫn cần phải rèn luyện thêm bản lĩnh nữa." Văn Nhã nói đâu ra đấy, rất ra dáng lãnh đạo.
"Vâng, thưa Trung đội trưởng Văn Nhã." Tôi cố ý đùa cợt.
"Hừm, thôi đi!" Lúc Văn Nhã nói lời này tôi đang lái xe nhưng với tính cách của cô ấy, tôi đoán chắc chắn đang nguýt tôi một cái dài: "Tần Dương mặc dù thông minh, nhưng dù sao cũng chưa có kinh nghiệm xã hội, vậy mà lúc chúng ta thẩm vấn, hỏi cung liên tiếp, cậu ta vẫn không hề hoảng loạn, rất có khả năng đã được nhắc nhở trước."
Điều này Văn Nhã nói rất có lí, tôi cũng tin vào trực giác của cô ấy - điều đã được kiểm chứng thông qua sự việc Tề Tiểu Thuận. Nếu đúng là Tần Dương có một đồng bọn là cảnh sát, thì mọi thứ đều có thể giải thích một cách hợp lí.
Sau đó, Văn Nhã nói với tôi lí do cô ấy lo lắng Thần Côn trở thành nạn nhân thứ ba. Từ biểu hiện bên ngoài, tưởng như cái chết của Hồ Viễn và Tăng Đại Chí liên quan đến "vụ án oan Tần Hiểu Mai", nhưng điều trùng hợp là hai người họ còn có cùng những thói quen xấu.
Nếu dựa vào giả thiết này để đoán định, thì người bị hại tiếp theo có thể vừa là người tham gia vụ án Tần Hiểu Mai, lại vừa có thói quen xấu nào đó.
Theo tình hình hiện tại, so sánh giữa Thần Côn và anh Điên, thì rõ ràng thói quen xấu của Thần Côn rõ ràng hơn hẳn. Thứ nhất, anh ta là cảnh sát mà suốt ngày thần thần quỷ quỷ, chìm đắm trong xổ số lô đề, không biết tu chí; thứ hai, hôm Hồ Viễn thẩm vấn Tề Tiểu Thuận, anh ta rõ ràng đã bắt gặp hành vi bẩn thỉu của Hồ Viễn, nhưng lại không điều tra rõ và lật mặt anh ta, dung thứ cho hành vi cầm thú của anh ta.
Văn Nhã còn chưa nói xong, tôi đã với điện thoại, vừa lái xe vừa gọi cho Thần Côn. Văn Nhã giật mình, quát: "Ông anh ơi, lái xe cẩn thận vào chứ!"
"Không được, tôi phải nhắc nhở Thần Côn mới được." Trong lúc nói chuyện tôi đã gọi cho Thần Côn.
"Píp... píp..."
Điện thoại đổ chuông mãi không có người nghe, tôi thấy tim mình đập thình thịch.
"Không ai cầm máy? Sao lại ngủ sớm thế nhỉ?" Văn Nhã thì thào.
Tôi quyết định bẻ vô lăng lái xe vào vệ đường, gọi lại cho Thần Côn.
Mặc dù Thần Côn không thực sự tích cực trong công việc, nhưng tôi luôn coi anh là bậc tiền bối, không hề có thái độ cười cợt anh như những người khác trong Đội.
Tới khi nghe chuyện gia đình anh, tôi mới nhìn nhận lại người đàn ông này, trong lòng càng thấy kính trọng hơn. Tôi thực sự không mong chuyện xấu xảy đến với anh.
Thấy Thần Côn mãi không nghe máy, Văn Nhã cũng tái mặt: "Vừa rồi anh ta ra sân cùng anh Điên, hay anh gọi điện cho anh Điên hỏi xem sao?"
Tôi lại gọi điện cho anh Điên, điện thoại vừa đổ hai hồi chuông thì anh Điên nhấc máy.
"Anh Điên, anh có liên lạc được với Thần Côn không?" Tôi hỏi luôn.
"Có, sao thế?"
"Em gọi điện cho anh ta mãi không được."
"Vậy à... Để tôi bảo cậu ta..."
Âm thanh trong điện thoại vọng lại rất nhỏ, tôi không nghe rõ, bèn lo lắng gọi: "Anh Điên?"
