Trong một khoảnh khắc, trên mặt Thần Côn thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng, anh ta trả lời: "Cậu biết cả rồi hả?"
"Biết gì cơ?" Tôi hỏi lại.
"Thằng nhóc này, giỏi thật. Thế để tôi khai ra mong được khoan hồng vậy." Thần Côn cười thật thà. Lúc anh ta cười, những nếp nhăn nơi đuôi mắt hằn lên rõ rệt, chẳng ăn khớp gì với độ tuổi thật của anh ta. Tôi nghĩ lại hoàn cảnh đáng thương của Thần Côn, bất giác cảm thấy xót xa.
Thì ra, tối qua khi ở quán ăn đối diện khu nhà Tăng Đại Chí, tôi và Thần Côn phân tích một hồi về các bức ảnh và đoạn ghi hình trong điện thoại của Hồ Viễn, khiến Thần Côn nhớ lại hình như mình có thẩm vấn một nữ nghi phạm cùng Hồ Viễn, nhưng anh không nói ra ngay là vì không biết mình nhớ đúng hay sai.
Sáng sớm nay, Thần Côn đến phòng lưu trữ ở Đại đội tìm hồ sơ của năm phạm nhân nữ, thì phát hiện trong hồ sơ của một nữ phạm nhân tên Tề Tiểu Thuận có ghi tên người xử lý vụ việc là Hồ Viễn và chính anh ta.
Thần Côn lật đi lật lại tập hồ sơ một hồi lâu để cố gắng nhớ lại sự việc. Hôm đó, vợ anh ta gọi điện thông báo, cô con gái sốt cao liên tục phải đưa vào bệnh viện Trung ương để điều trị, kết quả xét nghiệm máu dương tính với virus HIV. Nghe thấy tin này, Thần Côn làm gì còn đầu óc nào tiếp tục ngồi lấy lời khai, nên quay lại bảo Hồ Viễn giúp xử lí nốt công việc.
Khi về đến phòng thẩm vấn, anh ta phát hiện cửa bị khóa trái bên trong, sau khi gõ mở cửa, lại thấy thần sắc Hồ Viễn có vẻ khác thường, Tề Tiểu Thuận mặc dù ngồi ở trên ghế, nhưng hai tay vốn dĩ bị còng đã được mở. Thần Côn lo lắng cho con gái nên cũng chẳng nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào bệnh viện.
Trong suốt hơn một năm kể từ ngày đó, Thần Côn lúc nào cũng bận rộn chăm sóc vợ con, gần như không đi làm, sau khi vợ và con gái đều lần lượt ra đi, anh ta mới quay lại đơn vị, nhưng đã lãng quên chuyện đó từ lâu rồi.
Lần này, Hồ Viễn tử vong, đoạn ghi hình trong điện thoại bị bại lộ, kí ức của Thần Côn mới được đánh thức, anh ta nghĩ lại, hôm đó Hồ Viễn cố ý khóa trái cửa, hóa ra là để "làm chuyện đó".
Thần Côn nói, nếu lúc đó anh ta hỏi thêm vài câu nữa, hoặc sau sự việc có để ý một chút, biết đâu đã sớm phát hiện ra "bí mật" của Hồ Viễn rồi. Với tính khí trước đây của anh ta, nếu phát hiện ra sự việc này, chắc chắn sẽ báo cáo lên cấp trên, như thế Hồ Viễn sẽ phải chịu xử phạt, thậm chí trục xuất ra khỏi Đội Cảnh sát hình sự. Nếu thế, sau đó đã không còn nữ phạm nhân nào phải chịu sự lăng nhục của Hồ Viễn nữa rồi, và Hồ Viễn cũng không phải chết.
"Thế nên anh rất tự trách mình, và không muốn để chúng tôi biết chuyện này?" Tôi hỏi tiếp.
