Kẻ Trộm Mộ

chương 48: sự lựa chọn giữa tình bạn và bảo vật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Type: trthuy

Sau khi xong việc với Tôn Kim Nguyên, chúng tôi liền hành sự theo kế hoạch, chuẩn bị để Vương Tiên Dao đi qua chỗ cơ quan trước tiên. Thấy mấy người chúng tôi đều có vẻ căng thẳng, Vương Tiên Dao cười nói: “Đừng lo, nhất định sẽ ổn thôi.” Nói rồi liền đi tới bên mép của khu vực lát gạch xanh.

Nếu nói không sợ thì tuyệt đối là nói dối, ngay cả Vương Tiên Dao cũng không ngoại lệ. Nhìn con đường tử vong trước mắt, cô nàng nhẹ nhàng vận động chân tay để cho thân thể mình đạt tới trạng thái tốt nhất, sau đó làm theo yêu cầu của anh gầy, nằm ngang xuống đất, hít sâu một hơi rồi bắt đầu lăn về phía đối diện.

Đoạn đường lát gạch xanh này dài khoảng hơn ba mươi mét, nếu dựa theo tốc độ lăn bình thường thì chỉ cần khoảng hơn một phút là có thể lăn qua được. Có điều vì biết bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải cơ quan, do đó Vương Tiên Dao không dám sơ suất, mỗi vòng đều lăn rất cẩn thận, thành ra tốc độ chậm đi rất nhiều.

Chúng tôi căng thẳn nhìn Vương Tiên Dao lăn về phía trước, anh gầy thì thỉnh thoảng lại cất lời nhắc nhở, yêu cầu cô nàng phải chú ý sự cân bằng của cơ thể, đặc biệt là vị trí mông, bởi nơi đó nhiều thịt, trọng lượng đè xuống rất lớn, cần phải cố hết sức buông lỏng thân thể mới được. Vương Tiên Dao không dám phân tâm, nhưng trong lòng thì đã ghi nhớ từng lời của anh gầy. Ước chừng năm phút sau, cô nàng rốt cuộc đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tới được phía bên kia, dọc đường không phát sinh sự cố nguy hiểm nào.

Vương Tiên Dao hưng phấn đứng bật dậy, vẫy vẫy tay nói với chúng tôi: “Thành công rồi, mọi người mau qua đây đi.” Vừa nói, cô nàng vừa cởi sợi dây thừng buộc bên hông ra, sau đó cất vào trong ba lô leo núi.

Thể trọng của Vương Tiên Dao nhẹ nhất trong số bốn người chúng tôi, do đó cô nàng có thể bình an vượt qua cửa ải này không có nghĩa là người khác cũng vậy, lúc này, chúng tôi vẫn tuyệt đối không thể sơ sẩy chút nào.

Thấy Vương Tiên Dao đã thuận lợi qua được bên kia, Tôn Kim Nguyên cười nói: “Xem ra trí tuệ của cổ nhân cũng chỉ có vậy mà thôi, thứ cơ quan này còn chẳng phải là bị mấy người chúng ta dễ dàng phá giải đó ư? Được rồi, tôi đi trước mọi người một bước đây.”

Tôn Kim Nguyên nói xong liền bình tĩnh bước tới bên rìa khu vực lát gạch xanh, sau khi nằm xuống còn không quên ôm quyền hành lễ với chúng tôi, ý bảo cậu ta xin phép đi trước đây. Tuy cách phá giải cơ quan là do anh gầy nghĩ ra, nhưng lúc này anh ta vẫn không dám lơ là chút nào, không kìm được lên tiếng nhắc nhở Tôn Kim Nguyên: “Nhất định đừng sơ ý nhé, phải cẩn thận đấy!”

Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu lăn đi. Cậu ta cực kỳ lớn mật, chẳng chịu nghe theo lời khuyên, ngay từ vòng lăn đầu tiên tốc độ đã nhanh hơn hẳn so với Vương Tiên Dao, xem ra cậu ta chẳng coi lời khuyên của anh gầy ra gì. Còn chưa đến hai phút, cậu ta đã lăn được quá nửa hành trình, song cũng may mà không xảy ra vấn đề gì.

Lúc này chỉ cần lăn thêm mười mấy vòng nữa là Tôn Kim Nguyên sẽ tới được phía bên kia, nhưng thật không khéo làm sao, một thỏi vàng chợt rơi ra từ trong túi quần của cậu ta. Tay này quả đúng là yêu tiền hơn mạng, lập tức đưa tay về phía thỏi vàng đó, khiến tôi với anh gầy nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.

Anh gầy lớn tiếng hét: “Đừng nhặt nữa, thứ đó không đáng tiền bằng tính mạng đâu.”

