"Thần Côn vốn dĩ có một gia đình rất hạnh phúc, vợ hiền con thảo. Hồi đó, ngày nào Thần Côn cũng ngời ngời khí thế tươi cười, nhiệt huyết. Năm con gái cậu ta được hai tuổi, bỗng một lần lên cơn sốt cao, kèm theo ho và tiêu chảy, ban đầu cứ nghĩ là bị cảm cúm nên điều trị theo liệu trình thông thường, nhưng mãi không thấy khỏe lên. Sau đó phải đưa lên bệnh viện Trung ương kiểm tra, khi xét nghiệm máu thì phát hiện trong máu cô bé có virus HIV."
"Hả?" Tôi giật mình thốt lên.
Anh Điên nói tiếp: "Lúc đó chẳng ai tin nổi một đứa trẻ hai tuổi lại bị nhiễm virus HIV. Thần Côn đưa con gái tới bệnh viện tỉnh kiểm tra lại, nhưng kết quả càng khiến người ta sụp đổ hơn: không chỉ con gái, mà cả vợ Thần Côn cũng nhiễm virus HIV; các bác sĩ xác định bệnh bắt nguồn từ vợ Thần Côn, con gái cậu ta bị lây nhiễm trong quá trình nuôi con bằng sữa mẹ."
"Thế còn anh Thân thì sao? Anh ấy có bị không?"
"Rất may cậu ấy không bị lây từ vợ do hai người luôn có biện pháp bảo vệ khi sinh hoạt vợ chồng, còn những tiếp xúc đời thường không thể gây truyền nhiễm được."
"Sau đó thì sao? Sức khỏe của họ giờ thế nào?" Tôi hỏi vội.
"Haizz, mất rồi, mất cả rồi!" Anh Điên hạ giọng.
Nghe mấy từ đó, tôi bỗng nghẹn lời. Mặc dù vẫn chưa lập gia đình, chưa được nếm trải cảm giác làm cha, nhưng tôi có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn mà Thần Côn phải chịu đựng.
Mãi lâu sau tôi mới hỏi tiếp: "Virus HIV chẳng phải cần thời gian ủ bệnh sao? Chị ấy bắt đầu phát bệnh khi nào ạ?"
Anh Điên quẳng đầu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Thời gian ủ bệnh của virus HIV có thể từ mấy ngày cho đến mười mấy năm. Vợ Thần Côn vốn dĩ chưa phát bệnh, nhưng do quá đau lòng và bị sốc trước sự việc của con gái, nên sức đề kháng giảm sút nhanh chóng. Hồi đó, một mình Thần Côn chăm sóc hai người, chưa bao giờ có ý định từ bỏ, lúc nào cũng hết lòng động viên vợ con, nhưng đến cuối cùng vẫn không giữ được họ. Cô bé mất trước, sau đó không đến hai tháng, vì nhớ thương con và không nỡ trở thành gánh nặng của Thần Côn, vợ cậu ta đã tự sát."
Quả đúng là tai bay vạ gió! Chẳng trách khi tôi hỏi Thần Côn nếu trúng giải độc đắc năm triệu tệ thì muốn làm gì, anh ta trả lời rằng sẽ tiêu diệt hết virus HIV. Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, giờ thì đã rõ.
"Tội nghiệp anh Thân. Nếu là em, không biết sẽ phải làm gì để tự vực dậy nữa." Tôi thở dài cảm thán.
"Cậu ta từng thổ lộ, thời gian đó chỉ muốn đi theo vợ con, rời bỏ tất cả, nhưng trách nhiệm buộc cậu ta phải ở lại. Cả Thần Côn và vợ đều là con một, bên trên còn có bốn cụ già cần người phụng dưỡng, cậu ta không thể để vợ mình ra đi mà không yên lòng được."
Anh Điên cho tôi biết, kể từ đó Thần Côn thay đổi hẳn, trong công việc thì làm cho qua chuyện, ngoài đời thì mê mải xổ số, mở miệng ra toàn những câu thần thần quỷ quỷ. Đại đội trưởng cũ biết hoàn cảnh của cậu ta, nên không nỡ làm khó, lương bổng không bao giờ bị cắt giảm một đồng. Mấy năm trước, lãnh đạo mới định răn đe cậu ta để làm gương chỉnh đốn tác phong cho cả Đội, anh Điên niệm tình nên gọi Thần Côn về Tổ của mình, tích cực tác động và giúp đỡ Thần Côn, mới giữ anh ta lại được.