Thần Côn thẳng thắn trả lời: "Đúng thế, cũng là vì sợ phiền phức, với cả dù sao việc này cũng chẳng giúp ích gì được cho việc phá án. Năm đó tôi đã vi phạm kỉ luật, tự động bỏ cương vị khi đang trong thời gian làm việc, nhất là lại đang thẩm vấn nghi phạm. Tôi không muốn chuyện này lộ ra lại bị lãnh đạo lôi lên hỏi. Tôi thấy Tề Tiểu Thuận đã ra tù rồi, liền liên hệ với ban quản lí dân cư theo địa chỉ để lại trên hồ sơ. Năm đó cô ta thuê nhà, tôi vốn cũng chẳng nuôi nhiều hi vọng, nào ngờ sau khi ra tù cô ta lại tiếp tục thuê nhà ở đó. Tôi đến tìm cô ta nhưng không thấy, người của Ban quản lí dân cư nói, sau khi trở về cô ta suốt ngày ăn không ngồi rồi, chắc lại phạm tội bị bắt rồi chăng. Tôi đến hỏi Đồn Cảnh sát khu vực, kết quả là tìm thấy cô ta đúng lúc vừa có hành vi trộm cắp, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền nhờ trưởng đồn tha cho cô ta một lần, những chuyện sau đó chắc cậu đã hỏi được Tề Tiểu Thuận rồi.
Nghe giải thích của Thần Côn, tôi thở dài nhẹ nhõm: "Anh Thân, việc này anh nói riêng với tôi là được rồi, tôi và anh Điên đều sẽ tin anh. Lúc đó nhà anh xảy ra chuyện, không hỏi rõ được cũng là chuyện thường tình. Còn về phía lãnh đạo, chúng tôi đều không nói ra, lãnh đạo làm sao biết được. Anh xem, anh làm sự việc rắc rối hết cả lên."
Thần Côn cũng hơi ngượng ngùng, gật đầu liên tục và thừa nhận mình đã suy nghĩ không thấu đáo, gây phiền phức thêm cho chúng tôi.
Lúc này, anh Điên gọi điện thông báo Tần Dương đã được đưa về, bảo tất cả chúng tôi qua đó. Tôi và Thần Côn ra khỏi phòng trực chiến, tôi nhớ ra lời dặn của Văn Nhã, liền đến phòng điều khiển giám sát gọi cô ấy, rồi cùng nhau tiến về phía văn phòng anh Điên.
Trên đường, tôi hỏi Văn Nhã đã xem đoạn ghi hình chưa, cô ấy trả lời đã xem ba lần rồi, và đều xem ở chế độ quay chậm. Văn Nhã nói một cách chắc nịch rằng đã phát hiện ra bí mật của tên "Tiểu quỷ" trộm xác, trong mắt cô ấy ánh lên đầy vẻ tự tin. Điều này khiến tôi rất đỗi vui mừng, và Thần Côn cũng vô cùng tò mò. Lúc này, đã đến trước cửa văn phòng anh Điên, nên chúng tôi buộc phải chờ đợi một lát nữa.
Khi chúng tôi vào văn phòng, hai cảnh sát đang áp giải Tần Dương, còn anh Điên ngồi tựa vào ghế phía sau bàn giấy. Tần Dương ngồi ở sofa, căng thẳng đối diện với bốn cặp mắt soi xét. Đây là những thứ thu được từ tủ quần áo trong kí túc xá, các cậu tự xem đi." Anh Điên nói, tay chỉ vào chiếc túi đen trên bàn.
Tôi tiến lại mở chiếc túi ra, bên trong là một bộ đồ màu đen, một đôi giày, một chiếc mũ, và... một cái đầu.
Lúc đó cái đầu bị quần áo che khuất mất, sau khi tôi lôi hết quần áo ra, thì thấy một khuôn mặt trắng nhợt, hai con mắt nhìn tôi chằm chằm. Vì hoàn toàn không chuẩn bị tâm lí, tôi sợ quá lùi về sau mấy bước. Văn Nhã và Thần Côn thấy vậy tiến lại kiểm tra một lượt, sau đó Thần Côn dùng tay nhấc bổng cái đầu đó lên.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, đó là một cái đầu người giả được gia công khá tinh xảo, nếu nhìn thoáng qua thì rất dễ nhầm lẫn. Đầu người là hình một bé trai, vỏ ngoài là giấy ni lông, dưới đầu có nửa đốt cổ, mặt cắt dưới cổ rất bằng phẳng.
