Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Thời Dã sửng sốt, không khỏi cười khẽ, lẩm bẩm một câu: “Thì ra chú cảnh sát thật sự không biết tôi à!”
“Đang nói gì vậy?”
Thời Dã cười nhẹ: “Tôi tên Thời Dã.”
Diêm Thập Nhị sững lại, câu môi dưới: “Họ này của cậu thật hiếm thấy.”
Thời Dã lại lắc đầu: “Không phải họ Thời, tôi tên Thời Dã, không họ.”
“Tại sao?”
“Lớn lên ở cô nhi viện, không biết theo họ ai.” Thời Dã cầm trong tay sữa chua ban nãy Diêm Thập Nhị cho, cậu cắn ống hút, bâng quơ đáp.
Diêm Thập Nhị hình như có chút bối rối, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi…”
“Không có gì đâu, tôi quen rồi.”
Ngần ấy năm, một mình một người cũng đã quen.
“Vậy hiện tại cậu ở đâu? Hay vẫn ở cô nhi viện?” Diêm Thập Nhị hỏi cậu, trong lòng lại có nghi hoặc.
Thời Dã suýt nữa cười ra nước mắt, ôm bụng cong eo.
“Lời nói của tôi buồn cười vậy sao?” Diêm Thập Nhị có phần mờ mịt.
“Cảnh sát Diêm, tôi đã là người lớn, anh đợi chút!” Thời Dã nghĩ nghĩ, vẫn lấy di động ra, mở trang web, tìm kiếm tên của mình.
Diêm Thập Nhị nhìn cậu, ánh mắt rơi xuống con đường phía sau cậu, bị ánh đèn hấp dẫn, đột nhiên có một bóng người xẹt qua, tốc độ không nhanh, lại rất mau biến mất trước mắt anh.
Quen thuộc đến cực điểm!
Thời Dã vừa định tiếp tục nói gì đó, nhưng thấy Diêm Thập Nhị nhăn hàng mày lại, chớp mắt ánh mắt rét lạnh, đột nhiên đứng dậy, lao về phía bên ngoài.
“Cảnh sát Diêm, anh…”
Bóng dáng Diêm Thập Nhị nhanh chóng biến mất ở cửa, Thời Dã nắm khẩu trang đeo vào, cũng vội vàng chạy theo.
Diêm Thập Nhị đuổi tới con hẻm đối diện đường cái rồi, rốt cuộc đã không thấy bóng dáng kia đâu.
Mặt khác, Thời Dã bước đi cực nhanh đã theo sau Diêm Thập Nhị, mặt không đỏ không hụt hơi, rất tò mò hỏi anh: “Cảnh sát Diêm, anh là nhìn thấy đào phạm?”
Diêm Thập Nhị ngưng lại nhìn cậu, nỗi lòng bình phục, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Không phải.”
Đáy mắt, chớp mắt thoáng hiện tối nghĩa, nhưng anh che giấu rất tốt, rất nhanh, không dễ dàng phát hiện.
Nhưng Thời Dã luôn nhìn chằm chằm anh, không bỏ sót mạt sáng khác thường kia.
Không chút thay đổi nào, Thời Dã lại hỏi: “Đó là… người quen chăng?”
Diêm Thập Nhị nhíu mi, lắc lắc đầu: “Có thể là tôi nhìn lầm.”
Chỉ là… Quá giống, thật sự quá giống.
Thời Dã còn chưa hoàn hồn, Diêm Thập Nhị đã đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói tuy khàn khàn, lại vô cùng dễ nghe: “Về thôi, đi ăn cơm.”
Động tác có phần thân mật, nhưng dường như không ai trong họ phát hiện, có vẻ rất tự nhiên.
“Ok!” Thời Dã tươi sáng cười, hai người sóng bước trở về.
Nhưng chỉ mới đi được hai bước, hai người đã nghe được tiếng rên rỉ truyền đến từ con hẻm bên cạnh, còn có một ít giọng thanh niên chửi bới.
“Ở lại đây, tôi đi xem.” Diêm Thập Nhị không nhìn lại, chỉ nói nhỏ với Thời Dã.
Thời Dã không đồng ý, đi theo sau anh đến hướng đó.
Diêm Thập Nhị bất đắc dĩ, muốn nhét người lại vào trong góc, nhưng chỗ này tối đen như mực, mặc kệ để nhóc con chỗ nào cũng cảm thấy không an toàn.
Do dự một hồi, Diêm Thập Nhị vẫn mang theo người đi: “Quên đi, cứ đi theo tôi, nhớ chú ý an toàn.”
Thời Dã chớp chớp mắt to, nhìn anh gật đầu liên tục.