"Lục Dương à, Thần Côn đang ở đây. Cậu ta nói lúc nãy ngủ ở phòng trực chiến, để máy ở chế độ im lặng nên không nghe thấy cậu gọi điện. Có việc gì không?"
"Sao hai người lại ở cùng nhau?" Tôi thấy hơi lạ, vừa rồi chẳng phải họ đã ai về nhà đấy rồi sao? Nhưng thôi, Thần Côn không có chuyện gì là được rồi.
Anh Điên trả lời: "À, vừa rồi đi từ trong đội ra, Thần Côn không bắt được xe, nên tôi đưa cậu ta về."
"Anh nhắn anh ta lát về đến nhà thì gọi điện lại cho em, em có chút việc riêng cần hỏi ạ." Tôi cố ý tỏ vẻ bình thường.
"Ừ, được!"
"Cũng may anh còn thông minh." Văn Nhã thở dài, nói.
"Cô đang đề phòng anh Điên?" Tôi cau mày nhìn cô ấy. Vừa rồi chính vì cô ấy véo cánh tay tôi, nên tôi mới đổi giọng vào phút cuối.
Văn Nhã lại nói: "Không phải, tại tôi đột nhiên muốn hỏi anh một chuyện."
"Hả?" Tôi càng khó hiểu.
"Anh nói lúc trực ban các anh có thể không cần ở hết trong Đội, đúng không? Hôm Hồ Viễn gặp tai nạn, có những ai đã đi ra ngoài?"
Câu nói của Văn Nhã lôi tâm trí tôi về lại ngày xảy ra tai nạn. Sau khi cùng dùng bữa tối ở nhà ăn, Nhậm Dũng và Thần Côn xin phép anh Điên ra ngoài. Khoảng hơn tám giờ, anh Điên cũng vào viện thăm bệnh nhân, chỉ còn lại mình tôi trực ban.
"Chỉ còn một mình anh? Ngày thường anh thật thà đã đành, lại còn định đóng vai người tốt bụng suốt đời à?" Văn Nhã nửa thật nửa đùa, rồi hỏi tiếp: "Thế họ trở về lúc nào?"
"Tôi còn độc thân, có việc gì làm đâu. Trực ban cũng chỉ là ngồi trông điện thoại, chẳng bận rộn gì. Nhậm Dũng có bạn gái, hình như hôm đó đưa bạn gái đi xem phim thì phải, khi quay về khoảng mười giờ. Anh Điên và Thần Côn thì về gần như cùng lúc, khoảng mười giờ hai mươi phút."
"Anh nhớ có chính xác không đấy?" Văn Nhã có vẻ nghi ngờ.
"Tối hôm đó tôi có nhận được điện của mẹ. Tôi nhớ mẹ tôi còn nói là đã mười giờ rồi, tôi còn phải trực ban đến mấy giờ mới được ngủ. Tôi còn đưa điện thoại lên nhìn, đúng là mười giờ, vừa lúc Nhậm Dũng về. Khoảng tầm hai chục phút nữa thì đến lượt anh Điên và Thần Côn. Tôi nghĩ thời gian cũng khá chuẩn."
"Hồ Viễn xuất hiện ở cây xăng vào khoảng mười giờ, vụ tai nạn xảy ra lúc mười giờ năm mươi. Trong thời gian đó anh Điên và Thần Côn đều có hai mươi phút..." Văn Nhã nói đến đây thì dừng lại, chắc những lời phải nói tiếp theo cũng khiến cô ấy khó nghĩ.
"Không thể nào, chưa nói việc Hồ Viễn phải lái xe ra khỏi thành phố, kể cả tính từ chỗ cuối cùng thấy Hồ Viễn xuất hiện đến khi về tới Đại đội Cảnh sát hình sự cũng phải lái xe mất hai mươi phút, tính toán như thế thì họ căn bản không có thời gian gây án." Tôi hiểu ý Văn Nhã, nhưng thở phào khi có thể lấy thời gian để phủ định phán đoán của cô ấy.
"Ừ, cũng phải, lần này anh yên tâm rồi nhé." Văn Nhã vừa cười vừa nói.