Khi Thần Côn nhấc cái đầu lên, một sợi dây mảnh buộc phía trên đó bỗng rơi ra. Văn Nhã lập tức lại gần xem thì phát hiện cuối đoạn dây là một thứ trông như bảng điều khiển từ xa.
"Anh Thân, đặt nó lên trên bàn xem nào." Văn Nhã nói với Thần Côn.
Thần Côn gật đầu, đặt chiếc đầu thăng bằng trên bàn. Văn Nhã bấm nút điều khiển, cái miệng lập tức mấp máy, trông như người đang nói chuyện. Văn Nhã lại đổi sang nút khác, chiếc đầu bất ngờ quay xung quanh trục chính là chiếc cổ, cứ quay mãi, cho tới khi nhìn về phía anh Điên. Khi Văn Nhã buông nút bấm ra, chiếc đầu liền dừng lại, và vừa đúng một trăm tám mươi độ.
Thần Côn lôi chiếc mũ từ trong túi ra, đội lên trên đầu, đợi anh ta đặt xong, Văn Nhã lại dùng điều khiển để cái đầu quay thêm vòng nữa.
"Thì ra là thế, đây chính là chân tướng của con "Tiểu quỷ." Tôi vỡ lẽ, quay đầu nhìn sang Tần Dương. Tần Dương cúi gằm nên không để lộ nét mặt, chỉ thấy toàn thân bắt đầu run bần bật.
Tôi quan sát thân hình thấp bé gầy gò của Tần Dương, nhớ lại đoạn ghi hình ở tòa nhà pháp y, đầu con "Tiểu quỷ" trong đó chắc chính là thứ đang đặt trên bàn anh Điên, nhưng con "Tiểu quỷ" chỉ cao tầm mét mốt, mét hai, rõ ràng cách xa chiều cao của Tần Dương.
Lúc này, một hình ảnh bỗng xuất hiện trong đầu tối: ban chiều khi bà cụ lưng còng đi về nhà, nhìn từ đằng sau, ở khoảng cách ngày càng xa, tôi dần dần không còn nhìn thấy đầu bà nữa, chỉ còn lại phần lưng nhô lên, nếu đặt một cái đầu trên lưng bà thì...
Nghĩ đến đây, tôi vui mừng nói: "Tần Dương, đứng dậy."
Tần Dương làm theo lời tôi, đầu vẫn cúi gằm. Tôi bảo cậu ta quay lưng về phía tôi, sau đó cúi người, toàn bộ phần thân trên gập xuống, hai tay đặt trước đùi.
Khi Tần Dương làm xong động tác này, Văn Nhã cầm chiếc đầu người tiến lại cạnh cậu ta, đặt lên phần thắt lưng, làm như vậy, từ chân Tần Dương đến đỉnh chiếc đầu chỉ còn đúng khoảng một mét hai.
Thấy Văn Nhã hiểu ý tôi như thế, tôi không khỏi thắc mắc, hỏi: "Lúc chiều nhìn bà cụ đi về nhà, có phải cô đã nghĩ đến những điều này rồi không?"
"Đúng thế, tôi thấy anh lúc đó tâm trạng không được tốt, nên không nói ra, muốn đợi đến lúc về xem lại đoạn ghi hình để xác nhận lại. Vừa rồi tôi xem đi xem lại mấy lần đoạn camera theo dõi, về cơ bản đã phán đoán được nguyên do hàng loạt động tác của tên "Tiểu quỷ" rồi. Dù sao thì diễn viên chính và đạo cụ đều đã ở đây, tôi cũng chẳng cần dựng lại làm gì cả, cứ để diễn viên chính giúp chúng ta đóng lại cả đoạn vậy." Văn Nhã nói, nhấc chiếc đầu trên lưng Tần Dương xuống, bảo cậu ta đứng dậy, sau đó lại cầm chiếc túi trên bàn đặt xuống đất, yêu cầu Tần Dương mặc bộ đồ màu đen vào.