Diêm Thập Nhị mang theo nhóc con đi qua, rẽ qua hai chỗ liền thấy bốn năm thanh niên chặn một người trong góc tường vừa đấm vừa đá.
Bởi vì đang chỗ âm u, Thời Dã không rõ người bị đánh là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi nhưng nhìn mấy thanh niên với quả đầu sặc sỡ kia, cũng chỉ tầm mười mấy tuổi, vì vậy cảm thấy đây chỉ là một vụ trẻ con đánh hội đồng vô cùng bình thường.
“Làm gì vậy, dừng tay hết cho tôi.” Diêm Thập Nhị khẽ quát một tiếng, đi về hướng mấy người kia.
Vốn dĩ chúng chỉ là mấy đứa nhóc, nhìn thấy người cao lớn như Diêm Thập Nhị lại gần, bọn chúng lập tức giải tán.
“Cảnh sát Diêm, lợi hại ghê!” Thời Dã giơ ngón cái với anh, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cậu tựa sao trời lóa mắt.
Diêm Thập Nhị cứ vậy nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh, ngay sau đó hoàn hồn nhìn người đang cuộn tròn dưới chân tường: “Nhóc không sao chứ?”
Hai người đi vào trong, Thời Dã cuối cùng cũng nhìn rõ.
Là một cậu bé, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tay dài chân dài, còn cuộn tròn thành quả bóng nép vào chân tường vì bị đánh.
Không biết là quá đau hay sao mà nửa ngày không thấy nhúc nhích.
Thời Dã bước tới, muốn giúp nó một phen: “Nhóc sao vậy, bị thương ở đâu, có cần anh đưa đi bệnh viện không.”
Người nọ lại đột nhiên giật cánh tay, ngước mắt nhìn cậu.
Ánh mắt lạnh lẽo băng giá, thậm chí còn mang theo vài phần khó gần, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã muốn dời tầm mắt sang nơi khác.
Sâu trong mắt nó là sự bài xích đến rõ ràng, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Thời Dã.
Thời Dã nhún vai, nhướng mày, thờ ơ nói: “Cảnh sát Diêm, tôi thấy nó cũng không có việc gì, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Diêm Thập Nhị đi đến trước mặt cậu chàng rồi nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt nó, không tránh không né, nói với giọng trầm: “Nếu nhóc cần đi bệnh viện thì trực tiếp nói cho bọn anh biết. Nếu nhóc không có việc gì, bọn anh sẽ đi.”
Về phần sau khi rời đi, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến nó nữa.
Cậu trai rũ mắt xuống, không dám đối diện ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Diêm Thập Nhị.
Cậu trai ban đầu trông như báo con chớp mắt bỗng biến thành mèo nhà, hoàn toàn kinh sợ.
Nhưng nó vẫn không nói một lời nào, Diêm Thập Nhị cũng không miễn cưỡng: “Được rồi, nếu nhóc không có việc gì thì chúng tôi đi đây.”
Sau đó đứng dậy nhìn Thời Dã: “Đi ăn cơm thôi!”
“Đi thôi.” Thời Dã lanh lẹ trả lời, nhảy nhót chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã…” Cậu trai lại đột nhiên mở miệng, gian nan mà nói, cổ họng khàn khàn rõ ràng.
Quay lại chỗ trước đó bọn họ gọi món, đồ ăn đã làm xong.
Bắt gặp bọn họ trở về, liền nhanh chóng dọn ra.
Chủ quán từng gặp Thời Dã, cũng biết rõ thân phận của Thời Dã, nhưng chủ quán có tâm thái rất tốt, chỉ xin chữ ký Thời Dã lần đầu tiên, sau thì đối đãi như một vị khách bình thường.
Chỉ là khi trở về mang thêm một cậu trai trẻ, Diêm Thập Nhị suy nghĩ một chút, lại gọi thêm hai món.
Nó đói bụng cực kỳ, bưng chén lên không nói lời nào chỉ lo ăn.
Thời Dã nhớ đến giọng điệu thanh lãnh vừa rồi của thiếu niên, nói những lời không hợp với tính cậu: “Em không đến bệnh viện, hai người có thể cho em ăn chút gì được không?”
Gặp nó trong bộ dạng này liền đoán được nó đã đói bụng rất nhiều ngày.
“Bao lớn rồi?” Diêm Thập Nhị không đói bụng, thong thả ung dung hỏi nó.
Thiếu niên ăn cơm của anh, xem như thiếu tình của anh, cũng không tràn ngập phòng bị như vừa rồi: “Mười ba.”
Mười ba tuổi!
Diêm Thập Nhị im lặng, con ngươi chớp mắt phức tạp lên.
Anh tìm A Dã cũng gần mười ba năm rồi!
“Người nhà nhóc đâu?” Thời Dã hỏi nó, ngữ điệu mềm mại có chút thận trọng.
