Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Đường Kiến Lộc bĩu môi, nghiêng người tránh đi.
Diêm Thập Nhị bước nhanh vào, Lâm Tây Tẫn theo sát phía sau.
Vừa mới qua khúc quẹo, Diêm Thập Nhị liền thấy người đứng bên sân thượng, khuôn mặt cậu căng chặt, không biểu cảm, không biết là đang kìm nén cảm xúc hay cái gì, tóm lại trông cậu không tốt lắm.
Ngay khi Diêm Thập Nhị muốn đi qua, sau lưng đột nhiên có người bắt lấy tay anh.
Anh nghiêng mắt nhìn, phát hiện là cô gái chặn đường vừa rồi.
“Có việc gì?”
Đường Kiến Lộc chỉ vào Thời Dã: “Đó là bạn của tôi, có thể cho tôi vào xem được không? Cảm xúc của cậu ta không đúng lắm.”
Diêm Thập Nhị suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Đường Kiến Lộc được cho phép, lập tức chạy đến một tay kéo Thời Dã đến đất trống bên cạnh, cách xa cái xác.
Lâm Tây Tẫn bắt đầu khám nghiệm tử thi, Diêm Thập Nhị cũng phớt lờ Thời Dã, dẫn đầu thăm dò hiện trường.
Sắc mặt Thời Dã tái nhợt, mím chặt môi, gắt gao cắn.
Đường Kiến Lộc liếc mắt thấy vệt máu trên môi cậu, lập tức sốt ruột nói: “Dã ca, nhả ra.”
Thời Dã hãy còn hoảng hốt, chưa hồi phục tinh thần.
Đường Kiến Lộc nóng nảy, duỗi tay muốn bẻ ra.
Thời Dã quay đầu tránh đi, cả người rụt lại, dường như không thích cô đụng vào.
Đường Kiến Lộc lúc này thật sự lo lắng, nói với giọng quan tâm: “Dã ca, cậu nói chuyện với tớ đi, đừng làm tớ sợ…”
Thời Dã không hề hé răng, giấu mình ở đằng kia, như đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.
Diêm Thập Nhị điều tra sơ bộ, hiện trường được xử lý rất sạch sẽ, không có vân tay cũng không có bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng nguyên nhân chính vì quá sạch sẽ, cho nên có vẻ rất cố tình.
Thấy Lâm Tây Tẫn còn đang kiểm tra, Diêm Thập Nhị nhìn sang hướng Thời Dã, giữa mày hung hăng nhíu lại, mới đứng dậy đi về phía cậu.
Đường Kiến Lộc không có cách với cậu, nhìn sang Diêm Thập Nhị xin giúp đỡ: “Đồng chí cảnh sát, cậu ấy cứ vậy sẽ không sao chứ, anh có thể…”
Diêm Thập Nhị không để ý đến cô, chỉ đi đến trước mặt Thời Dã, thấp giọng hô: “Nhóc con.”
Xưng hô này rõ ràng khiến Thời Dã sửng sốt, ánh mắt cổ quái nhìn anh.
Diêm Thập Nhị không để ý, ánh mắt vẫn trói chặt trên người Thời Dã: “Có phải sợ rồi không?”
Mặc cho ai thấy thi thể tử trạng thê thảm như vậy đều sẽ sợ hãi, càng đừng nói Thời Dã mới thành niên không lâu, bình thường bộ dạng cũng thập phần nhát gan, e là khiếp sợ rồi.
Thời Dã vẫn không nói lời nào, ánh mắt trố ra.
Nhưng nếu nhìn kỹ, liền có thể phát hiện bàn tay giấu trong ống tay áo đang nắm chặt thành quyền, gắt gao nắm chặt.
“Để cậu ta hòa hoãn trước, đừng gấp.” Diêm Thập Nhị nhìn Đường Kiến Lộc, nhỏ giọng nói, “Phiền cô chăm sóc cậu ta, đưa cậu ta đi trước đi, hoàn cảnh ở đây không thích hợp với cậu ta.”
“Vâng.”
Diêm Thập Nhị lại đi tìm cô nữ sinh lên lầu và cho rằng Thời Dã giết người kia, nhỏ cũng sợ đến mức quá sức, nhưng đáng mừng là nhỏ không dám đến gần, ánh nhìn đầu tiên là thấy Thời Dã, cho nên mức độ chấn kinh không nghiêm trọng như Thời Dã.
