Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Diêm Thập Nhị nhìn thấy Thời Dã, rõ ràng sửng sốt.
Dường như cậu không được nghỉ ngơi đủ, hiện tại thanh hắc, phần da thịt không bị khẩu trang che đậy trắng lạnh, trông qua hơi tiều tụy.
Cậu trai trẻ không còn che giấu cảm xúc của mình, toàn thân lộ ra sát khí lạnh nhạt cách người xa ngàn dặm.
Diêm Thập Nhị nhìn cậu, nói: “Chỉ là mời cô ấy về hỗ trợ điều tra, không phải bắt người.”
Đường Kiến Lộc cũng kéo cậu lại: “Dã Tử, cậu về trước đi.”
Đường Kiến Lộc bị đưa đến đồn cảnh sát, Thời Dã không rời đi, mà thay ngược lại bắt xe đuổi theo.
Tới đồn cảnh công an Tây Thành, Diêm Thập Nhị để cảnh sát khác đưa Đường Kiến Lộc vào, bản thân thì chặn Thời Dã.
“Nhóc con, đừng làm loạn, về nhà đi!”
Thời Dã lắc đầu cự tuyệt: “Tôi phải đợi cổ.”
Hơn nữa Đường Đình Châu cũng ở đồn cảnh sát, cậu hiện tại không thể đi.
Diêm Thập Nhị không có cách với cậu: “Tùy cậu.”
Trở lại văn phòng, Đường Kiến Lộc đang làm ghi chép ở đó.
Lâm Hạc và Mục Tây Thành vào cùng với Đàm Minh Nhiên, an trí ở một gian văn phòng trống khác.
Thiên Phàm không lâu sau cũng về, mang theo một gương mặt xa lạ, anh chàng trẻ tuổi cúi đầu không nói lời nào, trông có vẻ rụt rè sợ hãi.
Thời Dã ngồi xổm ngoài tòa nhà cảnh sát, là chân tường sườn tây Diêm Thập Nhị vẫn thường thích đi.
Lâm Tây Tẫn vừa lúc đứng tại cửa sổ lầu hai văn phòng, rủ mắt cái liền thấy một đầu tóc ngắn, áo hoodie to rộng bao lấy thân hình hơi gầy yếu kia, thoạt nhìn vừa cô đơn vừa bướng bỉnh.
Lâm Tây Tẫn ho nhẹ một tiếng.
Thời Dã ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hắn.
“Sao cậu lại ngồi xổm ở đây, có việc gì sao?”
Nếu hắn nhớ không lầm, bạn nhỏ này hôm trước vừa chứng kiến tử trạng có chút máu me của Hướng Vũ Hân.
Vì vậy bây giờ… Cậu ta không sao chứ?
“Chờ người.”
Hai từ thanh lãnh, có vẻ phi thường lãnh đạm.
Lâm Tây Tẫn nhíu nhíu mày, cảm thấy bạn nhỏ này thay đổi có chút đột ngột, tương phản cũng có chút lớn, không khỏi hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Thời Dã nhún nhún vai, không trả lời.
“Nếu không cậu vào chờ đi.”
Thời Dã quay đầu, dò hỏi: “Có thể sao?”
Lâm Tây Tẫn câu môi: “Đương nhiên.”
Vì thế, Thời Dã trực tiếp đi theo Lâm Tây Tẫn lên lầu hai.
Nhưng tự nhiên cũng không thích hợp cho cậu xem hiện trường nghiệm thi, cho nên chỉ để cậu ngồi trong văn phòng mình chờ.
Tại phòng họp dưới lầu, mấy người ngồi vây quanh, sắc mặt mỗi người đều tệ.
Thiên Phàm do dự chốc lát, vẫn nói ra: “Lão đại, chúng tôi tra được một chút.”
Diêm Thập Nhị trong lòng có suy đoán: “Mấy người này đều có liên hệ sao?”
Thiên Phàm: “Không sai.”
Mục Tây Thành đến trước bảng trắng, dán ảnh lên, từng chút nói: “Trước tiên là Phương Điềm Điềm, bốn tháng trước cô ấy mới đến làm ở cửa hàng tiện lợi. Đi làm khoảng hai tháng liền quen biết nạn nhân đầu tiên Lương Bân, ngày thường xuyên trò chuyện với Lương Bân, còn cho ông ta ăn một số thức ăn có độ ngọt cao mà bệnh nhân tiểu đường không nên ăn.”
Hắn chỉ vào ảnh của Phương Điềm Điềm: “Em trai Phương Điềm Điềm là Phương Mạt đã chết cách đây nửa năm, lúc ấy cậu ta ở trên chiếc xe buýt đó.”
“Không loại trừ khả năng Phương Điềm Điềm cố ý tiếp cận Lương Bân vì để báo thù cho em trai.”
“Nhưng Phương Điềm Điềm đã tự sát, lần bài tra trước cô ấy cũng không có thời gian gây án, cho nên khả năng này bị loại trừ.”
Tiếp theo là ảnh của Đàm Minh Nhiên.
Thiên Phàm nói tiếp: “Đàm Minh Nhiên, giáo viên trường trung học số ba, người thành phố Cầm Xuyên.”
“Đàm Minh Nhiên người này bề ngoài văn nhã hiền lành, tiếng tăm trong trường cũng cực tốt. Trước đó không lâu có học sinh muốn tự tử vì vấn đề học tập, cũng là Đàm Minh Nhiên giải cứu. Thời gian Đàm Minh Nhiên làm gia sư cho Lương Tiểu Bảo không lâu, cũng chỉ ba bốn tháng nay.”
“Đàm Minh Nhiên có người vợ mới cưới chưa đầy một năm, vợ anh ta cũng trên chiếc xe buýt kia, hơn nữa lúc ấy đã mang thai.”