Tôn Kim Nguyên làm sao chịu nghe, vẫn đưa tay về phía thỏi vàng đó. Chỉ nghe anh gầy nhỏ giọng nói: “Hỏng rồi, một khi dùng sức thân thể sẽ mất cân bằng ngay.”

Lời của anh gầy vừa dứt, tôi đã nhìn thấy từ trên hai bức tường ở hai bên lóe lên những tia sáng lạnh ngắt, mười mấy thanh phi đao đồng loạt bay về phía Tôn Kim Nguyên.

Tôn Kim Nguyên phản ứng cực nhanh, vừa nghe thấy tiếng động lạ vang lên liền không dám tiếp tục nhặt thỏi vàng kia nữa, xoay mạnh eo một cái, lăn nhanh hết cỡ về phía Vương Tiên Dao. Rốt cuộc cậu ta cũng đã tránh kịp, tuy có mấy lưỡi đao bay sát sạt qua đầu cậu ta nhưng không gây ra chút thương tích nào. Sau khi đứng dậy, cậu ta còn làu bàu: “Khốn kiếp, đúng là nguy hiểm quá!”

Sau Tôn Kim Nguyên thì đến lượt tôi. Nói thực lòng, khi nhìn Vương Tiên Dao và Tôn Kim Nguyên lăn, tôi vô cùng lo lắng, bây giờ đến lượt mình thì không tránh khỏi có chút chột dạ, có điều tôi rốt cuộc vẫn bình an tới được bên kia, sau đó anh gầy cũng vậy.

Sau khi qua đoạn đường đó, trước mặt chúng tôi xuất hiện một bức tường, ngoài ra chẳng hề có cửa ra nào cả. Anh gầy nói trên bức tường này nhất định có cơ quan, bèn cẩn thận tìm kiếm, chúng tôi tất nhiên cũng ra tay giúp đỡ. Không bao lâu sau, anh gầy tìm được một viên gạch có thể ấn lún vào, bèn đẩy mạnh một cái, bên cạnh liền mới ra một cánh cửa nhỏ.

Chúng tôi vừa đi vào bên trong, cánh cửa đó lập tức đóng lại, khôi phục bộ dạng ban đầu, thế rồi chúng tôi chăm chú quan sát tình hình xung quanh, thấy nơi này là một gian phòng đá nhỏ, trên dưới phải trái đều được lát đá cẩm thạch trắng, mà phía trước mặt cũng không có cửa ra, điều này có nghĩa là chúng tôi còn phải mất công tìm kiếm một lần nữa mới được.

Anh gầy nói mọi người cũng đã mệt rồi, chi bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó hãy tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi đều muốn nghỉ ngơi từ lâu rồi, bây giờ lại vừa hay gặp được một nơi không có gì nguy hiểm, thế là tất cả cùng ngồi phịch xuống đất, chẳng ai còn muốn đứng dậy nữa, cảm giác đau mới nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Lúc này, anh gầy tranh thủ lúc rảnh rỗi, tỏ ra rất nghiêm túc nói với ba người chúng tôi: “Nếu chúng ta có thể ra ngoài, các cô cậu có thể giao tráp pha lê và dạ minh châu cho tôi không?”

Chúng tôi đều có chút kinh ngạc, không ngờ anh gầy lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này. Thần khí thì có ai lại không muốn có, huống chi chúng tôi còn phải bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được, cứ thế này tặng cho người khác thì thật sự có chút không đành lòng. Thấy ba người chúng tôi đều im lặng, anh gầy lại nói tiếp: “Yên tâm, tôi không lấy không đâu, mà sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mua lại.”

Tuy chỉ mới quen nhau chưa lâu, nhưng chúng tôi không thể không thừa nhận anh gầy đúng là một người cực kỳ trọng nghĩa. Bất kể là gặp phải chuyện nguy hiểm gì anh ta cũng xông lên đầu tiên, điều này khiến cho ba người chúng tôi ít nhiều đều thầm nảy sinh một tia cảm động. Trong hành trình lần này, nếu như không gặp được anh gầy thì ba người chúng tôi nhất định đã mất mạng từ lâu rồi.

Cho nên nếu như anh ta muốn có tráp pha lê và dạ minh châu, dù tôi có chút không đành lòng nhưng cũng tuyệt đối không có gì để nói. Tôi tin rằng Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao cũng đều có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, anh ta cũng đã nói là sẽ dùng một số tiền lớn để mua lại, chúng tôi ít nhiều gì cũng nên nể mặt anh ta một chút. Huống chi với bản lĩnh của anh ta thì hoàn toàn có thể đoạt lấy hai món báu vật này từ trong tay chúng tôi, sau đó giết người diệt khẩu, thế chẳng phải là thần không biết quỷ không hay ư? Có điều, nếu anh ta có suy nghĩ như vậy thì đã chẳng liều mạng để cứu chúng tôi rồi.

