Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Đại học Cầm Xuyên.
Trong văn phòng chủ nhiệm, Thiên Phàm đang làm ghi chép cho cô gái bị chấn kinh.
Cửa bị đẩy ra, Đường Kiến Lộc liếc mắt thấy Thời Dã, lập tức chạy qua phía cậu.
“Chuyện gì xảy ra?”
Thời Dã thấp giọng dò hỏi.
Đường Kiến Lộc không trả lời, lắc đầu, kéo cậu đi về phía trước.
Diêm Thập Nhị đi theo phía sau hai người, nhìn cổ tay trắng gầy mà Đường Kiến Lộc nắm lấy, đôi con ngươi giữ kín như bưng.
Thiên Phàm đã hỏi xong tình huống cơ bản, cũng nhỏ giọng dặn cô gái trước mặt: “Mấy ngày nay tốt nhất đừng hành động một mình, đừng về ký túc quá khuya, cố đi cùng bạn học càng nhiều càng tốt, nếu gặp nguy hiểm nhất định phải nhớ chạy đến chỗ đông người cũng lập tức báo cảnh sát.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Lâm Lạc Đào xác thật sợ hãi, cả người đều ngốc, sắc mặt trắng bệch.
“Ghi chép xong chưa?” Diêm Thập Nhị đi lên trước hỏi.
Thiên Phàm gật đầu.
Diêm Thập Nhị nhìn cô gái, nghiêm giọng nói: “Thôi, vậy các cô đi về trước, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi sẽ theo dõi điều tra.”
“Vậy bọn tôi về trước, cảnh ơn cảnh sát.” Lâm Lạc Đào lôi kéo Đường Kiến Lộc rời đi, Đường Kiến Lộc cũng không yên tâm để cô nàng một mình, liền thủ thế gọi điện thoại với Thời Dã, rồi chào hỏi mọi người, cũng đi.
“Tình hình thế nào?”
“Cô gái kia tên Lâm Lạc Đào, buổi tối đến thư viện quên thời gian, để mau chóng trở lại ký túc xá, cô ấy đi con đường nhỏ ở sườn tây khu dạy học phía đông, nhưng đi được nửa đường thì phát hiện có người theo dõi mình.”
“Theo như hồi ức của cô ấy, đối phương rất cao, mặc một thân áo mưa đen, che cả người kín mít không một kẽ hở. Nhưng anh nói coi, hôm nay trời không mưa, hắn mặc áo mưa còn có thể vì cái gì, chính là vì trời tối dễ giết người đó!”
“Lâm Lạc Đào lúc đó bị dọa ngơ ra, vừa thét vừa chạy, cũng trùng hợp, Đường Kiến Lộc và Tần Hi Tử vừa hay ở gần đó, nghe được động tĩnh lập tức đuổi qua. May mắn người không sao, đối phương thấy nhiều người đoán là không cách nào đắc thủ, liền nhanh chóng rời đi.”
“Lúc ấy sắc trời rất tối, mấy cô gái cũng chỉ thấy đối phương mặc đồ đen, cũng không có thông tin gì khác.”
Diêm Thập Nhị cầm lấy biên bản, Thiên Phàm dịch laptop đến trước mặt Diêm Thập Nhị: “Giống như cái đêm Hướng Vũ Hân chết, tất cả camera trong trường đều hỏng, không ghi lại được bất cứ thứ gì, tôi cảm giác là bị người phá hư.”
“Cho nên cô ấy gặp phải hung thủ giết Hướng Vũ Hân và Từ Giai Giai?” Thời Dã thò lại gần, nhìn nội dung ghi lại, tò mò hỏi, “Liệu có mối liên hệ nào giữa ba người này không?”
“Đáng sợ là ở chỗ này, tôi đã cho người điều tra, ba người này bất luận là chuyên ngành hay là tuổi tác gia đình đều hoàn toàn không liên quan gì, hơn nữa ba cô này tuy có biết nhau nhưng đều không thân.”
Trên thực tế có thể nói rằng, hung thủ này gây án không quy luật không căn cứ, hoặc là nói không có động cơ giết người, giết người vì đam mê!
“Tìm những học sinh, bảo an, nhân viên công chức ở trong trường trong thời gian phát sinh vụ án, xem có thể tìm thấy bất kỳ nhân chứng nào không.”
“Lại tìm những điểm chung có thể có giữa ba người, điều này sẽ giúp ích cho điều tra về sau!” Diêm Thập Nhị nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đã rõ, lão đại.”
Diêm Thập Nhị lại nhìn chủ nhiệm trường vẫn luôn yên lặng ngồi bên kia: “Tối nhất trường học nên gia tăng nhân thủ, nhiều thêm bảo an tuần tra vào ban đêm!”
Chủ nhiệm lập tức gật đầu: “Rõ rõ, chúng tôi sẽ chú ý!”
Thời gian này cũng đã muộn, Diêm Thập Nhị liền nói: “Thiên Phàm, về thôi!”
Đoàn người cùng nhau rời trường học.
–
Nội viện khu biệt thự to lớn nào đó, trống vắng yên tĩnh.
Nơi ở của Lục gia nằm ở cực đông toàn bộ khu biệt thự, cũng là đoạn đường dân cư thưa thớt nhất.