Thần Côn từ một người vô thần vô thánh, bỗng trở nên mê tín như vậy, thực ra là một cách tự thôi miên. Anh ta muốn tin rằng trên đời có ma quỷ, như thế sẽ cảm thấy vợ con mình vẫn đang tồn tại trên thế giới này, chỉ là bằng một cách khác, thậm chí ở ngay nơi anh ta có thể chạm tay tới, chỉ là không nhìn thấy mà thôi.
Anh Điên còn nói, Thần Côn mua xổ số, lần nào cũng chỉ mua đúng một số, dãy số này là do vợ cậu ta lúc còn sống đã dùng ngày sinh của cả gia đình xếp thành, đây cũng là một cách gửi gắm tinh thần của Thần Côn.
Khi tôi đến Đội Cảnh sát hình sự, Trần Thân đã trở thành "Thần Côn", tôi cứ nghĩ trước nay anh ta vẫn giữ nguyên bộ dạng đó. Giờ biết chuyện, bỗng nhiên thấy đồng cảm và tôn kính anh ta hơn. Người đàn ông này vừa kiên cường mạnh mẽ, lại vừa nhẹ nhàng sâu sắc, sẵn sàng gánh vác cả gia đình.
Về gần đến nhà, tôi mới hỏi anh Điên: "Vợ anh Thân sao lại bị nhiễm HIV ạ?"
Sau câu hỏi của tôi, anh Điên trầm ngâm mãi không trả lời. Tôi cứ nghĩ anh ngủ rồi liền ngoái đầu nhìn sang, thì phát hiện hai lông mày anh đang nhíu lại, một tay che mũi và miệng, cơ thể hơi run lên. Tôi vội hỏi có chuyện gì, thì anh khua tay đáp: "Hơi lạnh một chút!"
Vừa rồi khi tôi và anh Điên đổi vị trí, anh muốn mở cửa sổ đón gió, vốn dĩ tôi cũng hơi lạnh nhưng cố chịu. Giờ anh nói thế tôi liền đóng cửa sổ lại, bật điều hòa lên.
Một lát sau, trong xe đã ấm hơn nhiều, anh Điên lại châm điếu thuốc khác, rít mạnh mấy hơi.
"Vừa rồi cậu hỏi gì nhỉ?" Khi điếu thuốc trong tay sắp tàn, anh Điên hỏi.
Biểu hiện của anh Điên có vẻ bất thường, tôi đoán là do câu chuyện của Thần Côn khiến anh buồn bã, nhất thời phân tâm. Khi tôi nhắc lại câu hỏi, anh Điên mới trả lời: "Khi sinh con gái, vợ Thần Côn bị băng huyết, phải truyền mấy túi máu ở bệnh viện mới giữ được tính mạng. Thần Côn cứ khăng khăng nguyên nhân là do lần truyền máu đó. Trần Thân hoàn toàn tin tưởng vợ, chắc chắn cô ấy không làm điều gì khuất tất."
"Thế sao không đến bệnh viện đó hỏi cho ra lẽ ạ?" Tôi tức giận hỏi.
"Đến rồi, nhưng chẳng ích gì. Chuyện từ hai năm trước, lại chẳng có chứng cứ xác đáng, tất nhiên bệnh viện không chịu trách nhiệm rồi. Hồi đó, Phòng Cảnh sát cũng ra mặt thay Thần Côn đến làm việc với bệnh viện, thế là họ đền bù cho cậu ta mười vạn tệ cho qua chuyện. Số tiền đó Thần Côn đưa hết cho bố mẹ vợ."
Mặc dù tôi cũng nghĩ nguyên nhân do truyền máu, nhưng đúng là khó mà phủ nhận lí lẽ của bệnh viện. Trong thời gian hai năm, không thể đổ hết trách nhiệm cho bệnh viện mà chỉ dựa vào lời nói và niềm tin của Thần Côn được.
Là một cảnh sát hình sự, Thần Côn hiểu rất rõ thế nào là lời nói vô căn cứ, nên không bám riết lấy bệnh viện đòi giải quyết như một số người khác, lại càng không gây khó dễ cho bác sĩ điều trị chính.
Theo những gì tôi được biết, nguồn máu được lấy từ ngân hàng máu, phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, sau khi loại bỏ các khả năng bị nhiễm virus HIV, viêm gan B, mới có thể dùng làm máu truyền lâm sàng. Thế nhưng, các trường hợp bị nhiễm các loại virus trong quá trình truyền máu vẫn xảy ra, chứng tỏ các khâu kiểm tra máu còn tồn tại sai sót.
Tới cổng vào khu nhà tôi, cả tôi và anh Điên đều xuống xe. Thấy anh Điên hắt hơi liền mấy cái, tôi nhắc anh ấy về uống thuốc. Anh Điên chỉ "ừ" một tiếng rồi vội vã chui vào buồng lái, nhấn ga phóng đi.