Sở dĩ anh ta nói chuyện này ra với chúng tôi là bởi vì anh ta đã coi ba người chúng tôi như bạn bè chí cốt, mà cũng chỉ khi ở trước mặt bạn bè thì mọi người mới có dư địa để mà thương lượng với nhau. Thông qua sự quan sát trong mấy ngày vừa rồi, chúng tôi có thể nhìn ra anh gầy hoàn hoàn không phải là loại người tham bảo vật, thậm chí còn là một bậc cao nhân không màng danh lợi. Song tôi thật không sao hiểu nổi vì lý do gì mà anh ta lại xem trọng tráp pha lê và dạ minh châu như thế, lẽ nào anh ta muốn mượn sức mạnh của hai món thần khí này để đi làm một số chuyện kinh thiên động địa ư?

Rốt cuộc vẫn là Tôn Kim Nguyên nhanh mồm nhanh miệng, bèn hỏi anh gầy: “Tiền bối, anh có hứng thú với tráp pha lê và dạ minh châu ư?”

Anh gầy không trả lời nhưng nhìn sắc mặt thì hết sức nặng nề, dường như đang ẩn giấu một bí mật gì đó không thể nói cho người khác biết. Cuối cùng, anh ta thở ra một hơi thật dài, hình như định nói với chúng tôi một vài điều gì đó, nhưng lời đã ra đến miệng lại nuốt trở về, chỉ buồn bã nhìn chúng tôi, cuối cùng khẽ gật đầu.

Bầu không khí tức thì trở nên ngột ngạt. Nếu anh gầy chịu giải thích tại sao lại muốn có tráp pha lê và dạ minh châu, có lẽ chúng tôi đều sẽ vui vẻ đồng ý với yêu cầu của anh ta, nhưng anh ta lại chẳng nói gì cả, điều này khiến chúng tôi khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Để làm không khí bình thường trở lại, tôi cố ý làm ra vẻ rộng rãi, tháo tráp pha lê ở trên tay xuống, đưa nó cùng với dạ minh châu ở bên trong cho anh gầy, cười nói: “Hai thứ này chẳng có tác dụng gì với chúng tôi cả, nếu tiền bối đã muốn có thì giao chúng cho anh là được rồi.”

Tôn Kim Nguyên nhìn ra tâm tư của tôi, bèn phụ họa theo: “Vân Sơn nói rất đúng, ba người chúng tôi đến đây là để cầu tài, tuy cũng từng động lòng trước hai món bảo bối này nhưng không hẳn là nhất định phải có nó thì mới cam tâm.”

Anh gầy lộ rõ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ được chúng tôi lại đồng ý với yêu cầu của anh ta một cách sảng khoái như thế. Rồi anh ta tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Các cô cậu thực sự đồng ý bán tráp pha lê và dạ minh châu cho tôi ư?”

Tôn Kim Nguyên vỗ vai anh gầy một cái, cười nói: “Cái gì mà bán với không bán chứ? Bốn người chúng ta có thể tính là những người anh em cùng chung hoạn nạn, nếu anh còn nói tới tiền bạc với chúng tôi nữa thì há chẳng phải là làm tổn thương đến tình cảm hay sao?”

Anh gầy khẽ gật đầu, nở một nụ cười vui vẻ, sau đó nói: “Trong quãng đời còn lại có thể làm quen với những người bạn như các cô cậu, đây thật sự là một chuyện vui lớn trong đời tôi.” Dứt lời liền đón lấy tráp pha lê từ trong tay tôi, bộ dạng hết sức cẩn thận.

Tôn Kim Nguyên thấy bầu không khí đã trở nên sôi nổi, liền hưng phấn vô cùng, bắt đầu ba hoa khoác lác linh tinh. Cậu ta lại vỗ vai anh gầy lần nữa, nói: “Tôi nói này tiền bối, anh không biết đấy thôi, ba người chúng tôi đều rất thích kết giao bè bạn, mà trước mặt bè bạn, tiền bạc, bảo vật hay những thứ khác đều chỉ là rắm chó mà thôi.”

“Tiền bối, quê anh ở đâu vậy?”

“Hồ Nam.”

“Đó là một nơi rất tuyệt vời đấy!”

“Cũng tàm tạm.”

“Tôi nói với anh này, quê tôi kỳ thực cũng khá ổn đấy, hơn nữa còn có nhiều gái đẹp. Tiền bối, anh có hứng thú không vậy?”

“…”

Truyện Chữ Hay