Nhưng cảm xúc của nhỏ cũng vô cùng không ổn, Diêm Thập Nhị mang theo nữ cảnh sát đi lập biên bản, cô nhỏ kia mới hơi thể phối hợp một chút.
“Làm thế nào em phát hiện nạn nhân?” Nữ cảnh sát đặt câu hỏi.
Bọn họ đang ở phòng học dưới lầu, chỉ có mấy người bọn họ trong căn phòng trống trải.
Vì là môi trường khép kín, tự nhiên tạo cho người ta cảm giác an toàn, cảm xúc của nữ sinh cũng dần ổn định.
“Hướng Vũ Hân gần đây luôn đóng phim, hôm nay… Hôm nay cô ấy không đến, đạo diễn liền đến tìm bọn em, bởi vì em ở chung ký túc xá với Hướng Vũ Hân nên em về ký túc tìm cô ấy, sau lại nghe nói tối qua cô ấy đóng phim bị mắng, bọn em chơi thân với cô ấy đều biết, bình thường khi không vui hay thi trượt, cô ấy liền đến sân thượng tòa nhà Đông đợi. Em cho rằng lần này cũng thế cho nên trực tiếp đến Đông gọi cô ấy, ai biết đẩy cửa vào liền…”
“Thấy Thời Dã ở cùng nạn nhân, cho nên cô liền nói Thời Dã giết người?” Lông mày Diêm Thập Nhị giật giật, để lại nếp gấp thật sâu, thời điểm hỏi lời này, thái độ cũng có chút cứng rắn.
Anh không phải người ôn thiện, lâu nay giao tiếp với phạm nhân xảo trá giỏi ngụy biện ngụy trang, ngay cả bản thân anh cũng sẽ ngụy trang một tầng.
Lạnh nhạt nghiêm cẩn là tầng ngụy trang của anh, bóc lớp ngụy trang này rồi cũng chỉ thấy lạnh lùng vô cảm.
Anh sinh ra chính là người như vậy, ghét ác như thù, cũng sẽ không lá mặt lá trái.
Cho nên nghe đối phương tùy tiện đoán như thế, lửa giận trong lòng liền buột miệng thốt ra.
“Không phải… Em chỉ là bị dọa, còn tưởng rằng… Em thật sự không cố ý.” Cô nữ sinh bị dọa khóc mất, lặp đi lặp lại, “Em thật sự không cố ý, em xin lỗi, em xin lỗi.”
Tuy rằng diện mạo Diêm Thập Nhị không tồi nhưng đối diện với vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng của anh, nhỏ thậm chí còn thấy đáng sợ hơn đối mặt với người chết.
“Gần đây nhất Hướng Vũ Hân có đắc tội với ai không?” Nữ cảnh sát thấy sắc mặt Diêm Thập Nhị khó coi, không tiếp tục đề tài này, chuyển hướng khác hỏi.
Nhỏ là bạn cùng phòng với Hướng Vũ Hân, hẳn sẽ tương đối quen biết tình hình hiện tại của Hướng Vũ Hân.
“Chắc là không có!” Nữ sinh không thể khẳng định, nhưng nghĩ đến mấy chuyện trước kia, nhỏ vẫn không nhịn xuống nói ra, “Nhưng lúc trước Hướng Vũ Hân từng cố ý bắt nạt Đường Kiến Lộc, hai người xảy ra tranh chấp, Hướng Vũ Hân còn dẫm lên tay Đường Kiến Lộc, cái này… có tính không?”
Diêm Thập Nhị lập tức hỏi: “Tranh chấp xảy ra khi nào, vì cái gì?”
“Hình như là vì Đường Kiến Lộc quen biết Thời Dã, cho nên Hướng Vũ Hân rất không cam lòng. Nhưng lúc ấy là Hướng Vũ Hân tìm Đường Kiến Lộc gây phiền phức, Đường Kiến Lộc thực ra không phản bác lại gì cổ, chưa nói vài câu đã đi. Hôm đó bọn họ cãi nhau ở hành lang ký túc xá, rất nhiều người nhìn thấy.”
“Ngoại trừ Đường Kiến Lộc, Hướng Vũ Hân còn đắc tội ai không? Cô ta có bạn trai không?”
“Những người khác thì em không rõ lắm.” Nữ sinh lắc đầu, “Cô ấy không có bạn trai.”
Lại hỏi thêm vài câu, bọn họ liền thả nữ sinh về trước.