Từ lúc vào chúng tôi đã bị thu hút bởi những thứ trong chiếc túi này, nhưng không ai hỏi han Tần Dương một câu nào. Bây giờ Văn Nhã yêu cầu cậu ta diễn lại quá trình trộm xác tối hôm đó, cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn chúng tôi một thoáng, cũng không biện minh gì, lấy bộ đồ trong túi ra mặc lên người.
Nghĩ cho cùng, Tần Dương cũng là sinh viên đại học, lại có thể thiết kế ra phương pháp ngụy trang tinh vi như thế này, chứng tỏ chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc chắc chắn đều rất cao. Cậu ta hiểu rõ trong tình hình này, cho dù có cãi cố như thế nào, cũng không thoát khỏi việc bị tình nghi, thôi thì đành ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, tránh phải đến phòng thẩm vấn chịu hỏi cung hết lần này đến lần khác.
Trước tiên Tần Dương bỏ giày ra, khi đôi chân cậu ta lộ ra ngoài, tôi bỗng tròn mắt, vì phát hiện ra phần tất ở đầu mũi chân phải bị rũ xuống. Tần Dương đang định xỏ chân vào giày, tôi vội nói: "Cởi tất của cậu ra xem nào.".
Nghe câu này, Tần Dương lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc như lưỡi dao, khác hẳn vẻ căng thẳng lúc trước. Phản ứng của Tần Dương khiến mọi người đều bất ngờ, Văn Nhã hạ giọng hỏi thăm: "Bàn chân cậu từng bị thương à?".
Chắc chắn rồi, bàn chân của Tần Dương có khuyết điểm, đây là nỗi đau đớn của cậu ta, cũng là điều cậu ta không muốn cho người khác thấy. Đa phần người tàn tật đều có tâm lí chung như vậy, chẳng trách cậu ta lại có phản ứng mạnh.
Trước thái độ nhẹ nhàng của Văn Nhã, Tần Dương mới thu lại ánh nhìn đối địch. Cậu ta cúi đầu đáp: "Từ lúc chào đời tôi đã không có ngón chân. Mọi người không cần nhìn tôi dò xét như thế, dù gì cũng bị phát hiện rồi, tôi tự hiểu phải khai báo tất cả.".
Nói xong, Tần Dương xỏ vào đôi giày nhỏ, cả quá trình không hề gặp khó khăn gì, vì đôi giày đủ dài, chỉ có chiều ngang hơi kích một chút.
Việc Tần Dương và Tần Hiểu Mai là hai chị em ruột không phải là bí mật gì ở thị trấn của họ, thế nhưng lúc tôi và anh Điên đi điều tra lại không hề nghe nói đến việc chân Tần Dương bị tàn tật. Có lẽ do Tần Dương không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác lạ, nên ngày thường đều đi giày cỡ thông thường, người ngoài về cơ bản không biết phần mũi giày của cậu ta trống rỗng. Điều này chỉ có người nhà hai gia đình biết, nếu không, chúng tôi sớm đã nghĩ ra việc cậu ta có liên quan đến tên "Tiểu quỷ" rồi.
Xỏ giày xong, Tần Dương tiếp tục mặc bộ quần áo. Trước tiên, cậu ta nhét hai tay áo vào trong túi áo, sau đó khoác áo vào phần từ eo trở xuống, cuối cùng là cúi người xuống như lúc vừa rồi. Chúng tôi nhìn từ phía sau, đúng là thấy giống như một đứa trẻ mất đầu đang xỏ tay vào túi áo vậy.
Văn Nhã lấy chiếc đầu có đội mũi đặt lên phần thắt lưng đã cúi xuống của Tần Dương, hình ảnh con "Tiểu quỷ" trong đoạn ghi hình tối hôm đó lập tức xuất hiện.