Lại là một người mang thai, cùng loại với cách nói của Đường Đình Châu.
“Hiềm nghi của Đàm Minh Nhiên vô cùng lớn, anh ta rất yêu vợ mình và vợ anh ta mang song thai, cái chết của vợ anh ta gây đòn giáng nặng nề cho gia đình hai bên.”
“Mẹ của Đàm Minh Nhiên bệnh không dậy nổi, phải ở trong bệnh viện vài tháng.”
“Còn mẹ vợ anh ta vì quá nhớ con gái, hai tháng trước bệnh chết.”
“Anh ta có động cơ gây án, về phần thời gian gây án, còn cần điều tra thêm bước nữa.”
Tiếp theo, đó là ảnh của Đường Đình Châu.
Mục Tây Thành nói: “Đường Đình Châu, người thành phố Cầm Xuyên, tổng giám đốc của một công ty, điều kiện gia đình tốt, cha mẹ đều đã nghỉ hưu ở nhà.”
“Có một người bạn gái hẹn hò hơn bảy năm, hai người chuẩn bị kết hôn tháng mười một tới, nhưng hôm đó bạn gái phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, vì Đường Đình Châu đi công tác, cô ấy cùng bạn thân đi ra ngoài trên cùng một chiếc xe buýt, cũng chính là chiếc xảy ra chuyện kia.”
“Khi chết đã mang thai.”
“Từ nhỏ Đường Đình Châu là học sinh ba tốt, trí nhớ cực tốt, cũng là tiểu thần đồng nổi danh trong khu bọn họ. Người như vậy, nếu muốn kín đáo lên kế hoạch cho vụ án giết người diệt môn, hẳn không phải chuyện gì phức tạp.”
Thiên Phàm phản bác hắn: “Cách nói này của cậu không đúng, phàm là người thông minh thì có khả năng giết người? Cậu cho rằng giết người là mua đồ ăn à, thông minh chút là có thể thực thi phạm tội?”
“Nhưng anh ta đã tự thú, Lương Như đã bị anh ta bắt cóc rồi giết hại đó!”
Diêm Thập Nhị gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Cái này chưa có chứng thực. Tôi nghi ngờ Đường Đình Châu nói dối.”
Tuy rằng điểm này chưa được chứng thực, nhưng dù hung thủ không phải Đường Đình Châu, anh ta nhất định cũng là đồng lõa.
Mà sở dĩ anh ta nói dối là để bảo vệ người ẩn mình chỗ tối.
Thiên Phàm dán tấm cảnh cuối cùng lên.
Cô gái trẻ mặc sơ mi trắng, thập phần đoan chính.
Đây là một bức ảnh chứng nhận, đến từ đại học Cầm Xuyên.
“Cô gái trên ảnh tên Đường Kiến Lộc, sinh viên khoa luật tại đại học Cầm Xuyên.”
“Bốn tháng trước cô ấy dọn đến tiểu khu Phú An, sống ở căn hộ bên cạnh nhà Lương Bân.”
“Trong ba tháng nay, cô ấy đều đã gặp mặt Lương Bân, Tần Lệ Lệ, Lương Như, Phương Điềm Điềm và Đường Đình Châu, còn từng dạo phố một lần với Tần Lệ Lệ.”
“Đường Kiến Lộc từ một trấn nhỏ phía nam đến Cầm Xuyên học đại học, từ nhỏ cô ấy ở cô nhi viện, sau được Đường gia nhận nuôi, vợ chồng nhà này còn có một cô con gái, cô con gái bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, nhưng rất chăm sóc em gái Đường Kiến Lộc này. Hai vợ chồng Đường gia chết vì tai nạn xe cộ ba năm trước, chị của Đường Kiến Lộc vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt trong nhà.”
“Sau khi Đường Kiến Lộc được nhận vào đại học Cầm Xuyên, chị cô ấy liền bán căn nhà ở quê, đến thành phố Cầm Xuyên cùng Đường Kiến Lộc.”
“Chị của Đường Kiến Lộc cũng ở trên chiếc xe buýt kia.” Thiên Phàm dán mỗi nạn nhân trong vụ án giao thông công cộng tương ứng với mỗi nghi phạm.
Chị của Đường Kiến Lộc trên ảnh chụp, cô gái thuần tịnh đến nhợt nhạt cong khóe môi, cười vui vẻ vô cùng.
“Chị em sống nương tựa nhau chết bất đắc kỳ tử, đầu sỏ gây tội lại không được đưa ra ánh sáng, chân tướng không được vạch trần, cho nên Đường Kiến Lộc thẹn quá thành giận, lại vô tình có được đoạn video giám sát kia, cho nên giết người trả thù. Đây dường như cũng có lý!”
Lâm Hạc lại không cảm thấy đúng, nghi hoặc nói: “Nhưng cổ chỉ là một cô gái, cổ giết Lương Bân như thế nào? Lại giết Tần Lệ Lệ như thế nào? Phải tốn bao lớn sức lực mới làm được đấy!”
Diêm Thập Nhị bổ sung: “Hơn nữa trước khi chết Lương Như và Tần Lệ Lệ đều bị xâm phạm, cho nên hung thủ không thể là nữ.”
Thiên Phàm: “Vậy Đường Kiến Lộc có thể là đồng lõa?”
“Như cậu nói, gia đình các nạn nhân trên xe, đều có thể là đồng lõa.”
Rốt cuộc, ngoài bà Tưởng Lệ Hoa kia ra, còn có mười ba người bị hại.
Diêm Thập Nhị nhìn ảnh và nội dung ghi trên bảng trắng, lâm vào trầm tư, một hồi lâu mới mở miệng: “Còn tài xế xe buýt thì sao?”
======