Hôm nay Lâm Hạc đi cùng với Diêm Thập Nhị, vừa rồi hắn đã đến trường nhờ xem camera, chạy chậm tới nói với Diêm Thập Nhị: “Lão đại, hệ thống trường học đêm qua bị sập cho nên tất cả camera giám sát đều không dùng được, đã lên kế hoạch hôm nay sửa nhưng chưa sửa kịp thì đã xảy ra chuyện.”
Nếu đối phương dám trắng trợn táo bạo giết người trong trường học, khẳng định đã chọn đúng thời cơ, cũng biết đêm qua giám sát không thể sử dụng như bình thường.
Bằng cách này, nó tiện cho gã hành sự.
“Cậu đến kiểm tra giám sát hai ngày trước của trường, trong ký túc xá, đoạn Đường Kiến Lộc cãi nhau với nạn nhân.”
“Rõ.”
“Còn nữa, Hướng Vũ Hân hiện đang đóng phim, cũng đi thăm hỏi một chút người trong đoàn phim, hỏi ngày thường Hướng Vũ Hân có điểm gì bất thường hoặc là có gây tội với ai không.”
“Đã biết lão đại.”
Lâm Tây Tẫn kết thúc kiểm tra sơ bộ, nói thẳng: “Thời gian nạn nhân tử vong là vào hai đến ba giờ sáng nay, cho nên khoảng thời gian đó nếu Thời Dã có nhân chứng hoặc bất kỳ chứng cứ ngoại phạm vào thì cậu ta chắc chắn không phải hung thủ.”
Lâm Tây Tẫn nhìn về phía Thời Dã, lại chỉ chỉ khung cảnh bốn phía quanh sân thượng: “Nạn nhân không bị xâm hại nhưng trước khi chết bị người hành hạ. Hầu như toàn bộ xương tay đã vỡ vụn.”
“Báo cáo khám nghiệm tử thi cụ thể, về lại cục tôi sẽ mau chóng đưa cho cậu.”
Lâm Tây Tẫn từ nhỏ đã thích y học, học sớm lại cực thông minh, mười chín tuổi đã hoàn thành tín chỉ tốt nghiệp xuất sắc.
Tuy là lúc trước hắn học y, sau này càng cảm thấy hứng thú với pháp y, liền chuyển ngành.
Hiện giờ chỉ mới hai mươi lăm tuổi, hắn đã là chủ nhiệm bộ pháp y, quá trình khám nghiệm tử thi vừa nghiêm cẩn vừa chuyên nghiệp, là át chủ bài giới pháp y khắp thành phố Cầm Xuyên.
Lâm Tây Tẫn và trợ lý mang thi thể trở về, Thời Dã cũng muốn đi theo hỗ trợ điều tra.
Trước khi đi Đường Kiến Lộc vẫn không yên tâm, tuy rất khó chịu với cảnh sát mặt than nhưng vẫn không nhịn được bảo: “Đồng chí cảnh sát, phiền anh quan tâm đến cậu ấy, có bất kỳ vấn đề thì lập tức đưa đến bệnh viện.”
Ánh mắt Diêm Thập Nhị thật sâu, vốn không muốn để ý đến, chung quy vẫn mở miệng: “Ừ.”
Cảm xúc của Thời Dã rất kém, đôi khi lâm vào trạng thái tự ý thức.
Con người chính là vậy, tuệ cực tất thương.
Trích trong câu “tuệ cực tất thương, cường cực tất nhục, tình thâm bất thọ, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc” của Kim Dung viết trong tác phẩm ‘Thư kiếm ân cừu lục’. Có nghĩa là quá thông minh tất bị thương, quá mạnh mẽ tất chịu nhục, tình quá sâu thì không được lâu, nên làm một người khiêm tốn, ôn hòa như viên ngọc.
Thời Dã giống với Lâm Tây Tẫn, đều là thiên tài một loại, thời điểm xảy ra chuyện, ngược lại không bằng người bình thường, bọn họ thường dễ lâm vào cực đoan.
Thiên tài một loại (天才那一挂的), mình không tra được có có nghĩa là gì.
Cho nên sau khi trở lại đồn cảnh sát Tây Thành, Diêm Thập Nhị liền đưa Thời Dã vào văn phòng.
Môi trường phòng thẩm vấn không thích hợp với tình trạng hiện tại của Thời Dã, văn phòng nhỏ này sẽ làm người thư thái hơn chút ít.