"Tiểu quỷ" bước đi trong căn phòng, trong quá trình đó, con "Tiểu quỷ" tự điều khiển chiếc đầu xoay vòng, còn làm miệng chuyển động lộ ra một nụ cười ma quái, giống hệt hình ảnh trong đoạn ghi hình. Sau khi thực hiện xong, Tần Dương đứng thẳng dậy, nhìn một lượt văn phòng của anh Điên, sau đó bảo muốn dùng băng dính trong suốt trên bàn một chút.
Thần Côn đang đứng ngay cạnh bàn lập tức đưa cuộn băng dính cho cậu ta. Tần Dương rút chiếc tay áo trong túi áo ra, dùng băng dính trong suốt dán tay áo lên cánh tay mình, dán xong, cậu ta lại cúi người xuống, hai tay vẫn đặt trước đùi, chỉ có điều khoảng cách rộng hơn trước một chút, nhìn từ phía sau giống như tay con "Tiểu quỷ" đang kéo thứ gì đó. Lúc này cậu ta đang diễn lại cảnh kéo xác Tần Hiểu Mai ra ngoài giống như trong đoạn ghi hình.
Trong camera theo dõi, tên "Tiểu quỷ" luôn ở trạng thái quay lưng về phía camera, lúc lôi cái xác ra cũng đi giật lùi, giờ nhìn lại cảnh này mới hiểu, nếu cậu ta quay người lại thì sẽ bị lộ ngay lập tức.
Sau khi diễn lại xong, Tần Dương đứng dậy, cởi bộ đồ và đôi giày ra, rồi lại xỏ giày của mình vào, đứng yên tại chỗ, có vẻ bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
"Lúc nãy cậu di chuyển khá linh hoạt, trong đoạn băng ghi hình thì dáng đi rất cứng, như thế là thế nào?" Tôi hỏi.
"Phải đi giật cục như thế, mới khiến các anh nghĩ đó là quỷ được chứ." Tần Dương đáp mà chẳng cần nghĩ ngợi.
"Vì sao cậu phải trộm xác?" Văn Nhã hỏi.
"Buổi tối hôm xảy ra chuyện, cảnh sát gọi điện về nhà thông báo cha mẹ tôi đi nhận xác chị gái, tối đó người trực linh cữu là anh họ tôi, sau khi nghe anh ấy kể lại tôi không sao có thể chợp mắt nổi, bèn mặc sẵn quần áo đứng đợi xe trước cửa. Gặp được chuyến xe về thành phố, tôi liền bảo anh ta đưa tôi đến hiện trường. Trước khi đi tôi đã nghĩ nhất định phải đưa xác chị gái về, nên mang cả những thứ này theo.
Lúc gần tới nơi, tôi thấy một xe cảnh sát và một xe nhà tang lễ nối đuôi nhau lái đi, tôi liền bảo người lái xe quay đầu đuổi theo, cứ thế cho tới tận phía bên ngoài Đội Cảnh sát hình sự. Tôi thấy xác chị bị đưa vào trong, nên bảo người lái xe đứng đợi bên ngoài, còn tôi mang những thứ này vào bên trong lấy trộm xác chị gái ra. Sau đó tôi đưa thi thể chị vào lại quan tài, và về nhà. Tôi làm những việc này vì không muốn chị gái mình chết rồi cũng không được yên ổn.
"Hừ, nếu không có âm mưu từ trước, làm sao cậu có thể mang theo những thứ đồ ngụy trang một cách trùng hợp như vậy?" Thần Côn hỏi.
Tần Dương cười: "Mấy thứ này tôi có từ lâu rồi, vốn dĩ định dùng để dọa bạn bè, tối hôm đó tôi nghĩ có thể sẽ cần dùng đến nó nên mới mang theo."
"Cậu mở cánh cổng sắt của tòa nhà pháp y và cửa phòng khám nghiệm tử thi bằng cách nào?" Anh Điên cũng tiến lại, tham gia hỏi cung. Câu hỏi này của anh ấy vô cùng quan trọng, vì lúc đầu chúng tôi từng vì điều này mà dồn nghi ngờ lên đầu Tăng Đại Chí.