Văn Nhã lại hỏi tôi một số tình hình của vụ tai nạn. Có điều lúc đó Nhậm Dũng và Thần Côn ở lại, còn tôi và anh Điên về Đội thẩm vấn Tần Xuyên, nên tôi không rõ chi tiết về hiện trường cho lắm, để mai hỏi lại Thần Côn. Văn Nhã rủ tôi sáng mai cùng đi sang bên Đội Cảnh sát giao thông, rồi tiện đường tới kiểm tra chiếc xe Jetta của Hồ Viễn.
Mải nói chuyện, đã tới gần khu nhà tôi ở, tôi dừng xe lại, cảm ơn Văn Nhã rồi mở cửa bước xuống.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông. Thần Côn vừa về đến nhà, hỏi tôi tìm anh ta có chuyện gì.
"Anh Thân, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ khóa chặt cửa nhé!" Vài ba câu không giải thích rõ được, tôi đành dặn anh ta chú ý an toàn.
"Cậu làm sao thế hả? Hôm nay tự dưng lại gọi điện dặn tôi khóa cửa?" Đầu dây bên kia, Thần Côn nói bằng giọng vui vẻ.
"Không có gì, tôi chỉ là lo cho sự an toàn của anh thôi mà."
"Tên nhóc này, còn rảnh rang quan tâm tôi nữa hả? Cậu ở một mình mới càng cần chú ý đó, hơn nữa..." Thần Côn có phần do dự.
"Hơn nữa gì cơ?" Tôi tò mò hỏi.
"Cậu không phát hiện ra à? Tên hung thủ này hình như rất có hứng với cậu thì phải." Thần Côn ngập ngừng một chút, rồi cũng nói hết câu.
Nghe Thần Côn nói vậy, tôi lập tức có cảm giác sau lưng có ai đó, da gà nổi khắp người.
"Thôi thôi anh Thân, đêm hôm anh đừng có dọa tôi nữa, tôi đang về nhà một mình đây này."
"Ừ, về nhanh lên đi! Cảm ơn cậu, tôi sẽ chú ý."
Đúng lúc này tôi rẽ vào con ngõ nhỏ trước cửa nhà. Trong ngõ không một bóng người, chỉ có ánh đèn lờ mờ kéo bóng tôi chạy dài giữa đêm. Đúng như Thần Côn nói, hung thủ hình như rất có hứng thú với tôi. Hai lần liên tiếp đều gửi "lời tiên tri chết chóc" cho tôi, xem ra hắn quan tâm tới tôi trên mức bình thường. Nghĩ đến đây tôi bất giác bước nhanh hơn vào trong khu nhà.
Khi ngang qua cửa bảo vệ, tôi ngó vào theo thói quen. Hôm nay người trực ban là một bảo vệ trẻ tuổi. Không biết vì sao, thấy không phải Lão Trương, tôi có cảm giác như trút được gánh nặng. Mặc dù Lão Trương chẳng liên quan gì, nhưng hai ngày ông ấy trực ban tôi đều nhận được bưu phẩm không mong đợi.
Vào trong tòa nhà, vừa hay có một chiếc thang máy đang dừng ở tầng một, tôi bấm mở rồi bước vào trong, bấm số , cánh cửa thang máy từ từ đóng lại. Đứng trong một không gian chật hẹp, cuối cùng tôi mới có cảm giác an toàn. Bỗng nhiên, cánh cửa thang máy sắp đóng hẳn lại mở ra. Trước mặt tôi là một không gian trống rỗng, không hề có một ai.
Tôi hơi hoang mang, vội bấm nút đóng cửa. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, thang máy bắt đầu hoạt động bình thường, tôi thở phào.
Trong lúc chờ đợi, tôi lấy trong túi ra chiếc chìa khóa mới. Bước khỏi thang máy, tôi tiến nhanh đến cửa nhà mình, mở cửa và đi vào trong.
Tôi khóa trái cửa chống trộm, khóa cửa phòng ngủ, đóng cửa sổ, kéo rèm, xong xuôi mới yên tâm lên giường.
Vụ án vẫn luẩn quẩn trong đầu khiến tôi không sao ngủ yên giấc. Không rõ bao lâu sau, tôi mơ hồ nghe thấy điện thoại kêu.