“Em không có người nhà.” Cậu trai liếc cậu một cái, không kiên nhẫn nói, “Sao hai người cứ thích hỏi nhiều chuyện vậy.”
Thật là thằng nhóc thúi không kiên nhẫn.
Thời Dã chọc nó một chút, nhanh chóng nói: “Câu hỏi cuối cùng, vì sao bọn họ đánh nhóc?”
“Sao em biết được, muốn đánh thì đánh thôi!”
Thời Dã thật sự bị nó đánh bại, bất lực đưa tay với Diêm Thập Nhị, ánh mắt như đang nói: Ầy, xem đi, tôi bó tay, đến lượt anh!
Diêm Thập Nhị chỉ hỏi nó: “Tên nhóc là gì?”
“Tư Ngang.”
Thằng nhóc này trả lời rất nhanh, thời điểm nói tên mình, ngữ điệu mang theo chút đắc ý.
Diêm Thập Nhị không hỏi tiếp cái gì, chỉ lấy trong ví ra mấy tờ một trăm đưa cho nó: “Giữ lấy để ăn.”
“Em không cần.” Tư Ngang lắc đầu, kiên quyết từ chối.
Thời Dã khó hiểu, vội hỏi: “Vì sao không cần, giờ nhóc con đang lớn, cảnh sát Diêm sẵn lòng giúp nhóc, nhóc cứ nhận đi! Cũng đâu thể không ăn cơm được!”
“Sẽ bị cướp.” Tư Ngang hiển nhiên đáp, “Hơn nữa đây cũng không phải tiền của em, em không thể lấy.”
“Nhóc còn rất cứng đầu.” Thời Dã khò khè đầu nó, nhẹ giọng nói, “Muốn anh đây giúp nhóc dạy dỗ đám kia một chút không?”
Tư Ngang cười, trẻ con cười lên trông vừa đơn thuần lại vô hại.
Nhưng vết bầm trên khóe miệng nó chung quy cũng để lộ: “Không được, anh quá gầy.”
Dứt lời, lại bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, nếu anh đi có thể sẽ bị người ta bao vây, anh không sợ sao?”
Khóe miệng Thời Dã giật giật, cũng không phản bác.
Nhìn dáng vẻ này thì thằng nhóc này biết cậu, thôi thôi, cũng chỉ nói mồm, thật muốn đi thu thập người, sợ lại đổi thành kêu cứu mạng.
Nhưng Diêm Thập Nhị nghĩ khác, ngày ấy gặp nhau ở thang máy, thân thủ linh hoạt của Thời Dã nhìn qua là được tôi luyện.
Dẫu vậy Diêm Thập Nhị cũng không biết rốt cuộc bản lĩnh của cậu lớn thế nào, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy hẳn là đơn thuần luyện hai ba chiêu phòng thân đi!
“Nhóc sống ở đâu?” Diêm Thập Nhị hỏi nó.
Anh không ăn uống gì, uống trà lúa mạch tiệm đưa rồi nhìn hai đứa nhỏ ăn cái gì.
Tư Ngang chỉ chỉ vào dãy nhà vừa rồi: “Ở quanh chỗ đó, không xa lắm.”
Diêm Thập nhị cũng biết vị trí đại khái, dù sao thì một khu kia cũng không quá lớn.
“Sau này đừng đánh nhau, bị bắt nạt thì báo cảnh sát, cảnh sát sẽ giúp nhóc.” Diêm Thập Nhị nói một cách nghiêm túc.
“Cảnh sát sẽ không.” Tư Ngang lại càng chắc chắn.
Thời Dã không khỏi buồn cười: “Nhóc không tin cảnh sát cho lắm, tại sao vậy?”
“Trước kia có báo, nhưng cảnh sát mặc kệ.”
Thời Dã chỉ vào Diêm Thập Nhị: “Đó là vì nhóc chưa gặp cảnh sát Diêm đấy, sau này có việc cứ tìm chú Diêm, chú Diêm sẽ giúp nhóc.”
Diêm Thập Nhị đầy mặt bất lực: “Sao lại gọi tôi là chú?”
Trước đây đã nói rõ ràng, Thiên Phàm là chú, anh không phải…
Thằng nhóc này, đáp trả cũng quá là nhanh.
“Cảnh sát Diêm bao nhiêu tuổi rồi?” Thời Dã cười hỏi anh.
Diêm Thập Nhị bày tỏ bản thân rất không muốn trả lời câu hỏi này nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Hai chín.”
Thời Dã gật gật đầu, chỉ Tư Ngang nói: “Nhóc con này mới mười ba tuổi, ngài nói xem có phải nên gọi là chú không.”
Nói cho hết lời, Thời Dã cũng không khỏi cảm khái.