Bước từ ô tô ra, tôi cũng thấy lạnh run người. Đi ngang qua phòng bảo vệ, tôi thoáng liếc vào bên trong, vẫn là Lão Trương trực ban. Ông ấy đang cầm một tờ báo đọc chăm chú, tôi dừng lại hỏi thăm tình hình ông cụ suýt bị chậu cây rơi vào người. Lão Trương nói không vấn đề gì, trông khí sắc ông cụ đã ổn và đã được con gái đón về rồi. Lão Trương còn nói một nghìn tệ của tôi đúng là đền oan, tôi cười qua quýt, chỉ cần ông cụ không sao là được rồi, chuyện tiền bạc cũng chẳng đáng gì.
Rời khỏi phòng bảo vệ, tôi tiến về hướng tòa nhà, vừa đi vừa ngẫm lại những sự việc ngày hôm nay. Đầu tiên là chậu cây, rồi đến Tăng Đại Chí, đều bị ném từ trên lầu xuống, hiện trường đều xuất hiện dấu chân nhỏ. Nghĩ hoài nghĩ mãi, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh con "Tiểu quỷ" áo đen trong đoạn băng hình ở tòa nhà pháp y. "Tiểu quỷ", với chiếc đầu có thể xoay một trăm tám mươi độ kia, gương mặt mơ hồ và cả nụ cười quái quỷ ấy...
Lúc này đã là nửa đêm, trong khu nhà không một bóng người, bốn bề tĩnh mịch, chỉ có duy nhất tiếng bước chân của tôi. Tôi cố lắc đầu để rũ bỏ những hình ảnh xuất hiện trong tâm trí, rồi rảo bước nhanh hơn về phía tòa nhà.
Đứng trước cửa nhà, tôi tra chìa khóa vào ổ, nhưng không tài nào mở nổi. Tôi cố níu giữ con tim đang đập loạn xạ của mình, ngước lên nhìn biển số phòng, đúng là nhà mình; tôi lại rút chìa khóa ra xem mình có lấy nhầm không. Đúng lúc này, đèn hành lang vụt tắt. Giữa màn đêm, tôi bỗng cảm giác sau lưng có người. Tôi rùng mình, hét lên sợ hãi, chùm chìa khóa trong tay rơi xuống đất, tiếng "xoảng" nghe thật chói tai.
Ánh đèn lại bật sáng, giữa cơn kinh hoàng tôi quay người nhìn lại, chỉ thấy sau lưng mình... trống không.
Thở hắt ra một hơi, tôi cúi xuống nhặt chùm chìa khóa. Lúc thấy trong đó có một chiếc chìa khóa mới tinh, tôi mới chợt nhớ ra trước lúc đi đã nhờ Giả sư phụ thay khóa. Vừa rồi tôi lấy chìa cũ mở cửa, đương nhiên không thể mở được rồi, đúng là "thần hồn át thần tính".
Có bài học lúc chiều, vừa vào trong nhà tôi đã khóa trái cửa chống trộm lại. Sau khi đánh răng rửa mặt, về phòng ngủ tôi cũng khóa trái cửa luôn.
Đang định cởi đồ thì bên ngoài lại vọng tới tiếng gõ cửa nhè nhẹ y hệt lần trước. Tôi tức tốc mở cửa phòng ngủ, lại một hồi gõ cửa vang lên, chắc chắn là có người bên ngoài. Lần này tôi không lên tiếng, nhón bước đi tới phía sau cửa chống trộm, nheo mắt nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Ngoài cửa là gương mặt thân quen - Lão Trương, nhưng tâm trạng tôi không hề được thả lỏng, vì lần trước, cũng y hệt như thế này, Lão Trương mang đến cho tôi gói bưu phẩm mang "lời tiên tri chết chóc" của Hồ Viễn.
Qua cánh cửa, tôi hỏi Lão Trương có việc gì, ông ta giơ phong thư lên lắc qua lắc lại, nói: "Anh bạn trẻ, cậu có thư này!"
Nhìn thấy phong thư, tôi chỉ thấy trong lòng cuộn lên một luồng khí lạnh toát. Phong thư này giống hệt phong thư mang "lời tiên tri" về Hồ Viễn trước đây.
Tôi mở cửa ngay lập tức, gần như giật lấy từ tay Lão Trương. Trên đó có tên tôi và địa chỉ nhận, nét bút cũng giống với dòng chữ Điều tra án oan, lấy mạng bồi hoàn.
Trên phong thư không dán tem, cũng không có dấu của công ty chuyển phát nhanh, tôi nhíu mày hỏi: "Phong thư này ở đâu ra thế ạ?"