“Thời Dã.”
Diêm Thập Nhị nhẹ gọi cậu một tiếng.
Không nhận được phản ứng, Diêm Thập Nhị cũng không vội, đi rót cho cậu một ly nước ấm, nhét vào tay cậu.
Hiện giờ gió thu càng lúc càng mạnh, đứng trên sân thượng bị gió thổi nửa ngày, đôi tay Thời Dã lạnh buốt.
Nhiệt độ từ nước ấm truyền đến từ lòng bàn tay, thẳng đến đáy lòng, khiến cậu dần dần thả lỏng.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tròng mắt cũng nhẹ xoay chuyển.
Thời Dã cắn môi dưới: “Cảnh sát Diêm.”
Giọng nói khản đặc, không giống làn điệu thanh nhuận dĩ vãng, mà có chút lạnh nhạt tự nhiên.
“Khá hơn chút nào chưa?”
Diêm Thập Nhị cúi người, tiến đến trước mặt cậu, tinh tế mà nhìn, phát hiện đáy mắt cậu có thần, mới yên lòng.
Đừng nói, chuyện dỗ trẻ con này này, anh thật sự làm không tới.
“Tôi không sao.”
“Vậy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Diêm Thập Nhị suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trực tiếp lập biên bản, đỡ cậu phải nhớ lại hai lần.
“Chúng ta đi ra ngoài đi, đợi lát nữa ghi chép sau.”
“Được.”
Thời Dã đi theo sau anh ra cửa, sắc mặt vẫn lạnh nhạt mệt mỏi như cũ.
Lâm Hạc đã trở về, thấy Diêm Thập Nhị liền trực tiếp nói: “Lão đại, đã tra qua giám sát, không có vấn đề, chỉ cãi hai câu, không phát sinh tranh chấp quá lớn.”
“Ừm, làm biên bản đi!”
“Rõ.”
Trong phòng thẩm vấn, vô cùng an tĩnh.
Lâm Hạc bắt đầu đặt câu hỏi, ghi chép đơn giản thông tin người điều tra rồi, Diêm Thập Nhị mới mở miệng: “Thời Dã, từ sau mười hai giờ đêm qua cậu ở đâu?”
“Ngủ ở chung cư Phỉ Thúy, trong chung cư có theo dõi, nó có thể chứng minh thời gian.”
Diêm Thập Nhị tự nhiên biết cậu ở đó, phần giám sát cũng đã cho người đi tra.
“Tại sao sáng nay cậu lại đến sân thượng tòa nhà Đông ?”
Thời Dã lấy di động ra, đưa cho Diêm Thập Nhị: “Là Hướng Vũ Hân gửi tin nhắn cho tôi.”
Biểu cảm Lâm Hạc như gặp quỷ: “Hướng Vũ Hân gửi tin nhắn cho cậu?”
Trước đó Thời Dã lâm vào tự ý thức cho nên cũng không biết hết thảy mọi thứ bên ngoài, đương nhiên cũng không biết kết luận khám nghiệm tử thi Lâm Tây Tẫn đưa ra.
Khoảng hai giờ rạng sáng Hướng Vũ Hân đã bị ngộ sát, sao có thể gửi tin nhắn cho cậu lúc mười giờ sáng.
Này thật sự là quá mức tưởng tượng.
Thời Dã đương nhiên nghe ra sự nghi ngờ trong lời nói của Lâm Hạc, cậu rất thông minh, lập tức hỏi: “Hướng Vũ Hân chết khi nào, sớm hơn khi gửi tin cho tôi?”
“Đúng, thời gian tử vong là khoảng hai đến ba giờ sáng.”
Diêm Thập Nhị cũng cảm thấy điều này quá khó tin, nhưng nói cách khác, nếu thật sự là vậy, đồng nghĩa với thực tế rằng hung thủ biết rõ sinh hoạt của Hướng Vũ Hân, mới có thể làm chuyện hãm hại Thời Dã.
Chỉ là chiêu này không được cao minh, dù sao thì pháp y kiểm tra là có thể phát hiện thời gian tử vong, Thời Dã có thể dễ dàng thoát khỏi hiềm nghi.
“Nếu di động của Hướng Vũ Hân vẫn còn trên người cô ấy, vậy hẳn có người sắp đặt gửi tin cố định, cố ý dẫn tôi đến, nhưng mục đích là gì?”
======