Vốn dĩ mỗi ngày đều có bảo an tuần tra cửa, hôm nay tình huống đặc thù, số lượng nhân viên an ninh gia tăng hơn gấp đôi.
Cố Chuẩn che giấu mình sau thân cây, cẩn thận quan sát giám sát bốn phía cùng với phương hướng hành động của mấy bảo an.
Hắn đang đợi, đợi một cái thời cơ thích hợp.
Lầu ba biệt thự đèn đuốc sáng trưng, hôm nay ngày mười bốn, vầng trăng treo cao phía chân trời, nương theo ánh trăng, Cố Chuẩn có thể thấy rõ ràng diện mạo bức tường ngoài tòa biệt thự.
Hắn cuộn mình trong góc, theo từng phút giây trôi qua, nôn nóng bất an trong lòng từng chút phóng đại.
Nửa đêm, là thời khắc đan chéo giữa nhộn nhịp và tĩnh lặng.
Diêm Thập Nhị lái xe chở Thời Dã rời đại học Cầm Xuyên, một người chạy đến trung tâm thành phố.
“Tôi đưa cậu về nhà trước.”
Diêm Thập Nhị có chút thất thần, tin nhắn di động vẫn luôn vang không ngừng.
Kể từ sau cuộc nói chuyện điện thoại với Hứa Cục liền như vậy, không hiểu sao Thời Dã cảm thấy anh có chuyện.
“Cảnh sát Diêm, anh có tâm sự?”
Diêm Thập Nhị vừa định mở miệng, di động đột nhiên vang lên.
Anh vừa chuẩn bị lấy đã bị Thời Dã giành trước: “Tôi xem giúp anh, anh chuyên tâm lái xe.”
Thật ra Thời Dã cũng không có tâm xem di động của anh, dù sao anh cũng là cảnh sát, có lẽ có cơ mật không thể tiết lộ.
Nhưng cậu cũng coi như nhân viên được thuê hỗ trợ phá án, kể cả Diêm Thập Nhị giấu cậu, cậu muốn tra cũng có thể tra ra.
Cho nên…
Thực chất không có gì đáng giấu giếm.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tim Thời Dã liền đập thình thịch.
【Diêm đội, nhóm người anh nói chắc có liên quan đến tổ chức buôn bán trẻ em phi pháp mà Hứa Cục đã yêu cầu L điều tra, bọn họ mua bán nội tạng, đứa bé bị bắt đêm nay chắc đã bị âm thầm xét nghiệm đối xứng. Bộ phận Điều tra Đặc biệt đã sắp xếp nhân thủ mai phục, đêm nay sẽ triển khai hành động, tin rằng có thể cứu đứa bé kia ra.】
【Hứa Cục không cho anh tham dự án này, anh hẳn rõ nguyên do, đừng làm khó chúng tôi, tôi tiết lộ tin này cho anh đã là mạo hiểm, một khi có tin tức của em trai anh, tôi sẽ báo cho anh trước.】
Cậu chợt nhớ đến đêm mưa đó, nội dung tư liệu mà cậu điều tra được trong tiệm net.
Cũng là ở lúc ấy, cậu chú ý tới cảnh sát có biệt danh là Diêm Vương.
“Anh đang bí mật điều tra ‘Thiên Mệnh’?
‘Thiên Mệnh’ chính là tổ chức buôn bán trẻ em phi pháp kia, bọn họ có liên quan đến rất nhiều vụ án, nhưng hành sự bí ẩn vô cùng, mười lăm năm trước chúng lừa bán, bắt cóc, lợi dụng các loại thủ đoạn bắt cóc hàng chục trẻ em.
Nhưng cứ một hai năm chúng lại biến mất một thời gian, hơn nữa trước sau không cách nào định vị được tổng bộ tổ chức ‘Thiên Mệnh’, cho nên Cục thành phố cố ý thành lập bộ phận Điều tra Đặc biệt, lại mời tổ chức L tham dự vào trong, muốn mau chóng bưng hang ổ ‘Thiên Mệnh’, bắt lấy toàn bộ người liên quan đến vụ án.
Nhưng đáng tiếc, thời gian lâu như vậy, bọn họ cũng chỉ tra được một chút da lông.
“Đưa di động cho tôi.” Sắc mặt Diêm Thập Nhị nhất thời khó coi, không có trả lời vấn đề của cậu, mà là đoạt lấy di động, đọc tin nhắn một lần.
Thời Dã bực: “Cho nên anh muốn biết cái gì từ tôi? Diêm Thập Nhị, anh nói cho tôi biết, những việc anh làm đều là có mục đích riêng sao?”
Bao gồm cả thái độ của anh, cái thái độ mập mờ khiến người ta gần như triền miên đến đầu quả tim đó, chẳng lẽ đều là giả?
Trong lòng biết rõ cậu hiểu lầm, nhưng Diêm Thập Nhị không thể giải thích được.
Ban đầu anh biết cậu là người của L, đích xác nghĩ tới việc tra được một số thứ từ cậu, hoặc là chủ động hỏi cậu.
Vụ án này là nỗi đau sâu nhất trong lòng anh, anh không nói nên lời cũng không lấy ra được bất kỳ cái cớ gì.
Diêm Thập Nhị im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Thời Dã, thật xin lỗi!”
Tôi chưa bao giờ muốn tổn thương cậu!
======