Tư Ngang cũng chỉ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, tuổi còn rất trẻ.
Nhưng cố tình, thằng bé này cứ như một người lớn không bằng.
Không bàn cãi vấn đề tuổi tác nữa, Diêm Thập Nhị chỉ nói: “Tóm lại, sau này có việc có thể gọi cảnh sát, nếu không tin tưởng cảnh sát khác cũng có thể tìm tôi, tôi tên Diêm Thập Nhị, cảnh sát thuộc Đội Điều tra Hình tự của Sở Cảnh sát Tây Thành.”
Tư Ngang rầu rĩ, hừ một tiếng: “Đã biết.”
Tuy rằng nó đồng ý nhưng bọn họ nghe ra được, Tư Ngang trả lời theo lệ, hiển nhiên không thật sự bỏ vào lòng.
Dẫu vậy Diêm Thập Nhị cũng không để ý, anh đã làm những gì có thể, còn chuyện khác, anh không quản được nhiều thế, cũng không thể khống chế cuộc sống của mỗi người.
Ai cũng có lựa chọn cho riêng mình, nếu đã có sự lựa chọn của mình cũng phải hiểu được, lựa chọn đi liền với trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm cho bản thân, cũng chịu trách nhiệm cho người khác.
Chờ hai đứa nhóc cơm nước xong xuôi, Diêm Thập Nhị gửi Tư Ngang về trước, nhưng nhóc con không muốn tiết lộ chuyện riêng tư, chỉ để bọn họ đưa đến đầu hẻm, thấy nó đi vào ngõ nhỏ, hai người mới cùng rời đi.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Diêm Thập Nhị nhìn Thời Dã, thấp giọng nói.
Thời Dã gật đầu, nện bước theo anh.
Chỉ là ở khúc quẹo phía trước, cậu vô thức ngoái nhìn, nhìn thật sâu về hướng bóng người Tư Ngang biến mất.
Luôn cảm thấy… có một tia bất an.
Song, cũng không nghĩ nhiều, Thời Dã nhanh chóng đuổi kịp bước chân Diêm Thập Nhị, hai người sóng vai mà đi, ánh đèn đường mờ ảo kéo dài cái bóng của họ, chiếu ra tư thái biến hóa.
“Cảnh sát Diêm, thật ra anh không cần tiễn tôi, tôi sống rất gần.” Thời Dã ngẩng đầu, chỉ vào tòa nhà cách đó không xa, biểu thị bản thân mình sống ở đó.
Nhưng giờ đang về đêm, dù thế nào Diêm Thập Nhị cũng không yên tâm để một nhóc con đơn độc về nhà.
Tuy rằng thành phố có vẻ an toàn, nhưng ai biết được ở góc âm u không tên nào đó, cái gì cũng có thể xảy ra.
Anh là cảnh sát, thấy quá nhiều, cho nên luôn lo lắng hơn người khác vài phần.
“Không sao, dù sao tôi cũng không bận gì, vừa lúc tiễn cậu đi.” Diêm Thập Nhi không chút để ý nói.
Đột nhiên Thời Dã dừng bước chân, Diêm Thập Nhị liếc cậu một cái: “Làm sao vậy?”
Thời Dã cau mày, chỉ vào đường cái rộng lớn cách đó không xa: “Cảnh sát Diêm, đó có phải Lương Như không?”
Diêm Thập Nhị nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên thấy bên lề đường, Lương Như đứng cạnh một chiếc xe màu đen, vẻ mặt kích động, tựa như đang cãi nhau với người trong xe.
Không quá vài phút, chiếc xe kia liền chạy thẳng.
Còn Lương Như, đứng bên vệ đường khóc lóc.
Chiếc xe rời đi không bao xa lại lùi trở về, dừng ở bên cạnh Lương Như.
Chỉ thấy một nam thanh niên từ từ bước xuống ghế lái, đi đến bên cạnh Lương Như, vòng tay ôm lấy người, như đang nhẹ nhàng an ủi.
Anh ta mặc tây trang, dáng người thẳng, vì khoảng cách xa nên không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
Nhưng chỉ mỗi dáng người thôi cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của người khác, cộng thêm chiếc xe xa xỉ, hẳn là một thanh niên tài tuấn.
Hai người nói chuyện một lúc, không bao lâu Lương Như liền cười, hai người cùng nhau đi lên xe.
Ngay sau đó, chiếc xe khuất khỏi đường phố.
“Cảnh sát Diêm, đó là chồng cô ta sao?” Dường như Thời Dã rất tò mò, hỏi anh.
Diêm Thập Nhị suy nghĩ một chốc, nói: “Hai năm trước cô ta ly hôn.”
Nhưng… Không nghe nói cô ta có bạn trai.
======